Sau khi giải quyết xong chuyện ở Quảng trường cũng đã mười hai giờ rồi. Trên đường phố của Nam Hải về đêm vô cùng yên tĩnh, tĩnh mịch. Chiếc Lamborghini Veneno chạy băng băng trên đường, bên trong xe Lục Tử Hàng cầm lái, hắn liếc qua Vương Gia Ninh đang ngồi bên cạnh, hờ hững nhắm mắt.
“ Lục thiếu, anh có gì muốn hỏi à?” Vương Gia Ninh vẫn hờ hững nhắm mắt, giọng nói có chút lười biếng.
Hắn im lặng không trả lời. Thấy không nhận được sự phản hồi, cô mở mắt nhíu mày quay sang nhìn hắn, lúc này hắn mới mở lời.
“ Quảng trường này là của em?”
“ Biết rồi lại còn hỏi.” Cô quay người nhìn ra bên ngoài.
Cô đã sớm biết Lục Tử Hàng cho người điều tra cô, Vương Gia Ninh đã vô tình thấy hồ sơ của mình trên bàn ở trong thư phòng của hắn.
“ Tiền của Vương gia không đủ cho em tiêu?”
“ Tự làm tự ăn nó bền hơn.” Cô chỉ ngắn gọn trả lời câu hỏi của hắn.
Bầu không khí trong xe tiếp tục rơi vào im lặng. Một lúc sau, hắn lại hỏi.
“ Tên đó định giải quyết như thế nào?”
“ Giết.”
Câu trả lời vô cùng ngắn gọn súc tích nhưng lại khiến khóe miện của Lục Tử Hàng công lên đôi chút.
……………
Sáng hôm sau………
“ Mẹ, con xin phép hôm nay con về nhà thăm ba con.”
Trên bàn ăn, Vương Gia Ninh mở lời xin phép Mạnh Thanh về nhà. Từ hôm cô cưới cô chưa về nhà lần nào trừ cái lần lấy xe đó.
“ Con cứ thoải mái đi. Không cần xin phép ta đâu.”
“ Con cảm ơn mẹ.”
Bữa ăn tiếp tục diễn ra, Mạnh Thanh nhìn con dâu sau đó lại nhìn sang con trai mình. Cuối cùng bà vẫn không thể nhìn được, đặt thìa xuống bà chống tay hỏi.
“ Hàng, Ninh hai đứa……hai đứa định bao giờ có em bé?”
Vương Gia Ninh đứng hình trước câu hỏi này của bà, cô quay sang nhìn Lục Tử Hàng vẫn đang bình thản ăn. Cô đá chân hắn, ánh mắt ra hiệu. Nhận được tín hiệu, hắn thản nhiên trả lời.
“ Sắp.”
Câu hỏi của bà đã khiến Vương Gia Ninh đứng hình, sau khi nghe được câu trả lời của hắn cô còn chết đứng hơn nữa. Còn Mạnh Thanh nghe được câu trả lời này thì vô cùng hài lòng.
“ Được, vậy hai đứa cố gắng hơn nữa nhé.”
“ Hai đứa từ từ dùng bữa, ta hẹn với mẹ Mộ đi mua sắm, ta đi đây.” Bà đứng lên rời đi, trước khi đi còn vỗ vỗ vai Lục Tử Hàng và mỉm cười hiền hậu với Vương Gia Ninh.
Bà rời đi được một đoạn khá xa, cô liền đá một cái thật mạnh vào chân Lục Tử Hàng, trừng mắt hỏi.
“ Anh điên à?”
“ Không nói thế em nghĩ mẹ bỏ qua cho tôi và em à?”
“ Anh………anh……không nói với anh nữa.”
Kết thúc bữa ăn, hai người ra đến gara lấy xe để đi làm việc của mình.
“ Nay Tiểu Thụy không đón anh à?” Cô thấy hắn lái xe đi thì thắc mắc hỏi.
“ Không.”
“ Ò.”
Một lúc sau, chiếc McLaren 720S Spider Performance và chiếc Lamborghini Veneno nói đuôi nhau rời khỏi cánh cổng to lớn của Kinh Thương Uyển.
……….
Tại biệt thư của Vương gia……….
“ Âyda, com gái bảo bối của ta, sao dạo này con gầy quá vậy? Bên nhà đó không chăm sóc con tốt sao?” Vương Thiên Chính thấy cô về liền vui mừng ra mặt.
“ Đâu có.” Cô ngồi xuống cạnh ông, nhìn qua tờ báo ông đang đọc.
“ Về rồi?” Vương Sở Hàn sánh vai cùng Vương Sở Minh từ trên lầu bước xuống.
“ Anh cả, anh hai.”
“ Nay hai người không phải đi làm sao?” Cô thấy bây giờ đã là 9 giờ hơn mà hai người này vẫn đang ở nhà.
“ Không, lười không muốn đi.” Vương Sở Minh ngồi xuống bình thản cẩm chiếc điều khiển lên rồi trả lời.
“ Không đi làm một hôm, công ty cũng đâu mất cái gì.” Vương Sở Hàn còn bồi thêm một câu.