Tất cả bọn họ đã ngồi vào vị trí, từ bên ngoài bước vào hai người hầu nữ trên tay họ một người bê hai ấm trà còn người kia thì bê những chiếc chén nhìn vô cùng tinh xảo.
“ Nhiếp thiếu, xin thứ lỗi vì đã đến trễ.” Giọng của Vương Sở Hàn truyền từ ngoài vào bên trong căn phòng.
Sự chú ý của những người bên trong đều dồn ra cánh cửa đang được mở ra. Vương Sở Hàn sóng vai cùng Thẩm Vũ Thần là hai người bước vào đầu tiên, theo sau bọn họ là Vương Sở Minh, Hạo Xuyên và Hàn Lăng. Năm người bọn họ khoác trên mình bộ vest tối màu nhìn hết sức giản dị nhưng lại tỏa ra khí chất lạnh lùng, cao ngạo.
Đám người Vương Sở Hàn bước vào thì một lúc sau Tuấn Hào, Trạch Vũ cũng đến nơi đi cùng hai người họ còn có một người có nước da màu đồng, cao khoảng mét bảy lăm, mặc trên mình bộ thường phục giống Tuấn Hào và Trạch Vũ. Vương Gia Ninh nhìn thấy người này vô cùng bất ngờ. Cô ngạc nhiên thốt lên.
“ Quân.”
“ Êy. Bảo bối.” Người tên Quân đó nghe thấy có tiếng gọi tên mình liền quay về hướng phát ra âm thanh. Anh ta nhìn người vừa gọi tên mình mà nở nụ cười.
Anh ta gọi Vương Gia Ninh là “bảo bối” khiến mấy người Mộ Cảnh Thiên đưa mắt nhìn người trai trẻ đó rồi lại nhìn sang Vương Gia Ninh, cuối cùng thì bọn họ chạm phải khuôn mặt sa sầm và đen như đít nồi của Lục Tử Hàng. Hắn nghe thấy Quân gọi vợ mình như thế liền đưa ánh mắt sắc lạnh lên nhìn, đồng thời cũng đưa tay kéo ghế cô lại gần với mình rồi giữ chặt lấy eo cô.
“ Lão Hàng đang ghen ư?” Mộ Cảnh Thiên thấy hành động của bạn liền thẩm hỏi.
Vương Sở Minh thấy thái độ khó chịu của Lục Tử Hàng liền lên tiếng kêu thuộc hạ của mình cẩn trọng lời nói. Quân thấy vậy cũng chỉ nhún vai rồi ngồi xuống bên cạnh Hoàng. Hoàng cũng đưa mắt liếc qua người vừa ngồi xuống.
“ Người đã đều đến đủ rồi. Vậy chúng ta cũng nên vào việc chính thôi.” Người ngồi ở vị trí gia chủ giọng đều đều lên tiếng.
“ Nghe nói Kim đường cùng với Hàng Thiên đã hợp tác với nhau rồi, xem ra lần này Phi Ưng xong rồi.” Nhiếp Viên Thành giọng vẫn đều đều lên tiếng.
Hàng Thiên là tổ chức do Lục Tử Hàng cùng Mộ Cảnh Thiên đồng sáng lập, Lục Tử Hàng là lão đại còn Mộ Cảnh Thiên là nhị lão đại cùng với ba người Hoàng, Nhiên và Thụy là trợ thủ. Không lâu sau đó, Lục Tử Dương hoàn thành nhiệm vụ ở nước ngoài trở về và rồi cũng tham gia vào tổ chức.
“ Lô hàng kia như thế nào rồi?” Lục Tử Hàng trầm mặc lên tiếng.
“ Về rồi. Ở kho.” Nhiếp Viên Thành vừa nhâm nhi ly trà vừa trả lời câu hỏi của Lục Tử Hàng.
“ Hàng của Lục Tử Hàng và Vương Sở Minh đặt đều ở đó. Đều là những thứ tân tiến, hiện đại cho nên mọi người yên tâm, thù của hai tổ chức chắc chắn sẽ báo được.” Đặt ly trà xuống, Nhiếp thiếu đan mười ngón tay vào nhau rồi đặt lên đùi.
“ Để tôi cho người đưa lên.”
Nhiếp Viên Thành gọi mấy vệ sĩ đi lấy đồ lên. Chưa đầy ba phút sau, mười chiếc lớn nhỏ được lần lượt bê vào và mở ra. Bên trong mỗi thùng là những khẩu súng ngắn, đạn, bom, súng bắn tỉa, dao găm và chiếc thùng nhỏ nhất được bê vào cuối cùng đựng những thiết bị liên lạc, cùng với những con chíp theo dõi vô cùng nhỏ.
Vương Gia Ninh đặt biệt chú ý đến thùng đựng súng bắn tỉa, nhìn nó vô cùng bắt mắt. Cô tiến lên gần chiếc thùng sắt đang đựng súng đó, cầm những mảnh súng chưa được lắp ráp mà thành thục, nhanh chóng lắp nó vào thành một khẩu súng bắn tỉa hoàn chính. Tốc độ lắp ráp súng của cô khiến đám Mộ Cảnh Thiên có chút ngạc nhiên. Sau khi súng được lắp hoàn chỉnh, cô trực tiếp quay người, ngắm thẳng về phía Nhiếp Viên Thành mà lên đạn.