“ Bác cả, bác mau đi theo đám người kia đi. Ở đây nguy hiểm lắm.” Vương Sở Minh tiến lên, nói với Vương Thiên Ngụy rời đi.
“ Vậy ta đi trước, mấy đứa nhớ cẩn thận.” Vương Thiên Ngụy trần chừ một lúc, ông nhìn lần lượt đám thanh niên trẻ tuổi trước mặt rồi cũng đồng ý rời đi.
“ Vương tổng, hiện tại Nhiếp gia không còn an toàn nữa, vậy ông có thể đưa mẹ tôi đến nhà ông tạm trú hôm nay không?” Nhiếp Viên Thành gọi ông lại, giọng điệu nhờ vả.
“ Không thành vấn đề. Tôi sẽ bảo vệ tốt bà ấy, vậy cũng phiền Nhiếp tổng và mọi người bảo vệ tốt Anh Tử nhà tôi.” Vương Thiên Ngụy không một phút trần trừ liền lập tức đồng ý với Nhiếp Viên Thành.
Nói rồi ông rời đi từ cửa sau, đến bãi đỗ xe của Nhiếp gia và đưa Đào Như rời đi. Còn mấy người ở lại trong biệt thự, ánh mắt trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết. Bỗng tất cả bọn họ ngeh thấy tiếng bước xuống cầu thang, họ liền lập tức cảnh giác nhìn lại. Là Thẩm Giai Giai và Hứa Diệp đang run rẩy bước xuống, thì ra từ nãy họ cùng nhau ở trong phòng triển lãm của Nhiếp gia ngắm nhìn những bức tranh, đồ cổ, trang sức được chủ của căn biệt phủ này đấu giá về.
Ánh mắt của Mộ Cảnh Thiên với Lục Tử Dương cả Thẩm Vũ Thần trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.
“ Hai người chưa đi sao?” Thẩm Vũ Thần tiến lên hắng giọng hỏi.
“ Anh, bọn em ở trong phòng triển lãm từ nãy giờ nên không biết gì.” Thẩm Giai Giai giọng có chút nức nở lên tiếng.
“ Phòng triển lãm do tôi nhờ người thiết kế, độ cách âm với bên ngoài và độ an toàn là tuyệt đối, gần như ỏ trong đó sẽ không nghe thấy tạp âm ở bên ngoài, nên hai người họ không biết gì là hiển nhiên.” Nhiếp Viên Thành lên tiếng giải thích.
“ Vậy chỗ đó đủ để hai người họ an toàn không?” Lục Tử Dương giọng có chút khẩn cấp.
“ Đủ.”
Nhiếp Viên Thành vừa dứt lời, bên ngoài liền tiếp tục nã đạn vào căn nhà, lần này bọn họ dùng loại súng có sức công phá, sát thương lớn kiến những tấm cửa kính vỡ tan. Mấy người bên trong nhà liền ngồi sụp xuống. Lục Tử Hàng lớn tiếng hỏi Nhiếp Viên Thành.
“ Súng đâu?”
“ Tầng hầm. Nhưng chỉ có súng ngắn với dao, không có súng bắn tỉa.”
“ V**, vậy cũng được, mau đi đến đó.”
Sau đó tất cả bọn họ liền nhanh chóng di chuyển đến tầng hầm. Vì những trận xả đạn vào trong căn biệt phủ vẫn chưa chấm dứt nên Thẩm Giai Gia với Hứa Diệp không thể quay về phòng triển lãm để trú ẩn nữa nên chỉ có thể theo bọn Lục Tử Hàng đến tầng hầm. Nơi nó nằm sân sau của căn biệt phủ, xuống đến nơi, trước mắt bọn họ là những chiếc thùng sắt đầy đầy súng ngắn, dao, đạn.
“ Ở đây có quần áo size M không. Nam nữ đều được.” Vương Gia Ninh nhìn qua một lượt sau đó mở lời hỏi Nhiếp Viên Thành.
“ Lấy đâu ra đồ nam size M chứ, còn đồ của mấy người giúp việc ở đây thì tôi không biết.” Nhiếp Viên Thành ngớ người trước câu hỏi của cô, ở chỗ hắn thì lấy đâu ra đồ nam size M chứ.
“ Chỗ giúp việc ở đâu?”
“ Tầng 2, hai phòng đầu tiên.”
Nhiếp Viên Thành vừa dứt lời, Vương Gia Ninh tháo phăng đôi cao gót trên chân, đồng thời liền cầm trên tay một khẩu súng ngắn cùng một con dao găm rời khỏi tầng hầm.
“ Vương Gia Ninh.” Lục Tửu Hàng thấy cô rời đi một mình, liền lớn tiếng gọi cô lại.
“ Đừng ai đi theo em.”
Mấy người bọn họ thấy Vương Gia Ninh một thân một mình rời đi liền lập tức lấy vũ khí để đi theo bảo vệ cô. Nhiếp Viên Thành dùng loa thông báo khắp căn biệt phủ.
“ Phi Ưng, mấy người muốn tìm cái chết sao?”