Thiếu Gia Thờ Ơ Và Cô Bé Kiếm Sĩ - HKL 2

Tử Nguyệt lấy lại tinh thần, trong hai buổi luyện tập trước khi bước vào trận chung kết, nó đã thể hiện được thực lực cao nhất. Cố Hoành rất hài lòng với nó. Cứ đà này, các cậu nhất định sẽ vô địch giải toàn quốc. Khi đó... Cậu sẽ giàu to.

Tử Lẫm thấy Cố Hoành tự nhiên đứng một góc cười đắc chí, da gà da vịt nổi lên hết. Cậu hỏi Tử Nguyệt:

- Anh ấy bị sao thế nhỉ? Tớ thấy hai ngày nay anh ấy cười hơi nhiều.

- Tớ cũng không biết. Chắc chạm dây thần kinh nào rồi. - Tử Nguyệt vừa tập vung kiếm vừa nói.

- Vậy sao... - Tử Lẫm quay sang thấy nó tập luyện nghiêm túc. Cậu gãi gãi đầu, ấp úng gọi. - Tử Nguyệt...

- Sao thế?

- Chuyện là... tớ xin lỗi... tớ lỡ... - Tử Lẫm cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, thăm dò thái độ của nó.

Tiếng vung kiếm khá lớn, nó không nghe rõ lời cậu nói. Dừng lại, nó hỏi:


- Cậu vừa nói gì đấy?

- Không... không có gì. - Tử Lẫm xoắn xuýt bối rối nói.

- À. Đấu một trận không?

- Được.

Chẳng mấy chốc đến trận chung kết. Hôm nay trận đấu được diễn ra trong bầu không khí trang trọng hơn hẳn những trận đấu trước. Khán giả đến đông hơn rất nhiều. 

- Một trận đấu kendo lại có nhiều người đến xem như vậy! Có cả đài truyền hình nữa. - Tử Lẫm nhìn ngó xung quanh, trầm trồ nói.

- Lần đầu tiên cậu thấy sao? 

- Không. Tớ đấu ở những giải lớn hơn nữa kia. Nhưng tớ không nghĩ kendo trong nước cũng phát triển như vậy. Nó vốn không được coi trọng lắm mà. 

- Hỏa Vũ tất thắng! Hỏa Vũ tất thắng! - Tiếng hét lớn trên khán đài khiến bọn nó giật mình.

Đội Hỏa Vũ sau khi thay trang phục sau đang tiến vào sàn đấu. Người nào người nấy đều tỏa ra khí thế bức người. Cố Hoành ghen ghét nói:

- Phô trương! Sao đội cổ vũ trường ta lại chạy đi hết rồi chứ!

Đội Hỏa Vũ tiến đến, dừng lại gần đội nó. Đội trưởng Hỏa Vũ híp mắt cười nói:

- Hân hạnh. Không nghĩ đến sẽ có cơ hội được đấu với các cậu.


- Còn nhiều thứ cậu không nghĩ đến lắm... chẳng hạn... đội vô địch sẽ là chúng tôi. - Cố Hoành khoanh tay, cằm nâng cao kiêu ngạo.

- Nếu có thể. - Vị đội trưởng vẫn giữ nụ cười thân thiện.

Nó cảm nhận được có đôi mắt đang dán chặt trên người nó. Quay sang, tầm mắt chạm với đôi mắt xanh ngọc của Lui. Cậu ta không nói gì, chỉ nhìn nó chằm chằm. Tử Nguyệt mím môi, lấy dũng khí tiến lại gần Lui nói:

- Tôi nhất định sẽ đánh bại cậu!

- Cậu... không phải Tử Nhật! - Lui thì thầm vừa đủ hai người nghe.

- Tôi hiểu rõ điều đó. Tôi chỉ đang thực hiện tâm nguyện của anh mình, một trận đấu phân định thắng thua giữa cậu và anh ấy. - Tử Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Lui nói.

- Cậu không phải Tử Nhật! - Lui lặp lại lời đó. 

- Vậy tại sao cậu lại chuyển vị trí? - Đột nhiên Lui chuyển xuống vị trí thi đấu với nó, nó không rõ lý do tại sao cậu làm vậy.

- Tôi muốn cho cậu thấy... dù ngoại hình có giống cỡ nào, cậu cũng không thể thay thế cậu ấy.


- Tôi chưa từng nghĩ sẽ thay thế anh ấy. Tử Nhật chỉ có một!

- Lui, đi thôi! - Vị đội trưởng đang nói chuyện với Cố Hoành quay đầu lại gọi cậu.

Lui dời mắt, bước đi. Tử Nguyệt nhìn bóng lưng cậu ta, nắm tay siết chặt. Trận đấu ngày hôm nay, nó không chỉ đấu vì mình mà còn đấu vì Tử Nhật.

Đêm trước ngày thi đấu, Cố Hoành nhận được tờ giấy công bố đội hình thi đấu của đội đối phương. Cậu cho cả đội xem. Không ngờ tới, tuyển thủ số 2 của đội Hỏa Vũ là Lui lại chuyển xuống vị trí thi đấu thứ tư. Tử Nguyệt cũng rất ngạc nhiên. Lui muốn đấu với nó sao? Một lời thách đấu?

Long Phi gọi tới, chúc nó thi đấu tốt. Nó sẵn tiện nói vị trí thi đấu cho cậu biết. Long Phi nói với nó:

- Trước khi Tử Nhật qua đời, hai người thi đấu rất nhiều trận nhưng không phân định được thắng bại. Có lẽ, cậu ta muốn đấu với cậu, thông qua đó giải quyết thắng thua với Tử Nhật. À, nhưng đó chỉ là điều tớ nghĩ thôi. Nếu là Lui... lý do không hợp với cậu ta đâu.

Tử Nguyệt nhìn Lui, dù lý do thi đấu trận này của Lui là gì thì mục đích của nó chỉ có một. Đánh bại Lui!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận