Thiếu Gia....anh Thật Bá Đạo!

Nó và Mạnh Du mặc dù không biết vì sao hắn lại như vậy nhưng cũng đành phải xách cặp đi ra.Nó cùng với Mạnh Du thì thấy hắn đang đứng ở một chiếc xe mui trần màu đen.Mạnh Du thấy lạ:
_Nè, nhóc!Hôm nay không đi học à?
Hắn trả lời thờ ơ,tay phẩy phẩy về phía Mạnh Du:
_Không,hôm nay em có việc anh đi trước đi.Xin nghỉ dùm em luôn!
Mạnh Du gật đầu rồi quay lại phía nó:
_Quỳnh Anh, đi cùng anh luôn đi!
Nó chưa kịp nói gì thì………
_Hôm nay cô ấy đi cùng em!
Nó ngạc nhiên nhìn về phía hắn, Mạnh Du thì gương mặt mang theo một chút khộng hài lòng:_Sao lại đi với em?
Hắn nhìn Mạnh Du , giọng miễn cưỡng trả lời:
_Em có việc cần-Nói xong không để ai nói gì thêm, hắn bước lại kéo tay nó đi về hướng xe, đẩy nó ngồi vào ghế rồi hắn ngồi cũng ngồi vào lái xe đi mặc kệ đằng sau Mạnh Du đang gọi với theo.Đi được một khoảng , sau một hồi dằn vặt lấy hết”can đảm”nó nhìn hắn:
_Hôm nay em phải đi học mà!Anh chở em đi đâu vậy?
Hắn không nhìn nó, miệng trả lời:
_Đi làm công việc của em!
Nó khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi gì nữa vì thấy tâm trạng hắn coi bộ không được tốt.
Thiếu gia......Anh thật bá đạo !
Đến một công viên trò chơi hắn bảo nó đi xuống rồi đi gửi xe.Sau đó, hắn dẫn nó vào trong .Hắn cùng nó đi lại chỗ gốc cây ở công viên gần đó thì thấy một cô gái rất xinh đẹp đang đứng ở đó vẫy tay.Đi lại , cô gái ôm hắn , hôn nhẹ vào môi hắn rồi nở nụ cười làm bao người mê đắm:
_Sao lâu vậy?
Hắn mỉm cười dịu dàng, nhìn cô gái:
_Tại có chút việc thôi!
Nó đã thấy rất nhiều bạn gái của hắn nhưng cô gái này thì nó lại cảm thấy dường như rất đặc biệt với hắn và cũng………..nhìn rất quen.Nó đừng nhìn chằm chằm cô cố nhớ ra .Cô gái ấy sau một hồi chào hỏi thân mật với hắn mới nhận ra sự hiện diện của nó,vẫn nụ cười ấy nhưng lại mang theo một tia gì đó khó chịu nhìn nó, mở lời trước:
_Quỳnh Anh!Em cũng đến đây sao?
Giọng nói của cô kéo nó ra khỏi suy nghĩ,nhưng cũng lại kéo nó đến đáp án mà nó đang tìm”Là Nguyệt Linh!”.Nó bất ngờ nhìn Nguyệt Linh, nhưng cũng đáp lại câu hỏi của cô:_Dạ,là thiếu gia kêu em đến!
Nguyệt Linh nghe xong câu đó ánh mắt càng mang thêm bực tức nhìn nó rồi lại nhìn sang hắn:_Sao lại dẫn em ấy đến đây?Không phải chỉ mỗi mình chúng ta thôi sao?!-Vẫn giữ nụ cười cô nhìn hắn
Hắn nhìn nó rồi nhìn sang cô,giọng nói lãnh đạm:_Để làm đúng công việc của những người hầu!-Nói xong hắn quay lại nó_Em biết công việc của mình chứ?-Nó gật đầu,thì ra…..thì ra……hắn đưa nó tới đây là để ……nghĩ đến đây cảm giác đau nhói lại hiện hữu trong tim nó, như muốn làm nó nghẹt thở.......Không đợi nó nói gì thêm , hắn kéo tay Nguyệt Linh đi vào.
Thiếu gia......Anh thật bá đạo !
Nó muốn phát mệt với cái cô Nguyệt Linh này, cứ kéo tay hắn chơi hết trò này đến trò khác,nó thì cứ phải lẽo đẽo đi theo đằng sau.Đã vậy không nói đi!Đằng này Nguyệt Linh còn coi nó như osin của mình hết sai nó đi mua đồ ăn đến thức uống rồi lại xách đồ cho cô…v….v..,mà nó ức nhất chính là phản ứng của hắn……cứ làm như nó không hề tồn tại vậy mặc kệ nó bị sai bảo như thế nào…….Đến giữa trưa nó thật sự đã không còn sức để đi nữa ,làn da trắng hồng cũng đỏ ửng lên vì ánh nắng gắt,tay thì muốn gãy ra vì phải xách đồ cho Nguyệt Linh.Nhưng buồn hơn hết là nó lại phải chứng kiến cảnh hắn và Nguyệt Linh ôm ấp nhau và…..cầm dù đi giữa trời nắng.Nó vừa mệt vừa phải đi dưới nắng ,mắt nó dường như sắp không còn nhìn thấy cảnh tượng phía trước,bắt đầu tối sầm lại.Gắng sức đi tiếp,nó càng cảm thấy đằng trước là 1 mảng đen và……..BỊCH…..Tiếng động làm cho cả hắn và Nguyệt Linh phải quay lại.Trước mắt hắn bây giờ là …..nó đang nằm ở dưới đất , gương mặt càng lúc càng đỏ hơn dưới ánh nắng, mồ hôi ướt đẫm cả bộ đồng phục học sinh….nhìn nó bây giờ như một thiên thần bị gãy cánh không còn chút sức sống, làm người ta thật muốn bảo vệ, che chở.Hắn gỡ tay Nguyệt Linh ra chạy lại chỗ nó,mọi người xung quay ở trong công viên bắt đầu bu quay lại.Hắn cuối xuống bế nó lên,nhìn nó bây giờ mà sao hắn cảm thấy có cái gì đó thật đau lòng, xót xa.Hắn đã sai chăng?....đã sai khi làm vậy với nó, đã sai khi dùng bạn gái cũ để kêu gọi một chút gì đó cảm giác mà nó đối với hắn……nhìn gương mặt thiên thần mệt mỏi úp vào lồng ngực hắn, cả người nóng ran vì đi dưới nắng…..sao mà bây giờ hắn thấy hối hận vô cùng…, “đúng là điên mà,tự nhiên bày ra cái trò này”,hắn tự rủa thầm chính mình khi thấy nó như vậy.Xoay lưng định bước đi, bỗng có bàn tay níu hắn lại.Là…… Nguyệt Linh, khi thấy hắn nhìn nó bằng đôi mắt lo lắng ,khi thấy hắn nâng niu nó trên tay,trong lòng cô dậy lên cảm giác cực kì ghen tức,lúc đầu khi thấy nó đi chung cô đã không vui rồi nhưng may là hắn không có phản ứng gì với nó,nhưng bây giờ thì…….Giở giọng khó chịu,cô nói:
_Anh à !!Để em gọi tài xế đưa về là được rồi!
Hắn nhìn cô, gương mặt tuấn mĩ trở nên vô cảm, ánh mắt lạnh lung khác hoàn toàn biểu hiện ôn nhu lúc nãy:
_Bỏ ra!!!-Hắn quát to làm cho Nguyệt Linh theo phản xạ buông tay ra,gương mặt lộ nét kinh ngạc lẫn sợ hãi:_Anh….anh…..sao lại đối sử với em…như vậy?Không hề giống xưa nữa!!-Giọt nước mắt bắt đầu lăn trên gương mặt xinh đẹp của cô
Hắn nhìn cô , cánh môi khẽ nhếch lên nụ cười khinh thường:
_Cô tưởng tôi chịu quay lại với cô thật sao?Cô hãy nghĩ lại đi,những hành động kinh tởm ngày xưa của cô đáng được tha thứ sao?....-Hắn nhìn cô vẫn không cảm xúc
Nguyệt Linh gương mặt càng thêm tái,nước mắt càng ngày càng giàn giụa
_V…Vậy..vậy tại sao……
Chưa để cô nói hết , hắn lạnh lùng tiếp lời:
_Vì thương hại….có thể nói là như vậy không…-Nhìn cô hắn nói tiếp:
_Thôi cái trò nước mắt dơ bẩn của cô đi!Cô không cần phải diễn kịch để lừa tôi một lần nữa, Nhàm chàn! -Nguyệt Linh sững người trước lời nói của hắn.Cũng không để cô nói thêm câu nào, hắn xoay người bước đi.Không hề biết đằng sau hắn, gương mặt xinh đẹp vừa đầm đìa nước mắt bây giờ lại nở lên nụ cười gian xảo”Anh phải là của em!Dù bất cứ giá nào!”.Mọi người ở đó cũng bắt đầu tản đi hết, trong đó có một người con trai đứng hồi lâu nhìn theo bóng nó và hắn khuất dần rồi cũng quay lưng bước đi,gương mặt tuấn tú nở lên nụ cười ma mị”Tìm được em rồi, công chúa nhỏ của anh”
Thiếu gia......Anh thật bá đạo !
Nhìn nó nằm im trên giường, đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền lại mà sao hắn thấy đau lòng quá lại cảm thấy càng hối hận hơn.
_39 độ!-Ông bác sĩ riêng của nhà hắn nói trong nét mặt đang chăm chú nhìn của hắn.Ông tiếp lời:
_Tôi đã kê đơn thuốc rồi,để ở trên bàn
Hắn không nói gì thêm chuyển ánh mắt đang chăm chú nhìn ông bác sĩ sang chiếc giường màu hồng phấn ,đôi mắt có chút ôn nhu lại thêm chút gì đó lo lắng.Hắn không nói thêm lời nào đưa tay phẩy phẩy về phía bác sĩ,ông ta cũng hiểu ý đóng cửa lại bước ra ngoài.
Khi cánh cửa khép lại sau lưng , ánh mắt vẫn không dời nó nhẹ bước đến giường ngồi xuống cạnh nó.Đưa tay, hắn dịu dàng đưa tay vén lọn tóc trên gương mặt xanh xao cảu nó.Cuối xuống , hắn nhẹ Hôn lên trán nó.Gương mặt tuấn mĩ nở lên nụ cười mà hiếm ai có thể nhìn thấy được:
_Em là của anh, không ai được phép cướp em đi cả!-Nói xong ngồi nhìn nó thêm 1 lúc hắn không đi ra ngoài mà lại chỗ chiếc ghế salong màu trắng chấm bi bên cạnh giường nó ngồi cầm lấy điện thoại
_Alô!Tôi muôn nhờ ông 1 chuyện
_...............................
_Đúng vậy !Là chuyện đó
_...............................
_Đúng vậy , làm ngay bây giờ!
Nói dứt câu không đợi đầu dây bên kia nói gì thêm hắn cúp máy.Đôi mắt một lần nữa hướng về người con gái đang nằm trên chiếc giường rồi cũng từ từ chợp mắt một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui