Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không?

Để làm rõ rốt cuộc Công Tôn Liệt có bị đoạn tụ không, buổi tối hôm đó lúc dùng bữa ta cố ý tiến hành quan sát hắn ta từ đầu đến chân, càng xem càng cảm thấy hắn ta có vấn đề, nhất định có vấn đề!

Nào có ai thấy một bàn đồ ăn ngon còn nghiêm túc như vậy , không nói một lời cúi đầu ăn cơm, cả người phục vụ xới cơm bên cạnh, cũng là một gã sai vặt thanh tú. Xong rồi xong rồi, xem ra ta đây rơi xuống hố rồi, Công Tôn Liệt 80, 90% là đoạn tụ!

Đang lúc ta lo lắng trùng trùng, chợt một ánh mắt bắn thẳng về phía ta. Công Tôn Liệt một mực cúi đầu ăn cơm, chẳng biết đã ngẩng đầu lên từ lúc nào, bốn mắt nhìn nhau, không khách khí hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì?"

"Không có. . . . . . Không có gì. . . . . ." Ta vội vàng cúi đầu, lòng đang rỉ máu. Quả nhiên nam nhân đoạn tụ chính là không giống bình thường, thậm chí việc ta vẫn len lén quan sát hắn ta đều có thể phát ra hiện, không ngờ Sở Tiểu Bắc ta thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, lần đầu tiên lập gia đình liền gặp phải một tên đoạn tụ, nói ra còn không phải làm mất hết mặt mũi cha mẹ ta sao? (ý chị là còn có lần thứ n lập gia đình sao @@)

Vì thế, tâm tình ta như đưa đám, một bữa cơm như vậy, ăn hoàn toàn không có khẩu vị.

"Ngươi, đi theo ta." Chẳng biết Công Tôn Liệt đã ăn xong từ lúc nào, đứng lên, đưa tay chỉ ta.

Một bàn người đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn hai chúng ta, nếu đổi lại là ngày thường nhất định ta sẽ vui vẻ chết rồi, nhưng bây giờ, ta bỗng nhiên cảm thấy rất muốn khóc.

Ta nói, "Ta còn chưa ăn cơm xong."

"Tới đây." Hắn ta đi tới cửa, giọng điệu không cho cự tuyệt.

Ta không thể làm gì khác hơn là buông chén đũa xuống, cúi đầu đi theo hắn ta ra ngoài, càng đi tâm tình càng sa sút, càng đi càng cảm thấy rất thất vọng, đi tới đi lui, phanh một cái, đụng phải một vật cưng cứng, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là lồng ngực Công Tôn Liệt.

"Ngươi không có mắt sao?" Hắn lớn tiếng chỉ trích ta.

"Ừm. . . . . ." Ta tiếp tục cúi đầu, tiếp tục buồn bã.

Ai, hắn ta gọi ta ra đây nhất định là muốn thẳng thắn nói với ta chuyện hắn thích nam nhân, không trách được ngày đó hắn ta thấy ta liền muốn giết ta, không trách được hắn ta dù lạnh muốn chết cũng không chịu vào cửa phòng nửa bước, không trách được hắn bị mẹ hắn ép lấy ta, sắc mặt khó coi như vậy. . . . . . Thì ra là đều là ta tự mình đa tình, thì ra là hắn thích nam nhân!

Cũng không biết trầm mặc bao lâu, Công Tôn Liệt đột nhiên hỏi, "Ngươi. . . . . . Có phải ngươi khó chịu chỗ nào hay không?" Giọng nói ngược lại hòa hoãn không ít.

Bây giờ ngươi quan tâm ta cũng vô dụng, không bằng đi quan tâm cái gã sai vặt giúp ngươi bới cơm đó đi. Ta ngẩng đầu lên, ủy khuất nhìn hắn, nói: "Nếu không chúng ta đừng thành thân, ngươi xem được không?"

Ta vừa nói xong, Công Tôn Liệt liền ngây ngẩn cả người, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ta nói tiếp: "Nếu ngươi không tiện nói, thì để ta nói, ta sẽ nói với mẹ ngươi là ta không muốn gả cho ngươi, không phải là bởi vì ngươi thích nam nhân?" Dù sao thiếu chút nữa đã làm vợ chồng, ta cũng không muốn hắn mất sạch thể diện.

"Ai nói ta thích nam nhân?" Một giọng nói xen lẫn tức giận cắt ngang lời ta, ta ngẩng đầu nhìn lên, Công Tôn Liệt xanh mặt, chân mày anh tuấn cau lại, môi mím chặt.

"Ngươi đừng giả bộ trước mặt ta, nơi này cũng không có những người khác, ta biết bảo ngươi đường đường một Thiếu Trang Chủ thừa nhận mình thích nam nhân là có chút làm khó ngươi, nhưng sự thật chính là sự thật, hơn nữa ta cũng sẽ không nói với người khác. . . . . . Á! Ngươi. . . . . . Ngươi đừng tới đây. . . . . ."

Động tác của hắn ta rất nhanh, ta tránh chậm một cái đã bị hắn ta dồn đến góc tường.

Lúc này, sắc trời đã tối, nhưng đèn trong Sơn Trang còn chưa đốt lên, ta dựa lưng vào vách tường, cả người hắn ta ngăn ở phía trước, che mất ánh trăng mỏng manh.

Ta chỉ cảm thấy trước mắt đen thùi lùi, hắn ta dựa gần ta như vậy, ta có thể nghe thấy rõ ràng từng hơi thở của hắn, cảm thấy hơi thở nóng rực của hắn, phả lên mặt ta. Mặc dù tròng mắt của hắn ta ở trong bóng tối, nhưng ta biết đôi tròng mắt này đang nhìn chăm chú vào ta, một khắc kia ta bỗng nhiên có chút khẩn trương.

Ta cà lăm nói: "Ta. . . . . . Ta biết rõ ngươi không ư thích thân cận nữ sắc, cho nên ngươi. . . . . . Ngươi không cần miễn cưỡng đến gần ta, ta thề với trời, nhất định sẽ không nói cho người khác biết! Ngươi phải tin tưởng ta!"

"Làm sao ngươi biết ta miễn cưỡng?" Giọng hắn chợt thay đổi, trầm thấp, hơi khàn khàn.

"Ta. . . . . ." Ta nhất thời im bặt, mắt thấy khuôn mặt tuấn mỹ càng ngày càng gần, nhờ ánh trăng hiện ra rõ ràng trước mắt ta, viền môi như được điêu khắc, hơi thở cực nóng, gần như muốn dán lên. . . . . .

Ta nhắm hai mắt lại.

Đang lúc này, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang dội bầu trời Ngự Phong sơn trang, cắt đứt hai chúng ta.

Ta mở mắt ra, thấy Công Tôn Liệt đã xách theo đao, xoay người chạy, mặc dù tim còn đập bịch bịch, nhưng mà ta còn phải vội vàng đuổi theo, muốn nhìn xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Lúc ta theo sát Công Tôn Liệt chạy tới nơi, cả Ngự Phong sơn trang đã đèn đuốc sáng rỡ, tiếng gào bên tai không dứt.

Trong "Thanh Tùng biệt viện" phát ra tiếng gào thảm thiết, một đoàn người ăn mặc khác nhau, cầm trong tay các loại binh khí vây quanh một chỗ. Bọn họ vừa thấy Tiểu Liệt tới, rối rít nhường ra một lối đi, cảm giác sợ hãi không lời nào có thể miêu tả được.

Lúc này, ta đã đi theo Công Tôn Liệt tới phía trước, chợt hắn ta vươn tay, chắn trước mặt ta.

"Làm gì?" Ta hỏi.

Hắn giảm thấp giọng nói: "Tránh xa một chút."

Tại sao phải tránh xa chứ? Ta ngoái cổ ra trước nhìn, vừa nhìn một cái, ta ngây dại.

Một con rắn hổ mang dài 3 - 4 thước, đang rướn người, không ngừng ta thè lưỡi với chúng ta.

Một khắc kia, tất cả khẩn trương đều trở thành hư không, thay vào đó là hưng phấn, nhìn nó, ta bỗng cảm thấy máu cả người đều sôi trào.

Mẹ ta làm cái gì? Bán rượu đó! Khách sạn Vân Long chúng ta nổi tiếng nhất là rượu gì? Rượu rắn! Rắn này ở đâu ra? Không cần đoán, rắn trong tất cả các bình rượu rắn khách sạn Vân Long bán ra, đều là ta —— Sở Tiểu Bắc bắt!

Đều nói ta không sợ trời không sợ đất, trên trời dưới đất, trừ chó bốn chân ta không dám bắt ra, còn có cái gì là Sở Tiểu Bắc ta không đối phó nổi?

Ta hô với người vây xung quanh hô: "Các ngươi đừng làm cản trở, tất cả đều tránh xa một chút!" Nói xong, không đợi mọi người lấy lại tinh thần, liền một bước đi tới phía trước.

"Ngươi làm cái gì?" Công Tôn Liệt bắt lấy cánh tay của ta, "Chớ hồ đồ, đó là rắn độc!"

Ta đương nhiên biết đó là rắn độc, không độc ta còn nhìn không vừa mắt! Ta khoát khoát tay, nói với hắn: "Không quan trọng, ngươi nhìn ta là được."

Ánh mắt hắn do dự một chút, ta lập tức nhân cơ hội hất tay của hắn ra, đi tới phía con rắn hổ mang.

Quả nhiên, đám người tay cầm binh khí kia vừa lui, con rắn kia lập tức liền buông lỏng cảnh giác, nửa thân thể cũng rụt trở về. Ta đứng ở một bên quan sát nó, một lát sau, hình như là nó cảm thấy nguy cơ đã qua, quay đầu chuẩn bị chạy. Vào lúc này, ta chớp đúng thời cơ xông lên, bắt được bảy tấc* của nó, vặn một cái, Đại Gia Hỏa mới vừa rồi còn khí thế hung hăng, chết ngay tức khắc.

*Bảy tấc: là nơi có tim của con rắn. Người ta hay nói là “Đánh rắn thì đánh bảy tấc”

Ta ném con rắn đã chết trên đất, suy nghĩ con rắn này có thể ngâm được cái bình rượu rắn thượng hạng, chợt đám người kia xông lên, cầm đao kiếm trong tay, chém lung tung một hồi lên đầu con rắn kia.

Đừng! Rượu rắn của ta! ! !

Ta nhất thời đau lòng không thôi, tại sao bọn họ có thể làm như vậy? Biết một vò rượu rắn trị giá bao nhiêu tiền không? Mẹ ta bán nó cho Tiền viên ngoại, có thể thu vài thỏi bạc !

Đang lúc ta vô cùng đau đớn, đám người cầm đao kiếm kia rối rít quay đầu lại, đi về phía ta. Đao kiếm trên tay bọn họ vẫn còn dính máu rắn, ngân quang tôn lên huyết quang, cực kỳ dọa người.

Không phải ngay cả ta cũng muốn chém chứ? Ta bị giật mình.

Đang lúc ta chuẩn bị nhấc chân chạy trốn, một người trong số bọn họ đột nhiên đi tới trước mặt của ta, "Bùm" một cái quỳ gối trước mặt của ta. Gần như là đồng thời, mười mấy tráng hán sau lưng toàn bộ cùng trúng tà, bùm bùm tất cả đều quỳ trên mặt đất.

"Này, các ngươi làm cái gì. . . . . ." Không đợi ta hỏi xong, đại thúc quỳ gối trước mặt chợt một tiếng kêu: "Tại hạ Hoắc Đạt, đại đệ tử phái Thanh Thương, ra mắt tân chưởng môn!" Sau đó người quỳ gối phía sau đều kêu theo: "Ra mắt tân chưởng môn!"

"Ra mắt tân chưởng môn!"

"Ra mắt tân chưởng môn!"

"Ra mắt tân chưởng môn!"

. . . . . .

Ngự Phong sơn trang to như vậy, dư âm lượn lờ bên tai không dứt.

Ta đã hoàn toàn hóa đá, phái Thanh Thương cái gì? Tân chưởng môn cái gì? Sao bọn họ lại quỳ trước mặt ta? Ta nghiêng đầu dùng ánh mắt cầu cứu Công Tôn Liệt đứng ở một bên, không ngờ hắn nghiêng đầu, làm bộ như không nhìn thấy.

Thấy chết mà không cứu! Thật là quá đáng!

Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể dựa vào chính mình, nhắm mắt xoay người, hỏi mấy người quỳ dưới đất, "Cái đó..., có phải các người nhận lầm người hay không? Ta không phải họ Tân, ta họ Sở, Sở Tiểu Bắc."

"Thì ra là nữ hiệp họ Sở, khởi bẩm Sở chưởng môn, chúng ta cũng không nhận lầm, từ nay về sau ngài chính là chưởng môn đời thứ bảy phái Thanh Thương chúng ta, 508 đệ tử Thanh Thương đều nghe lệnh của ngài, lên núi đao xuống biển lửa, không chối từ!" Đại thúc gọi Hoắc Đạt rất kiên định nói.

Ngay sau đó người phía sau hô to: "Không chối từ! ! !"

Ta bị khí thế kia hù sợ, hồi lâu mới tỉnh hồn lại, tuyệt vọng nói: "Rốt cuộc sao lại thế này, tại sao ta biến thành chưởng môn của các ngươi? Các ngươi người nào giải thích cho ta được không?"

Kết quả là, Hoắc Đạt đứng lên, nói toàn bộ chân tướng cho ta, chuyện là như vầy. . . . . .

Lại nói phái Thanh Thương cũng có thể coi là một Đại Môn Phái nổi tiếng trên võ lâm, năm đó tổ sư gia phái Thanh Thương Viên Thanh Phong lấy một tay Thanh Thương kiếm pháp uy chấn võ lâm, cũng thành lập phái Thanh Thương, chiêu mộ đệ tử.

Hôm nay Thanh Thương kiếm pháp này truyền đến trên tay chưởng môn đời thứ sáu Vương Tung Nghĩa, mặc dù kiếm pháp kém xa tổ sư gia Viên Thanh Phong Lô Hỏa Thuần Thanh*, nhưng ở trên giang hồ cũng tính là một nhân vật có mặt mũi.

*Lô hỏa thuần thanh: dày công tôi luyện (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..)

Lần này Ngự Phong sơn trang cử hành đại hội võ lâm, phát thiệp anh hùng, phái Thanh Thương tự nhiên cũng có tên trên danh sách được mời, vì vậy Vương chưởng môn cố ý chọn lựa mười hai vị đệ tử tâm đắc đến Ngự Phong sơn trang cùng hắn, tham gia đại hội võ lâm lần này, nếu có thể thắng được tỉ võ, chắc chắn phái Thanh Thương lại có thể uy danh hiển hách như đời Viên Thanh Phong.

Đoàn người Vương Tung Nghĩa tới Ngự Phong sơn trang sau, cũng lục tục cùng các môn các phái khác ở "Thanh Tùng biệt viện" này, chuẩn bị tham gia đại hội võ lâm ba ngày sau.

Hôm nay sau khi ăn trưa, Vương chưởng môn vẫn tĩnh tọa luyện công trong phòng mình, mãi cho đến bữa tối cũng chưa từng lộ diện. Vì vậy mấy đệ tử tính toán cùng đi gọi hắn dùng bữa, không ngờ vừa mở cửa, bên trong phòng liền thoát ra một con rắn lớn dài bảy, tám thước, mà Vương chưởng môn vẻ mặt dữ tợn ngã xuống bên trong phòng.

Các đệ tử đồng loạt vọt vào muốn cứu sư phụ, nhưng Vương Tung Nghĩa chỉ nói một câu: "Ai giúp ta báo thù, người đó chính là chưởng môn đời thứ bảy của phái Thanh Thương." Nói xong, đã chết rồi.

Các đệ tử phái Thanh Thương bi phẫn vì mất chưởng môn, rối rít xách theo kiếm muốn báo thù cho Chưởng môn. Không ngờ con rắn này rất ghê, cắn liên tiếp vài tên đệ tử, tất cả đều bị mất mạng tại chỗ. Lần này những đệ tử một lòng vì sư phụ báo thù cũng không dám tùy tiện tiến công nữa, rối rít cầm kiếm vây chung quanh con rắn kia, nhưng không có một người dám tiến lên trước báo thù vì sư phụ.

Cố tình lúc này ta và Tiểu Liệt đến, con rắn kia vừa rồi bị người vây quanh lâu như vậy, sớm đã có chút mệt mỏi rồi, vừa thấy mọi người giải tán, quay đầu liền muốn chạy đi, lại vừa đúng xui xẻo đụng phải ta, vì vậy trở thành đống thịt nát như hiện tại.

Lại nói, con rắn này cũng thật đáng thương, nếu không phải là bị người vây quanh lâu như vậy hơi sức đều dùng hết, như bọn họ mới vừa miêu tả, đoán chừng ngay cả ta đều không phải là đối thủ của nó.

Nghĩ đến đây, ta cũng không khỏi có chút sợ.

"Tân chưởng môn!" Hoắc Đạt đột nhiên móc ra một vật trong áo, đưa tới trước mặt của ta.

Ta vừa nhìn, là một tấm bài gỗ màu đen chữ vàng, phía trên có khắc một cây tùng, bên cạnh dùng thể chữ lệ viết hai chữ "Thanh Thương".

"Căn cứ nguyện vọng của sư phụ, xin ngài nhận lấy lệnh bài chưởng môn, lập tức tiếp nhận chưởng môn đời thứ bảy phái Thanh Thương." Nói xong, hắn lại quỳ xuống.

Hoắc Đạt quỳ một cái, một đám người sau lưng cũng lại cùng quỳ xuống, cùng gào lên: "Xin cô nương nhận lấy lệnh bài, lập tức tiếp nhận chức chưởng môn."

Âm thanh cao vút, tiếng vang bên tai không dứt.

Ta bỗng nhiên có loại cảm giác dở khóc dở cười, sớm biết có thể như vậy, cũng không dây dưa với con rắn kia rồi, thật là hại rắn hại mình! Vương chưởng môn này thật đúng là đầu óc đủ xấu xa, giúp hắn báo thù lại muốn tiếp nhận vị trí chưởng môn, ai cũng biết làm lão đại cực khổ nhất rồi, việc lớn việc nhỏ tất cả đều phải tự thân làm, nào có thoải mái như sai khiến sau màn?

Ta nói: "Các ngươi đều đứng lên đi, ta sẽ không làm chưởng môn này."

"Nếu nữ hiệp không chịu tiếp nhận chức chưởng môn, chúng ta sẽ quỳ mãi không dậy, cho đến cô nương hồi tâm chuyển ý mới thôi!" Hoắc Đạt ra lệnh một tiếng, người phía sau nhao nhao mà gật đầu.

Ồ! Còn muốn uy hiếp ta! Có quỳ hay không quỳ, cũng không phải là đầu gối của ta bị tội, liên quan gì đến ta? Tính khí ta bộc phát, nói với Công Tôn Liệt đứng ở một bên: "Ta mệt rồi, không biết đường, ngươi dẫn ta trở về đi thôi." Nói xong, ta dụi dụi con mắt.

Thế nào lại cảm giác mới vừa rồi hình như hắn nở nụ cười? Nhưng một cái chớp mắt, hắn lại giống như cái gì biểu tình cũng không có, vẫn nghiêm mặt như cũ.

"Đi thôi." Công Tôn Liệt xoay người đi ở phía trước.

"Chậm!" Một đạo kiếm quang thoáng qua, một thanh kiếm sáng loáng lướt qua ta, dính lên cổ Công Tôn Liệt.

"Các ngươi làm cái gì!"

Ta kêu khẽ một tiếng, thấy mắt Hoắc Đạt lộ sát khí, lạnh lùng nói: "Công Tôn Liệt! Hôm nay sư phụ của ta và Sư đệ đều là chết ở Ngự Phong sơn trang, chẳng lẽ ngươi cũng không chuẩn bị cho ý kiến sao?"

Hình như Công Tôn Liệt bị kề kiếm vào cổ không có chút nào sợ, chỉ nghe hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Con rắn này căn bản không phải của Ngự Phong sơn trang chúng ta, sao cần phải có ý kiến?"

"Ngươi nói không phải thì không phải? Ta nói con rắn này chính là Ngự Phong sơn trang các ngươi vì muốn thắng đại hội võ lâm, cố ý dẫn dụ đến hại sư phụ ta, trừ đi chướng ngại vật ngăn ở trước mặt các ngươi!" Hoắc Đạt dứt lời, những đệ tử kia rối rít rút kiếm trong tay ra, không khí lập tức khẩn trương lên.

"Ngươi có thể vũ nhục ta , nhưng không được vũ nhục Ngự Phong sơn trang!" Công Tôn Liệt bỗng dưng nắm chặt đao trong tay.

Thế cục khẩn trương, hết sức căng thẳng.

Trong lòng ta cũng khẩn trương theo, bọn họ nhiều người như vậy, mà Công Tôn Liệt cũng chỉ có một người, ngộ nhỡ đánh nhau thật, hắn ta thua thiệt thì phải làm sao? Coi như hắn thích nam nhân, không muốn lấy ta, nhưng dầu gì hắn ta cũng đã làm người của ta một ngày, sao ta có thể để cho hắn ta thua thiệt chứ?

"Một đám người bọn ngươi khi dễ một người, sao có thể coi là anh hùng hào kiệt?" Ta kêu lên với Hoắc Đạt.

"Chỉ cần có thể báo thù cho sư phụ, Hoắc Đạt ta tình nguyện bị người đời thóa mạ!" Hắn nói xong, giơ lên kiếm.

"Chậm đã!" Hoắc Đạt này cũng thiệt là, sao lại cố chấp như vậy chứ? Con rắn cắn sư phụ hắn ta kia không phải đã chết rồi sao? Sao hắn còn không chịu buông tay chứ, ta nói: "Bây giờ là mùa thu, rắn vì chuẩn bị thức ăn ngủ đông, hoạt động vốn là rất thường xuyên, bò vào trong phòng cũng là về tình về lý có thể hiểu được. Hiện tại ngươi không có chứng cớ đã nói là Ngự Phong sơn trang muốn hại sư phụ ngươi, còn muốn đánh hội đồng ở chỗ này. Một mình ngươi không sợ bị người mắng, nhưng là chuyện như vậy truyền ra ngoài, hổ thẹn chính là cả phái Thanh Thương, chẳng lẽ ngươi muốn phái Thanh Thương trở thành kẻ thù của cả võ lâm? Vậy sư phụ ngươi còn có Tổ Sư Gia ở dưới cửu tuyền còn không bị ngươi tức chết à?"

Ta vừa nói xong, Hoắc Đạt liền dao động.

Cố chấp chính là có một chỗ tốt, nói chính hắn không sao, nhưng nếu là kéo cả danh tiếng của môn phái vào, hắn lập tức không còn khí thế.

"Nữ hiệp nói rất có lý, nhưng mà sư phụ ta và Sư đệ đúng là chết ở Ngự Phong sơn trang, nếu nữ hiệp muốn ta thu tay lại, xin lấy chức chưởng môn ra lệnh cho ta, nếu không Hoắc Đạt ta dù phải dời khỏi phái Thanh Thương cũng phải chết sống chống lại Ngự Phong sơn trang!"

"Ngươi!" Ta sắp bị cái họ Hoắc này tức chết rồi.

Kiếm của hắn ta còn gác trên cổ Công Tôn Liệt, đám đệ tử sau lưng cũng đều nắm kiếm, đằng đằng sát khí.

Tình cảnh này, đã không được phép ta do dự, ta cắn răng một cái ——

"Được, ta làm chưởng môn là được!"

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Bắc làm chưởng môn rồi, tung hoa! Thật ra thì ta muốn nói, bằng vận cứt chó kia của ngươi, không nhất định phải gả cho Võ Lâm Minh Chủ, tự mình cũng có thể làm Minh Chủ nha ~~ khụ khụ ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui