Thiều Hoa Túc Duyên

Chiêu Sở giật lấy tay Yến Nguyệt hiện rõ vẻ bực tức kéo mạnh nàng đứng sau lưng mình dùng ánh mắt sắc lạnh ném lên người Khương Thanh nói giọng thanh cao nhưng lại mang hàm ý chế giễu

“Khương đại nhân tự trọng một chút, cư xử sao cho chuẩn mực đừng khiến người khác phải bàn tán thì lại không hợp phép tắc”

Khương Thanh mặt nghiêm nghị như thường giữ im được bình tĩnh lại có tính khiêu khích Chiêu Sở hắn chẳng cần nói nhiều cứ ôn nhu mà đứng thẳng hắn không làm gì vượt qua quy củ cớ sao phải chột dạ

Chiêu Sở thấy hắn im lặng không nói gì cũng có thể là bản thân nói đúng nhưng lại nhìn ra là đang không thèm để tâm, hắn chỉ là chức quan tam phẩm vậy mà lại dám thể hiện mặt này thật khiến cho Chiêu Sở cảm thấy đang hơi coi thường tên ngự y này quá, hắn cười nhạt càng nắm chặt cổ tay Yến Nguyệt hơn làm nàng đau nhói muốn kéo tay hắn ra nhưng dùng sức không lại

Khương Thanh để ý thấy Yến Nguyệt đau đớn cố gắng gỡ tay Chiêu Sở mặt hơi trau mày vì bị đau mà hắn thấy hơi thương nhìn gương mặt đang cười nhạt của Chiêu Sở

“«Ngôn y chi bằng trông mình»*”

Hắn vậy mà dám đáp trả còn là đang có ý mắng nhiếc Chiêu Sở vẫn nhìn bằng đôi mắt nửa vời nhưng lại sắc lạnh nụ cười nhạt biến mất còn cảm nhận được sát khí toả ra Khương Thanh nào có sợ nhìn thẳng vào đôi mắt đấy khuôn mặt vẫn ôn hoà nhưng cũng chẳng dịu dàng. Yến Nguyệt trông hai người họ nhìn nhau mà sợ họ sắp xông vào lập tức giết nhau, cứ ở mà nhìn nhau như này sẽ muộn mất nàng giơ tay Chiêu Sở lên mà cắn mạnh, hắn đau đớn quay lại nhìn nàng buông tay ra ôm lấy mu bàn tay còn in vết răng

Yến Nguyệt nhanh chân giữ khoảng cách với Chiêu Sở cười đắc chí “cho đáng đời” nàng nhìn Khương Thanh đang mải xem Chiêu Sở gọi

“Khương đại nhân chúng ta đi thôi”

Nói xong nàng vội leo lên xe ngựa đã mất quá nhiều thời gian ở đây rồi phải nhanh chóng khởi hành thôi Yến Nguyệt ngồi trước Khương Thanh theo sao hai người sẽ là phải ngồi cùng xe ngựa trên đường tới An châu rồi Đột nhiên Chiêu Sở cũng chui vào nhìn Yến Nguyệt ngồi bên cạnh Khương Thanh hắn chen vào giữa ngồi như chỗ đã nhận từ trước xe ngựa bắt đầu lăn bánh khởi hành tới An châu


Yến Nguyệt bất ngờ chẳng lẽ hắn cũng muốn đi

“Ngài đang muốn làm cái gì?”

Chiêu Sở khoanh tay quay mặt sang nhìn nàng khẽ mỉm cười ánh mắt trìu mến

“Ngồi chung đi đột nhiên ta hơi đau chân không tiện cưỡi ngựa chắc sẽ phải cùng ngồi xe ngựa tới An châu rồi”

“Ngài tới An châu cùng bọn ta?”

Không ngờ hắn đi theo thật nhìn cái vẻ mặt đang khá vui vẻ kia lại làm Yến Nguyệt thêm ngán ngẩm chả có hứng thú ngồi chung với hắn nhớ lại lần trước từng đi chung đúng là ác mộng đấy là còn chưa đi cả chặng đường dài nay đi tận mấy ngày chắc chưa đến nơi ngủm vì ngột ngạt rồi

Chiêu Sở nhìn thấy khuôn mặt đang nhăn nhó như quả táo tàu của nàng mà không nhịn cười hắn chưa từng nhìn thấy biểu cảm mới lạ này của nàng bao giờ Yến Nguyệt thấy hắn đang nhìn mặt nàng mà cười liền giơ tay lên sờ mặt

“Bộ mặt ta dính gì à?”

Chiêu Sở cố nhịn cười


“Không có, hình như nàng không được vui khi ta đi cùng nhỉ?”

Hắn đặt khuỷu tay trên đùi chống cằm nhìn chằm chằm vào Yến Nguyệt ánh mắt dò xét, nàng lảng tránh ánh mắt đó cười gượng quay mặt sang phía cửa sổ nhỏ trên xe phản bác lại ngay nói có chắc không sống nổi thêm mấy phút nữa mất

“Đâu ta nào nghĩ vậy chỉ cảm thấy trên xe hơi chật chội ngột ngạt thôi nhưng không sao cành đông cành vui mà hờ hờ…”

Chiêu Sở dí sát người gần nàng ngắm nhìn khuôn mặt ánh mắt điềm đạm hiện rõ vẻ đang hứng thú muốn châm chọc Yến Nguyệt liếc xuống đôi mắt chạm nhau nàng có chút rung động bởi vẻ đẹp sắc sảo chiếc mũi cao, «mi mục như họa»* khoé miệng hơi cong đang mỉm cười nhìn kĩ mới cảm nhận hết thốt nên được một câu «mỹ bất thắng thu»* tóc rũ xuống vai hôm nay hắn cột tóc đuôi ngựa cao có hai chỉ dây trắng dài lẫn vào, y phục hắc phong dung mạo khiến rung động lòng người

Nàng bị hớp hồn chững nhịp tim vài lần chợt sực tỉnh nhìn sang chỗ khác ho khan mấy tiếng cố giữ bình tĩnh Chiêu Sở thấy Yến Nguyệt đỏ mặt vì ngại khá vừa ý không trêu nữa ngồi thẳng dậy mỉm cười đắc chí

Khương Thanh nhìn hai người họ chỉ ngồi im không nói gì cả thi thoảng lại nhìn vành tai hơi đỏ của Yến Nguyệt mà thấy hơi trầm xuống

Yến Nguyệt thi thoảng lại khẽ vén mạn cửa sổ nhìn bên ngoài còn Chiêu Sở và Khương Thanh im lặng ngồi chả đả động gì bầu không khí quả thật hơi ngượng ngạo lại còn ngột ngạt nhưng Yến Nguyệt ngắm cảnh bên ngoài cũng bớt khó chịu phần nào nên không cảm thấy say xe cả ba cứ như vậy trên suốt chặng đường dài

Nàng ngồi khá lâu nên lưng hơi mỏi cổ cũng nhức dùng tay đấm bóp xoay vai mà lại thấy chẳng đỡ khiến nàng khó chịu Khương Thanh để ý đoán chắc nàng mỏi nguoi do ngồi lâu không cử động nên bị khẽ nói

“Chu tiểu thư bị đau vai sao người bóp vậy sẽ không đỡ đâu”


Yến Nguyệt quay mặt nhìn Khương Thanh mà ngờ nghệch nàng đâu có biết mỏi thì cứ tiện tay đấm thôi Chiêu Sở nghe Khương Thanh nói nàng hơi không ổn liền mở mắt nhìn định nói gì nhưng Khương Thanh chặn lời ngay

“Khương mỗ biết chút ít xoa bóp huyệt đạo nếu tiểu thư không chê có thể để mỗ hạ thử”

Nàng đang đau mỏi vai gáy loay hoay mà không thấy đỡ nghe Khương Thanh có ý muốn giúp thì mừng lắm nàng lọ ngọ từ phía trong chen vào giữa đẩy xịch Chiêu Sở sang chỗ nàng ban đầu trong sự hoang mang của hắn nàng cười gật gù

“Phiền ngài dịch sang bên một chút ta sẽ ngồi ở đây, làm phiền Khương đại nhân giúp ta”

Yến Nguyệt cười tươi quay lưng lại, Khương Thanh đưa tay ấn từng vị trí huyệt mạch trên vai gáy cổ khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn ban nãy hẳn cảm giác những nơi đau nhức khi nãy đều được những ngón tay Khương Thanh làm tan biến nàng nhắm mắt tận hưởng quả đúng là ngự y có khác nắm chắc hết tất cả các huyệt mạch trên cơ thể

Chiêu Sở đáy mắt hiện rõ sự phẫn nộ nhìn những ngón tay của hắn đang ấn huyệt trên người Yến Nguyệt không khỏi ngạc nhiên đến tức giận đang muốn bẻ gãy những ngón tay đang nằm trên người nàng ấy

“Vương gia, hiện có hai đường đi nghe xà ích nói một bên là hướng đường tắt một bên hướng đường vòng chúng ta nên đi đường nào?”

Tiếng Mục Tạ hỏi từ bên ngoài vọng vào trong đã ngăn chặn kịp hành động của Chiêu Sở hắn ngừng ngừng động thủ hằm hằm trả lời

“Đi đường tắt! Nguyệt Nguyệt không chịu được mệt đến nơi càng nhanh càng tốt”

“Không được!”

Mục Tạ nghe lời quả quyết của Yến Nguyệt vội cho xà ích đi theo chỉ dẫn của nàng. Họ


Yến Nguyệt đang ngồi nhắm mắt thư thái nghe thấy Chiêu Sở nói sẽ đi đường tắt bật mở đôi mắt tròn vội ngăn lại nàng cũng khá ngạc nhiên khi nghe Chiêu Sở gọi mình là “Nguyệt Nguyệt?” Nhưng lại hạ xuống bởi dù sao cũng chỉ là một quý danh hắn thích gọi sao thì gọi cũng chả sao ở nhà Chu Dược, Liễu thị cũng hay gọi nàng là Nguyệt nhi, gọi thay cho Chu tiểu thư cũng bớt trịnh trọng, trong đầu nàng đột nhiên nghĩ ra gì đó dùng giọng dứt khoát

“Tuyệt đối không thể đi đường tắt hãy đi đường vòng đi, đừng nghe vương gia”

Mục Tạ nghe lời quả quyết của Yến Nguyệt vội cho xà ích đi theo chỉ dẫn của nàng. Họ tiến thẳng vào đường vòng đến An châu nếu đi đường tắt sẽ chỉ mất một ngày nhưng nếu đi đường vòng sẽ mất hai ngày Mục Tạ không nghe theo lời Chiêu Sở là muốn hành sức chịu đựng của Yến Nguyệt hắn vốn cũng không ưa gì nàng

Chiêu Sở nhìn nàng khuôn mặt khó hiểu tại sao lại không được đi đường tắt hắn sợ nàng sẽ mệt mỏi nếu đi quá lâu quan trọng là tên Khương Thanh kia lại được đà lấy cớ ở gần nàng hắn vốn đã thấy ngứa mắt

Yến Nguyệt nhìn thấy sự nghi vấn của Chiêu Sở và cả Khương Thanh nàng đa lễ đa tạ Khương Thanh rồi ngồi thẳng lại suy nghĩ đã rất kĩ từ đêm hôm qua trước khi khởi hành cũng đã nghĩ qua một lượt đuôi mắt nàng hơi giật nhẹ nói ra suy nghĩ của mình

“Chuyện của An châu ta nghĩ không hề đơn giản, thoạt nhìn sẽ nghĩ là một đại dịch lây lan bình thường như những lần khác nhưng ta lại thấy lạ nếu là vậy chắc chắn sẽ phải tra ra nguồn gốc lây bệnh nhưng triều đình cử người đến đều một thời gian khi trên đường về kinh thành đều chết trên đường chỉ có thị vệ về báo tin do bị mắc bệnh mà chết. Nếu là một hai lần thì còn tạm tin nhưng nhiều lần lại không dám chắc”

Khương Thanh cũng ngấm ngầm nghĩ tới tuy bệnh dịch ở An châu mới phát tán chưa lâu nhưng lại nghiêm trọng hoàng thượng lệnh cho người của Thái y viện đến vùng tra xét về báo lại để có phương án chữa trị nhưng những người đó đều chết bất đắc kì tử chỉ nghe qua lời khai của nhân chứng còn sót lại chứ chưa khám tử thi nay nghe lại có đôi chút khúc mắc Khương Thanh suy nghĩ liền nói lại ngay

“Ý của Chu tiểu thư là có kẻ đang cố tình giết người diệt khẩu không muốn để ai đó tìm ra gọn nguồn của bệnh dịch, đúng chứ?”

*(*)“«Ngôn y chi bằng trông mình»*”: Nói người chi bằng xem lại bản thân *

(*)*«mi mục như hoạ»: ánh mắt lông mày như trong tranh *

(*)*«mỹ bất thắng thu»*: đẹp không sao tả xiết *


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận