Thiều Hoa Vì Quân Gả

Edited by Bà Còm in Wattpad

Tiết Thần trở lại viện của mình, không ngờ Ngụy Chỉ Lan vốn nên trở về Hải đường uyển nhưng lại ở trước cửa Thanh Tước cư chờ nàng, bóng cây chiếu lên người khiến sắc mặt nàng ta trông có vẻ âm trầm.

Tiết Thần đi đến trước mặt nàng ta, Ngụy Chỉ Lan cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói với Tiết Thần: “Chuyện ngày hôm qua, ta có thể không cùng trưởng tỷ truy cứu, nhưng điều cần thiết là phải đưa lá thư kia cho ta!”

Hiện tại cả hai đều biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, Ngụy Chỉ Lan một chút cũng không nghi ngờ Tiết Thần cố ý khiến nàng ta đi chịu hiểm họa -- Tiết Thần đã biết rõ đó là bẫy rập vậy mà vẫn để cho mình đi, nữ nhân này tâm tư có thể nói còn ác độc hơn mình nhiều.

Tiết Thần hơi mỉm cười: “Dựa vào cái gì?”

Ngụy Chỉ Lan thấy Tiết Thần không hề có ý hối hận, tức khắc cảm thấy ủy khuất cực kỳ, vọt tới trước mặt Tiết Thần, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ nghe được rít lên: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hổ thẹn với ta một chút nào sao? Đêm qua ta đã thay thế ngươi chịu tội, hết thảy vốn nên phát sinh trên người của ngươi.”

Tiết Thần lui ra phía sau một bước, "vân đạm phong khinh" nói: “Ta đối với ngươi có gì mà phải áy náy? Ta bảo ngươi đi hay sao? Chẳng lẽ không phải bởi vì tự trong lòng ngươi mang ý xấu?”

Ngụy Chỉ Lan nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiết Thần trong chốc lát, sau đó mới xoay người rời đi.

*Đăng tại Wattpad*

Úc thị gấp đến độ cứ dạo bước vòng vòng quanh viện. Hai ngày này bà quả thực bị Ngụy Chỉ Lan con đ.. nhỏ kia làm cho tức giận đến nỗi "nhất Phật thăng thiên, nhị Phật xuất thế", chưa từng gặp qua một nữ tử không biết xấu hổ như vậy -- chính mình làm chuyện bỉ ổi còn dày mặt muốn nhi tử cưới nàng ta. Nếu là bình thường, gặp phải chuyện này thì Úc thị bằng bất cứ giá nào cũng sẽ không thỏa hiệp, trực tiếp đem người xử trí là xong, nhưng khổ nổi trong chuyện này còn đính kèm một chút tư tâm của Úc thị, không thể công khai với mọi người. Bởi vì điều này mà Úc thị bị ép buộc đến mức "tiến thoái lưỡng nan", còn không biết phải giải quyết như thế nào mới vẹn toàn.

Ma ma hầu hạ bên người vội vã tiến vào, đi đến trước người Úc thị hành lễ rồi bẩm báo: “Phu nhân, đã điều tra rõ ràng. Ngụy Chỉ Lan kia thật đúng là thứ nữ của tiền Uyển Bình Tri châu Ngụy Thanh. Chẳng qua, nàng ta cũng không phải là loại thứ nữ bình thường.”

Lời nói của ma ma làm Úc thị ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn bà ta hỏi: “Như thế nào lại không bình thường?”

“Nàng ta tuy rằng là thứ nữ, nhưng trước khi Ngụy Thanh chết, cố ý phân một nửa gia sản cho nàng ta cùng muội tử, hai cô nương chiếm hết một nửa gia sản của Ngụy gia đấy. Nô tỳ sợ tin tức có sự lầm lẫn, còn đặc biệt phái người đi Uyển Bình điều tra, quả thực là như thế. Chuyện này lúc ấy ở Uyển Bình gây ra náo động rất lớn, nói rằng Ngụy gia chủ mẫu tuy rằng là Huyện chủ, vậy mà vẫn bị thiếp thị và thứ nữ của Ngụy Thanh nháo cho cái gì cũng không vào tay, xám xịt rời đi Uyển Bình. Nói vậy chuyện này không thể sai được.”

Úc thị nghe được ma ma báo cáo híp mắt lại, nghĩ nghĩ một lúc rồi mới hỏi: “Vậy Ngụy gia là hạng người nào? Tổng cộng có bao nhiêu sản nghiệp? Hừ, một gia đình bình thường, được xấp xỉ một nghìn lượng cũng coi như là sản nghiệp của cả nhà rồi.”

“Không đúng không đúng, Ngụy gia kia ở tại Uyển Bình vẫn có chút tên tuổi. Nguyên quán Ngụy gia ở Đại Hưng, là nhờ buôn bán mà lập nghiệp, xem như một đại gia tộc tương đối hưng thịnh, sản nghiệp cũng không ít. Không nói gì nhiều, Uyển Bình có một khu phố buôn bán hưng thịnh nhất là ở ngõ Miêu Tình, toàn bộ ngõ đó đều của Ngụy gia. Chỉ tính phần đó thôi thì mỗi năm tiền kiếm vào không ít, càng không nói đến còn có những thứ khác.”

“...”

Úc thị càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc. Hừ, hóa ra Ngụy Chỉ Lan có của như vậy, nếu không cho người đi tìm hiểu một chút, thật đúng là không biết nàng ta vẫn có giá trị. Được rồi, nếu nàng ta một lòng gả vào Tống gia, vậy thì để nàng ta được như nguyện cũng tốt. Chẳng qua đừng si tâm vọng tưởng, bà đây sẽ không làm cho nàng ta được phô trương gì đâu...

*Đăng tại Wattpad*

Sau vài ngày yên lặng, quả nhiên có hai người của Trường Ninh Hầu phủ tới Tiết gia gặp Tiêu thị cầu hôn. Người tới cũng không phải là lão phu nhân của Trường Ninh Hầu phủ mà chỉ là hai ma ma quản sự bên người của lão phu nhân. Tuy là như vậy, Tiêu thị vẫn không thể ngờ Trường Ninh Hầu phủ vậy mà chịu cưới Ngụy Chỉ Lan làm chính thê. Tuy rằng có chút hoài nghi trong chuyện này khẳng định có mờ ám gì, nhưng Ngụy Chỉ Lan đã tranh được vị trí này thì bà cũng đâu có lý do gì ngăn cản chuyện tốt của nó. Vì thế Tiêu thị lập tức phái người đi hỏi ý kiến Ngụy Chỉ Lan, sau khi nghe nàng ta ưng chịu mới nhận phần sính lễ ít không thể ít hơn của Trường Ninh Hầu phủ -- chỉ có hai trăm lượng -- rồi tiễn hai đại diện của Trường Ninh Hầu phủ ra ngoài.

Sau đó Tiêu thị kêu Ngụy Chỉ Lan tới nói chuyện này với nàng ta. Ngụy Chỉ Lan nhìn thấy hai trăm lượng bạc đặt chỏng chơ ở trên bàn, ngoài ra không có bất cứ thứ gì khác, tức giận đến mức cắn chặt khớp hàm. Tiêu thị nhìn nàng ta như vậy không khỏi thở dài, nghĩ đến Tống gia kia cũng không phải loại dễ đối phó. Lan tỷ nhi không biết sử dụng thủ đoạn gì khiến người ta tới cửa cầu hôn, nhưng ngốc tử cũng có thể nhìn ra Tống gia không hề tình nguyện chút nào.

Nhưng hôm nay đáp ứng cũng đáp ứng rồi. Hai ma ma đảm đương nhiệm vụ bà mối đã nói thẳng, bởi vì Ngụy Chỉ Lan có thân phận đặc thù là đi theo đích mẫu tái giá, cho nên Tống gia cảm thấy có chút tục lễ có thể miễn thì cứ miễn, trực tiếp định hôn kỳ, hai tháng sau nhà bọn họ tới cửa nghênh thú là được. Hành vi như vậy thật sự không bằng vài nhà nạp thiếp.

Tuy rằng cảm thấy thái độ của Tống gia thực có lệ, nhưng Tiêu thị cũng không chịu nổi Ngụy Chỉ Lan tự mình định thân, bèn đưa tất cả hai trăm lượng bạc cho nàng ta rồi nói: “Đây là sính lễ hỏi cưới của Tống gia, tất cả đều cho ngươi. Lễ phục xuất giá ta sẽ chuẩn bị cho ngươi, nhưng của hồi môn thì do chính ngươi tự chuẩn bị. Ta sẽ thêm trang một bộ vòng vàng, một bộ trang sức trân châu, xấp lụa thập thất cho ngươi, ngày mai cũng sẽ mời ma ma tới dạy ngươi quy củ sau khi kết hôn.”

Ngụy Chỉ Lan nhìn hai trăm lượng bạc trong tay Tiêu thị, chỉ cảm thấy chói mắt cực kỳ. Nàng không ngờ Tống gia sẽ làm tuyệt tình như vậy. Hai trăm lượng bạc, đúng là nạp thiếp cũng nhiều hơn mức này.

Mà Tiêu thị nói ra cũng đủ tuyệt tình, làm nàng ta không khỏi cười lạnh trả lời một cách mỉa mai: “Thái thái thật sự keo kiệt, dù thế nào thì bao nhiêu năm qua ta cũng kêu ngài một tiếng đích mẫu. Ta xuất giá mà ngài chỉ thêm một chút đồ như thế. Chuyện này nếu bị người ngoài biết, sẽ không sợ người ta nói ngài khắt khe thứ nữ sao?”

Tiêu thị hiện giờ cũng đã khai thông, đối với loại khích bác này có thể nghe một cách bình tĩnh thản nhiên, nói với Ngụy Chỉ Lan: “Ngươi và Cầm tỷ nhi được một nửa sản nghiệp của Ngụy gia, ngay cả ta và Tĩnh tỷ nhi thì cho dù một phân tiền cũng chưa đến tay. Ngươi không phải thân sinh cốt nhục của ta, ta không có của hồi môn cho ngươi cũng là chiếu theo lẽ thường mà thôi, "khắt khe thứ nữ" cái con khỉ gì chứ! Hiện giờ ngươi chỉ đang tạm trú tại Tiết gia, bộ tưởng mình là thứ nữ của Tiết gia hả? Nếu ngươi thật muốn của hồi môn, hãy đi tìm Ngụy lão phu nhân, ngươi không phải có quan hệ máu mủ với bà ta sao? Hôm trước còn lừa Tĩnh tỷ nhi đến đó nữa chứ. Ngươi đến kêu bà ta thêm trang cho ngươi xuất giá đi.”

Tâm tình Ngụy Chỉ Lan thật sự nặng nề, còn muốn cãi nhau vài câu với Tiêu thị, nhưng không ngờ Tiêu thị lại "giáng cho một đòn trí mạng": “Nếu ngươi chê bai đồ cưới của ta cho ngươi, vậy lát nữa ta sẽ sai người đưa ngươi và Cầm tỷ nhi về bên người Ngụy lão phu nhân, để ngươi chân chính từ Ngụy gia xuất giá, để Ngụy gia đặt mua thêm trang cho ngươi. Đã vậy thì ta khỏi cần phải bỏ ra bộ vòng vàng và bộ trang sức trân châu, chỉ là hai bộ này thôi cũng đã có giá trị hai ba trăm lượng, không ít hơn tiền sính lễ bên phu gia cho ngươi đâu. Nếu ngươi không cần cũng không sao, ngươi trở về dọn dẹp đồ đạc, buổi chiều các ngươi liền quay lại Ngụy gia. Từ nay về sau, các ngươi gả tốt hoặc là không tốt đều không có bất luận quan hệ gì đến ta. Về sau có chuyện gì thì cứ đi tìm Ngụy gia xin giúp đỡ.” 👏

Ngụy Chỉ Lan không ngờ Tiêu thị đột nhiên trở nên cường ngạnh như vậy. Nàng ta nhớ tới nhân phẩm của Ngụy gia, nhớ tới Ngụy lão phu nhân tính kế ác độc, Ngụy Chỉ Lan có thể tưởng tượng được nếu đi về Ngụy gia, gặp phải tầng tầng bòn rút như thế thì mình còn có bao nhiêu tài sản có thể lưu lại để nuôi thân.

Chỉ là, mấy ngày liền đả kích làm Ngụy Chỉ Lan mất đi tâm tình nói chuyện vuốt ve Tiêu thị, vốn dĩ Tiêu thị ở trong mắt nàng ta cũng bất quá chỉ là thủ hạ bại tướng dưới tay di nương của nàng ta, cả đời không cũng hết khổ. Từ trong thâm tâm Ngụy Chỉ Lan đã xem thường Tiêu thị, hiện giờ đang lúc nổi nóng, nói chuyện càng thêm không biết đúng mực, lạnh lùng hừ Tiêu thị một cái: “Được! Nếu ngươi tuyệt tình như vậy thì ta cũng không thèm ở đây! Ai nguyện ý lưu lại với một đích mẫu khắc nghiệt như ngươi? Mấy đồng bạc dơ bẩn của ngươi cứ lưu lại cho nữ nhi vô dụng kia của ngươi đi. Ta ngược lại sẽ mở to mắt ra để nhìn, tương lai rốt cuộc ai sẽ sống tốt hơn!”

Nói xong Ngụy Chỉ Lan liền nổi giận đùng đùng quay về Hải đường uyển, đi đến cửa viện của mình thì dừng bước chân, quay đầu lại nhìn nhìn -- Tiêu thị không có phái người đuổi theo, chuyện này là "ván đã đóng thuyền", không có cách gì thay đổi. Ngụy Chỉ Lan cắn răng vào viện, vừa lúc gặp được Ngụy Chỉ Cầm bèn đem ngân lượng trong tay đưa cho Ngụy Chỉ Cầm, còn mình thì vọt vào phòng.

Ngụy Chỉ Cầm đi vào theo hỏi tỷ tỷ sao lại thế này, lại hỏi hai trăm lượng bạc là tiền gì vậy? Ngụy Chỉ Lan úp người trên nhuyễn tháp, nhổ xuống cây trâm trên đầu chọc liên tiếp vào mặt nệm, làm sao nàng ta lại không biết xấu hổ đi nói cho Ngụy Chỉ Cầm biết hai trăm lượng này chính là sính lễ của nàng ta?

Bất quá, Ngụy Chỉ Cầm cũng không phải ngốc, nhìn khay phủ hồng lụa với chữ song hỉ, trong lòng liền đoán được: “Đây không phải là... lễ hỏi của Tống gia chứ? Cũng thật là...”

‘quá ít’ mấy chữ này còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Ngụy Chỉ Lan bỗng nhiên đứng bật dậy ném tất cả số bạc xuống đất, nổi giận đùng đùng gắt lên với Ngụy Chỉ Cầm: “Này thì có sao đâu? Cho dù ít thì thế nào? Bọn họ phải cưới ta làm chính thê, là chính thê đấy muội hiểu hay không! Là chính thê của Thế tử Trường Ninh Hầu phủ! Sau này Trường Ninh Hầu chết đi, Thế tử tập tước, ta chính là Hầu phu nhân. Đến lúc đó, toàn bộ Trường Ninh Hầu phủ đều là của ta, những kẻ xem thường ta hiện giờ, tất cả đều phải nhìn sắc mặt của ta mà sống. Cuộc hôn nhân này ta đã lấy được vào tay rồi, hai trăm lượng thì hai trăm lượng, cho dù Tống gia một phân tiền cũng không bỏ thì ta vẫn muốn cuộc hôn nhân này! Tương lai chờ ta làm Hầu phu nhân, ta sẽ làm cho tất cả mọi người hôm nay xem thường ta đẹp mặt!”

Ngụy Chỉ Cầm nghe tỷ tỷ nói như vậy, sửng sốt trong chốc lát sau đó liền gật đầu, ngồi xuống bên người Ngụy Chỉ Lan hùa theo: “Phải, nên như vậy! Tỷ tỷ nên nhẫn nhục để mưu chuyện lớn -- trước gả vào Trường Ninh Hầu phủ, sau đó lại đem toàn bộ Trường Ninh Hầu phủ đều nuốt vào, đến lúc đó lại đi thu thập Tiêu thị và Tiết Thần cũng không muộn.”

Ngụy Chỉ Lan nghe nhắc tới Tiết Thần thì trong lòng lại tràn đầy tức tối. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Tiết Thần có thể được hết thảy đồ tốt, nhưng nàng đây thì cái gì cũng không chiếm được? Tưởng sẽ đoạt tới tay nam nhân của nàng ta, nhưng cuối cùng lại đoạt thứ gì trở về? Hai trăm lượng bạc sính lễ, Tống gia vậy mà cũng có thể lấy ra được! Lâu gia chỉ là tiền biếu mà đã cho Tiết Thần ba vạn lượng, sao lại có sự chênh lệch lớn tới mức đó? Nếu tối hôm qua nàng đây câu dẫn được Lâu thế tử, cho dù Lâu gia nạp thiếp thì ít nhất cũng sẽ bỏ ra một vạn lượng. Ngụy Chỉ Lan càng nghĩ càng ủy khuất, càng nghĩ càng không cam lòng, lại một lần nữa ngã vào nhuyễn tháp, chọc đến nỗi măt đệm thủng lỗ chỗ, cây trâm cũng chọc cong rồi còn không chịu ngừng tay.

*Đăng tại Wattpad*

Bên trong hậu nha của Đại Lý Tự, Lâu Khánh Vân vừa xem công văn vừa nghe Triệu Lâm Thụy báo cáo về sự tình phát sinh hai ngày nay ở Tiết gia. Khi đang nói đến hôn sự của kế thứ muội Tiết Thần và Trường Ninh Hầu phủ, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi buông một câu: “Lại là Trường Ninh Hầu phủ...”

Triệu Lâm Thụy đương nhiên biết ân oán giữa Trường Ninh Hầu phủ và vị này. Từ trước hắn chỉ là cảm thấy lão Đại quá quan tâm đến Tiết gia cô nương, hiện giờ hai người đều đính hôn, nếu hắn còn không hiểu lão Đại có tâm tư gì thì thật là chày gỗ rồi. Trường Ninh Hầu phủ chính là lúc trước muốn đoạt Tiết Đại cô nương với lão Đại, lão Đại bèn dành hỏi cưới trước tiên rồi sau đó cũng không ra tay với Trường Ninh Hầu phủ, không ngờ bọn họ vẫn còn muốn kiếm chuyện để nháo, thật sự là tự tìm đường chết mà.

“Đó là loại người gì, đi tra xem vì sao lại đột nhiên muốn cưới kế thứ muội của Tiết Đại tiểu thư?”

Triệu Lâm Thụy nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu, đang muốn đi ra ngoài thì lại bị Lâu Khánh Vân kêu lại: “Ai nha, nếu ngươi không muốn mất công tra nhiều, cứ đi đến Tiết gia tìm Nghiêm Lạc Đông hỏi một chút, chuyện này ông ta xác định biết rõ ràng.”

Triệu Lâm Thụy rời đi, quả thực trong chốc lát liền trở lại. Hắn không chỉ mang về tin tức của Trường Ninh Hầu phủ, còn từ chỗ Nghiêm Lạc Đông nghe được một chuyện động trời khác, vội vội vàng vàng vọt vào Trúc uyển ở hậu nha, nhìn thấy Lâu Khánh Vân liền đem "tiền căn hậu quả" của hôn sự giữa Trường Ninh Hầu phủ cùng kế thứ muội Tiết Đại tiểu thư báo cáo toàn bộ cho Lâu Khánh Vân nghe.

Thật là không thể ngờ được, trong vụ này còn có ân oán khúc chiết như vậy.

Lâu Khánh Vân nghe xong phản ứng đầu tiên chính là cảnh tỉnh bản thân, bởi vì bận quá nên mấy ngày này buổi tối cũng không đi tìm Tiết Thần, không nghĩ tới hắn chỉ sơ sẩy trong chốc lát vậy mà đã khiến cho đám khốn nạn kia thừa cơ lợi dụng. Trường Ninh Hầu phủ lá gan cũng quá lớn, một Hầu phủ tam đẳng nho nhỏ "không lên nổi mặt bàn" mà cũng dám đem tâm tư động tới nương tử chưa qua cửa của hắn.

Không chỉ dụng tâm hiểm ác mà còn dám mua chuộc người bên cạnh hắn, đây thật cũng may nương tử của hắn là người thông minh nên không có rơi vào bẫy của bọn chúng, nhưng khó bảo đảm lần tới bọn chúng còn sẽ dùng đến biện pháp xấu xa gì khác nha!

Có một số người, không bị dạy dỗ là không thể yên được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui