Thiều Hoa Vì Quân Gả

Edited by Bà Còm

Tiết Thần và Tiết Uyển ở Tây thứ gian dùng qua bữa cơm chay đơn giản. Tiết Uyển vừa lau tay vừa giương mắt nhìn nhìn Tiết Thần súc miệng xong rồi tiếp nhận chén trà nha hoàn đưa tới, lên tiếng hỏi: “Tỷ tỷ, hai vị Lâu gia công tử kia là người nào thế?”

Tiết Thần đưa mắt nhìn Tiết Uyển, thuận miệng đáp: “Là công tử của Vệ Quốc Công phủ. Muội hỏi chuyện này để làm gì?”

Tiết Uyển đảo mắt, sau đó cười cười với Tiết Thần. Trải qua mấy hôm được Phàn ma ma dốc lòng dạy dỗ, Tiết Uyển hiện giờ đã hơi chút hiểu được quy củ trong phủ. Lúc trước nàng ta cho rằng chỉ cần vào phủ thì nàng ta chính là tiểu thư, có thể trở nên quan trọng giống như Tiết Thần, nhưng hiện tại nàng ta cũng đã hiểu sự khác biệt của đích nữ và thứ nữ. Hèn chi lúc xưa mẫu thân nhất định không chịu nhập phủ làm thiếp, bởi vì một khi danh phận này đã được định ra, cả đời mẫu thân chỉ có thể là thiếp, khiến nàng và Lôi ca nhi đều thành thứ nữ và thứ tử.

Sự khác biệt của đích nữ và thứ nữ thật lớn, giống như lúc nãy mẫu thân Hàn Ngọc chỉ kêu Tiết Tú và Tiết Thần đi qua giới thiệu, còn những thứ nữ như Tiết Nhu, Tiết Liên và nàng ta Tiết Uyển cũng chỉ có thể ngồi đó mà nhìn.

Trong lòng Tiết Uyển đương nhiên không phục nhưng cũng không có cách nào, âm thầm ghi nhớ để chờ về sau từ từ sẽ thanh toán.

“À, không có gì! Muội thấy lúc sáng cô mẫu cố ý kêu tỷ cùng Tú tỷ tỷ qua đó nhưng lại giới thiệu Tú tỷ tỷ trước. Cô mẫu thật bất công, rõ ràng tỷ mới là chất nữ ruột thịt, vì sao phải giới thiệu Tú tỷ tỷ trước chứ?”

Tiết Uyển nói làm Tiết Thần liếc mắt nhìn nàng ta một cái, sau đó mới đưa chén trà trong tay cho nha hoàn hầu hạ, đứng dậy đi vào nội thất. Tiết Uyển vội vàng buông chén trà lập tức đuổi theo.


Sau khi vào nội thất Tiết Thần bật lửa châm một cây nhang trường thọ, nghiêng người cắm vào đĩa hương, thanh âm sắc nhọn vang lên: “Những lời này muội không nên nói ra, bị người khác nghe được thì không tốt đâu. Lần tới không thể nói như vậy nữa!” Tiết Thần biết những lời này Tiết Uyển đương nhiên chỉ nói cho nàng nghe, nàng ta muốn khởi sự châm ngòi phá đám mối quan hệ của nàng, Tiết Tú và Tiết thị. So với mấy ngày trước tính tình Tiết Uyển tựa hồ thu liễm không ít, coi như có tiến bộ, có lẽ Từ Tố Nga ngầm dạy nàng ta một chút gì đó.

Tiết Thần nói xong lời nói này bèn bất động thanh sắc liễm hạ ánh mắt, lấy một quyển sách từ trên kệ rồi ngồi một bên đọc một cách an tĩnh.

Tiết Uyển nhìn Tiết Thần như vậy tức giận đến mức dậm chân, liền hướng chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống thật mạnh, giận dỗi không thèm nói chuyện với Tiết Thần, chờ đến khi nhóm Tiết Tú dùng tiệc xong quay lại thì nàng ta mới đi ra ngoài chơi với đám Tiết Nhu.

Buổi tối ngồi xe hồi phủ, Tiết Uyển thế nhưng còn giận dỗi không ngồi xe với Tiết Thần, nhất định chen vào ngồi chung xe với Tiết Vân Đào và Tiết Lôi.

***

Sau khi Hàn phủ làm giỗ xong chính là tiết Thanh minh. Ba bốn ngày nay Tiết Thần đều ở Đông phủ theo Lão phu nhân học hỏi quy cách tổ chức tế tổ.

Ngày thứ năm trở về, tất cả ma ma quản sự của hạ nhân hầu hạ ngoại phòng đều tập trung ở Thanh tước cư, quy quy củ củ ngồi ở phòng chờ, đợi Khâm Phượng truyền vào báo cáo tình hình cho Tiết Thần.

Hồ ma ma là người thứ ba đi vào. Tiết Thần nghiêng người dựa vào giường La Hán, cánh tay đặt trên gối lót nền xanh thêu hoa thược dược trắng. Nàng đã rửa hết lớp trang điểm, mái tóc để xõa không búi, gương mặt xinh đẹp chưa hết vẻ trẻ con nhưng lại tràn đầy trầm ổn. Hồ ma ma dựa theo quy củ bẩm báo tình hình bên Hải đường uyển: “Nhị tiểu thư mỗi ngày giờ Thìn thức dậy. Từ khi Phàn ma ma giáo thụ quy củ, lúc đầu Nhị tiểu thư còn rất kháng cự, bất quá trong khoảng thời gian này đã tốt hơn rất nhiều. Phàn ma ma nói Nhị tiểu thư học quy củ không tệ, bình thường ra cửa sẽ không sợ bị phạm lỗi.”


Tiết Thần tùy ý lật xem quyển sách trong tay, nghe xong gật gật đầu, lại hỏi: “Từ di nương gần đây thế nào? Cha thường đi đến chỗ đó qua đêm sao?”

Hồ ma ma lập tức hồi bẩm: “Vâng, lão gia chỉ cần có mặt trong phủ qua đêm là sẽ đi đến viện của Từ di nương. Từ di nương tựa hồ rất điệu thấp, không có việc gì cũng không ra khỏi viện. Nhưng Điền di nương thì lại thường xuyên phái người đi tìm hiểu tình huống của chủ viện, đơn giản chỉ là hỏi một câu lão gia có ở trong phủ hay không thôi.”

Từ Tố Nga từ trước đến nay là loại người biết nhẫn nhịn, cho nên hiện tại ả ta ngoan ngoãn Tiết Thần cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. Bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề, Tiết Thần lại hỏi Hồ ma ma: “Đúng rồi, chuyện canh tránh thai cho các di nương làm như thế nào? Hôm kia ta ở Đông phủ có nghe bà tử dò hỏi Lão phu nhân. Trong phủ chúng ta có quy định gì về chuyện này không? Lúc trước Thái thái làm thế nào?”

Hồ ma ma không cảm thấy tiểu thư dò hỏi chuyện này có gì kỳ quái, rốt cuộc Thái thái đã qua đời, hậu viện này do chính Đại tiểu thư đương gia. Vốn dĩ mọi người đều cho rằng Đại tiểu thư là một tiểu cô nương cái gì cũng không biết, nhưng chính tiểu cô nương này vừa ra tay liền đem Đồng ma ma cùng hai quản sự khố phòng ra xử trí. Tình cảnh bi thảm của họ lúc đó ngay thời điểm này mà bọn hạ nhân nhắc lại vẫn còn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Từ đó về sau mọi người đều biết, trong phủ vị Đại tiểu thư này cũng không phải dễ đối phó, đầu óc thông minh, thủ đoạn cao siêu. Mọi người cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu được rõ ràng sau này trong phủ rốt cuộc nên nghe ai, chỉ cần chưa có tân chủ mẫu vào cửa thì hậu viện không phải do một tay Đại tiểu thư nắm giữ sao? Từ nay về sau liền không còn người nào dám tồn tại ý tưởng lừa gạt Đại tiểu thư.

Thế nên Tiết Thần đột nhiên hỏi một đề tài có khẩu vị nặng như vậy nhưng Hồ ma ma cũng chưa hề nghĩ phải kiêng dè, sẵn sàng nói thẳng: “Hồi tiểu thư, canh tránh thai lúc trước hình như Thái thái cũng đã huỷ bỏ. Khi đó trong phủ cũng cũng chỉ có Điền di nương là thiếp thị, sau khi Thái thái gả vào có dựa theo quy củ của Đông phủ cho thiếp thị uống qua một thời gian. Cho đến khi sinh hạ Đại tiểu thư thì Thái thái ra lệnh dẹp bỏ canh tránh thai cho Điền di nương.”

Nhưng tuy là thế, Điền di nương cho tới hôm nay vẫn không thể hoài thượng một hài tử, ngược lại Từ Tố Nga hoàn toàn là một ngoại thất thì lại sinh một tử một nữ. Xét theo phương diện này, coi bộ ngay cả Lư thị cũng không có phúc khí như Từ Tố Nga.

Những việc này, Tiết Thần vốn dĩ cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, Hồ ma ma nói rất minh bạch, nàng cũng đã hiểu. Bởi vì Lư thị tự cảm thấy mình không sinh được nhi tử thừa tự nên lén loại bỏ canh tránh thai cho Điền di nương, hy vọng mặc kệ là thứ tử hay thứ nữ cũng được, có thêm nữ nhân khai chi tán diệp cho Tiết Vân Đào. Đáng tiếc Lư thị không nghĩ tới Điền di nương và bà giống nhau, không có duyên với nhi tử thừa tự, ngần ấy năm mà vẫn không ra một mống nào.

Gật gật đầu, Tiết Thần cho Hồ ma ma lui xuống, nhưng Hồ ma ma ra tới cửa rồi vòng lại, nói với Tiết Thần: “Đúng rồi tiểu thư, có một chuyện nhỏ không biết nên báo cho tiểu thư hay không? Chỉ là... hôm trước có một nam nhân tự xưng là ca ca của Từ di nương tìm tới phủ. Người gác cổng đi hỏi Từ di nương nhưng Từ di nương không muốn gặp, sai người trực tiếp đưa cho hắn một túi tiền. Sau đó nam nhân kia liền bỏ đi, ngay cả ngạch cửa cũng chưa bước qua.”


Tiết Thần đang đọc sách bỗng nhiên nâng mắt lên nhìn Hồ ma ma mặc áo chẽn bằng da sóc, đỉnh mày không dấu vết nhíu lại hỏi: "Từ di nương ca ca? Có hỏi tên là gì không?”

Hồ ma ma nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Hình như tên Từ Thiên Kiêu, nhưng cũng không biết có phải tên thật hay không.”

Tiết Thần không nói gì, vừa suy tư vừa phất phất tay cho Hồ ma ma lui ra, lúc này Hồ ma ma mới rời khỏi.

Từ Thiên Kiêu đúng là ca ca của Từ Tố Nga. Đời trước danh tiết của Tiết Thần thiếu chút nữa đã bị hủy trong tay gã nam nhân này. Nếu lúc hắn bắt cóc nàng ra khỏi thành không gặp đúng thời điểm Đại Lý Tự tập nã tội phạm quan trọng nên phong cửa thành - nàng bị nhốt trên xe ngựa tỉnh lại nhờ vào hỗn loạn ở cửa thành mà len lén trèo xuống từ phía sau xe ngựa chạy thoát - nói không chừng nàng đã bị gã này mang ra vùng ngoại ô, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng. Không ngờ một đời này hắn còn dám tới cửa...

Hắn tới làm cái gì?

Tiết Thần đời trước đã phái người điều tra Từ gia, bất quá bởi vì nhân thủ bên người nàng có hạn cho nên chỉ tra được chút chuyện "lông gà vỏ tỏi". Nàng chỉ biết phụ thân của Từ Tố Nga đã từng là tội thần, sau nhờ Tân Hoàng đăng cơ đại xá thiên hạ mới được phóng thích trở về, người một nhà cư trú ở ngõ Tứ hỉ.

Sau khi Từ Tố Nga chưởng quản Tiết gia, nghe nói còn kiếm được công danh cho hai đệ đệ, cũng không biết được phái đi chỗ nào làm tri huyện cửu phẩm. Còn Từ Thiên Kiêu sau cũng hưu thê để thú thiên kim của viên ngoại, không những thăng chức rất nhanh mà còn sống rất sung túc.

Tiết Thần từ giường La Hán đứng lên, mặc một thân áo dài lụa màu xanh nhạt. Sau khi xuống giường, Chẩm Uyên liền choàng vào cho nàng một tấm lụa trắng làm thành áo ngoài.

“Đi gọi Nghiêm Lạc Đông nói ta có việc phân phó.”


Sau khi cha con Nghiêm Lạc Đông đầu nhập cho nàng, Tiết Thần cũng không khách khí với ông ta. Công việc của hộ viện trong phủ là gì thì ông ta liền làm việc đó, chẳng qua ông ta được phát hai phần chi tiêu so với hộ viện khác. Trong phủ may y phục hay phát thức ăn cũng không quên phần cho nữ nhi của ông ta, thậm chí còn sai tú nương trong phủ dạy nữ nhi ông ta thêu hoa và nữ công.

Đối với một hiệp sĩ giang hồ nghèo túng thì đãi ngộ như vậy thực sự không thấp. Tuy Nghiêm Lạc Đông từng nói không lấy thù lao làm không công cho Tiết Thần nhưng Tiết Thần cũng không đồng ý cắt xén tiền công của ông ta, bởi vậy có chút chuyện gì nàng cũng sẽ phân phó ông ta đi làm.

Mà chuyện điều tra Từ gia, thứ nhất không thể gióng trống khua chiêng, thứ hai không muốn để lại bất kỳ manh mối chứng cứ gì, thứ ba nàng biết Từ gia vô lại thế nào. Vì thế nghĩ đến Nghiêm Lạc Đông võ công cao cường, nếu gặp chuyện gì ít nhất cũng tự bảo vệ bản thân không thành vấn đề.

Nghiêm Lạc Đông vốn luôn đứng gác ở ngoài sân, nghe nói tiểu thư có chuyện phân phó liền vào Thanh tước cư chờ ngoài cửa. Tiết Thần không ra ngoài gặp ông ta, chỉ viết một tờ giấy kêu Khâm Phượng đưa ra cho Nghiêm Lạc Đông, trên tờ giấy viết mấy chữ -- -- điều tra Từ gia, gặp chuyện tự bảo vệ mình.

Sau đó kêu Khâm Phượng truyền lời, nói có gì không hiểu thì cứ tìm người gác cổng hỏi gần đây gã tới cửa tìm Từ di nương có bộ dáng gì.

Nghiêm Lạc Đông không nói hai lời, liền lĩnh mệnh rời đi.

Tiết Thần phân phó xong lại sai Khâm Phượng đi gặp người gác cổng hỏi rõ diện mạo của gã kia, để nghe người gác cổng tả lại xem có đúng là Từ Thiên Kiêu hôm đó muốn gặp Từ Tố Nga hay không? Bởi vì bên má phải của Từ Thiên Kiêu có một nốt ruồi cực lớn, nghe nói là sinh ra đã có không có khả năng che dấu, là một đặc điểm cực kỳ dễ dàng để nhận diện.

Sau khi Nghiêm Lạc Đông lĩnh mệnh đi điều tra, Tiết Thần cho rằng thế nào ông ta cũng phải mất mười ngày hay nửa tháng mới có thể có dò ra tin tức, không ngờ ông ta chỉ đi ra ngoài ban ngày, buổi chiều chưa đến giờ Thân đã trở về phục mệnh. Tốc độ này không khỏi làm Tiết Thần kinh ngạc, vốn tưởng rằng ông ta chỉ làm qua loa cho xong, nhưng khi nghe Nghiêm Lạc Đông bẩm báo tường tận về toàn bộ Từ gia từ trên xuống dưới thì Tiết Thần hoàn toàn trợn tròn mắt.

Ông ta làm sao có thể là một hộ viện được chứ? Thám tử của Xu Mật Viện bất quá cũng chỉ làm được đến thế mà thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui