Thiêu Lai Đích Tức Phụ

Edit: Mều

Beta: Hà

Tư Mã Thính Phong còn đang dậm chân, đã nghe Lâu Ngọc thản nhiên nói, “Người đã tìm tới cửa rồi!”

“Hả…” Tư Mã Thính Phong chạy ra ngoài bên ngoài thôn.

Võ công của Tư Mã Thính Phong không tốt như Lâu Ngọc, nội lực cũng không thâm hậu bằng, ra tới bên ngoài thôn mới nghe được tiếng vó ngựa đang chạy đến, nghe qua có khoảng mười mấy con ngựa, còn là chiến mã trong quân danh bước đi chỉnh tề hữu lực.

Xong! Tư Mã Thính Phong nhanh chóng trở về tìm Lâu Ngọc.

Trong sân mọi người đang chuẩn bị dọn cơm, thấy Tư Mã Thính Phong trở lại, Hắc muội đỏ mặt, ngượng ngùng nói với Tư Mã Thính Phong, “Công tử trở về vừa lúc, có thể ăn cơm rồi!”

“Đại ca, huynh xem, Hắc muội trưởng thành, sẽ biết nói năng nhỏ nhẹ, ha ha…” Nhị Hắc lấy tay khẽ đẩy Đại Hắc ngồi bên cạnh, cười to nói.

“Nhị ca đáng ghét!” Hắc muội đỏ bừng mặt, đi vòng ra phía sau Nhị Hắc véo một cái, cúi đầu chạy vào trong bếp.

Tư Mã Thính Phong phiền lòng, không chú ý tới biểu tình ngại ngùng của Hắc muội, chậm chạp đi đến bên cạnh Lâu Ngọc, ra vẻ cợt nhả hề hề nói, “Không phải ngươi có Phấn vong hồn sao? Chốc nữa ném cho đám binh sĩ kia!”

“Một vạn kim tệ.” Lâu Ngọc đẩy gương mặt Tư Mã Thính Phong đang cúi trước mặt mình ra.

“Gian y!” Tư Mã Thính Phong mím chặt môi, phun ra một câu.

Chu Tài tới đẩy Tư Mã Thính Phong ra, kéo Lâu Ngọc đứng lên đi ăn cơm.

Thôn trưởng dùng tẩu thuốc gõ gõ Tư Mã Thính Phong vẻ mặt chán nản, “Làm ma no còn hơn làm ma đói! Đi, đi ăn cơm! Lấp đầy bụng trước đi!”

“Các ngươi….” Tư Mã Thính Phong cứng họng, thật lâu mới phun ra một câu, “Các ngươi thật không có lương tâm mà!”

“Không cần phải lo lắng! Tất cả mọi người đều nói Kinh tướng quân là người tốt, nhất định sẽ không làm khó ngươi!” Đại Hắc kéo Tư Mã Thính Phong tới chỗ bàn ăn dưới mái hiên trước đại sảnh.

“Đúng vậy đó! Kinh tướng quân rất uy phong!” Nhị Hắc bên cạnh ngưỡng mộ nói.

....

Mọi người cơm còn chưa ăn xong, mười mấy đầu mã cao lớn xuất hiện trước cửa nhà trưởng thôn. Cưỡi chúng đều là mấy vị đại hán thân hình vạm vỡ tay cầm trường thương, một thân huyền thanh khôi giáp dưới đôi ánh đèn ***g trước cổng hiện lên vẻ trang nghiêm sát phạt.

Thôn trưởng buông bát đũa xuống, khom thắt lưng chạy ra mở cổng, “Quân gia, ta là trưởng thôn thôn này tên Tôn Hắc, các vị đến thôn chúng ta có phải muốn mua hoa hay không? Không phải ta khoe khoang chứ, hoa hồng lê thôn chúng ta trồng đúng là không chê vào đâu được, hoa nở rộ lớn bằng miệng chén lại đặc biệt thơm...”

“Chúng ta không phải mua hoa, là tới tìm người!” Một đại hán râu quai nón nhảy xuống ngựa, tay chỉ vào đám người Lâu Ngọc, “Là bọn họ.”

“Bọn họ là lương dân mà! Quân gia ngài nhận nhầm người rồi…” Thôn trưởng Tôn Hắc, giơ tay lên trời hô, giống như lão bị vu cho tội ác tày trời nào đó.

Đại hán râu quai nón quay đầu ném cho đám binh sĩ ánh mắt, cả đoàn ngựa tránh ra thành một lối đi nhỏ, một trung niên mập lùn thở hồng hộc được binh sĩ dìu đến.

“Là bọn hắn sao?” Đại hán râu quai nón chỉ vào nhóm người Lâu Ngọc trong sân, hỏi người trung niên mập lùn được dìu tới.

“Công tử này! Các người nhất định phải cứu Nhị đương gia nhà chúng ta!” Người trung niên mập lùn nhìn thấy nhóm Lâu Ngọc, liền mặc kệ binh sĩ đang dìu mình, lảo đảo gào khóc chạy vào trong sân.

Chu Tài thấy người tới là ông chủ mới gặp lúc cơm trưa, lập tức đứng lên chặn trước người Lâu Ngọc, cầm thanh đao giết heo, trừng mắt nhìn chằm chằm ông chủ tửu lâu đang nhào đến.

Tư Mã Thính Phong trong nháy mắt kể từ lúc đoàn ngựa đứng trước sân kia, liền mở ra Đào Mộc phiến quen thuộc thường ngày, tay trái cầm quạt che đi nửa khuôn mặt, tay phải cầm chiếc đũa không ngừng gắp một đống thức ăn vào chén cơm. Chủ ý có bị đánh cũng sẽ làm ma no!

Hắc muội nhìn bộ dạng hèn nhát của Tư Mã Thính Phong, lại nhìn bộ dạng nam tử hán đại trượng phu của Chu Tài, trái tim liền đập “Thình thịch... thình thịch... ” về phía Chu Tài, ánh mắt nhìn Chu Tài như muốn nói gì lại xấu hổ…

Lâu Ngọc đứng lên nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng rắn chắc của Chu Tài, “Ông chủ không có ác ý, ngươi đừng lo lắng, thu đao lại đi!”

“À!” Chu Tài thu đao, nghiêng mình để Lâu Ngọc đi lên, bản thân thì theo sau Lâu Ngọc, miệng cười hớn hở nhìn Lâu Ngọc: Giọng vợ vừa nói không giống như bình thường? Càng giống như lúc vợ chồng chung sống chuyện trò, ngọt ngọt ngào ngào...

“Ban ngày mạo phạm đến công tử, ta ở chỗ này dập đầu tạ tội với công tử! Công tử người đại nhân đại lượng, xem bệnh cho Nhị đương gia nhà chúng ta! Ngài ấy sắp không được… ” Ông chủ tửu lâu thấy Lâu Ngọc đứng dậy, liền quỳ trên mặt đất nước mắt chăỷ ròng ròng dập đầu nói, “Ta không chăm sóc tốt cho Nhị đương gia, thật có lỗi với lão gia và phu nhân đã khuất! Cứu không được Nhị đương gia, ta cũng không muốn sống nữa...”

“Mang hành lý ra đây!” Lâu Ngọc nghiêng nửa người nói với Chu Tài.

Chu Tài từ trước đến nay đều coi Lâu Ngọc như trời, lập tức đi vào phòng, lấy hành lý ra.

Ông chủ tửu lâu không ngờ đến mời Lâu Ngọc lại dễ dàng như vậy, nghe Lâu Ngọc nói lấy hành lý, liền ngẩn cả người: Há hốc mồm, nước mắt rơi trên gương mặt già nua, ngơ ngác nhìn Lâu Ngọc...

Bao y phục của Chu Tài và Lâu Ngọc vẫn chưa mở, ngay lúc ông chủ tửu lâu còn chưa kịp hoàn hồn, Chu Tài đã cầm bao y phục ra ngoài.

Thôn trưởng Tôn Hắc thấy Lâu Ngọc muốn đi, liền đến sân sau dắt xe ngựa ra ngoài.

Tư Mã Thính Phong miệng còn ngậm đầy thức ăn, chạy về thu thập bao y phục của gã, xe ngựa được dẫn ra, gã ôm bọc y phục trèo lên, chui vào tận cùng bên trong xe ngựa.

Chu Tài đỡ Lâu Ngọc lên xe ngựa, nhận lấy dây cương từ trong tay trưởng thôn, nhét một lá vàng vào tay trưởng thôn Tôn Hắc, chân thành nói, “Cho Đại Hắc cưới vợ!”

“Ây da! Sau này có đi qua đây, nhớ ghé qua nhà ta! Dọc đường cẩn thận đó!” Thôn trưởng siết chặt lá vàng trong tay, giọng nói có chút nghẹn, giơ tay vỗ mạnh lên bả vai Chu Tài.

Nhà thôn trưởng, căn phòng mà Chu Tài và Lâu Ngọc ở kia, bên trong đặt lác đác vài bình hoa chạm chổ hoa văn đỏ rực, những chiếc ghế đồ vật này, Chu Tài vừa nhìn đã biết trong nhà muốn cho nhi tử thú thê nhưng không có tiền, cho nên chỉ đành từ từ mua. Trước kia Chu lão mẹ còn sống cũng từ từ chuẩn bị cho Chu Tài như vậy, hắn vừa nhìn liền nghĩ đến mẹ của hắn, dù sao bây giờ cũng không thiếu tiền, cầm nén bạc cho thôn trưởng giúp ông giải quyết khó khăn!

Ông chủ tửu lâu từ trên mặt đất đứng lên, dùng ống tay áo gạt lệ, đi đến bên cạnh xe ngựa của nhóm Lâu Ngọc, ở bên trong xe vang lên giọng nói của Lâu Ngọc, “Thân thể ông hư nhược, vẫn là lên xe ngựa đi!”

Lâu Ngọc dứt lời, đã thấy Tư Mã Thính Phong thì thầm chửi rủa chui ra ngoài xe ngựa, “Mập như cái đầu heo, hư nhược cái rắm?…” Thấy ông chủ đứng trước xe, liền trợn mắt hung hăng trừng mấy lần.

Ông chủ tửu lâu không hiểu sao Tư Mã Thính Phong trừng mình, cho đến khi được Chu Tài tới dìu lên xe, mới biết được Lâu Ngọc đuổi Tư Mã Thính Phong xuống xe ngựa, mà gọi ông đi lên. Ông chủ tửu lâu đã rất mập, ban ngày bị Tư Mã Thính Phong quăng vài vòng, vừa rồi chạy theo khoái mã, cả ngày bị hành hạ quả thật có chút mệt mỏi, lập tức không thèm nhìn đến sự khinh khỉnh của Tư Mã Thính Phong, dưới sự giúp đỡ của Chu Tài mà lên xe ngựa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui