Thiêu Lai Đích Tức Phụ

“Trăm năm kỳ duyên!” Tùng Trần lão nhân vừa nói, vừa khép lại hộp Huyền Cung, cái hộp đã khôi phục dáng vẻ như lúc ban đầu.

Tùng Trần lão nhân cầm theo hộp Huyền cung cùng Tư Đồ Tỳ rời khỏi Điếu Giác đình, Cơ Toàn cũng thu lại chén bình rời đi. Trong đình chỉ còn lại bốn người.

Chu Tài thấy không cò trà uống, liền lấy ở trong ngực ra một trái lê ngọt chà chà trên y phục, để vào tay Lâu Ngọc.

Lâu Ngọc nhận lê Chu Tài đưa cho, khẽ cắn một miếng ——— thanh ngọt ngon miệng, thơm mát khiến người yêu thích.

Thượng Quan Nhàn liếc nhìn Tùng Trần lão nhân đã đi khá xa, vẻ mặt cẩn thận bị đè nén nãy giờ nhất thời trở thành hư không, vươn ra ngón tay thon dài gõ trên mặt bàn nói với Chu Tài, “Cầm một trái lê đưa cho vi sư nếm thử!”

“Không còn!” Chu Tài lắc đầu. Lê ngọt này là do Chu Tài nghe Cơ Toàn dặn dò, mỗi ngày vào trong rừng phía sau Vô Danh cư hái một trái, ba canh giờ sau khi ăn xong thì đưa cho Lâu Ngọc dùng, làm gì còn nữa?

“Sư phụ nếu không chê, liền ăn trái đồ nhi đã dùng qua này?” Lâu Ngọc đưa trái lê đã cắn được một nửa đến trước Thượng Quan Nhàn nói.

“Không thèm!” Thượng Quan Nhàn bĩu môi, sau đó dùng giọng nói nũng nịu nói với Vương Hổ, “Sư huynh, ta muốn ăn trái lê ngọt mới hái từ trên cây xuống!”

“Nợ nần còn chưa tính sổ xong đâu?” Vương Hổ một phen vác Thượng Quan Nhàn lên, sải bước rời khỏi đình.

“Vợ, đến giờ cần nghỉ ngơi!” Chu Tài ôm lấy Lâu Ngọc, cũng sải bước đi tới hướng trở về trúc lâu.

...

Lâu Ngọc lo lắng cũng không phải không có căn cứ, những ngày kế tiếp, Chu Tài thường luôn mang một thân đầy vết thương không rõ nguyên nhân trở về. May mắn chính là, chỉ cần mất mấy ngày điều trị tốt các vết thương ngoài da là được, may sao Chu Tài da thô thịt dày.

Thượng Quan Nhàn luôn e sợ Tùng Trần lão nhân hạ thủ với mình, ngày nào cũng phải quấn lấy Lâu Ngọc trong trúc lâu, mỗi lần đều phải cần Vương Hổ đến tận nơi dẫn người mới chịu luyến tiếc rời đi.

Những người khác trong cốc, cứ ba đến năm hôm lại mang đến cho Lâu Ngọc mấy đồ dùng cho tiểu hài nhi. Đứa nhỏ còn chưa ra đời, những thứ như y phục với hài đã chất đầy một căn phòng.

Tùng Trần lão nhân thường cùng với Tư Đồ Tỳ tới bắt mạch cho Lâu Ngọc, thuận tiện mang thang dược dưỡng thân cho người mang thai.

...

Ba tháng sau...

Chu Tài dậy sớm đang luyện công ngoài sân, đột nhiên nghe được trong nhà truyền đến tiếng rên nhẹ của Lâu Ngọc.

“Vợ!” Chu Tài trở về phòng, liền thấy Lâu Ngọc ôm bụng nằm trên giường.

“Đứa nhỏ muốn đi ra!” Lâu Ngọc cắn môi, lên tiếng nói.

“Ta đi tìm Nhị sư tổ và sư phụ bọn họ!” Chu Tài hôn lên trán Lâu Ngọc, “Ta sẽ về ngay!”

Chu Tài nhảy ra khỏi phòng, đi đến Tang lâu thông báo cho Tùng Trần lão nhân, lại tới Vấn Hương cư tìm Thượng Quan Nhàn.

Đợi đến khi Chu Tài trở về trúc lâu đã thấy Cơ Toàn ở dưới bếp nổi lửa đun nồi nước nôi, Tùng Trần lão nhân đã ở trong phòng chuẩn bị đỡ đẻ cho Lâu Ngọc, Tư Đồ Tỳ đứng trong sân.

Chu Tài ngồi ở đầu giường, một tay nắm chặt tay phải của Lâu Ngọc, một tay cầm vải mềm lau mồ hôi trên trán Lâu Ngọc.

Sau đó Thượng Quan Nhàn chạy tới, cùng với Tùng Trần lão nhân, chuẩn bị đỡ đẻ cho Lâu Ngọc.

Nam nhân sinh tử, chỉ có thể mổ bụng lấy con!

Lây Ngọc không muốn để Chu Tài tận mắt nhìn thấy quá trình lấy con ra mà thấp giọng năn nỉ Chu Tài ra ngoài phòng chờ, không ngờ Chu Tài vẫn luôn chỉ nghe lời Lâu Ngọc hôm nay lại cố chấp không chịu rời đi.

Cuối cùng, vẫn là Thượng Quan Nhàn lên tiếng, để cho Chu Tài nhắm mắt ở trong phòng phụng bồi.

Chu Tài nhắm mắt lại nắm lấy tay Lâu Ngọc, cảm thấy giống như đã trải qua mấy đời, mới nghe được tiếng khóc nỉ non “Oa oa” của đứa nhỏ, rồi sau đó là tiếng Thượng Quan Nhàn nói hắn có thể mở mắt.

Chu Tài mới mở mắt đã khẩn trương nhìn Lâu Ngọc, thấy Lâu Ngọc sắc mặt tái nhợt, tâm thần lập tức luống cuống ——- mặt dán lên người Lâu Ngọc, ôm Lâu Ngọc không buông.

“Ngươi được làm cha, đứa nhỏ vừa sinh ra cũng không thèm đến xem!” Thượng Quan Nhàn đã xử lý đứa nhỏ xong, dùng vải bọc cẩn thận rồi đặt bên cạnh Lâu Ngọc và Chu Tài.

Lâu Ngọc dùng ngón tay nhẹ nhàng chọt hai má đứa nhỏ, trên mặt tràn đầy ý cười nhu hòa.

Chu Tài xác nhận Lâu Ngọc không còn gì đáng ngại, tâm tư lo lắng nãy giờ bình ổn được đôi chút, lúc này mới chú ý đến đứa nhỏ vừa mới sinh ra.

“Là bé trai hay bé gái?” Chu Tài ôm lấy đứa nhỏ tròn trịa, quay đầu lại hỏi Thượng Quan Nhàn.

“Bé trai!” Thượng Quan Nhàn cười cười.

Chu Tài nghe thấy nhếch miệng cười, đặt đứa nhỏ bên cạnh Lâu Ngọc, sau đó dùng tay ôm lấy, bảo hộ cả Lâu Ngọc và đứa nhỏ trong ***g ngực.

...

Lâu Ngọc đã ngồi được sau ngày sinh nở, đặt tên tiểu bảo bảo là Chu Lâu —- Ngũ quan của đứa bé cũng chầm chậm hiện ra, gương mặt phấn nộn như chạm ngọc thật khiến cho người yêu thích! Kết quả là người trong cốc ngày ngày đều dậy sớm chạy đến trong cốc tranh nhau ôm Chu Lâu!

Vào ngày đầy tháng của Chu Lâu, Thượng Quan Nhàn uống rượu say gặp phải Tùng Trần lão nhân, ăn phải viên Hậu Duệ đan bị Trùng Trần lão nhân mang đi trước đó. Đợi đến hơn tháng sau, Thượng Quan Nhàn phát hiện mình mang thai liền chạy trốn ra khỏi cốc, Vương Hổ lo lắng đuổi theo.

Chu Lâu được năm tháng, Chu Tài mang theo cả nhà xuất cốc trở về trấn Trung Hiếu.

Tùng Trần lão nhân rất yêu thích Chu Lâu, cho nên Chu Tài và Lâu Ngọc mới đi không được bao lâu, liền kéo Tư Đồ Tỳ chạy tới trấn Trung Hiếu.

Cơ Toàn không yên lòng về Tùng Trần lão nhân, sau khi Tùng Trần lão nhân và Tư Đồ Tỳ xuất cốc, cũng theo sát phía sau.

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui