Thiếu Niên Du

Ngay lúc Trình Dược do dự muốn nói hay không cho Ninh lão gia biết y tính toán muốn sớm rời đi thì truyền đến tin Ninh lão gia bị bệnh. Cảnh Niên túm lấy Trình Dược đi đến phòng Ninh lão gia, Cảnh Niên lo lắng ngồi bên giường phụ thân, Trình Dược đứng ở môt bên. Ninh lão gia sinh bệnh cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là do Ninh phủ sinh ý có chút bất trắc liền nhanh chóng đến để xoay chuyển tình thế, lại thêm do tuổi đã già nên mới mệt mỏi xảy ra vấn đề, bất quá đại phu nói chỉ cần tĩnh dưỡng bảy tám ngày tựu hoàn toàn không có việc gì.

Trữ phu nhân cũng tại bên giường, toàn gia an ủi dặn dò lẫn nhau, hình ảnh thật là ấm áp. Sau Ninh lão gia nói chính mình sao có thể nghỉ ngơi lâu như thế, Ninh phủ sinh ý từ trên xuống dưới, lớn nhỏ còn cần người chú ý đến, bỏ mặc thời gian dài như thế còn không loạn thành một đàn sao? Ninh phu nhân nghe thế, khuôn mặt ảm đạm một chút nhưng rồi cũng bất đắc dĩ. Cảnh Niên cười trấn an bọn họ nói:

“_Cha, nương, trước kia ta ngay cả giường đều không dậy nổi tự nhiên những chuyện này cũng không cần biết đến. Hiện tại cha bị bệnh, những trách nhiệm này hài nhi tựu càng không thể trốn tránh, các người yên tâm, hài nhi nhất định sẽ cố gắng trông nom tốt gia nghiệp.”

“_Chính là, hài tử, thân thể ngươi mới tốt lên không bao lâu, lại vì gia nghiệp mà vất vả, cha lo lắng a.”

Trữ lão gia vừa nghe hắn nói, đầu tiên là hỉ,t iếp đến lại lo. Quả thật Cảnh Niên bị bệnh chín năm thân thể chuyển biến tốt đẹp bất quá mới hơn một tháng, hiện tại lại muốn học quản lí gia nghiệp to lớn như vậy, việc này mặc cho ai nghe xong đều cảm thấy lo lắng.

“_Cha, tin tưởng hài nhi, nói sau ta còn có Vi nhi là phúc tinh, có nàng ở bên, ta khẳng định không có vấn đề.” Cảnh Niên nói xong nhìn đến Trình Dược đang đứng một bên, ánh mắt hiện lên vui vẻ, cất dấu nhàn nhạt nhu tình.

Ninh lão gia trái lo phải lo, Ninh phu nhân so ra nghĩ thông suốt hơn liền nói giúp Cảnh Niên. Bọn họ chỉ có Cảnh Niên là hài tử độc nhất, gia nghiệp sớm muộn gì cũng giao lại cho hắn, thừa dịp bọn họ còn khoẻ mạnh, để ngừa vạn nhất nên sớm làm cho Cảnh Niên thuần thục việc quản lí sinh ý. Một người khó địch lại hai miệng, Ninh lão gia cuối cùng mềm lòng đồng ý, thế là Cảnh Niên ngay ngày hôm sau liền bắt đầu quản lí việc sinh ý. Sau khi thăm phụ thân, Cảnh Niên cùng Trình Dược về lại Cảnh Niên hiên, đi ở trong sân, Trình Dược gặp Cảnh Niên vui vẻ rạo rực, mừng rỡ cười đến nhìn không thấy mắt, không khỏi hỏi hắn tại sao cao hứng như thế. Cảnh Niên nói cho y biết:

“_Thành gia lập nghiệp, ta hiện tại đã thành gia, bây giờ muốn gánh vác trách nhiệm nam nhân, duy trì một phen gia nghiệp. Ta đã nói rồi, ta phải bảo vệ ngươi, chiếu cố ngươi, hiện tại ta bắt đầu học võ, chờ học thành có thể bảo vệ ngươi, chờ ta quen thuộc sinh ý trong nhà, sau phỏng chừng phụ thân sẽ giao Ninh phủ cho ta trông nom, khi đó ta chính là nhất gia chi chủ, tự nhiên có năng lực chiếu cố ngươi!”

Cảnh Niên đi ở phía trước, phát hiện Trình Dược còn chưa đi đến, nhìn lại, hắn thấy Trình Dược ánh mắt ảm đạm đứng ở chỗ cũ, không biết suy nghĩ cái gì.

“_Vi nhi, xảy ra chuyện gì?” Cảnh Niên lo lắng chạy về bên cạnh y.


Trình Dược nhìn hắn một cái,khẽ lắc đầu. Cảnh Niên so với y thấp hơn nửa cái đầu, cũng so với y gầy hơn một vòng, lớn lên so với nữ tử còn muốn thanh tú hơn rất nhiều, hai người đứng cùng một chỗ nếu như đều mặc nam trang, phỏng chừng Cảnh Niên càng dễ dàng làm cho người ta tưởng lầm là nữ tử. Nhưng một thiếu niên mảnh mai như vậy, hôm nay lại nói phải bảo vệ y, chiếu cố y. Đương Cảnh Niên đối y trong mắt mục quang càng ngày càng nóng, Trình Dược càng là đối hắn lừa gạt càng áy náy hơn. Vốn ý định thừa dịp sự tình còn chưa tới mức không cách nào giải quyết mà sớm rời đi, nhưng Ninh lão gia lại lâm bệnh, y không đành lòng mở miệng, chỉ có thể mặc cho sự tình tiếp tục phát triển. Quên đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đến lúc đó vẫn có biện pháp a. Nghĩ như thế, Trình Dược sắc mặt tốt lên chút ít. Thấy y khôi phục thần sắc, Cảnh Niên như thường ngày không khỏi phân trần giữ chặt tay y, cùng y sóng vai đi về hướng nhà chính, không biết nhớ tới cái gì lại bắt đầu tủm tỉm cười nói:

“_Vi nhi, sau này chúng ta sẽ sinh thật nhiều hài tử, ta thích trong nhà náo nhiệt. Biết không, bởi vì ta là con một, khi còn bé đặc biệt hâm mộ những người có huynh muội tỷ đệ. Vi nhi, ngươi khỏe mạnh như thế thật tốt quá, nhất định cũng có thể sinh thật nhiều hài tử khoẻ mạnh giống ngươi. Ân, ta nhất định phải cố gắng, nhất định phải làm cho bọn nhỏ kính ngưỡng phụ thân của nó!”

Nhìn hắn nói đến vui vẻ như thế, Trình Dược có ý xấu đả kích:

“_Sợ là đến lúc đó bọn nhỏ đều chạy tới hỏi ta, mẫu thân, phụ thân sao lại như vậy gầy, như vậy tiểu, so với mẫu thân còn giống nữ tử hơn!”

“_Vi nhân, ngươi cười ta!”

Cảnh Niên không thuận theo cứ lắc lắc cổ tay bọn họ đang nắm cùng một chỗ, thoạt nhìn thật sự giống như tiểu hài tử làm nũng, Trình Dược không khỏi cười ra tiếng.

“_Vi nhi, yên tâm đi, ta nhất định sẽ cố gắng trở thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa, làm cho ngươi cảm thấy gả cho ta là việc hạnh phúc nhất.”

Có lẽ cảm giác cử chỉ của mình quả thật có chút ngây thơ, Cảnh Niên lập tức đoan chính thái độ, chăm chú mà trầm giọng đối y nói. Giờ khắc này hắn làm cho Trình Dược không khỏi tin tưởng, có lẽ qua không bao lâu nữa, xuất hiện trước mặt mình sẽ là một nam tử hán khí vũ hiên ngang, thương tùng ngọc thụ (cái này chắc giống ngọc thụ lâm phong, ta không biết chuyển nghĩa sao cho hay nên để nguyên,ai có ý kiến thì lên tiếng nha).

Những ngày sau đó, Cảnh Niên mỗi ngày trãi qua đều bận rộn, trời chưa sáng đã đi tập võ, luyện kiếm, ăn sáng xong liền cùng Hạ tổng quản được Trữ lão gia an bài dạy hắn sự vụ, học tập quản lí sinh ý. Buổi trưa đều là ăn cơm ở bên ngoài, đến giờ thân lại đi tập võ, luyện kiếm mãi cho đến lúc lên đèn mới vội vàng trở về, song cũng chỉ nếm qua loa cơm tối, cùng Trình Dược nói vài lời liền tiếp tục đi luyện võ, đến tận giờ tí mới về nghỉ ngơi. Cảnh Niên tuy bận rộn nhưng luôn dành ra chút thời gian chú ý đến Trình Dược mỗi ngày một mình làm cái gì, biết rõ y không thường xuất môn, thấy trong nhà nhỏ có chút thư liền nhân lúc ở bên ngoài học tập xử lí sinh ý mua một ít sách đem về.


Đừng nhìn Cảnh Niên nhiều năm ốm đau trên giường mà xem thường, hắn năm tuổi đã nổi tiếng là thần đồng, xem qua sách vở đều có thể nhớ không quên, thậm chí có thể đọc làu làu, tài trí hơn người, làm cho ai cũng phải tán thưởng, Ninh lão gia cũng khắp nơi tìm phu tử danh tiếng về dạy hắn. Ngay từ đầu bệnh còn chưa nghiêm trọng, Cảnh Niên còn đang học các danh thiên tác phẩm lớn, cho nên tổng cộng hoang phí cũng chỉ ba bốn năm, cũng không ảnh hưởng gì mấy. Cảnh Niên học vấn vẫn cùng nhất danh cử nhân tương xứng, dùng hắn tài trí, khổ luyện thêm hai ba năm, đề tên bảng vàng tuyệt không phải lời nói suông.

Chỉ là thời đại của Ninh gia là kinh thương, đối triều đình làm quan không quá hứng thú, Cảnh Niên tuy có nghĩ qua nhưng cuối cùng ý định vẫn là quản lí gia nghiệp. Mà người thông minh, mặc kệ làm cái gì cũng đều phi thường xuất sắc, những lời này áp dụng lên Cảnh Niên rất đúng, học võ thuật, hắn làm Hoa Chung Nam phải giật mình, quản lí gia nghiệp, hắn làm cho Ninh lão gia khiếp sợ đến nửa ngày mới lấy lại được tinh thần.

Trước kia cũng chỉ là nhìn người khác gảy bàn tính, chỉ một ngày học hỏi đã đem bàn tính gảy thuần thục, so với người gảy bàn tính đã một năm cũng không bằng hắn.

Nhưng những thứ ấy cũng chỉ là mặt ngoài, dựa vào tài trí bẩm sinh lại thêm Cảnh Niên luôn khắc khổ cố gắng, tự nhiên học được rất nhanh. Sở dĩ hắn cố gắng như vậy hết thảy là bởi vì hắn nghĩ phải sớm quen với tất cả sự vụ, sớm làm tốt việc để dư ra chút thời gian bồi thê tử.

Hôm nay Cảnh Niên cũng trước giờ cơm tối mới trở về Canh Niên hiên, vừa vào nhà hắn đã sớm quen với cảnh Trình Dược ngồi chờ hắn trước bàn, thuận tay giúp nha hoàn mang đồ ăn lên. Hiện tại Cảnh Niên thân thể tốt lắm, ngoại trừ mỗi ngày vẫn phải ăn một hai chén thuốc bổ, cơ bản cũng không có gì quá khác biệt với người thường. Ninh lão gia những ngày này tại trong phòng dưỡng bệnh cho nên không đến Cảnh Niên hiên dùng cơm, Ninh phu nhân ở lại chiếu cố nên cũng không đến ăn bữa cơm này, bất quá Cảnh Niên mỗi lần trở về đều đến hỏi thăm bọn họ. Cảnh Niên cầm lấy số sách đặc biệt mua từ bên ngoài về, tiến đến nói:

“_Ta vừa mới thăm cha mẹ, lại chứng kiến bọn họ đang tế bái sơn thần, kì quái, nhà chúng ta luôn tín phật, bọn họ sao lại bái sơn thần? Hỏi bọn họ, bọn họ nói ta là nhờ có sơn thần phù hộ thân thể mới hảo nhanh như vậy. Thân thể ta sao lại liên quan đến sơn thần chứ?”

Trình Dược đang bày đũa ra, tay ngưng một chút, nhớ tới gì đó, sau chỉ cười cười. Ninh lão gia cùng y nói qua, theo đạo trưởng nói, Cảnh Niên là linh thể Đằng sơn sơn thần chuyển thế, bây giờ nghe Cảnh Niên nói như thế, y ngược lại cũng không thấy có gì kì quái.

“_Mặc kệ vì cái gì, bọn họ đều là vì tốt cho ngươi.”

“_Ta biết rõ, ta chỉ lo lắng cha bệnh mới tốt lên một chút đã bắt đầu lao lực.”


Cảnh Niên vừa nói vừa đến ngồi bên cạnh Trình Dược, đặt thư ở trên bàn, sau cầm lấy một quyển sách đưa tới, đối y hơi nịnh nọt nói:

“_Vi nhi, ta biết rõ ngươi không thường xuyên xuất môn liền mua cho ngươi chút thư để ngươi giải buồn, đều là chút ít thư cố sự truyền kì không cần suy nghĩ nhiều, ngươi xem xem thế nào?”

Trình Dược cầm lấy thư đưa tới trước mặt rồi đẩy về phía Cảnh Niên, cười nhạt nói:

“_Ngươi lấy về đi, ta không biết chữ, không thể đọc sách.”

“_Hả?” Cảnh Niên sửng sốt.

“_Chính là ta nhìn thấy trong phòng ngươi có ít thư, ta nghỉ ngươi có xem qua.”

“_Đó là do Hâm Lan cô nương sợ ta nhàm chán mà chuẩn bị, nàng không biết ta không biết chữ. Lúc ấy Hâm Lan cô nương cũng rất nhiệt tình, ta không nỡ cự tuyệt. Ngươi thì khác, nếu ta không nói, ngươi nhất định sẽ đưa ta cả đời.”

Sự kiện đồ trang sức lần trước làm cho Trình Dược minh bạch tác phong làm việc của Cảnh Niên. Nghe y nói như thế, Cảnh Niên liền sai nha hoàn đem toàn bộ thư lấy đi, sau mới nhìn Trình Dược nói:

“_Cả ngày buồn bực trong nhà ngươi sẽ nhàm chán, Vi nhi, không bằng ngươi cùng ta đi quản lí sinh ý đi.”

“_Quản lí sinh ý?”


“_Đúng vậy, chờ ta tập võ trở về, sau khi ăn sáng xong, ta và ngươi cùng ra ngoài. Ngươi tới An Dương đã lâu còn chưa có đi dạo qua phố a, ngươi cùng ta ra ngoài, ta cũng có thể dành nhiều thời gian hơn bồi ngươi đi dạo.”

Trình Dược cười, lại kiên quyết lắc đầu:

“_Không, ta không đi.”

“_Vi nhi, ngươi cả ngày buồn bực trong nhà, không tốt a.”

“_Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta không sao.”

“_Nhưng mà…”

“_Ngươi đi quản lí sinh ý, ta đi theo chỉ sợ làm người phân tâm, hơn nữa, nữ tắc nhân gia, xuất đầu lộ diện không tốt.”

Trình Dược mặc dù không phải nữ tắc nhân gia nhưng quả thật là không nghĩ sẽ xuất đầu lộ diện, dù sao hiện tại y một thân nữ trang thật xấu hổ a.

“_Vi….”

“_Ăn cơm đi, lát ngươi còn phải xuất môn, võ công một ngày không luyện sẽ hoang phế một ngày, ta chính là kì vọng ngươi trở thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa.”

Gặp Cảnh Niên không cam lòng còn muốn khuyên bảo, Trình Dược đơn giản chuyển đề tài. Cảnh Niên biết rõ Trình Dược là thật không nghĩ ra ngoài, mặc dù cảm thấy thất vọng nhưng trước mắt không có cách nào khác có thể thay đổi tình hình nên không tiếp tục tranh cãi, dù sao Cảnh Niên cũng rất sợ chọc giận thê tử, cũng không có lí do gì, có lẽ là thật tình yêu mến nên mới sợ a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận