Thiếu Niên Mắc Bệnh Cố Chấp Lừa Dối Tôi

Editor: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑

Anh nam chính đã trở lại ở chương này a ~~

Gương hai mặt

"Có cái gì vậy?" Yến Thanh Nghiên hỏi.

"Không thấy rõ lắm, nhưng vừa rồi lúc ngẩng đầu tôi đột nhiên cảm giác có cái gì nhìn chằm chằm chúng ta, cảm giác có lông"

Phương Túc Dương vốn dĩ muốn nhìn sát gương, nghe thấy câu nói ấy liền thu người, chạy nhanh trốn ở phía sau.

Đàm Tiêu yên lặng đặt ngón tay để trên gương, nhìn đầu ngón tay của mình trong gương, nhíu mày nói "Đây là gương hai mặt"

"Có nghĩa là gì?"

"Bên trong có thể nhìn chúng ta, chúng ta không nhìn được phía bên trong"

Phương Túc Dương và Yến Thanh Nghiên liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy da đầu tê dại, lòng bàn chân lạnh đi, nhịn không được lùi sau hai bước.

Bọn họ vì sao lại muốn tham gia trò chơi này, ô ô ô.

Hướng Uyển lần này không đoạt công lao, thành thật đứng ở phía sau.

"Làm thế nào để nhìn vào bên trong?"

"Lấy một cái đèn bàn để sát vào thử xem"

Đàm Tiêu vừa nói xong, Giản Lan cũng mang đèn bàn lại đây.

"Tôi làm cho?" Đàm Tiêu nghĩ thầm, dù sao cô cũng là con gái, đồ vật sau gương khẳng định không phải thứ gì tốt đẹp.

"Không có việc gì, tôi không sợ"

Giản Lan mở đèn, để ánh sáng chiếu vào gương, sau đó xuyên thấu qua.

Quả nhiên, bên trong lại là con búp bê quỷ dị màu đỏ, cười khó hiểu, trông khiếp người.

Hơn nữa nó ở rất gần gương, con ngươi liền đối diện với đôi mắt Giản Lan.

"A!" Hướng Uyển không nhịn được nhìn thoáng qua, vừa thấy con búp bê kia cô ta liền nhịn không được bắt đầu thét chói tai.

Một tiếng kêu như vậy khiến người vốn dĩ không sợ gì – Giản Lan đột nhiên bị hoảng.

"Cô đừng đột nhiên kêu ra tiếng, làm tôi sợ muốn chết" Giản Lan vỗ ngực.

May thay cô không có bệnh tim, bằng không khẳng định bị Hướng Uyển hù chết.

"Câm miệng, sợ thì đừng nhìn" Đàm Tiêu nhíu mày nói với Hướng Uyển bằng giọng điệu không mấy vui vẻ.

Cả quãng thời gian tham gia chương trình, trên cơ bản anh cũng không nói được mấy câu với các khách mời khác, thái độ vẫn luôn lãnh đạm, đây vẫn là lần đầu nói nặng lời.

"Tôi nhìn lại xem" Giản Lan cầm đèn bàn, định lại nhìn kĩ xem có manh mối gì không.

Kết quả đèn trong tay bị Đàm Tiêu cầm đi.

"Để tôi"

"Được" Giản Lan kì thật bị Hướng Uyển dọa, hiện tại có phần sợ hãi.

【Cp bát quái lại phát cẩu lương!!! 】

【 Là người hâm mộ của Đàm ca, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy tốt với khách mời nữ như vậy. 】

【Người lãnh đạm như vậy lại vì Lan Lan mà quyết liệt với Hướng Uyển!!! Đây chính là tình yêu a. 】

【 Nói nhỏ một chút, tại sao tôi thấy Hướng Uyển càng ngày càng xấu】

【Các người vì sao đều nhắm vào Uyển Uyển của chúng tôi, cô ấy làm gì sao? 】

Đàm Tiêu cầm đèn bàn, híp mắt nhìn kĩ gương mặt kia.

Bỏ qua con búp bê khiếp người kia thì manh mối vẫn tương đối dễ tìm.

Còn búp bê cầm một tấm bảng, mặt trên có khắc một đoạn nhạc.

"Hình như là một bản nhạc"

"Tác phẩm nào vậy"

"Không biết" Đàm Tiêu lắc đầu nói với Giản Lan "Giúp tôi tìm giấy bút, tôi chép lại bản nhạc"

"Được"

"Tôi đi tìm cho, tôi chưa giúp được gì" Yến Thanh Nghiên xung phong nhận việc.

Phương Túc Dương cũng đi cùng cô ấy.

Hai người bọn họ nhanh chóng mang giấy bút đến, sau đó đem đoạn bản nhạc Đàm Tiêu đã sao chép xuống"

"Đoạn nhạc này hẳn là có liên quan đến máy ghi âm kia, chúng ta tìm xem có loại nhạc cụ nào hay không đi"

"Được"

Trước đó khi bọn họ tới đây rửa tay cũng không phát hiện con búp bê này. Hẳn là sau khi tìm được thiết bị ghi âm mới phát hiện manh mối.

"Tôi biết rất nhiều nhạc cụ, xem ra chờ lát nữa có thể đưa bản ghi âm cho tôi" Hướng Uyển tìm được cơ hội để thể hiện, trong gióng nói không dấu được sự tự tin.

Thậm chí cô ta còn khinh thường liếc Giản Lan một cái.

Ai mà không biết Giản Lan không có tài năng gì, ngoại trừ một khuôn mặt, từ đầu đến cuối rõ ràng là một bình hoa.

Fans Hướng Uyển rốt cuộc có thể xoay người, nhanh chóng tạo đà cho Hướng Uyển.

【 Uyển Uyển chính là mỹ nhân tài sắc vẹn toàn, không giống nữ nghệ sĩ bình hoa nào đó. 】

【Chờ mong chờ mong, cuối cùng cũng có cơ hội cho mọi người thấy một Uyển Uyển】

【Không biết sẽ là nhạc cụ gì, hi vọng là dương cầm, Uyển Uyển đánh dương cầm siêu hay, khí chất siêu tuyệt vời, quả thực chính là tiểu tiên nữ hạ phàm. 】

"Được rồi"

Biểu tình những người khác đều là một lời khó nói hết.

Yến Thanh Nghiên lần đầu xuất hiện trong chương trình chuyên về ca hát và cũ đạo, phương diện nhạc cụ so với Hướng Uyển còn chuyên nghiệp hơn nhiều, bất quá cô ấy cũng lười tranh với Hướng Uyển.

Mọi người phân công đi tìm nhạc cụ, chỉ là việc này khá khó khăn, tìm một buổi sáng cũng không thấy.

Nhưng thật ra Yến Thanh Nghiên lại tìm được một mảnh nhỏ của trò chơi ghép hình.

Rốt cuộc thì buổi chiều Lục Nhiêu tìm được nhạc cụ ở một góc hẻo lánh.

"Tôi tìm được rồi"

Hướng Uyển cao hứng vươn tay, sợ bỏ lỡ cơ hội thể hiện lần này "Cho tôi đi, bảo đảm một lần là có thể giải được"

Những người khác cũng đã đi tới.

Biểu tình của Lục Nhiêu có chút phức tạp, sau đó anh ta từ sau đống hỗn độn lấy nhạc cụ ra.

Là kèn xô na*.

*hay còn gọi là kèn bầu (cảm ơn bạn TruongManVi đã chỉ ra nhaa ≧◡≦)

Tươi cười trên mặt Hướng Uyển tức khắc cứng đờ.

Nhạc cụ này cô ta sẽ không thổi.

"Không có dương cầm, đàn violon hay nhạc cụ nghiêm chỉnh khác sao?" Hướng Uyển hỏi.

"Cô nghĩ gì vậy? Nơi này là biệt thự bị ma ám giữa rừng núi hoang vắng, cô nghĩ là buổi hòa nhạc à? Hơn nữa tại sao kèn xô na lại không phải nhạc cụ nghiêm chỉnh? Kèn xô na ăn gạo nhà cô à?" Phương Túc Dương không nhịn được nói mấy câu.

Trong đầu Hướng Uyển có phải trống không? Sợ là cương thi mở não cô ta ra cũng sẽ thất vọng rời đi.

【Ha ha ha mặt Hướng Uyển tái đi rồi. 】

【Đây là tổ tiết mục thần kì gì vậy, cư nhiên khiến khách mời thổi kèn xô na】

【Nhìn Túc Túc dỗi thật thoải mái a】

【Tôi cũng không rõ, Hướng Uyển có tư cách gì ghét bỏ kèn xô na? Kèn xô na cũng là nhạc cụ nổi tiếng mà, rất khó học. 】

Đúng lúc này, biệt thự đột nhiên có thông báo vang lên "Phát nhiệm vụ, khi trời tối sẽ có cơ hội sử dụng di động, mọi người có thể đến cửa lấy di động."

"Xem ra ý của tổ tiết mục là bảo chúng ta dùng di động tìm khúc nhạc kèn xô na này" Yến Thanh Nghiên nói.

Thế cũng tốt, tính ra không ai có thể thổi kèn cũng sẽ dùng được cách khác để giải quyết.

Chỉ là quá trình này có chút dài dòng.

"Đến hơn nửa đêm, ai sẽ đi nhận di động?" Hướng Uyển nói như vậy, ánh mặt lại nhìn về phía Giản Lan và Đàm Tiêu, ý tứ rõ ràng.

Hướng Uyển chờ bọn họ chủ động mở miệng nói đi lấy.

"Để tôi" Giản Lan nói.

"Thật tốt quá, buổi tối hôm nay cô đi lấy điện thoại lại đây đi, lấy hộ tôi nữa" Ngữ khí Hướng Uyển coi như là điều đương nhiên, thậm chí còn mang theo ý vị mệnh lệnh, không hề có ý cảm ơn.

Giản Lan liếc mắt nhìn Hướng Uyển một cái "Tôi nói là, tôi tới thổi kèn xô na"

Trước kia cô đã diễn nhiều nhân vật kì quái, để đóng tốt những nhân vật đó, cô đã học qua nhiều thứ.

Thổi kèn xô na, đúng ra cô cũng biết.

"Lan Lan, cô không nói giỡn chứ?" Phương Túc Dương mở to mắt, vừa như không dám tin, lại có phần muốn cười.

Anh ta không tưởng tượng ra được cư nhiên có nữ minh tinh sẽ thổi kèn xô na.

"Tôi nhìn như nói giỡn sao?"

Giản Lan đưa lòng bàn tay ra, ý bảo Lục Nhiêu đưa cho cô.

Lục Nhiêu bán tín bán nghi đưa kèn xô na cho Giản Lan.

"Đừng đưa, rõ ràng là manh mối anh tìm được" Hướng Uyển không nhịn được nói.

Những người khác đều nhìn về phía cô ta.

Đặc biệt là Đàm Tiêu, không chút che dấu sự không vui và chán ghét trong mắt.

"Đàm ca, nghe thấy không, lần sau anh tìm được manh mối thì đừng chủ động nói ra" Phương Túc Dương vỗ vai Đàm Tiêu.

Nghe anh ta nói vậy, mặt Hướng Uyển trắng xanh, không giấu được vẻ xấu hổ.

Yến Thanh Nghiên theo bản năng kéo dãn khoảng cách với Hướng Uyển, sợ bị sự ngu ngốc của cô ta truyền nhiễm.

【Hướng Uyển thật sự khiến người ta chán ghét, chính mình lấy manh mối của người khác, lại cho rằng người ta cũng giống mình không biết xấu hổ? 】

【 Chỉ có tôi thấy ngữ khí vừa rồi của Hướng Uyển làm người khác không thoải mái sao? Giản Lan cũng không phải nô lệ của cô ta, dựa vào đâu lại phải nghe theo mệnh lệnh giúp cô ta lấy di động? Chỉ vì cô ta là công chúa bị bệnh? 】

【Giản Lan nếu thổi kèn xô na, tôi sẽ đứng chổng ngược ăn bàn phím. 】

【Hướng Uyển vừa mới không được, Giản Lan liền nhảy ra, có thể đừng vội vã thể hiện chính mình như vậy không? Giống chú hề vậy. 】

【Mẹ kiếp Giản Lan đừng loạn a, kèn xô na không phải muốn thổi liền thổi được, nhỡ đâu kích hoạt thứ gì hố đồng đội thì làm sao bây giờ? 】

Giản Lan lấy được đồ thì đi về phòng có thiết bị ghi âm, dựa theo chỉ thị mở thiết bị ra.

Vừa rồi không nhìn kĩ khúc phổ, lúc này cô mới phát hiện hình như là một đoạn trong ca khúc 《 A Hundred Birds Paying Homage to the Phoenix》.

Trước kia trong các hôn lễ sẽ thường xuyên thổi khúc này, lại nhớ đến con búp bê tìm thấy được trong căn phòng thứ nhất, trên người còn mặc áo cưới.

Đây hẳn cũng là manh mối, chỉ là, vì sao một cô bé như vậy lại mặc áo cưới?

Gác lại suy nghĩ của mình, Giản Lan hít sâu một hơi, lưu loát thổi một đoạn kèn xô na.

Theo sau đó, cửa ngăn tủ truyền đến một tiếng "Cùm cụp" rồi tự động mở ra.

Cái này đương nhiên không phải là thiết bị ghi âm thật sự có thể khống chế cửa tủ, mà là nhân viên ở phía sau hậu trường nghe được đoạn nhạc, cho rằng đã đạt cấp độ nên để cửa tủ mở ra.

"Trời đất, Lan Lan, cô cư nhiên thật sự biết thổi kèn xô na, lại còn nghe khá hay nữa" Phương Túc Dương vỗ tay đầu tiên.

"Nghe không giống như người mới học, Lan Lan cũng quá tuyệt vời" Đôi mắt Yến Thanh Nghiên sáng lấp lánh, mang theo vẻ sùng bái nói.

Biểu tình của Hứa Uyển càng khó nhìn, xấu hổ lại khổ sở, còn kèm theo sự ghen ghét.

Dựa vào cái gì cô lại có nhiều cơ hội biểu hiện như vậy, quá không công bằng.

【Người đứng chổng ngược ăn bàn phím đâu? Lan Bảo của chúng ta chính là như vậy, không gì không làm được. 】

【Thỉnh chú ý tới biểu tình của Hướng Uyển, tôi thấy xấu hổ thay cô ta. 】

【Vì sao tôi lại muốn cười to, hiện tại sự cạnh tranh của nghệ sĩ lớn vậy sao? 】

【Là một người nghệ sĩ phải hiểu Chu Dịch, nấu ăn tốt, biết viết văn, còn biết thổi kèn xô na, nếu không sẽ không có mặt mũi ra mắt? /doge 】

Một blogger xem phát sóng trực tiếp đã đem clip này của Giản Lan và một số đoạn cut khác biên tập lại, đăng lên mạng.

Có fans của khách mời, hơn nữa phía sau lại có người đẩy độ hot của Giản Lan nên lượt chia sẻ video rất nhanh đã vượt qua trăm vạn.

#Giản Lan làm nghệ sĩ quá khó khăn# Đề tài này trực tiếp lên top 1 hot search.

Vốn dĩ mọi người xem đề tài còn tưởng rằng Giản Lan rất thảm, sôi nổi đi vào chuẩn bị mắng.

Kết quả nhấn mở video liền thấy rất hài hước?

【Trước khi nhấn mở video tôi không nghĩ sẽ cười nhiều đến thế, thiếu chút nữa cười phun ra】

【 Làm ơn nói cho tôi vì sao một nghệ sĩ lại biết nhiều thứ như vậy, để chúng ta cười chết sao? 】

【Ngay từ đầu tôi thấy Giản Lan chỉ là đắp phấn cho nhan sắc, hiện tại biến thành người có kĩ năng, đây là nghệ sĩ tôi thấy lợi hại nhất. 】

【Nếu ngày nào đó Giản Lan không đóng phim còn có thể đi thổi kèn xô na, làm đầu bếp, viết văn, đoán mệnh cho người khác/doge】

【Giản Lan thật sự là một nữ nghệ sĩ tài năng. 】

【Các ngươi đừng vì kĩ năng của Lan Bảo mà quên cô ấy là thịnh thế mỹ nhân a!!! Xem ảnh tạo hình trước đó của Lan Bảo nhà tôi đi [hình ảnh] 】

【Là người qua đường đơn thuần, đứng đầu hot search, kim chủ của Giản Lan là ai vậy? 】

Đề tài này sinh ra nhiều làn sóng khác, fans của Giản Lan lập tức nhảy vọt lên hơn mười vạn.

Khách mời bị nhốt trong biệt thự vẫn như cũ hoàn toàn không biết gì về việc trên mạng.

"Tôi đi xem trong ngăn tủ có cái gì"

Giản Lan nói xong thì đi đến chỗ ngăn tủ.

Phương Túc Dương và Yến Thanh Nghiên theo bản năng che mắt lại, phòng trừ việc nhìn thấy đồ vật đáng sợ.

Ngăn tủ mở ra, đồ vật bên trong đều lộ ra trước mắt.

Rất nhiều con búp bê lớn nhỏ, bị xé rách đến thiếu tay chân, có chỗ còn lộ ra sợi bông lớn ở bên trong.

Điểm giống nhau là đôi mắt đều to đến dọa người, con ngươi lại quỷ dị, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.

Trên người búp bê còn bôi thuốc màu đỏ, giống như máu, cũng không dọa người những khiến người ta cảm thấy âm tà.

Giản Lan kéo mạnh đống búp bê, phát hiện ra băng ghi hình thứ hai và chìa khóa.

Trong đó có một con búp bê khó chạm vào, Giản Lan phát hiện sau lưng nó có một túi tiền, liền kéo nó ra, cô tìm thấy một mảnh ghép nhỏ ở bên trong, nhìn qua như một bộ với cái Yến Thanh Nghiên tìm được.

Lần này tìm thấy ba manh mối, hơn nữa trước đó thấy thiết bị ghi âm, khúc phổ, kèn xô na, mặt khác còn thấy mảnh ghép của trò chơi xếp hình, tổng cộng bảy cái.

"Cái này đủ manh mối cho tất cả chúng ta"

Giản Lan lấy ba đồ vật ra, Hướng Uyển chỉ cảm thấy trên mặt mình nóng rát, hối hận không thổi.

Sớm biết rằng hôm nay thuận lợi như vậy, cô tay trước đó liền không cướp manh mối, đỡ bị trào phúng.

Nửa buổi chiều tiếp theo, mọi người đều không tìm được manh mối mới.

Ăn cơm chiều xong, sáu khách mời ngồi ở phòng khách xem TV, lẳng lặng chờ trời tối.

Khoảng tám giờ tối bên ngoài cửa truyền đến tiếng chuông.

Giản Lan chuẩn bị ra ngoài lấy di động.

"Cùng nhau" Đàm Tiêu chủ động đuổi theo.

Giản Lan gật đầu.

"Chúng ta cũng đi, nói không chừng có thể giúp đỡ" Phương Túc Dương và Yến Thanh Nghiên tuy rằng sợ hãi, những cũng không muốn hai người kia đơn độc mạo hiểm đi, nên liền cũng đi theo.

Lục Nhiêu và Hướng Uyển vì để hòa nhập với tập thể nên không thể không đi, bất quá hai người vẫn luôn đi sau cùng.

Trong viện có ánh sáng lờ mờ, miễn cưỡng có thể chiếc sáng đường từ cửa biệt thự đến cổng, bất quả hai bên đều một mảnh đen nhánh, ai cũng không biết trong bóng đêm cất giấu cái gì.

Rút kinh nghiệm từ ban ngày nên mọi người đều đi rất cẩn thận.

Bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân quanh quẩn trong sân.

Tới nơi, cửa sắt vẫn khóa như cũ, chỉ có cửa nhỏ mở ra, ước chừng lớn bằng ba bàn tay.

Từ cửa nhỏ nhìn ra bên ngoài có thể thấy một chiếc kệ treo có 6 chiếc điện thoại trên đó.

"Lấy như thế nào đây?" Lục Nhiêu hỏi.

Đã hơn nửa đêm, duỗi tay ra bên ngoài cửa đều khiến người ta liên tưởng đến một ít thứ không tốt.

Ví như tay bị thứ gì bắt lấy...

"Trực tiếp lấy là được, hẳn là không sao" Những người khác còn đang do dự, Giản Lan đã trực tiếp tùy ý lấy về 6 chiếc di động, giống như chỉ đơn giản là lấy nó từ trên bàn.

Yến Thanh Nghiên và Phương Túc Dương liếc nhìn nhau, đồng thời giơ ngón tay cái lên, lá gan của Lan Lan thật sự lớn.

Sau khi lấy được di động, sáu người cùng nhau về biệt thự.

Đàm Tiêu đi cuối cùng xoay người lại nhìn.

Nơi cửa nhỏ có một đứa trẻ nhỏ đang nằm bò, đôi mắt rất lớn, mặt trắng bệch, môi đỏ tươi, đang đối diện với bọn họ cười, không biết là người thật hay là thú bông.

"Bang!" Đàm Tiêu đóng cửa nhỏ lại.

Đến biệt thự, Phương Túc Dương liền chạy nhanh khóa cửa lại.

"Hô, tôi không bao giờ muốn ra ngoài buổi tối nữa"

"Phương Túc Dương, tới đây đi"

"Đến ngay đây"

Có Đàm Tiêu ngồi ở phòng khách dưới tầng, Phương Túc Dương và Yến Thanh Nghiên một chút cũng không sợ, thậm chí còn an tâm chơi trò chơi.

Hướng Uyển nhận được tin của người đại diện và hình chụp hot search của Giản Lan trên Weibo.

Những hình chụp đó, ngoại trừ khen ngợi Giản Lan khi thảo luận với các khách mời khác, còn lại với cô ta đều là sự trào phúng.

Có quá nhiều người bôi đen, fans của cô ta cũng không khống chế được.

【Hướng Uyển quả thực chính là khách mời xấu hổ nhất kỳ này. 】

【Sẽ không còn ai thích công chúa ích kỉ Hướng Uyển kia nữa đi? /nghi vấn/nghi vấn/】

【Tại sao các ngươi đều bị Giản Lan mê hoặc? Sao cô ta so được với Uyển Uyển của chúng ta】

【Fan của Uyển Uyển đừng nhảy ra đây, idol của nhà các ngươi biểu hiện như thế nào ai cũng thấy, mọi người không bị mù được chưa? 】

Người đại diện còn khuyên Hướng Uyển ở chung hòa bình với Giản Lan.

Hướng Uyển thiếu chút nữa không nhịn được ném điện thoại văng ra xa.

Cái loại người như Giản Lan, dựa vào gì bảo mình ở chung với cô?

Hướng Uyển vốn muốn mượn chương trình lần này để thu thêm người hâm mộ, kết quả ngược lại làm Giản Lan hot.

Chính cô ta không nổi thì không nói, còn đánh mất rất nhiều người hâm mộ, bị mắng thảm.

Hướng Uyển không thể chịu được khẩu khí này.

Sau khi lấy được điện thoại, trước tiên Giản Lan hàn huyên vài câu đại khái với Tiền Phái Phái.

Bởi vì chương trình so với tưởng tượng khá thuận lợi nên cũng không có quá nhiều điều cần dặn dò.

Lúc sau, Giản Lan gọi đến một dãy số.

Cô đem điện thoại để bên tai, tắt mic, đẩy cửa vào phòng ngủ.

Sau khi vào phòng liền không có cameras quay chụp nữa.

Lúc này, Phó Vọng vừa mới tắm rửa xong, vừa lau tóc vừa xem trực tiếp.

Mới thấy Giản Lan cầm điện thoại gọi, di động bên cạnh máy tính của anh bỗng nhiên vang lên.

Động tác của Phó Vọng ngừng lại, đôi mắt khẽ nhúc nhích.

Sẽ là Lan Lan gọi cho anh sao?

Anh cầm lấy di động, mặt trên ghi "Lan Lan"

Đồng tử của Phó Vọng co thắt, tim đột nhiên điên cuồng đập nhanh, dường như sắp bay ra khỏi lồng ngực.

Tay anh run run tiếp điện thoại.

Bên kia truyền đến tiếng nói quen thuộc của Giản Lan.

"Alo, em trai ở nhà sao?"

"Ừ" Phó Vọng sợ cô nghe ra được cảm xúc kích động của mình, không dám nhiều lời.

"Vậy cậu hiện tại tiện gọi video không?"

Tay Phó Vọng đột nhiên run lên, thiếu chút nữa vứt khăn lông trên tay ra ngoài.

Tai anh nóng lên, trầm mặc một lát mới tự trấn định nói đồng ý "Có thể"

Giản Lan ngắt điện thoại, gọi video sang.

Phó Vọng bật máy tính để kết nối.

Giản Lan tùy ý nhìn màn hình, sau đó liền thấy Phó Vọng mặc áo tắm đen dài lỏng lẻo, tóc còn dính nước, bọt nước trong suốt chảy dọc theo hầu kết, cơ ngực và cơ bụng như ẩn như hiện, rõ ràng vừa mới tắm xong.

"Em trai, mặc quần áo hẳn hoi đi"

Tác giả có lời muốn nói:

Vọng nhãi con: Lan Lan khẳng định nhớ ra, nhất định là như thế XD

Kết chương thật sự 【đặc biệt đặc biệt xuất sắc】, nhưng có phần khủng bố, kiến nghị các bảo bảo nhát gan không xem vào buổi tối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui