Editor: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑
Bút Tiên phát cuồng
Giản Lan dùng chìa khóa mở cửa, sau đó Đàm Tiêu lấy chiếc xích sắt quấn ở cửa xuống.
"Kẽo kẹt----"
Hai người đồng thời đẩy cửa sắt ra, cảnh tượng tầng cao nhất liền xuất hiện trước mắt.
Toàn bộ trống không, ngoại trừ giá phơi đồ ở bên ngoài, còn lại không có gì cả.
Trong nháy mắt khi đẩy cửa ra liền có thể cảm giác được gió thổi qua, rất mát mẻ.
"Có thể đi lên tầng cao nhất ư?" Yến Thanh Nghiên nói.
"Tôi nghe các anh chị khóa trước nói, trước kia kí túc xá trường học chúng ta không có điều hòa, mùa hè còn có người mang chăn đệm lên tầng cao nhất để ngủ" Phương Túc Dương cười nói.
Có những lời này của cậu khuấy động không khí, mọi người không còn khẩn trương nữa, bắt đầu tìm kiếm manh mối ở mái nhà.
Bốn phía mái nhà đều có vòng bảo vệ, chỉ cần không cố ý vượt qua vòng bảo vệ chắc chắn không bị rớt xuống.
"Nơi này có giá phơi đồ, chứng minh trường học cho phép học sinh lên tầng cao nhất, bây giờ khóa lại là vì sự kiện của Trịnh Tầm Lăng sao?" Giản Lan hỏi.
"Hẳn là vậy" Đàm Tiêu đi cạnh cô trả lời.
Giản Lan lúc này mới phát hiện các khách mời ở rất xa nhau, chỉ có Đàm Tiêu vẫn luôn đi cạnh cô.
Điều này làm cô ít nhiều có chút không tự nhiên.
Nhưng tầng cao nhất cũng có camera, lại có cả micro, cô cũng không tiện nói thẳng với Đàm Tiêu.
Giản Lan chỉ có thể giả vờ không phát hiện việc xấu hổ này, tiếp tục thảo luận manh mối "Chìa khóa tầng cao nhất hẳn là phải có ở phòng quản lí kí túc, tại sao lại ở trên tay Bút Tiên?"
"Cho nên Bút Tiên là người quản lí kí túc?" Đàm Tiêu thuận miệng tiếp lời.
"Làm sao người quản lí biết Trịnh Tầm Lăng?" Giản Lan hỏi.
Bất quá điều Đàm Tiêu nói thật ra nhắc nhở cô rằng trong tòa nhà này không có ai bị mất ảnh, chứng tỏ tổng cộng chỉ có bảy người chết, nhưng Bút Tiên lại không nhất định là người trong tòa nhà, cũng không nhất định là một trong bảy người kia.
Đàm Tiêu nghĩ "Có lẽ hai người là mẹ con?"
Nghe được suy đoán này của anh, Giản Lan không nhịn được "phụt" một tiếng cười.
"Trong gương Bút Tiên rõ ràng là tiểu cô nương trẻ tuổi, sao có thể là dì quản túc" Mi mắt cô cong cong, nói.
Cô cười đến xán lạn, mắt đào hoa hơi cong, khóe môi xinh đẹp gợi lên, như thể mọi ánh sáng đều hội tụ trên người cô vậy.
Đàm Tiêu hơi rũ mắt, nghiêm túc nhìn cô mà quên dời tầm mắt.
[Ánh mắt này của Đàm ca, tuyệt đối có gian tình!!!]
[Nụ cười này tôi quyết bảo vệ, Lan Bảo thật đẹp!]
[Ô ô ô một màn này tôi đã chụp lại, ai có thể nghĩ đến tôi sẽ dùng hình chụp chương trình làm hình nền điện thoại chứ ]
Bị Đàm Tiêu nhìn đến ngượng ngùng, Giản Lan nhanh chóng nói sang chuyện khác "Nếu dì quản túc của tòa kí túc còn trẻ, nói không chừng đúng là cô ấy]
"Ừ" Đàm Tiêu dường như không có việc gì mà dời tầm mắt, phảng phất giống như vừa rồi chưa có chuyện gì.
Lúc này Phương Túc Dương đã đi tới chỗ bọn họ "Hai người có phát hiện mới gì không? Chúng tôi ở bên kia thấy được một loạt ấn kí"
"Tạm thời không có phát hiện gì, đi thôi, chúng ta đi xem ấn kí"
Giản Lan theo sau Phương Túc Dương tới bộ phận trung gian của mái nhà.
Đàm Tiêu ngừng một lát rồi mới nhấc chân đuổi theo.
Trên cơ bản vị trí của kí túc 443 là ở giữa, nơi có ấn kí vừa lúc cũng ở giữa, có khả năng đây chính là vị trí Trịnh Tầm Lăng nhảy lầu lúc trước.
Sau khi đến nơi, Giản Lan liếc mắc liền thấy dưới vòng bảo vệ có tổng cộng 12 dòng kẻ được viết bằng thuốc màu đỏ.
"Đây là ý gì? Nhìn qua giống như số đếm"
Cũng không biết rốt cuộc là ghi lại cái gì.
"Không biết, chúng tôi tìm khắp ở đây, ngoại trừ đường kẻ này thì không có gì cả" Yến Thanh Nghiên lắc đầu.
Mọi người tiếp tục tìm, một nhóm tìm những dấu vết mới, nhóm còn lại suy nghĩ ý nghĩa của những dòng kẻ này.
Giản Lan dựa vào lan can nhìn xuống, cũng không phát hiện điều đặc biệt gì.
Cô cũng chỉ có thể lang thang khắp mái nhà một cách vô định.
Đi được vài bước, cô vươn ngón tay lau giá phơi đồ trước mắt.
"Sao vậy?" Đàm Tiêu không biết từ khi nào lại đi tới cạnh cô.
"Nơi ở ngoài trời rất dễ có bụi, nhưng giá phơi đồ lại không có nhiều lắm, chứng tỏ hẳn là gần đây mới khóa mái nhà lại"
Bởi vì sự kiện của Trịnh Tầm Lăng nên trường học khóa lại thì không sao.
Vấn đề là ở chỗ tại sao chìa khóa lại trong tay Bút Tiên.
Nghĩ một lát, Giản Lan xuất thần nói "Liệu có phải mái nhà thật ra là do Bút Tiên khóa lại?"
"Dựa theo lẽ thường mà nói, chìa khóa trong tay Bút Tiên nên hẳn là Bút Tiên khóa, nhưng nếu Bút Tiên không phải người quản lí, vì sao cô ấy muốn khóa cửa mái nhà? Người quản lí cũng có thể còn trẻ tuổi, cũng có thể vừa lúc biết Trịnh Tầm Lăng" Đàm Tiêu nói.
"Tôi không cho rằng Bút Tiên là người quản lí, nếu cô ấy chính là người quản lí, vậy không cần dùng bộ vân tay cũng có thể trực tiếp mở chìa khóa của ngăn tủ hồ sơ" Giản Lan hồi tưởng điểm này.
Cần dùng đến bộ vân tay chứng tỏ Bút Tiên căn bản không mở ngăn tủ ra được, nói cách khác cô ấy không phải dì quản túc.
"Tại sao Bút Tiên muốn mở ngăn tủ ra?" Phương Túc Dương vừa lúc nghe thấy câu này liền hỏi.
"Ngăn tủ kia vốn dĩ hẳn là để đựng chìa khóa, nhưng Bút Tiên vì che dấu bí mật của kí túc 44 nên mới mở ngăn tủ ra, dấu một phần tin tức vào trong đó"
"Thì ra là thế"
Bởi vậy khả năng Bút Tiên là dì quản túc trước tiên có thể loại bỏ.
Sáu người ở mái nhà hơn nửa giờ vẫn không thu hoạch được gì.
"Các khách mời có cơ hội xin bên ngoài giúp đỡ một lần, thời hạn là 6 giờ chiều hôm nay" Trên mái nhà đột nhiên truyền đến câu thông báo như vậy.
Phía sau tấm màn, tổ kế hoạch vẻ mặt mù mịt "Đạo diễn, ban đầu chúng ta không thiết kế phân đoạn này mà?"
Vốn dĩ điểm nổi bật của tổ tiết mục chính là không có kịch bản phải vẫn giải những khó khăn lớn, thứ người xem muốn nhìn chính là bộ dáng nhóm khách mời vò đầu bứt tai, nỗ lực tự giải quyết.
Có phân đoạn xin giúp đỡ bên ngoài này, tuy rằng sẽ tăng sự tương tác, nhưng hiệu quả tiết mục lại khó nói, khả năng sẽ khiến cho một bộ phận người xem bài xích.
"Người đầu tư yêu cầu" Đạo diễn giải thích.
Ông cũng không biết vì sao người đầu tư mới đưa ra yêu cầu như vậy, khả năng là người đó thích nhìn minh tinh gọi điện thoại.
Đạo diễn cảm thấy hiệu quả không tốt, nhưng ai bảo người đầu tư có năng lực, ông ta cũng chỉ có thể nghe theo.
Nghe thấy âm thanh nhắc nhở, mọi người sôi nổi lấy điện thoại ra, dự tính xin giúp đỡ từ những người bạn thông minh.
Giản Lan không nghĩ ra ai có thể xin giúp đỡ.
Lúc này, điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên, là Phó Vọng gọi tới.
Giản Lan rất nhanh ấn nhận, thuận miệng hỏi "Hôm nay em trai không đi học sao?"
"Chị, hôm nay là cuối tuần" Tiếng của Phó Vọng trầm thấp.
Lúc này Giản Lan mới nhớ ra hôm nay xác thật là chủ nhật.
"Có phải cậu vẫn luôn xem phát sóng trực tiếp không?"
Bằng không tại sao tổ tiết mục vừa nói có thể xin giúp đỡ bên ngoài, anh liền gọi điện thoại tới.
"Ừ, rất hay" Phó Vọng nói.
Vốn dĩ anh không định để đạo diễn bắt đầu phân đoạn xin giúp đỡ lúc này.
Nhưng vừa rồi thấy Lan Lan ở chung với Đàm Tiêu, anh thật sự ngồi không được cho nên liền đem đoạn này lên trước.
"Không sợ sao?" Giản Lan cười trêu ghẹo.
"Có chị sẽ không sợ" Thanh âm Phó Vọng so với vừa rồi càng trầm thấp, giống như giờ phút này anh đang nói nhỏ bên tai cô.
Giản Lan có chút không tự nhiên, lỗ tai so với vừa rồi nóng lên không ít.
Là ảo giác của cô sao? Tại sao cảm thấy đứa nhỏ này cố ý trêu cô vậy.
Phó Vọng chưa để cô nghĩ liền thay đổi đề tài "Chị có ý tưởng gì chưa?"
"Tạm thời không có, tôi chỉ biết những dòng kẻ đó dùng để đếm, nhưng đếm số gì thì lại không rõ lắm, cậu nghĩ sao?"
"Biết, nhưng tôi không nói cho chị đâu" Thanh âm Phó Vọng mang theo ý cười.
Anh có kịch bản hoàn chỉnh của tổ tiết mục, bất quá còn chưa xem, nhưng bằng trực giác anh cũng đoán được kết quả.
"Tại sao?"
"Bởi vì tự chị cũng có thể nghĩ ra"
Giản Lan bị lời anh đáp lại chọc cười "Cậu tin tôi như vậy?"
"Ừ, chị thông minh nhất"
Giản Lan lại hàn huyên với anh hai câu, hỏi "Cậu đang ở nhà?"
Ý cười của Phó Vọng hơi thu lại, có dự cảm không tốt lắm "Ừ"
"Tôi muốn nghe thanh âm của Hoa Lớn Hoa Nhỏ, có thể không?"
Phó Vọng hừ nhẹ một tiếng gần như không thể phát hiện, thầm nghĩ quả nhiên như thế.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, khuôn mặt trầm xuống, đem điện thoại đặt ở lồng sắt bên cạnh.
Hoa Lớn Hoa Nhỏ thấy anh ở bên cạnh, còn có bộ dáng lạnh mặt thật đáng sợ, chúng run bần bật tránh ở góc lồng sắt, căn bản không dám gọi.
Phó Vọng liền đem đồ vặt cho chúng.
Hai con mèo béo liền cao hứng kêu meo.
Giản Lan ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy, trái tim cũng tan chảy.
Mèo thật sự là sinh vật đáng yêu nhất trên thế giới.
"Nhóm mèo ngoan ơi, chị lập tức đi rồi trở về, ôm ôm, moah" Giản Lan dùng tay che nửa khuôn mặt, cách điện thoại trộm hôn mèo.
Nhưng cô không biết khi cô nói ôm ôm, Phó Vọng đã đem điện thoại đặt bên tai.
Anh thậm chí còn ghi âm lại đoạn này.
Người Lan Lan muốn thân thiết chính là anh, làm gì liên quan đến hai con vật nhỏ này.
Ngắt điện thoại, Phó Vọng không chút do dự đóng lồng sắt lại, sau đó cắt đoạn ghi âm đi, chỉ để lại một câu phía sau, còn có chữ cuối cùng "moah".
Sau khi ra, anh khó có khi hảo tâm lấy cho Hoa Lớn và Hoa Nhỏ nửa túi đồ ăn vặt.
Tổ tiết mục chọn ngẫu nhiên một vị khách mời lúc này đang gọi điện thoại xin giúp đỡ, trùng hợp lại trúng Phương Túc Dương.
Phương Túc Dương gọi điện cho đồng đội của mình, hai người cậu đoán mò một câu, tôi đoán mò một câu, sau đó thành hình thức ghét bỏ chỉ số thông minh của đối phương, làm khán giả cười ha ha.
"Khẳng định Bút Tiên là nam giả nữ, điều này không thể nghi ngờ"
"Nói bậy, chính Bút Tiên thừa nhận mình là nữ, hơn nửa điểm nào không thể nghi ngờ? Tại sao cậu nhìn ra?"
"Dương tử cậu động não đi, vì sao Bút Tiên lại nói thật? Nếu tôi là Bút Tiên, tôi sẽ giả nữ, cho các người đều không đoán ra"
"Cậu quá xấu, giả nữ liền bị nhìn ra ngay"
[Lần đầu tiên tôi thấy đoán mò lại còn hợp lí hợp tình như vậy]
[Trách không được tiểu ca ca này có thể thành bạn với Túc Túc, thì ra mạch não giống nhau]
[Nếu kết quả cuối cùng thật sự là nam giả nữ, tôi chỉ có thể xưng một câu: Thần tiên, sau đó yên lặng rời khỏi]
Cuối cùng hai người nói nửa ngày cũng không ra được nguyên nhân, lần xin giúp đỡ bên ngoài này kết thúc thất bại.
Người duy nhất cao hứng là đạo diễn, bởi vì ông cũng không nghĩ tới cuộc điện thoại này của Phương Túc Dương lại ngoài ý muốn làm khán giả chỉ lo cười to, xem nhẹ phân đoạn xin giúp đỡ không hợp lí này.
Thậm chí bởi vì cuộc điện thoại này, bạn của Phương Túc Dương liền thu hút rất nhiều fans xem chương trình.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, tất cả mọi ngời đều không suy luận được manh mối gì.
Phương Túc Dương khiêm tốn nói "Nhân duyên của chúng ta cư nhiên kém như vậy"
"Là tổ tiết mục quá biến thái, vấn đề khó như vậy ai có thể nghĩ ra" Vẻ mặt Yến Thánh Nghiên như sống không còn gì luyến tiếc.
Bọn họ vẫn không tìm thấy hàm ý của mười hai dòng kẻ, đành phải tạm thời rời đi.
Sau khi trở về, sáu người ngồi trong kí túc xá, để những manh mối đang có ở trên bàn.
Nhìn lại vài lần vẫn không ra được vấn đề gì.
Giản Lan bỗng nhiên nghĩ tới kịch bản chương trình, cô đem vật kia ra.
"Trên này không có gì" Giản Vân nói.
Giản Lan đọc nội dung một lần nữa "Sự kiện ma quái ở kí túc xá nữ của trường cao đẳng, nghi ngờ nguyên nhân gây ra là do một nữ sinh nhảy lầu tự sát vào ngày sinh nhật, thành hồn ma. Nhân đây mời sáu vị khách hỗ trợ đuổi ma, trả lại yên bình cho kí túc xá"
Một đoạn cực kì ngắn gọn, không hề đề cập đến nguyên nhân hay kết quả.
"Cùng ngày sinh nhật... mọi người không cảm thấy dường như cố tình cường điệu điểm này sao?" Giản Lan tự đọc thầm trong lòng mấy lần, càng cảm thấy những chữ này dường như dư thừa.
"Có thể là bởi vì tự sát vào ngày sinh nhật sẽ khiến nhiều người để tâm hơn đi" Giản Vân nói.
Ánh mắt Giản Lan vô thức nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Manh mối nhảy lầu có: bốn nữ sinh, vì lời đồn mà lựa chọn nhảy lầu, sinh nhật trùng với ngày nhảy lầu, địa điểm là mái nhà, mỗi buổi tối sẽ lặp lại quá trình này.... Lặp lai!
Chỉ có sự việc lặp lại nhiều lần mới yêu cầu đếm.
"Tôi đã hiểu, những dòng kẻ hồng trên tầng kia, ấn kí đó chính là số lần Trịnh Tầm Lăng nhảy lầu" Giản Lan bừng tỉnh.
Cho nên, thông qua số lần này liền có thể suy đoán ra sinh nhật của Trịnh Tầm Lăng, cái này rất có thể mật mã của chiếc hộp kia.
"Hả? Số lần cô ấy nhảy lầu?" Yến Thanh Nghiên không hiểu.
"Mỗi buổi tối, Trịnh Tầm Lăng sẽ lặp lại việc nhảy lầu, tuy rằng chúng ta không biết lí do vì sao, nhưng lợi dụng điều này sẽ tìm ra sinh nhật của Trịnh Tầm Lăng"
"Hôm nay là ngày 6 tháng 4, Trịnh Tầm Lăng nhảy tổng cộng 12 lần, chứng tỏ lần nhảy đầu tiên của cô ấy là ngày 24 tháng 3, đó chính là sinh nhật của cô ấy"
"Còn có thể như vậy?" Yến Thanh Nghiên đã ngốc.
Phương Túc Dương đột nhiên đập mạnh tay "Đúng vậy, chính là cái này, mau xem thử mật mã"
Giản Lan quay con số trên chiếc hộp thành "0324"
"Cùm cụp" một tiếng, nắp hộp văng ra, để lộ khung ảnh bên trong.
Trong khung ảnh là một tấm ảnh chụp chung, hai người thiếu nữ mới đầu hai mươi đứng ngắm cảnh, cùng so trái tim với nhau, nụ cười thanh thuần, tinh thần phấn chấn, trong mắt tràn ngập khao khát tương lai.
Giản Lan lấy tấm ảnh ra khỏi khung, phát hiện góc dưới bên phải viết J&Z, còn có một hàng chữ: Còn thật nhiều con đường muốn đi cùng bạn thân.
J&Z, vừa lúc là tên viết tắt của người cô ghét.
Giản Lan mặt không đổi sắc đặt tấm ảnh về chỗ, để khung ảnh dựng trên bàn.
"Hai người trong ảnh, hẳn một người là Trịnh Tầm Lăng, chúng ta chỉ cần nhìn xem Bút Tiên trông như thế nào là có thể xác định thân phận chân chính của cô ấy" Giản Lan nói.
"Nhưng chúng ta thấy bộ dáng của Bút Tiên bằng cách nào? Cũng không thể xông vào phòng 445 để xem?" Phương Túc Dương gãi đầu.
[Thiếu niên à, anh thật sáng suốt, tôi cảm thấy rất có khả năng]
[Đi, chúng ta đến hang ổ của Bút Tiên]
[Đơn giản mà thô bạo túm lấy tóc của Bút Tiên, nhìn xem cô ấy trông thế nào, được chứ?]
"Ngộ nhỡ cô ấy nổi giận, muốn kéo chúng ta chôn cùng thì sao?" Yến Thanh Nghiên yếu ớt hỏi.
"Sẽ không, chúng ta ở trong căn phòng cô ấy phục chế lâu như vậy, cô ấy chưa từng một lần làm tổn thương chúng ta, chứng tỏ cô ấy có nguyên tắc, chỉ giết kẻ thù. Chúng ta vi phạm quy định của Bút Tiên, cùng lắm cô ấy cũng chỉ biết nổi giận, sẽ không làm tổn hại đến chúng ta"
Những người khác nhìn nhau, cuối cùng gật đầu "Có lí"
Vì thế từ giờ trở đi, tất cả mọi người lẳng lặng chờ đến 11 giờ tối.
7 giờ buổi chiều, có tiếng gõ cửa trên ban công.
"Là Bút Tiên hay là tổ tiết mục?" Phương Túc Dương lập tức ngồi thẳng, khẩn trương hỏi.
Yến Thanh Nghiên nói "Hẳn là tổ tiết mục, khi Bút Tiên tới, âm thanh truyền đến không phải là ám hiệu báo tin mà là tiếng gõ pha lê"
Điều này vẫn dễ dàng phân biệt được.
Mọi người cùng đến ban công lấy cơm chiều.
Giản Lan lại nghĩ đến một vấn đề "Vì sao hôm qua hơn nửa đêm Bút Tiên lại ở dưới cửa sổ?"
"Không biết, có thể vì dọa chúng ta?"
Giản Lan lại cảm thấy mọi việc không đơn giản như vậy.
Hơn nữa tấm ảnh chụp chung kia cũng làm cô thấy kì quái, rõ ràng chỉ cần đặt bức ảnh chụp một người là đủ rồi, vì sao lại là ảnh chụp chung?
Tổ tiết mục sẽ không cung cấp manh mối dư thừa, điều này khẳng định có ý tứ sâu sa.
Sau khi ăn cơm xong, bọn họ chơi một trò chơi trong ngôi nhà ma.
Chờ đến khi 11 giờ tối, Giản Lan cùng Đàm Tiêu đứng song song trước bồn rửa mặt, dùng nghi thức giống lúc trước triệu hồi Bút Tiên.
Bút Tiên vẫn như cũ, ngồi sau tấm gương đen, tóc xóa xuống tán loạn.
"Bút Tiên Bút Tiên, thân phận thật sự của cô là gì?"
Bút Tiên vừa hiện ra, Giản Lan trực tiếp hỏi vấn đề không thể hỏi.
Quả nhiên, giây tiếp theo, phía bên kia gương truyền đến âm thanh gào thét, sau đó đôi tay Bút Tiên để trên gương, khuôn mặt cô ấy cũng nhích lại rất gần Giản Lan.
Bởi vì cô ấy vừa nhấc đầu, những sợi tóc vốn để che mặt hất sang hai bên, lộ ra chân dung cô ấy.
Đó là một gương mặt trắng bệch, không hề có huyết sắc, môi đỏ tưới, trừng mắt nhìn bọn họ với sự phẫn nỗ, giống như giây tiếp theo liền phá gương chạy ra, kéo bọn họ xuống địa ngục.
Lần này Giản Lan có thời gian cẩn thận quan sát.
Tuy rằng Bút Tiên hóa trang rất dày, nhưng vẫn có thể nhìn ra, ngũ quan của cô ấy giống y hệt một cô gái trong ảnh chụp.
Giản Lan còn chú ý trên tay Bút Tiên có nhiều vết trầy xước.
"Bút Tiên Bút Tiên, chúng ta không có vấn đề muốn hỏi cô, cô hãy đi đi"
Bút Tiên không rời đi mà tiếp tục ghé mặt vào gương, gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, nhìn qua trông thật tức giận.
[Ha ha ha Lan Bảo giống như một tra nữ vậy, lợi dụng người ta xong liền dùng một chân đá văng]
[Bút Tiên: Ta là người để cô vẫy tay thì tới, xua tay thì đi? Hôm nay lão tử không đi]
[Cho nên cuối cùng Bút Tiên thật sự là Trịnh Tầm Lăng? Cảm giác cốt truyện này làm tôi có chút thất vọng, nhiều hố mà không lấp]
Giản Lan quay đầu lại nhìn về phía những người khác "Mọi người mau nói một câu" Quấy nhiễu cô ấy đi.
"Bút tiên, cô đi nhanh đi" Phương Túc Dương tránh ở sau bồn rửa mặt, nhắm mắt lại nói.
Nhưng Bút Tiên vẫn không có ý rời đi.
Giản Lan và Đàm Tiêu nhìn nhau, đồng thời buông bút ra.
Cho dù như vậy, Bút Tiên vẫn không đi.
Lúc này đột nhiên có thông báo nhắc nhở "Bút Tiên phát cuồng, những người đuổi ma yêu cầu chú ý, nếu trong ba tiếng không thể tiễn Bút Tiên đi sẽ bị nhốt chết ở chỗ này"
"Hả? Giản Lan, không phải chị nói Bút Tiên không có khả năng giết chúng ta sao?" Giản Vân trước tiên hướng mũi nhọn về phía Giản Lan.
"Xin lỗi, lần này chị không suy xét chu toàn"
"Vừa rồi không nên nghe chị, thế nhưng chị hại chúng ta thảm rồi" Bên ngoài Giản Vân lo lắng, thật ra trong lòng đã cười đến nở hoa.
Chương trình có thành công hay không đều không quan trọng, mấu chốt là có thể mượn cơ hội lần này để bôi đen Giản Lan.
Đều là do một mình cô sai mà hại bọn họ chạy thoát thất bại.
Ai bảo Giản Lan được yêu thích như vậy.
Lúc này Đàm Tiêu nói "Xuất hiện kết quả này có thể chứng tỏ cách làm của Giản Lan là chính xác"
Hẳn đây chính là cửa cuối cùng của tổ tiết mục.
Nếu không phải Giản Lan mạo hiểm đánh cuộc, bọn họ sẽ bị nhốt vào một ngày nào đó.
"Khẳng định có cách làm Bút Tiên bình tĩnh trở lại, chúng ta trước hết nghĩ đã" Lúc này, Lục Nhiêu đứng ra nói.
Anh ta không phải giúp Giản Lan, chỉ là cảm thấy biểu hiện của Giản Vân nhằm vào Giản Lan quá rõ ràng, sẽ để lại nhược điểm sau này.
Sáu người lại một lần nữa ngồi trở lại chiếc bàn phía trước.
Camera tạm thời dời đi đến bên cạnh bồn rửa mặt, vừa lúc để diễn viên đóng Bút Tiên nghỉ ngơi một chút.
"Hiện tại có phải có thể xác định Bút Tiên chính là Trịnh Tầm Lăng? Việc duy nhất cần giải quyết chính là vì sao cô ấy báo thù xong rồi vẫn không rời đi, rốt cuộc làm thế nào mới có thể tiễn cô ấy đi" Lục Nhiêu trầm giọng nói.
"Chẳng lẽ cô ấy muốn rửa sạch thanh danh của mình?" Yến Thanh Nghiên suy đoán.
Khi những người khác đang thảo luận thì Giản Lan xem ảnh chụp phía trước.
J&Z, Z hẳn chính là Trịnh Tầm Lăng.
Chỉ là Bút Tiên không phải người thiếu nữ bên trái, mà cũng phải người bên phải.
"Tôi cảm thấy Bút Tiên không phải Trịnh Tầm Lăng, mà là bạn cô ấy. Mọi người nhìn hai bên của hai người này, còn có cả tên ở sau lưng nữa" Giản Lan đưa ảnh chụp cho những người khác.
"Mặc kệ Bút Tiên là Trịnh Tầm Lăng hay bạn cô ấy, hiện tại đều không quan trọng, quan trọng là cần biết rõ nguyện vọng thực sự Bút Tiên muốn thực hiện là gì" Giản Vân không kiên nhẫn nói.
[??? Đây là chứng thức tin đồn hai chị em không hợp?]
[Trước đó còn dựa vào Lan Bảo của chúng ta, mới gặp nguy hiểm một lần liền lập tức xóa bỏ hết công lao của Lan Bảo ư?]
[Bất quá lần này đúng là Giản Lan không đúng rồi, tôi cảm giác Vân đóa dù nổi giận cũng sẽ không có gì, lá gan của cô ấy vốn dĩ rất bé]
[Người lầu trên là fan của Giản Vân xem không hiểu hay là giả vờ không hiểu vậy? Rõ ràng là cách của Giản Lan đã kích hoạt đến trạm quản lí cuối cùng, nếu không làm như vậy mấy người bọn họ không biết còn bị nhốt đến ngày tháng năm nào đâu]
[+1 các ngươi cũng chưa chơi trò chơi bao giờ sao? Trên cơ bản nói Boss nổi điên chính là sắp qua cửa rồi]
"Cái này rất quan trọng, nếu Bút Tiên là Trịnh Tầm Lăng, như vậy nguyện vọng lớn nhất của cô ấy hẳn là rửa sạch những lời đồn đãi mà người khác gán lên người mình. Nhưng nếu Bút Tiên là bạn của Trịnh Tầm Lăng, nguyện vọng của cô ấy khẳng định không phải cái này, cũng không phải báo thù"
Giản Lan nói xong đã xác định thân phận của Bút Tiên chính là J.
Chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao Bút Tiên báo thù thành công nhưng vẫn như cũ không rời đi, vì sao lại xuất hiện phòng phục chế, vì sao ở tầng cao nhất Trịnh Tầm Lăng lại nhảy lầu một lần nữa, vì sao tầng cao nhất bị Bút Tiên khóa lại, còn có lí do Bút Tiên hơn nửa đêm lại ở dưới cửa sổ kí túc 443.
"Nguyện vọng của cô ấy là gì?"
Tác giả có lời muốn nói:
Đến đây, mọi manh mối đang có đều đã được bày ra, ngày mai hoàn thành, có ai có thể đoán được nguyện vọng của Bút Tiên không_(:з" ∠)_