Editor: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑
Đánh rơi con ngựa nhỏ
Ngày hôm sau, Giản Lan cùng Phó Vọng đến trường học.
Lần này cô không trang điểm, còn đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, đi trên đường cái cũng khó bị nhận ra.
"Em trai không đi học sao?" Giản Lan để ý rằng anh không đưa mình tới phía của phòng học.
"Ừ, hôm nay tôi làm thí nghiệm" Phòng thí nghiệm chỉ có mỗi anh, không cần lo sẽ bị lộ thân phận, cho nên anh mới dám đưa Lan Lan tới đây.
Giản Lan hơi nhẹ thở ra.
Cô muốn trấn an tiểu tử này, sợ anh tức giận nên mới muốn cùng anh tới trường, bất quá trong lòng vẫn có chút lo lăng sẽ bị người khác chụp ảnh.
Vẫn tốt là khi đến phòng thí nghiệm, tỉ lệ gặp được người khác ngày càng nhỏ.
Sau khi đến nơi, Phó Vọng lấy chìa khoa ra mở cửa phòng.
"Nếu không tôi đứng ngoài chờ cậu"
"Chị vào đi"
Giản Lan theo anh vào nhà.
Phóng thí nghiệm sạch sẽ ngăn nắp, bên ngoài có bàn làm việc và quầy hồ sơ, hình như là để ghi số liệu, bên trong hẳn là nơi làm thí nghiệm.
"Tôi ở chỗ này chờ cậu"
"Được"
Phó Vọng cong người, hôn lên trán cô.
Sau đóc anh mặc áo khoác trắng vào bên trong phòng, bắt đầu làm việc.
Giữa hai căn phòng chỉ có một khung cửa, cũng không lắp hẳn cả cánh cửa, Giản Lan ở bên ngoài cũng có thể thấy thân ảnh của anh.
Ấn tượng của cô với Phó Vọng vẫn luôn là kiểu em trai nhỏ tính tình nháo loạn, là em trai chó con sẽ làm nũng, đây vẫn là lần đâu cô thấy anh làm thí nghiệm.
Mặc đồ làm thí nghiệm vào giống như thay đổi cả con người, khí chất trầm hơn, nghiêm túc lại chuyên tâm, phảng phất như không có việc gì có thể làm khó anh.
Ước chừng nửa tiếng xong, Phó Vọng đi ra.
"Nhanh như vậy sao?"
"Ừ, phải đợi có kết quả"
Phó Vọng cởi áo khoác ra, ngồi cạnh cô.
"Cậu nghiên cứu cái gì"
"Năng lượng dược liệu, dùng phương thức cực kì chính xác để khống chế con người, mỗi ngày hấp thụ năng lượng và những vật chất dinh dưỡng khác"
Giản Lan kinh ngạc nói "Vật như vậy còn có thể làm ra sao?"
Trong thế giới trước khi cô xuyên sách chưa từng nghe nói qua lần nào.
"Ừ, đã làm ra rồi, hiện tại đang trong giai đoạn cải tiến, mấy tháng nữa hẳn là có thể vào thị trường" Anh là độc quyển nghiên cứu cái này, đã bắt đầu hợp tác với các nhà khoa học và các công ti kĩ thuật khác, chờ cải tiến một chút nữa là có thể đưa vào thị trường với quy mô lớn.
Trước kia Phó gia không có ai làm lĩnh vực kĩ thuật sinh học này, vẫn là sau khi Phó Vọng làm giáo sư, công ty mới đầu tư vào lĩnh vực này, nên mới có thể trực tiếp hoàn thành xong ở phòng thí nghiệm thì đi lên thị trường luôn.
"Nếu có thứ này vậy là có thể tùy ý giảm béo?" Không đúng, chỉ uống thuốc thì vẫn sẽ đói bụng a"
"Có ngũ cốc không năng lượng"
Thấy vẻ mặt tò mò của Giản Lan, Phó Vọng từ bên trong lấy ra một túi đồ được đóng kín, nhìn qua như ngũ cốc nhưng lại không giống lắm.
Anh đổ vào trong cốc, sau đó lại thêm một ống thuốc có màu dưa hấu.
"Đây là phương pháp ăn dùng thuốc năng lượng và ngũ cốc, đã qua thí nghiệm an toàn, có thể yên tâm ăn"
Giản Lan thử múc một thìa, đưa vào miệng, hương vị quả nhiên ngoài dự đoán khá ngon, thật sự không khác với nước dưa hấu lắm, ngũ cốc bên trong cũng có vị ngọt, giống như đồ ăn vặt giòn vậy.
Ăn một chén nhỏ cô đã thấy no rồi, quả nhiên rất có cảm giác chắc bụng.
"Thật thần kì, đây là cậu làm ra sao?"
"Giáo sư làm"
Những lời này của Phó Vọng không tính là nói rồi, anh đúng thật là một giáo sư, chẳng qua là khác với các giáo sư khác thôi.
"Chờ đến khi vào thị trường, tôi nhất định sẽ mua nhiều để ở nhà"
Thứ này đối với diễn viên mà nói thật sự quá hữu dụng, cô muốn kiểm soát cân nặng liền có thể kiểm soát được, cũng không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng đến dạ dày.
Sau đó Phó Vọng rời đi, hình như là để lấy đồ gì đó.
Giản Lan đang chán nản chơi di động, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người gõ cửa.
Cô nhanh chóng kéo khẩu trang ở dưới cằm lên, che khuất nửa khuôn mặt, nói với người bên ngoài "Mời vào"
Một nam sinh đeo kính đi đến, thấy cô ở đây còn có chút kinh ngạc, sau đó liền coi cô là giáo viên mới tới "Em chào cô, thầy Phó có ở đây không?"
Thầy Phó?
"Thầy Phó nào vậy?" Giản Lan nghi hoặc hỏi.
Nam sinh cảm thấy kì lạ, gãi gãi đầu "Chính là giáo sư Phó a"
"À, tiểu Phó đi lấy đồ rồi, cậu tìm có việc gì không?" Khi nói những lời này Giản Lan đã có chút ý vị giận dữ.
Không có nhiều người họ Phó lắm, cô không tin phòng thí nghiệm này vừa vặn có hai người cùng họ.
Tên em trai thối này lại dám nói dối cô.
Nghe được cách xưng hô "tiểu Phó" này, biểu tình nam sinh rõ ràng trở nên kì lạ.
"Vâng, em để báo cáo ở đây, làm phiền cô nói với thầy Phó một tiếng"
"Ừ, để đó đi"
Nam sinh mang theo nghi vấn ra ngoài, mới ra cửa, cậu ta liền nhịn không được phát tin trong nhóm.
[Tôi ở phòng thí nghiệm thấy một giáo viên nữ, cô ấy gọi giáo sư Phó là "tiểu Phó", giáo sư đang yêu đương sao/hoảng sợ]
Rất nhanh liền có người trả lời.
[Thế mà có người dám cùng giáo sư yêu đương???]
[Có phải đặc biệt đẹp không?]
Đôi mắt nam sinh hồi tưởng một chút.
[Cô ấy đeo khẩu trang, không thấy được toàn mặt nhưng đôi mắt đẹp siêu cấp]
Giản Lan nhìn báo cao kia.
Tên đầu đề quá dài, cô nhìn không hiểu, nhưng cô có thể thấy cái tên quen thuộc trong phần giáo viên hướng dẫn.
Phó Vọng.
Thật đúng là anh.
Em trai thối lại nói dối a.
Ngón tay Giản Lan gõ trên mặt bàn, chờ Phó Vọng về.
Không bao lâu sau, Phó Vọng cầm theo một túi hồ sơ trở lại.
"Đợi lát nữa chúng ta về ăn cơm"
"Được a, vừa rồi có học sinh đến nộp báo cáo" Giản Lan cười nói.
Phó Vọng đang đưa lưng về phía cô xem hồ sơ bỗng dưng cứng đờ.
Ánh mắt anh khẽ thay đổi, xoay người giả vờ như không có việc gì, nhận lấy báo cáo từ trong tay cô.
Đối mặt với cặp mắt đào hoa cười như không cười kia, Phó Vọng khẩn trương đến mức trái tim đập kinh hoàng, lòng bàn tay đều ra mồ hôi.
Giản Lan vốn dĩ tức giận vì chuyện anh giấu mình, bất quá nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn lại cố trấn định bản thận, bỗng nhiên cô nổi lên tâm tư muốn trêu đùa anh.
Cô cố ý không nói ra bản thân đã phát hiện thân phận của anh, chính là muốn anh đoán mò.
Quả nhiên, ánh mắt Phó Vọng dừng ở phần giáo viên hướng dẫn kia một lát, sau đó theo bản năng nhìn bản báo cáo trên bàn.
Anh không nhịn được suy nghĩ, Lan Lan rốt cuộc đã thấy cái tên phía trên chưa? Nếu thấy rồi thì hẳn không phải là phản ứng này.
Có khả năng khi học sinh lại đây báo cáo, cái gì cũng chưa nói, chỉ để lại báo cáo rồi rời đi.
Tâm Phó Vọng không còn cách nào để sửa lại tư liệu, đến giữa trưa, anh mới nhìn vào kết quả thí nghiệm, lần này rất thành công.
Anh ngồi trước bàn, ghi lại con số thí nghiệm.
"Đi thôi, nên trở về ăn cơm rồi" Giản Lan từ phía sau ôm cổ anh.
Tâm Phó Vọng yên hơn một chút.
Lan Lan hẳn là không phát hiện.
Anh lái xe đưa Giản Lan về chung cư, sau đó Giản Lan ngồi trên ghế sô pha chơi với mèo, anh vào phòng bếp bắt đầu làm cơm trưa.
Khi ăn cơm, giản Lan cũng không nói gì đến việc buổi sáng, vẫn ở chung với anh như ngày thường.
Khi Phó Vọng hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, Giản Lan bỗng nhiên cười "Tôi muốn ngủ trưa"
Phó Vọng mịt mờ nhìn cô.
Giản Lan ngồi trên ghế sô pha, từ sau ôm lấy cổ anh, ghé vào bên tai thổi khí, nũng nịu nói "Nhưng tôi không ngủ được, thầy Phó giúp tôi đi"
Điều khiển trong tay Phó Vọng đột nhiên rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh, dọa cả Hoa Lớn và Hoa Nhỏ.
"Chị đã biết rồi" Anh nuốt nước bọt, tận lực bình tĩnh nói.
Sớm biết đưa Lan Lan đến trường là nguy hiểm, nhưng anh thật sự không bỏ được cơ hội ở chung với cô, cho nên cuối cùng vẫn đưa cô đến.
"Tại sao thầy Phó nói dối tôi nha?" Giản Lan cố ý ghé sát vào lỗ tai anh, vừa thổi khí vừa cười.
Khí nóng phả thẳng vào lỗ tai, tâm Phó Vọng vốn đã mất bình tĩnh nay càng thêm rối loạn.
"Chị lại đây nói chuyện" Lỗ tai anh nóng lên, nghiêng đầu né tránh hơi thở của cô.
Không phải chán ghét, là chịu không nổi sự trêu chọc của cô.
Giản Lan nghe lời vòng qua sô pha, trực tiếp ngồi trên đùi, hai tay một lần nữa vòng qua cổ anh.
"Hiện tại có thể nói rồi"
"Thật xin lỗi, ngay từ đầu là bởi vì chúng ta không thân, tôi không muốn để lộ quá nhiều thông tin nên không nói thật" Trí não Phó Vọng nhanh chóng chuyển động, tìm cách đối phó với câu hỏi.
Chuyện Lan Lan biết anh là giáo sư cũng không nghiêm trọng, chỉ cần cô không phát hiện ra anh là Tưởng Triều là tốt rồi.
Bất quá vẫn nên tìm lí do hợp lí, không thể khiến cô hoài nghi.
Giản Lan thay đổi tư thế ngồi trong lòng ngực anh "Nhưng sau đó cậu cũng không nói với tôi a"
"Thật xin lỗi" Cô vẫn luôn lộn xộn, lồng ngực Phó Vọng như bị châm lửa, căn bản không có cách bình tĩnh để nghĩ lí do.
"Còn có cái gì là giả nữa?" Giản Lan hỏi.
"Không còn nữa" Chuyện khác ngàn lần không thể để cô biết, Phó Vọng chỉ có thể tiếp tục nói dối.
"Tuổi và giới tính đều là thật?"
Cô vừa dứt lời, Phó Vọng liền cúi đầu cắn một ngụm ở môi cô, nghiến răng nghiến lợi nói "Chị nói xem"
Thế mà lại dám hoài nghi giới tính của anh.
"Vậy nếu cậu là giáo sư, khẳng định không thiếu tiền tiêu, vì sao đồng ý với tôi?" Giản Lan lại nghĩ tới một chuyện không hợp lí khác.
Phó Vọng sửng sốt một lát, sau đó đỏ mặt thấp giọng "Bởi vì chị lớn lên đẹp"
Lí do này thật ra có thể tiếp thu, rốt cuộc số người thích nhan sắc cũng nhiều, nơi nào cũng có.
"Cậu đỏ mặc cái gì nha? Cũng không phải là chưa yêu đương bao giờ" Giản Lan rất nhanh đã bị phản ứng ngây ngô của anh chọc cười.
Như thế nào lại giống như mình khi dễ anh vậy.
Cô nói xong, mặt Phó Vọng càng đỏ hơn.
"Ừ" Anh nhỏ giọng trả lời.
"Thật sự là chưa từng sao?" Đuôi lông mày của Giản Lan khẽ nhếch, đôi mắt xinh đẹp chứa ý cười.
Phó Vọng nghe ra sự vui sướng khi người khác gặp họa trong giọng nói của cô, lại cúi đầu hôn cô, muốn lấp kín môi để cô không chê cười mình.
Giản Lan né tránh, khoe "Trách không được lại ngây thơ như vậy, tôi còn khá hơn cậu nhiều"
Tuy rằng trên thực tế một lần cũng không có, nhưng cô không thể mất mặt trước mặt em trai.
Lời này vừa nói ra, không khí liền lạnh xuống cực điểm.
Sắc mặt Phó Vọng âm trầm, đè lại cái ót cô, hồng mắt dùng sức hôn lên.
Anh không biết quá khứ của Lan Lan, càng không biết trước mình cô đã gặp ai, rốt cuộc có bạn trai hay không.
Hơn nữa, trước kia hình như Lan Lan không có chứng ghét nam giới.
Cho nên câu nói đùa này của Giản Lan trực tiếp châm ngòi nổ, làm anh trực tiếp bùng cháy.
Anh dùng hết lực để hôn, giống như dệt một tấm lưới kín không một kẽ hở, đem cả người Giản Lan khóa lại vào bên trong, lại từng bước một, buộc chặt.
Lan Lan chỉ có thể là người của anh.
Tưởng tượng đến việc trước đây có khả năng cô đã thích người khác, ở bên người khác, trong lòng anh liền đau đến khó thở.
Cảm xúc cực độ khiến trạng thái không ổn định tăng lên, động tác của Phó Vọng mạnh mẽ hơn thường ngày.
Một bàn tay luồn qua tóc, cố định cái gáy của cô, tay khác lại để bên hông.
Cánh tay Phó Vọng giống như được đúc thành từ sắt, gắt gao đem cô ở trong lồng ngực mình.
Nói là hôn môi, nhưng còn giống như là gặm hơn.
Giản Lan thử giãy giụa, bởi vì sức lực của anh thật sự quá lớn, căn bản không thể tránh thoát.
Hôn một lúc lâu, cho đến khi Giản Lan không thể thở nữa, liều mạng dùng sức đẩy, anh mới bằng lòng lui lại.
Giản Lan dùng ngón tay chạm vào môi mình, cảm giác nó sưng lên, còn có chút đau.
Cô nổi giận trừng mắt nhìn người vừa gây ra.
Phó Vọng không nói một lời cúi đầu, lồng ngực vẫn như cũ kịch liệt phập phồng.
Anh cố ý cúi xuống nên Giản Lan không thấy rõ vẻ mặt anh.
"Tại sao đột nhiên lại nổi điên?" Cô duỗi tay nâng cằm anh lên.
Khi sắp đối mặt với nhau, Phó Vọng bỗng nhiên ấn đầu cô vào trong lòng ngực mình, cằm gác trên vai cô.
"Tại sao cậu còn ủy khuất? Người nên ủy khuất là tôi mới đúng, miệng đều bị phá rồi" Giản Lan muốn nổi giận nhưng lại thấy buồn cười.
Phó Vọng nghe vậy, trong lòng căng thẳng, nắm lấy bả vai, khẩn trương cúi đầu nhìn cô.
Quả nhiên có chút sưng đỏ, hơn nữa trên môi còn có một tầng nước, nhìn qua cực kì đáng thương.
Trong lòng ảo não, vừa rồi đều do cảm xúc dao động quá lớn, trong lúc nhất thời anh không khống chế được lực.
Lúc này Giản Lan mới phát hiện, vành mắt anh hồng lên giống như mới khóc.
Một câu như vậy, em trai liền không chịu nổi?
"Em trai, vừa rồi cậu sao vậy?" Giản Lan hoài nghi.
Cô cảm thấy cái này không giống phản ứng bình thường.
Chưa nói đến việc bọn họ không phải quan hệ bạn trai- bạn gái, cho dù có là vậy thì khi nghe thấy cô có bạn trai cũ cũng không nên phản ứng kịch liệt như vậy.
Vừa rồi anh như vậy làm cô có chút sợ hãi, không biết tại sao lại nhớ tới Tưởng Triều.
Tâm Phó Vọng nhảy dựng, trong mắt nhanh chóng hiện lên tia hoảng loạn.
"Chị chê tôi không có kinh nghiệm, tôi giận" Phó Vọng làm ra một bộ dáng tức giận.
Hoài nghi trong mắt Giản Lan cũng không biến mất.
"Nên liền khóc"
"Ừ" Phó Vọng muốn thân mật với cô, muốn cô không tiếp tục tránh ra mình.
Giản Lan theo bản năng che miện.
"Nói thật đi, rốt cuộc tại sao lại thế này?" Giản Lan cảnh giác nhìn anh.
Chỉ cần anh biểu lộ ra một nửa kì lạ, cô khẳng định sẽ lập tức chuyển nhà, cách xa anh.
Trong lòng Phó Vọng nhảy dựng, ngoài mặt lại không biểu lộ sự khẩn trương, chỉ có ủy khuất và khổ sở.
"Chị muốn tách khỏi em đúng không"
"Tôi chưa từng nói thế a" Giản Lan mờ mịt.
"Nhưng chị nói đã chơi qua nhiều người, tôi cũng chỉ là một trong số đó sao?" Đôi mắt Phó Vọng càng đỏ, dường như muốn khóc tiếp.
Giản Lan thở dài một hơi "Cậu nghe lầm rồi, tôi nói là đã hẹn hò nhiều, không phải là từng chơi đùa với nhiều người. Cái này cũng có thể nghe lầm, thật ngốc"
Nếu gặp lại Tưởng Triều một lần nữa, như vậy có lẽ anh ta sẽ ngụy trang thành bộ dáng thuần lương tới tiếp cận cô.
Nhưng Phó Vọng không biết cô chán ghét dạng người nào, khẳng định sẽ không cố ý giả bộ.
Vậy hẳn là đứa nhỏ ngốc này nghe lầm rồi.
"Cho nên chị không phải muốn tách ra, đúng không?" Phó Vọng hồng mắt, nhìn cô đầy vẻ chờ đợi.
"Cậu ngoan ngoãn thì tôi sẽ không làm thế" Giản Lan xoa đâu anh "Đừng khóc, thật sự cho rằng cậu vẫn là sinh viên"
Phó Vọng lại chui vào trong lòng ngực cô, thanh âm mềm mại làm nũng "Tôi vốn dĩ chính là sinh viên"
"Còn nói dối nữa, giáo sư Phó?" Giản Lan không nhịn được cười.
Phó Vọng nhắm mắt xuống, cuối cùng tâm cũng được thả lỏng.
Bất quá lần này lại gõ lên hồi chuông cảnh báo cho anh, cho dù có thế nào cũng không thể biểu hiện sự chiếm hữu quá mức trước mặt Giản Lan.
Có thể ngẫu nhiên làm nũng hay ghen, nhưng tuyệt đối không thể vượt qua điểm mấu chốt của cô, định can thiệp sinh hoạt của cô.
Ánh mắt cảnh giác và bài xích vừa rồi của cô, anh đã quá quen thuộc.
Anh hi vọng Lan Lan vĩnh viễn không dùng lại loại ánh mắt này nhìn anh.
Giữa trưa, Giản Lan và Phó Vọng ngủ trưa trên ghế sô pha.
Khi tỉnh lại, cả người đã mỏi nhừ.
"Thế mà lại ngủ rồi" Cô xoa đôi mắt, mê mang nói.
Mơ hồ nhớ rõ trước khi ngủ hình như cô đùa giỡn với Phó Vọng, sau đó hai người nằm song song trên sô pha nói chuyện phiếm, kết quả nói một hồi liền ngủ rồi.
Phó Vọng nhẹ ôm cô, thấp giọng nói "Chị, biểu chiều tôi có tiết"
Anh cũng không nghĩ tới, vốn dĩ là muốn nói chuyện, cuối cùng hai người bọn họ lại cùng nhau ngủ.
Cái này còn thân mật hơn cả hôn môi.
Tưởng tượng đến điều này, tâm tình Phó Vọng tốt hơn nhiều.
"Được, tôi đến nghe tiết của thầy Phó" Đôi mắt Giản Lan lấp lánh nhìn anh.
Lỗ tai Phó Vọng lại đỏ lên, không được tự nhiên nói "Vẫn là thôi đi"
Anh không có cách nào tưởng tượng cảnh chính mình đưa cô đi học.
"Như vậy sao được, tôi đã đồng ý đi với cậu một ngày" Giản Lan hôn trán anh "Đứng lên đi, thầy Phó, nên đến trường"
Giản Lan ngồi dậy mới phát hiện vậy mà mình nằm trên cánh tay anh, cũng không biết tay anh có đau không.
Tâm Phó Vọng hoảng hốt trong chốc lát, sự chua xót tràn ra cả lồng ngực.
Nếu mỗi ngày sau này đều có thể nghe được những lời này thì tốt rồi.
"Được"
Lát sau, Phó Vọng lái xe đưa cô tới trường.
"Phòng học ở đâu?" Giản Lan vẫn đeo khẩu trang như cũ.
Để trông giống học sinh, cô còn cố ý mang theo vở và bút.
Phó Vọng nói địa điểm cho cô.
Sau đó Giản Lan, trong ánh mắt không yên tâm của cô, một mình tới phòng học.
Phó Vọng về phòng lấy vở, nhanh chóng tới lớp.
Vừa tiến vào, anh liền thấy Giản Lan ở góc hàng ghế giữa, người kia phất tay với anh.
Không có ai bên cạnh Lan Lan, điều này làm Phó Vọng hơi nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là sát giờ học, có mấy nam sinh từ cửa sau tiến vào.
Bởi vì không còn chỗ trông, bọn họ chỉ có thể ngồi bên cạnh Giản Lan.
Mặt Phó Vọng lập tức lạnh xuống.
Tiếng chuông vào học rất nhanh đã vang lên, anh mở sách ra, mặt không biểu tình giảng bài.
Anh vừa mở miệng, Giản Lan liền kinh ngạc.
Đây không phải âm thanh ngày thường của em trai a.
Ngày thường rõ ràng là tiếng nói đáng yêu lại mềm mại, tại sao vừa lên lớp, thanh âm liền trở thành thanh lãnh thành thục như vậy?
Còn cố ý lạnh mặt, không có một biểu cảm gì, nhìn qua thật sợ.
Có thể là bởi vì anh quá non, nếu thể hiện tính cách thật, căn bản không quản được đám học sinh này cho nên mới giả bộ lãnh nhạt đi.
Giản Lan không thể tưởng tượng được, một Phó Vọng trước mặt cô mới là lớp ngụy trang của anh.
Phó Vọng giảng rất hay, nhưng Giản Lan không có kiến thức, hoàn toàn nghe không hiểu.
Cô nhàm chán liền vẽ bộ dáng Phó Vọng trên giấy.
Nam sinh ngồi cạnh cô bỗng truyền một tờ giấy qua.
Ánh mắt Phó Vọng vẫn luôn chú ý bên này, thấy một màn như này, thanh âm của anh hơi dừng một chút, sau đó mới tiếp tục giảng bài.
Chỉ là tốc độ nói rõ ràng đã chậm lại.
Giản Lan thấy trên tờ giấy viết: Có thể kết bạn Wechat không?
Phía sau còn có gương mặt tươi cười.
Theo bản năng Giản Lan nhìn qua, là nam sinh lớn lên sạch sẽ thanh tú.
Cô viết một hàng chữ trên đó rồi đẩy trở lại.
Lúc này, thanh âm của Phó Vọng đột nhiên im bặt.
Từ trên bục anh đi xuống dưới, đứng trước mặt nam sinh kia "Lấy tờ giấy ra"
Nam sinh kia rõ ràng có chút sợ anh, do dự một lát vẫn đưa tờ giấy ra.
Phó Vọng cầm lấy, rồi lại nhìn Giản Lan, lạnh giọng "Nghe giảng đi"
Giản Lan ngoan ngoãn gật đầu.
Không nghĩ tới em trai tức giận còn rất dọa người.
Nói xong, Phó Vọng liền xoay người trở lại bục giảng, tiếp tục mặt không biểu cảm giảng bài, chỉ là rõ ràng ánh mắt lạnh đi nhiều.
Các giờ khác còn có học sinh ngủ hay chơi di động, nhưng ở trong tiết của anh, từ trước đến nay không ai dám làm như vậy.
Sau khi tan học, học sinh sôi nổi rời khỏi lớp.
"Hai người theo tôi tới văn phòng" Phó Vọng nhìn về Giản Lan và nam sinh thanh tú kia.
Những người khác đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía họ.
Giản Lan cầm vở đi cùng nam sinh kia.
Khi tới cửa, nam sinh thanh tú rốt cuộc không nhịn được, căng da đầu mở miệng "Thầy Phó, tiết sau em còn có tiết, có thể đi trước không ạ?"
"Còn có lần sau thì đừng tới học" Phó Vọng từ trên cao nhìn cậu ta, giọng nói lạnh băng.
"Sẽ không có đâu, gặp lại thầy sau" Nam sinh nhanh chóng chạy trốn.
Giản Lan cho rằng đó là sự kính sợ với giáo viên, hoàn toàn không hoài nghi vì sao cậu ta lại sợ Phó Vọng như vậy.
Cô đi theo Phó Vọng đến văn phòng, là phòng cô từng ăn cơm trưa khi đóng phim lần trước.
"Thầy Phó tìm tôi có việc gì?" Đôi tay Giản Lan để trên bàn làm việc, tháo khẩu trang xuống, không chút để ý mà cười.
Phó Vọng lấy tờ giấy kia ra, để trên mặt bàn, lạnh giọng hỏi "Lúc đi học, chị đang làm gì?"
"Truyền giấy a" Giản Lan đúng tình hợp lí nói.
"Hừ" Phó Vọng còn chưa kịp xem tờ giấy, anh đang chuẩn bị xé, ánh mắt thấy nội dung, đột nhiên cả người ngây ngốc.
____Có thể kết bạn Wechat không?
____Xin lỗi, bạn trai tôi sẽ ghen
Vẫn là ngữ khí mà anh quen thuộc.
Sắc mặt Phó Vọng lạnh băng, trong mắt lại mang theo niềm vui không dám tin, gắt gao nhìn chằm chằm tờ giấy, sợ mình nhìn lầm.
Hai loại cảm xúc đồng thời xuất hiện khiến vẻ mặt của anh nhìn qua rất quái dị.
"Không được truyền giấy" Cuối cùng, Phó Vọng dùng sắc mặt bình thương để tờ giấy vào túi.
Chỉ có mỗi anh biết, khi nhìn thấy những dòng này, tim đập điên cuồng tới nhường nào.
Không để ý đến việc có phải Lan Lan tùy tay viết xuống hay không, anh đều cho rằng đây là cô thừa nhận thân phận của mình.
"Biết rồi, thầy Phó" Giản Lan cong môi cười, ngoan ngoãn đồng ý.
"Khi đi học chị viết gì thế?" Thanh âm Phó Vọng mềm mỏng hơn, khôi phục lại bộ dáng ngày thường trước Giản Lan.
Giản Lan mở vở của mình ra.
Mặt trên có những nét xiêu vẹo vẽ một người.
Nếu không phải bên cạnh có bục giảng, thật sự Phó Vọng cũng không nhận ra đây là anh.
"Giống không?" Giản Lan cũng không thấy tranh mình vẽ đẹp lắm.
"Giống, nhưng vẫn muốn thu lại" Trong mắt Phó Vọng tràn đấy ý cười, mặt ngoài lại là giọng điệu xử lí công việc.
Dứt lời, anh mở cuộn dây bên cạnh quyển vở ra, lấy tờ giấy ra đặt trên bàn làm việc của mình.
"Thầy Phó thật nghiêm khắc a" Giản Lan cười trêu ghẹo.
Phó Vọng buông đồ vật trong tay ra, kéo Giản Lan vào trong lòng ngực, nhẹ hôn lên môi cô.
Mọi việc xảy ra hôm nay đều tốt đẹp đến mức anh tưởng mình như đang nằm mơ.
Thậm chí anh còn âm u nghĩ, nếu hôm nay vĩnh viễn không bao giờ kết thúc thì tốt rồi.
Phó Vọng để Giản Lan lui về phía sau bàn làm việc.
Sau đó, anh bế cô lên, nhẹ nhàng đặt trên bàn, mà chính anh đứng trước người cô, hai tay vây lấy cô ở giữa.
Giản Lan cảm thấy như vậy quá mức ái muội, muốn nhảy xuống, lại bởi vì anh chống phía trước mà không có cách nào xuống được.
Nửa người trên hơi ngửa ra sau, muốn kéo ra một ít khoảng cách "Sao vậy?"
"Nhớ em" Thân anh áp lại gần, khoảng cách giữa hai người không còn nữa.
Ở gần như vậy, Giản Lan thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể anh qua lớp quần áo, còn có hơi thở ấm áp đan chéo với hơi thở của cô.
Gò má Giản Lan ửng đỏ "Tại sao lại không đứng đắn như vậy"
"Sinh viên đều không đứng đắn như thế đấy" Phó Vọng áp trán vào cô, thấp giọng nói.
"Cậu lại không phải sinh viên"
"Tôi chính là sinh viên đấy" Phó Vọng cúi đầu muốn gần gũi với cô.
Ở trong thế bị động khiến Giản Lan thấy thật khó chịu.
Cô lợi dụng ưu thế ở trên bàn, hai tay vòng qua cổ Phó Vọng, hai chân cũng quấn lên eo, cả người đều treo trên người anh.
Tâm Phó Vọng nhảy dựng, nhanh chóng ôm lấy cô.
"Tôi mệt, cậu ôm tôi một lát đi" Rốt cuộc cũng đảo ngược thành thế chủ động, tâm tình Giản Lan tốt hơn nhiều.
Cô vừa dứt lời, liền cảm giác được biến hóa của Phó Vọng.
"Tự chủ của thầy Phó không tốt lắm a" Cô mỉm cười nhìn anh.
Phó Vọng nhắm mắt không để ý tới cô, chỉ là hơi thở ngày càng nặng nề, lỗ tai cũng đỏ lên.
Bàn tay Giản Lan để trên người anh, lồng ngực anh rắn chắc, trái tim đập nhanh và mạnh.
"Đi xuống" Hầu kết Phó Vọng lên xuống, giọng nói khàn khàn.
Giản Lan tiếp tục ôm anh "Không xuống"
Một tay Phó Vọng ôm cô, tay khác đặt bên hông, uy hiếp "Chị xác định?"
"Tôi đi xuống ngay đây" Giản Lan ngoan ngoãn xuống khỏi người anh.
Cô sợ nếu nháo nữa sẽ bức em trai, sự việc không thể khống chế sẽ xảy ra mất.
Sau khi khôi phục bình thường, anh nói "Về nhà đi"
"Cậu không cần ở lại đây sao?"
"Ừ"
"Vậy đi thôi"
Tất nhiên Giản Lan không thể ngà nào cũng đi cùng Phó Vọng, cô nghỉ ngơi 2-3 ngày liền tiếp tục lịch trình của mình.
Cô vẫn như cũ nói chuyện với Tiền Phái Phái ở quán cà phê công ti.
"Vai nữ 2 lần trước của Mã Thao cuối cùng cho Giản Vân" Tiến Phái Phái nói.
Tiền Phái Phái biết điều này bởi vì đại diện của Giản Vân cố ý chạy đến khoe trước mặt, nói nghệ sĩ dưới tay cô ấy liếm miếng bánh không thuộc về mình.
Tôi nhổ, ai nhìn trúng loại bánh dơ bẩn này.
Giản Lan kinh ngạc "Thật ư? Lục Nhiêu đồng ý?"
Đó là bạn gái của hắn a.
"Không biết, khả năng Mã Thao chỉ chiếm tiện nghi nhỏ đi. Bộ điện ảnh kia Quý Trạch là nam 1, chị thấy em không diễn cũng tốt"
Giản Lan gật đầu, uống nước trái cây "Không sai"
"Chị giúp em nhận nhiệm vụ tiếp rồi"
Giản Lan nhìn cô ấy, ý bảo tiếp tục nói.
"Phá sóng trực tiếp, bán mặt nạ"
"A? Vì sao lại tìm em bán mặt nạ?" Giản Lan kinh ngạc.
Làm sao cô bán mặt nạ được.
"Biểu hiện của em ở chương trình thu hút sự chú ý của các nhãn hiệu, bọn họ chủ động tìm tới, trả giá rất cao"
Nghi vấn trong lòng Giản Lan lớn hơn "Chẳng lẽ, bọn họ làm mặt nạ đuổi ma?"
"Không phải, chính là lợi dụng một chút ngạnh của em???? Hiện tại thứ gì hot đều cần phải có ngạnh???. Yên tâm, em chỉ là khách mời tham gia, chủ yếu bán hàng vẫn là người lâu năm trên Internet, phối hợp một chút là được. Cũng không cần quá áp lực tâm lí làm gì, coi như tham gia hoạt động thương hiệu thôi" Tiền Phái Phái giải thích.
Nghe xong, cuối cùng Giản Lan cũng hiểu "Được, chị sắp xếp đó, đến lúc đó nói em biết trước là được"
"Tiếp theo chị nói chuyện chính" Tiến Phái Phái hít sâu một chút, sau đó trịnh trọng nói "Lan Lan, em nhận được vai nữ 1 của phim điện ảnh"
"Cái gì?" Động tác quấy ống hút của Giản Lan dừng lại, dường như hoài nghi mình nghe lầm.
"Em nhận được vai nữ 1 của phim điện ảnh"
Giản Lan mất vài giây mới tiêu hóa được sự thật này.
"Phim gì vậy?" Cô hỏi Tiến Phái Phái.
"《 Son túy 》 của Giang đạo, cốt truyện dân quốc, biên kịch, hóa trang, tổ đạo cụ đều là người đầu ngành"
"Vì sao lại coi trọng em?"
Không phải là Giản Lan tự coi nhẹ mình, mà là hiện tại không nên chọn cô làm vai nữ 1, vẫn nên chọn những người có kinh nghiệm.
"Giang đạo nói biểu hiện của em trong 《 Truyền thuyết chín ngày Linh tiêu 》 đã tác động đến ông ấy, vừa lúc tính cách của nữ chính phim này tương đối kiến cường, cho nên liền chọn em"
Lí do này cũng hợp lí.
"Khi nào em vào đoàn?"
"Ba ngày sau, bộ điện ảnh này trùng lịch với phim của Mã Thao, là đối thủ cạnh tranh nên phải quay nhanh một chút" Tiền Phái Phái nói.
"Được, đưa kịch bản cho em, em chuẩn bị trước"
Đây là bộ điện ảnh đầu tiên của cô ở thế giới này, đương nhiên cần nghiêm túc nghiên cứu.
Sau khi rời công ty, Giản Lan về nhà.
Đúng lúc Phó Vọng ở nhà, Giản Lan liền nói với anh, lại kể chuyện vào đoàn phim.
"Địa điểm quay phim ở thành phố bên cạnh, có lẽ ít nhất 3-4 tháng mới trở về, cậu nhớ tự chăm sóc mình, ăn cơm đúng giờ" Cô ngồi xổm mở cửa chuồng mèo.
"Cuối tuần tôi đến thăm chị" Phó Vọng nói.
Bộ điện ảnh này anh cố ý chọn cho Giản Lan, người được tuyển đều chuyện nghiệp sạch sẽ, sẽ không xảy ra việc khiến anh không vui.
Giản lan theo bản năng từ chối "Không được, sẽ bị phát hiện"
Ngộ nhỡ bị chụp thì không xong rồi.
"Nói tôi là trợ lí của chị"
"Lí do này cũng được, chỉ là cậu đi thì mèo thế nào giờ?" Giản Lan ôm Hoa Lớn và Hoa Nhỏ, nghiêm túc nhìn anh.
Mặt Phó vọng tức khắc đen như đáy nồi.
Lại là hai con mèo thối kia.
"Tôi sẽ bảo người khác trông giúp"
Giản Lan ôm mèo trở lại sô pha "Vậy là tốt rồi, đừng vì chuyện này mà lỡ công việc của cậu"
"Tôi có chừng mực" Phó Vọng ôm cô ngồi trên đùi mình.
Cô ôm mèo, còn anh ôm cô.
"Được được, thầy Phó thật dính người, không có cách nào bắt cậu được"
Tác giả có lời muốn nói:
Toàn bộ thời gian khi tôi viết chương này đều cười _(:з" ∠)_
Đợi Lan Lan cởi bỏ một tầng lại một tầng áo choàng của Vọng nhãi con xuống.