Dung Duyệt mặc áo khoác nỉ đơn giản, mở cửa nhà Thẩm Miên.
Hắn vừa ra ngoài đã nhìn thấy cha mình.
Hắn lập tức.
"Trễ như vậy rồi con còn chơi ở nhà Thẩm Miên ư?" Dung Hoài không rõ biểu cảm mà nói chuyện cùng hắn.
"Vâng" Dung Duyệt đang kiềm chế mình không quá nhiều lời, bằng không hắn sẽ phát sầu mà chết.
Dung Hoài mở lời xin lỗi: "Cha cũng không ngờ mình lại quên mang chìa khóa, cha còn tưởng con chỉ ra ngoài, kết quả đợi mãi mà chẳng thấy con đâu nên gọi điện thoại qua, cuối cùng con lại không nghe máy, làm cha sợ muốn chết."
"Thế ạ" giọng nói của hắn hờ hững như nước sôi vậy.
Dung Duyệt mở cửa ra rồi vào trước Dung Hoài một bước, lên.
Dung Duyệt mở cửa, sau đó trước tiên Dung Hoài một bước đi vào, đem đèn mở ra.
Nhà của hắn là rất gia đình bình thường gian nhà, cùng Thẩm Miên gia so ra, tựa hồ có hơi keo kiệt.
Thậm chí nơi này cũng không có khả năng đem toàn bộ không gian biến thành ý xuân dạt dào noãn ấm, trời đông giá rét tập kích, người hoàn toàn chống đỡ không tới tự nhiên công kích.
Thế nhưng Dung Duyệt xưa nay cũng không cảm thấy được có vấn đề gì, hắn đem lồng chim mở ra, nhượng Dung Hoài ngồi xuống sưởi ấm, sau đó đem hành lý của hắn bỏ vào rất nhiều phòng ở.
Dung Hoài sưởi ấm thời điểm, hắn an vị ở trên ghế sa lon tĩnh tọa, hờ hững đến đi theo tiểu trong biệt thự biểu hiện giống nhau như đúc.
Lại như Thẩm Miên nói như vậy, hắn giống như là không dính khói bụi trần gian Đại thiếu gia giống nhau.
Dung Hoài nhìn Dung Duyệt trên người xa lạ áo khoác,không khỏi nghi hoặc, " con mua áo mới lúc nào thế?"
Dung Duyệt nghe ông nói thế, giờ đây mới phát hiện ban nãy mình vội vội vàng vàng, vừa cầm một bộ đồ là chạy, cũng không để ý đã cầm đồ của ai, "Đây là áo của Thẩm Miên." Hắn nói với Dung Hoài.
"Thẩm Miên?" Dung Hoài giật mình, "Nó về rồi."
"Ân" khóe miệng Dung Duyệt hơi nhếch lên.
"Xem ra con rất vui nhỉ", Dung Hoài nhìn ánh sáng trong lồng chim chiếu lên mặt Dung Duyệt, ấm áp tựa nắng mai.
Khuôn mặt Dung Duyệt giãn ra, "Cũng được ạ".
"Cha nhớ là trước kia quan hệ hai đứa rất tốt" Dung Hoài nhớ lại quá khứ.
"Quan hệ của bọn con bây giờ cũng rất tốt ạ" Dung Duyệt sửa lại lời ông.
Dung Hoài nhìn hắn phản ứng như vậy cũng chỉ cười cười, "Cũng là bình thường, sau đó cha cũng không thấy quan hệ của con với ai tốt như thế nữa."
"Vâng" lần này tâm tình Dung Duyệt đã tốt hơn chút rồi.
Dung Duyệt thấy hắn không có ý muốn nói chuyện tiếp liền vỗ vỗ áo khoác, "Nếu con mệt thì đi tắm rồi lên giường nghỉ ngơi đi."
"Con đã tắm từ sớm rồi ạ." Dung Duyệt nói xong câu này liền chuẩn bị rời đi, "Cha ngồi thêm một lát đi, thân thể đâu có ấm lên nhanh như vậy, để con giúp cha đi mở nước nóng."
Mở máy nước nóng, nấu nước sôi cho Dung Hoài uống, Dung Duyệt cảm thấy được chính mình đem hắn chăm sóc không sai biệt lắm, lập tức liền chạy trở về phòng.
Hắn đem Thẩm Miên áo khoác treo móc ở trên cửa, sau đó chui vào chăn bên trong, gọi điện thoại cho Thẩm Miên.
Cú điện thoại đầu tiên, Thẩm Miên không có tiếp.
Dung Duyệt chưa từ bỏ ý định mà đánh thứ hai điện thoại quá khứ, thế nhưng Thẩm Miên còn là không tiếp.
"À", khóe miệng Dung Duyệt nhếch lên, sau đó bấm gọi cuộc điện thoại thứ ba.
Khi tiếng chuông sắp kết thúc, bên kia rốt cuộc đã có người bắt máy, 'Em có biết phiền không hả? Có biết hai cuộc điện thoại trước anh không nghe nghĩa là bây giờ không muốn nói chuyện với em đó." Giọng Thẩm Miên nghe rất cáu kỉnh.
Dung Duyệt thả giọng mềm mại, "Thẩm ca ca..."
"..."
"Ca ca..." Giọng của hắn nhiều thêm vài phần làm nũng.
Thẩm Miên thở dài một hơi, "Chú không sao chứ?"
"Không sao ạ, bị lạnh chút thôi."
"Vậy thì tốt."
"Vâng"
Thẩm Miên tức đến bật cười, "Còn chuyện gì không? Không còn thì anh cúp máy đây."
Trước khi anh cúp điện thoại, Dung Duyệt trước tiên hắng giọng, "Em biết ở tuổi này của anh, cũng có chút dục cầu bất mãn."
"Nếu em không biết lại năm lần bảy lượt đến chọc anh à?" Thẩm Miên cũng không ngốc.
Cuộc đời phía trước dù từng làm bao nhiêu chuyện quá đáng, rất ít khi Dung Duyệt cảm thấy đó là lỗi của mình, "Lần này xin lỗi anh."
"Hừ" giọng Thẩm Miên nghe rất không thoải mái.
"Nhìn anh rõ ràng ngon miệng như vậy." Giọng Dung Duyệt ảo não.
"..." Thẩm Miên không biết nên đáp lại hắn như thế nào, "Anh phải đi tắm rồi."
Hắn nghĩ một hồi cảm thấy đề nghị này rất ổn, thế là gửi tin nhắn hỏi Thẩm Miên.
Thẩm Miên nhắn lại cho hắn một chữ "Cút."
Dung Duyệt ôm chăn cười lớn.
Ngày thứ hai, Dung Hoài tại thu thập gian nhà thời điểm, nghe đến bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Hắn đi mở cửa, liền nhìn thấy môn đứng ở phía ngoài một cái cao gầy nam tử trưởng thành, hắn mang một bộ kim loại khuông kính mắt, thoạt nhìn lạnh lùng liền chải vuốt.
"Thẩm Miên?" Dung Hoài nhớ lại một chút, mới đem vị suất ca này cùng năm đó thiếu niên đối thượng hào.
Thẩm Miên hữu hảo cười cười, "Chào chú ạ." Anh đưa áo khoác trên tay cho Dung Hoài, "Cháu đến đưa lại áo khoác của Dung Duyệt ạ."
"À à." Dung Hoài gật đầu, "Dung Duyệt kể với chú rồi, nói hôm qua nó đi tìm cháu chơi, cầm nhầm áo."
Dung Hoài đại khái suy nghĩ nát óc cũng sẽ không nghĩ ra được, bọn họ đến cùng đang đùa cái gì.
Thẩm Miên thận trọng mà cười cười.
"Áo của cháu vẫn còn ở đây, chú qua bảo tiểu Duyệt đưa cho cháu."
"Bảo Thẩm Miên vào đi ạ." Dung Duyệt nghe thấy giọng Thẩm Miên, ở trong đó nói chuyện.
"Tiểu Duyệt!" Dung Hoài nghe được xưng hô của Dung Duyệt với Thẩm Miên, rõ ràng cảm thấy hắn không lịch sự.
Thẩm Miên đẩy cánh cửa gỗ ra, Dung Duyệt đang ngồi trên chiếc ghế đơn một người, cười tủm tỉm nhìn anh ở ngoài cửa.
"Thẩm...!ca ca~" Hắn phác hoạ âm cuối dụ người tới cực hạn.
Liền ngay cả gỗ giống nhau Dung Hoài, cũng không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn hắn.
"Cháu vào đây ngồi đi." Dung Hoài quyết định xua đi cảm giác sai sai của mình.
Thẩm Miên hướng Dung Hoài nói cám ơn, Dung Hoàigật đầu ra hiệu, sau đó liền đi nhà bếp bận việc đi.
Thẩm Miên nhìn Dung Duyệt,đi qua, đem áo khoác chụp vào trên mặt của hắn, "Này, áo khoác em quên mang đi."
Dung Duyệt kéo áo khoác xuống rồi ngửi ngửi, "Anh không lấy cái áo này làm chuyện gì không tốt đó chứ?"
"Anh mới không có!" Thẩm Miên vừa ngồi xuống sô pha đã bị hắn chọc phát cáu.
Biểu hiện này của anh giống như gặp phải kẻ quấy rối vậy đó.
"Em đâu có làm gì." Dung Duyệt nhìn biểu cảm đó của anh vẫn thấy rất buồn cười.
"Vậy em qua kia ngồi." Thẩm Miên chỉ vị trí ban đầu của hắn, vô cùng nghiêm khắc.
Dung Duyệt chép miệng, sau đó buông ra tay hắn.
Tự do xuống dưới hai tay, Dung Duyệt thay đổi mà đi mở ra hắn áo lông.
Thẩm Miên không ngừng đem tay hắn vứt đi, thế nhưng Dung Duyệt vừa bị vứt đi lại lần nữa quấn lấy đi.
Thẩm Miên một cái không quan sát, liền không cẩn thận làm cho hắn bắt tay cấp nhét vào y phục của chính mình bên trong.
Thẩm Miên cảm nhận được tay hắn tại lồng ngực của hắn phụ cận dừng lại.
Liền tại hắn đồng dạng muốn đối với hắn làm chút gìthời điểm, Dung Hoài từ trong phòng bếp đi ra, "Thẩm Miên, hay là trưa nay cháu ở lại cùng ăn cơm trưa nhé?"
Dung Hoài bình tĩnh thản nhiên thu hồi ánh mắt rồi đi nấu cơm tiếp.
Thẩm Miên chờ Dung Hoài đi vào sau đó, chuẩn bịbám vào Dung Duyệt dạy dỗ một trận.
Thế nhưng Dung Duyệt nằm úp sấp trên ngườihắn, hài lòng, "Người anh ấm quá đi."
Thẩm Miên vươn tay vò tóc hắn, "Lạnh thì mặc thêm bộ đồ."
Dung Duyệt đáp lại một tiếng.
"Còn có chuyện gì nữa?" Thừa lúc Dung Duyệt không có sức phản kháng, Thẩm Miên thành công lấy tay hắn xuống.
Dung Duyệt nhắm mắt lại, tựa trên vai Thẩm Miên.
"Đúng là ở chung với anh thì tốt hơn."
"Vì sao?" Thẩm Miên không hiểu sao tự dưng hắn lại nói một câu như vậy.
"Nếu thế thì, ví dụ như bây giờ."
Thẩm Miên mím môi.
Dung Duyệt rút tay khỏi áo anh, buông xuống cạnh người anh.
Khi ba người ăn cơm Dung Hoài không ngừng hỏi các đề tài như cuộc sống ngoại quốc của Thẩm Miên thế nào, học tập thế nào, công việc thế nào.
Thẩm Miên kiên nhẫn trả lời từng cái một.
Dung Duyệt trước một bước ăn no, liền ngồi ở một bên nghe bọn họ tán gẫu, tình cờ nhàm chán, hắn liền đem tay đặt ở Thẩm Miên trên đùi.
Thẩm Miên thừa dịp Dung Hoài bới cơm thời điểm, trừng Dung Duyệt liếc mắt một cái.
"Đúng rồi." Dung Hoài nhớ ra một chuyện, "Sáng nay cha gặp bác sĩ Tịch Mộ trên đường, cha hẹn trước giúp con, con xem xem hai ngày tới qua chỗ ông ấy nhé, nghe tư vấn lần nữa."
Tay Dung Duyệt vẫn đang kéo kéo vải trên đùi Thẩm Miên, nghe vậy cũng chỉ chết lặng mà gật gật đầu, "Con sẽ liên lạc với chú ấy."
"Ừ." Dung Hoài ăn một miếng cơm, sau khi nuốt cơm xuống rồi mới nhớ mình cần bổ sung một vấn đề, "Không phải nói bây giờ con vẫn có vẫn đề chỗ nào, chỉ là kiểm tra theo thông lệ thôi."
"Không sao đâu, không phải chỉ là Tịch Mộ à, con đã quen với chú ấy lắm rồi.
Muộn tí nữa con sẽ liên hệ với chú ấy, xem khi nào qua tìm chú được."
"Được được." Dung Hoài an tâm tiếp tục ăn cơm.
Dung Duyệt lơ đãng nói một câu, "Thực ra bác sĩ Lý cũng được, Tịch Mộ bây giờ đã không phải bác sĩ của Long Cảnh trấn rồi, khi con ở đây không tiện đi tìm chú ấy."
Cơm nước xong, Dung Hoài tự tiến cử thu thập bát đũa, nhượng lâu không thấy mặt Dung Duyệt cùng Thẩm Miên tập hợp tập hợp.
Dung Duyệt thỉnh Thẩm Miên vào phòng, vốn là tưởng làm chút gì, thế nhưng Thẩm Miên bận tâm cái nhà này bên trong còn có người, vì vậy quyết đoán cự tuyệt Dung Duyệt.
Dung Duyệt bĩu môi, ngồi ở trên giường, dựa vào hắn đọc sách.
Dung Duyệt quyết định ngày hôm sau đi gặp Tịch Mộ.
Tịch Mộ vẫn đeo kính của hắn như trước, tay cầm bình thủy, thấy Dung Duyệt đến thì ông rất tùy ý bảo Dung Duyệt ngồi xuống.
Dung Duyệt nói, "Cha cháu bảo cháu đến tìm chú."
"Chú biết, không thì cháu sẽ chẳng đến gặp chú đâu." Tịch Mộ nháy mắt.
Dung Duyệt chống cằm, nhìn ngắm trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, "Bác sĩ, hiểu được thế giới của người khác quan trọng đến vậy ư?"
Tịch Mộ dĩ nhiên biết hắn sẽ không vì người bình thường mà buồn phiền mấy chuyện này, "Người khác mà cháu nói là ai? Cha của cháu? Hay Thẩm Miên?"
"Thẩm Miên nói anh ấy không hiểu cháu đang nghĩ gì." Nói xong câu đó, Dung Duyệt nhớ đến đôi mắt cô đơn của Thẩm Miên.
Tịch Mộ giương mắt, "Trên thế giới này sẽ không có ai có thể hiểu hết tâm tư của người khác, mọi người đều giữ lại một chút thế giới của riêng mình, không phải rất tốt hay sao?"
"Đúng vậy." Dung Duyệt đĩ nhiên đồng ý với quan điểm này, "Nhưng mà cháu cảm thấy ý của Thẩm Miên không phải ý này."
Tịch Mộ bỏ bình thủy xuống, cuối cùng cũng có vài phần nghiêm túc, "Sao cháu lại không muốn nói cho cậu ấy biết thế giới của cháu?"
Dung Duyệt không nén nổi, cười lạnh một cái, "Vậy chú nghĩ thử mọi người đã nghĩ cháu thế nào?, kẻ có bệnh, đứa trẻ đáng sợ."
"Cháu vẫn chống cự."
"Cháu không chống cự, cháu chỉ không muốn lại..." không muốn lại thấy người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, nhất là chuyện người ấy lại là Thẩm Miên, hắn vừa nghĩ đã cảm thấy não như bị người ngoài hành tinh gặm cắn vậy, đầu đau nhưa búa bổ.
"Đúng là trẻ con." Tịch Mộ cười nhạo hắn.
"Trẻ con thì sao?" Dung Duyệt hỏi, "Thế giới của người lớn thì vừa đến đã chín chắn sao? Họ so với trẻ con thì tuyệt đối chính xác à? Nhất là trong thế giới tình yêu, tình cảm của trẻ con so với người lớn còn thuần túy hơn, của người lớn thì vẫn còn có chút suy tính.
Không phải cháu nói như thế là không tốt, chỉ là trẻ con như thế là kém cỏi ư?"
Tịch Mộ bảo hắn dừng lại, "Mỗi lần nói chuyện với cháu chú đều muốn đổi mới tài liệu của chú một chút."
"Bác sĩ, sống đến già, học đến già." Dung Duyệt.
"So với Thẩm Miên, chú thấy cháu mới nên chú ý hơn." Ông đậy bình thủy lại.
'Cháu phải chú ý chuyện gì?"
"Nếu Thẩm Miên đã về, cháu không cần phải đùa gỡn tâm tư cậu ấy nữa.
Nếu không, cẩn thận có ngày gieo gió gặt bão."
Dung Duyệt cười nhạt, mắt hạnh cong lên, "Đó là tình thú, bác sĩ à."
"Tinh yêu đẹp đẽ của cháu thật đáng sợ." Tịch Mộ phê bình..