Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa


Gần Tết, tiết trời ấm trở lại.
Dung Duyệt cùng Dung Hoài dọn dẹp nhà cửa, để không vướng víu, hắn đã buộc tóc lên.

Dây buộc tóc là của một cô bé ở bên đài truyền hình cho hắn.

Tóc của Dung Duyệt nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, sau khi buộc lên cũng chỉ có một chiếc đuôi gà nho nhỏ.
Hắn phơi chăn ở trong sân, ánh mặt trời xuyên thấu, bụi bặm bị phủi đón lấy ánh sáng, bay bay trong không khí.
Đúng lúc này, Lăng Tiêu đi ngang qua, cậu trông thấy Dung Duyệt, đột nhiên rút điện thoại di động.

“Dung đẹp trai, nhìn qua đây!”
Dung Duyệt nghe thấy tiếng Lăng Tiêu, vô thức quay đầu nhìn cậu.
Lăng Tiêu chụp một tấm ảnh, theo thói quen gửi cho Thẩm Miên.

“Ok, tôi đi đây.”
Dung Duyệt đứng trước tấm chăn bông, ngơ ngác chớp mắt một cái, sau đó hắn há miệng, phỉ nhổ hành vi của Lăng Tiêu.

“Nhạt nhẽo.”
Thẩm Miên ở Lung Thành bị ba anh lôi đi dự tiệc, hiện trường có rất đông người thân và bạn bè, ba Thẩm Miên còn tích cực giới thiệu cho anh mấy cô gái dễ thương.

Vào lúc anh đang cực kỳ rối bời, điện thoại trong túi rung lên.

Lăng Tiêu gửi đến một tấm ảnh, Thẩm Miên thở dài, mở tin nhắn.
Trong hình, Dung Duyệt buộc tóc nhìn ống kính, vẻ đẹp không nhiễm bụi trần.
Thẩm Duệ đứng sau lưng Thẩm Miên, không nhịn được huýt sáo.

“Đúng là danh họa thế giới.”
Thẩm Miên nghe tiếng, lúc này mới nhớ ra Thẩm Duệ đang đứng bên cạnh mình, anh nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, bình tĩnh tự nhiên đút vào túi.
Thẩm Duệ vỗ vai Thẩm Miên.

“Bây giờ ba đã biết sao mấy cô bé đó không lọt vào mắt con được rồi.”
“Nếu ba đã biết thì con có thể đi được chưa?” Thẩm Miên tức giận, Thẩm Duệ mang anh tới đây để làm gì Thẩm Miên rõ trong lòng bàn tay.
“Đừng vô tình thế chứ.” Thẩm Duệ không để tâm, tiếp tục dụ dỗ anh.

“Không thấy con gái thơm thơm mềm mềm như bảo bối sao?”
Thẩm Miên cười nhạo, đó là vì ba anh không biết Dung Duyệt thơm bao nhiêu, mềm bao nhiêu, cơ mà ông ấy cũng không cần thiết phải biết.
Thẩm Duệ nhìn điệu bộ của anh, đành nhún vai thở dài.

“Ba muốn tâm sự với bạn cũ, tùy con!”
Thẩm Miên vừa thấy Thẩm Duệ rời đi, lập tức chạy ra một góc, gọi điện cho Dung Duyệt.
“Alo.” Đầu dây bên kia, giọng nói của Dung Duyệt biếng nhác.
“Hôm nay em tổng vệ sinh à?” Thẩm Miên híp mắt cười.
Dung Duyệt trầm mặc một lúc.

“Ban nãy Lăng Tiêu chụp ảnh gửi cho anh?”
“Ừ.” Thẩm Miên dựa vào tường, kính mắt kim loại trên mũi anh trượt xuống, Thẩm Miên dùng ngón trỏ đẩy về.

“Tóc em dài nhanh quá.”
Dung Duyệt đáp: “Vậy để em đi cắt tóc!”
Thẩm Miên nhớ tới đuôi tóc nho nhỏ trong ảnh, có thể nói khiến người ta vô cùng chộn rộn, muốn giật một cái.

Anh cười nói: “Mấy hôm nữa anh sẽ dẫn em đi!”
“Vâng.”
Thẩm Miên cảm thấy chữ “Vâng” của hắn bắn trúng nội tâm mình.

“Anh thật sự, thật sự rất thích em.” Thẩm Miên không nhịn được cảm thán.
Dung Duyệt nhoẻn cười.

“Nếu anh thích em đến vậy thì em có thể tiếp tục theo dõi anh chứ?”
Thẩm Miên quả quyết trả lời: “Không thể.”
Dung Duyệt đầu bên kia điện thoại cười khẽ.
Thẩm Miên nhìn bầu trời trong xanh, mỉm cười hỏi: “Khi nào anh mới được gặp em đây?”
Dung Duyệt cũng không biết.
Không khí Tết Nguyên Đán đang từ từ tới gần, trấn Lung Cảnh giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt, hắn ngồi trong phòng khách giúp ba mình đút tiền vào bao lì xì.

Lăng Tiêu và Tưởng Lâm Lâm cũng trở về Lung Cảnh, lập tức gọi Dung Duyệt ra tụ họp.
Ánh mắt Tưởng Lâm Lâm nhìn hắn đã bình thản hơn nhiều, không còn sáng lấp lánh như trước nữa.
Lăng Tiêu nói với Dung Duyệt, vì Tưởng Lâm Lâm đã có bạn trai đại học, trong mắt đã không còn tên khốn phiền phức nào đó nữa.
Dung Duyệt cảm thấy rất tốt.
Trên đời này vốn không chỉ tình yêu mới có thể kết nối trái tim của hai người.
Sau khi tạm biệt Tưởng Lâm Lâm, Dung Duyệt và Lăng Tiêu đi đến bờ sông nhỏ của trấn Lung Cảnh, vì mặt trời mọc, mặt sông lấp loáng lân quang, lưu động không ngừng.
“Qua Tết Bạch Phong Nguyệt sẽ trở về Anh.” Dung Duyệt nhặt một viên đá cuội, ném mạnh xuống sông.
“Vậy à?” Lăng Tiêu theo sau bước chân hắn.
“Không phải cậu thích cô ấy à?” Ngữ khí của Dung Duyệt cực kỳ lãnh đạm.
Lăng Tiêu nhướng mày.

“Sao cậu có thể nhìn ra tôi thích cô ấy?”
“Chuyện này đâu có gì đáng xấu hổ.” Dung Duyệt dừng bước, chờ Lăng Tiêu đi đến bên cạnh mình.

“Thích cô gái mình từng từ chối là chuyện rất bình thường!”
Lăng Tiêu “Ừ” một tiếng, đôi giày dẫm trên những hòn đá méo mó, không đồng đều.
“Cậu chỉ cần bày tỏ chân tình của mình với cô ấy là có thể đạt được happy ending.”
Lăng Tiêu lắc đầu: “Đâu có dễ như vậy.”
Dung Duyệt phủ nhận: “Đúng là dễ như vậy đấy.”
“Bây giờ bọn tôi vẫn đang là sinh viên, hơn nữa trường tôi ở Lung Thành, còn cô ấy ở nước Anh, với lại tôi cũng không biết rốt cuộc cô ấy đang nghĩ như thế nào.”
Dung Duyệt vỗ một cái lên lưng cậu, lực tay của hắn lớn quá sức tưởng tượng, Lăng Tiêu bị hắn đẩy, suýt chút nữa ngã xuống.
“Nếu khó khăn thì cậu cũng đừng để cô ấy gánh chịu một mình, cậu biết Bạch Phong Nguyệt thích cậu mà!”
Lăng Tiêu sờ mũi.
“Bộ dạng bây giờ của cậu mất thể diện thật đấy.” Dung Duyệt vỗ lưng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu còn tưởng hắn sẽ vỗ mạnh, đã chuẩn bị xong tâm lý, thế nhưng lần này Dung Duyệt chỉ vỗ nhẹ mà thôi.

Cậu không khỏi bật cười: “Trước đây tôi chăm sóc cậu quả là sự lựa chọn đúng đắn.”
“Hử?”
“Có thể làm bạn với cậu đúng là thành công của tôi.” Lăng Tiêu cảm thán.
Dung Duyệt mỉm cười, thanh âm trong trẻo.

“Tôi cũng vậy.”
Cuộc sống luôn có những lúc bình yên và sóng gió.
Khổng Hử tưởng rằng ngày hôm nay của mình sẽ yên ổn trôi qua, cho đến lúc y ra cửa gặp phải Lương Hạo.

Lương Hạo trông thấy Khổng Hử bèn lặng lẽ bám theo y.
“Cậu có chuyện gì?” Khổng Hử hỏi gã.
Lương Hạo cúi đầu.

“Tôi muốn nói chuyện với cậu.”
“Khỏi đi.” Khổng Hử lắc đầu.

“Hôm nay tôi có việc quan trọng.”
Lương Hạo không biết việc quan trọng của y là gì, nhưng gã cảm thấy chuyện này không thể không nói, vì thế cứ theo sau Khổng Hử cho tới khi gã thấy Khổng Hử đi đến cửa nhà Dung Duyệt.
Dung Duyệt đang cầm vòi nước để rửa ghế, rõ ràng đang làm việc nhà vừa mệt vừa bẩn nhưng hắn vẫn có thể vô cùng nhàn nhã.
Khổng Hử hào hứng vẫy tay với hắn.

“Dung Duyệt!”
Dung Duyệt hờ hững ngước mắt nhìn y.
Khổng Hử tiếp tục vẫy tay.
Dung Duyệt được người ta ân điển, chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới trước mặt.
Khổng Hử nói: “Đi cùng tôi một lúc đi.”
Dung Duyệt gật đầu.
Khổng Hử nói đi một lúc, quả thật chỉ đi một lúc, hơn nữa đi tới mức chân Dung Duyệt sắp gãy.

Khổng Hử thấy vẻ mặt của hắn bèn dừng lại trên sườn núi.

Bởi chỉ đứng không thì quá ngu ngốc, nên Khổng Hử châm một điếu thuốc.
Dung Duyệt nhìn nhãn hiệu thuốc lá.

“Cho tôi một điếu đi!”
“Cậu biết hút thuốc à?” Khổng Hử kinh ngạc, nhưng vẫn cho hắn một điếu.
Dung Duyệt ngậm điếu thuốc, Khổng Hử lập tức bật lửa, châm thuốc cho hắn.

Dáng vẻ khi hút thuốc của Dung Duyệt trông rất tao nhã, thậm chí đẹp đến mức kỳ cục.

Nếu Khổng Hử không biết giá của bao thuốc này, y sẽ tưởng nó là mặt hàng cao cấp.
“Sau đó tôi đã đi học Luật.” Khổng Hử đột nhiên mở miệng.
“Ừ.” Dung Duyệt nghe, hướng mắt về phương xa.
“Biết tại sao không?”
Dung Duyệt thuận miệng trả lời.

“Không biết.”
“Vì tôi nghĩ nếu sau này có kẻ nào dám cmn quay video ông đây đăng lên mạng, tôi sẽ kiện kẻ đó đến cả quần lót cũng không được mặc.” Khổng Hử hiếm khi nổi giận, lộ ra mặt hung ác.
Dung Duyệt vỗ lưng y.

“Có thể hiểu.”
“Mẹ kiếp! Tôi tức điên lên được!” Y quay đầu nhìn Dung Duyệt, khuôn mặt của hai người gần trong gang tấc.

“Cậu ta cứ muốn quay lại làm anh em với tôi, cậu nói xem đầu óc cậu ta có bị úng nước không?”
Dung Duyệt rít một hơi thuốc, giữa làn khói trắng quanh quẩn, hắn nhoẻn cười.

“Tôi cảm thấy ánh mắt cậu ta nhìn cậu không giống đang nhìn anh em.”
“Hừ.” Khổng Hử khinh thường.
Dung Duyệt cười tủm tỉm, sau đó đột nhiên bóp mặt y.
Khổng Hử tung hoành tình trường nhiều năm, đương nhiên đoán được hắn muốn làm gì.

“Cậu muốn làm tình hả?” Y nhìn mặt Dung Duyệt, nhịn không được hỏi.
“Không có hứng thú.” Dung Duyệt dứt lời, ghé mặt lại gần.
Vào khoảnh khắc miệng hai người sắp chạm nhau, tiếng bước chân lộn xộn vang lên, một bàn tay đẩy Dung Duyệt ra.
Dung Duyệt “Bộp” một tiếng, an vị trên cỏ.
Lương Hạo kéo Khổng Hử, hướng về phía Dung Duyệt lộ ra vẻ mặt hung dữ như thể hắn là một tên trộm cướp đi bảo vật của gã.
Dung Duyệt chớp mắt vô tội.
Lương Hạo cương quyết kéo Khổng Hử đi mất.

Trước khi đi, Khổng Hử chỉ kịp quay đầu liếc hắn một cái, ánh mắt ngỡ ngàng.

Dung Duyệt phất tay với y, làm việc tốt không cần lưu danh, đạo lý này hắn đã biết từ thời tiểu học.
Sau đó, Dung Duyệt về nhà tiếp tục rửa ghế, trong lúc nghỉ ngơi, không quên gửi tin nhắn cho Thẩm Miên cầu an ủi.
Hoàng hôn buông xuống, mặt trời lên cao, cứ thế lặp đi lặp lại cho tới lúc tiếng pháo vang lên.
Dung Duyệt tưởng rằng năm nay hẳn sẽ là một năm tẻ nhạt như trước, nhưng không ngờ Lăng Tiêu tiết lộ cho hắn tin động trời.

Đại khái là Lương Hạo và Khổng Hử nối lại tình xưa, ba Lương Hạo suýt nữa chặt chân gã, bây giờ Lương Hạo đã chạy đến nhà Khổng Hử.

Sau khi nghe xong, Dung Duyệt nhiều chuyện gửi tin nhắn hỏi thăm Khổng Hử.
Khổng Hử đáp lại bằng một icon vui vẻ.
“Bây giờ tôi đang bận ăn, không nói chuyện với cậu được.”
Dung Duyệt muốn hỏi y ăn cái gì, có phải là Lương Hạo hay không.
Nhưng sau khi gõ câu hỏi lên màn hình điện thoại, Dung Duyệt đọc lại một lần, cảm thấy hơi buồn nôn vì thế xóa bỏ.
Nhà Thẩm Miên cũng xem như gia nghiệp khổng lồ, vừa đến Tết toàn bộ họ hàng thân thích thi nhau xuất hiện, anh bận đến mức chỉ có thể thỉnh thoảng nhắn tin cho Dung Duyệt.

Dung Duyệt bất mãn hầm hừ, nhưng vẫn cố gắng tha thứ cho anh.
Qua Tết, Dung Duyệt không thể không suy nghĩ về tương lai của mình nên đi theo hướng nào, vào lúc hắn phiền não hiếm thấy thì giáo sư Tiết gọi điện tới.
Bên này Dung Duyệt lao tâm khổ tứ, bên kia Thẩm Miên tâm phiền ý loạn.
Không biết đây là lần thứ mấy ba Thẩm Miên kéo anh đi dự tiệc.
Nói thật, Thẩm Duệ làm doanh nhân, nhưng từ nhỏ Thẩm Miên lại chưa từng tiếp xúc với chuyện buôn bán.

Khi còn bé, Thẩm Miên đã cực kỳ yêu thích khoa học tự nhiên, lớn lên cũng toàn tâm toàn ý đi theo con đường đó.

Thẩm Duệ chưa từng ngăn cản anh, ngược lại còn ủng hộ, hỗ trợ Thẩm Miên.

Anh không ngờ vào năm anh hoàn thành việc học, Thẩm Duệ lại hối hận rồi, liên tục dẫn anh bước lên con đường danh lợi.
Đổng Dĩ Nhu cũng ở hiện trường, cô nhìn Thẩm Miên quẫn bách, cười sảng khoái.
Thẩm Miên: “…”
Đổng Dĩ Nhu cứu nguy cho anh.

“Tôi muốn ra ngoài một lúc, cậu đi cùng tôi được chứ?”
Thẩm Miên cầu còn không được.

“Xin hãy để tôi đi cùng cậu!”
Hai người mặt đối mặt, cười giả dối, sau đó tay trong tay đi ra ngoài.
Toàn bộ bữa tiệc được tổ chức trên tầng hai của khách sạn, bọn họ chạy xuống tầng một, muốn tìm một góc không có người quen để nghỉ ngơi một lúc.

Đây là lần đầu tiên hai người họ tới khách sạn này, vừa rẽ một cái đã đi nhầm đường, hơn nữa càng đi càng ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc.
Đổng Dĩ Nhu nhíu mày.

“Hình như chúng ta tới khu vực hút thuốc rồi.”
Thẩm Miên nhìn nét mặt của cô, định xoay người rời đi.
Nhưng bước chân của anh vừa chuyển, Đổng Dĩ Nhu đã kéo anh lại.
“Làm gì vậy? Không phải cậu chê mùi thuốc lá ở đây nồng nặc à?” Thẩm Miên tức giận.
“Không phải không phải không phải! Cậu nhìn kìa!” Thanh âm của Đổng Dĩ Nhu hưng phấn đến mức sắp sửa khàn cả giọng.
Thẩm Miên không nhịn được cau mày, thuận theo tay của cô nhìn về phía trước, tức khắc sững sờ ngay tại chỗ.
Có một người ngồi trong khu vực hút thuốc đang đưa lưng về phía bọn họ, hắn tựa lên lưng ghế, điệu bộ biếng nhác.

Nhìn kỹ, người này ăn mặc cực kỳ nghiêm chỉnh, mái tóc hơi dài được cột lại.
Radar tia trai đẹp của Đổng Dĩ Nhu nói với cô người đàn ông đó nhất định là một anh đẹp trai kinh thiên động địa.
Thẩm Miên nhìn ngón tay trắng nõn kẹp một điếu thuốc lá, thành thạo gạt tàn thuốc, sau đó hít một hơi.
Đổng Dĩ Nhu nói: “Tôi muốn nhìn mặt anh ấy!”
Biểu cảm trên mặt Thẩm Miên hoàn toàn ngây dại.
Nói thật, bóng lưng của đối phương khiến anh cảm thấy vô cùng quen thuộc, đồng thời cũng cảm thấy không thể có khả năng.
“Đi thôi.” Đổng Dĩ Nhu kéo Thẩm Miên.
Bước chân Thẩm Miên thất tha thất thểu.
Đổng Dĩ Nhu chạy đến trước mặt người nọ, hứng thú dào dạt cúi đầu nhìn mặt hắn.
Trong khoảnh khắc ấy, Đổng Dĩ Nhu ngây người.

“A, Dung Duyệt?”
Thẩm Miên kinh hồn táng đảm, lập tức nhìn qua.
Người này không phải Dung Duyệt thì là ai?! Đúng lúc hắn vừa nhả khói thuốc, khói trắng mù mịt, che mờ khuôn mặt của hắn.

Dung Duyệt chưa phản ứng kịp, ánh mắt ngỡ ngàng.

Lúc hắn ngước mắt nhìn người đối diện, khuôn mặt thoạt nhìn có mấy phần điềm đạm, đáng yêu.
Đổng Dĩ Nhu nhìn hắn, cũng nhất thời cảm thấy khó thở.

Cô cứ tưởng cảnh hút thuốc khiến người ta cảm thấy cực kỳ mơ mộng đó chỉ xuất hiện ở trong phim.
Dung Duyệt đối diện với ánh mắt của Thẩm Miên, hắn lặng lẽ dập thuốc rồi ném vào trong gạt tàn.
Đổng Dĩ Nhu vẫn la lên.

“Không phải Thẩm Miên nói em về trấn Lung Cảnh rồi sao? Lên lúc nào thế?”
Dung Duyệt hơi chột dạ, ánh mắt bắt đầu bay đi chỗ khác.

“Thầy em nói muốn giới thiệu cho em một người quan trọng.

Vì thế em lên Lung Thành một ngày.”
“Người đó đâu?”
“Gặp xong rồi, ông ấy vừa mới đi.”
“Ồ.” Đổng Dĩ Nhu gật đầu, sau đó hỏi: “Em cũng biết hút thuốc à?”
Dung Duyệt hoàn toàn không dám nhìn mặt Thẩm Miên.

“Thỉnh thoảng thôi.”
Đổng Dĩ Nhu định kiên trì hỏi tiếp, nhưng Thẩm Miên đã đè đầu cô xuống rồi đẩy cô ra ngoài.

“Được rồi được rồi, đến lúc cậu phải về rồi, nếu bọn họ không tìm thấy chúng ta thì sẽ loạn lên mất.”
“Vậy còn cậu?” Đổng Dĩ Nhu hỏi.
“Tôi còn chút việc.” Thẩm Miên trang nghiêm.
“Tôi cảm thấy cậu muốn riêng tư thông đồng với Dung Duyệt, chê tôi vướng víu tay chân nên mới đuổi tôi đi.” Đổng Dĩ Nhu thuận miệng nói bậy, nhưng vô tình đâm trúng tim đen của Thẩm Miên.
Thẩm Miên bất chấp tất cả, đẩy cô trở về.

Đến lúc anh quay đầu lại, phát hiện Dung Duyệt đã lén lút rời khỏi khu vực hút thuốc, đi đến chỗ rẽ.

Anh chạy tới, lập tức chặn Dung Duyệt trong góc tường.

Kề càng gần, anh càng ngửi thấy rõ mùi thuốc lá trên người Dung Duyệt.

Kỳ lạ làm sao, Thẩm Miên vốn ghét mùi thuốc lá, nhưng bây giờ cái mùi này trộn lẫn với mùi hương trên người Dung Duyệt vậy mà lại trở nên mê người.
Anh vùi đầu vào cổ Dung Duyệt, hít sâu một hơi.
Dung Duyệt ôm lấy Thẩm Miên, chân nhất thời nhũn ra.
“Em biết không? Vào thập niên 60 ở Anh quốc, đồng tính bị coi là một loại tội ác.” Thẩm Miên đột nhiên nhớ tới kiến thức bạn bè phổ cập cho anh hồi đi học.

“Nghe nói ở nơi bọn anh học có một đôi đồng tính yêu nhau, bọn họ ước hẹn vào buổi tối, sau đó gặp nhau ở bên ngoài rồi làm những chuyện rất tỉ mỉ.”
“Tại sao lại nói với em mấy chuyện này?” Sáng sớm Dung Duyệt đã phải bắt xe lên đây, cả người đã mệt mỏi đến cực điểm, hoàn toàn không muốn suy nghĩ.
“Sau đó ở trên cây cầu gần đấy, bọn họ cứ thế kéo khóa xuống, cởi cúc áo, bắt đầu làm.” Thẩm Miên dùng một tay tháo cà vạt của Dung Duyệt, cởi hai chiếc cúc trên áo sơ mi của hắn, cắn lên xương quai xanh của Dung Duyệt.
Dung Duyệt thở dài: “Hành vi của anh là quấy rối tình dục.”
“Ai bảo em là tên nhóc lừa đảo, đáng đời.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui