“Muốn thỏa hiệp với ta không? Muốn tiếp nhận thế giới của ta không? Muốn làm tù binh của ta chứ?” Thần vốc toàn bộ mảnh vỡ của trái tim thỏ, tận tụy làm công việc của mình, muốn thu thập thêm một linh hồn mịt mờ.
Dung Duyệt cảm thấy mình vẫn ổn, chẳng qua chỉ là một tên ngốc vặn vẹo mà thôi.
Lúc Tịch Mộ đang tản bộ với Dung Duyệt thì y nhận được điện thoại.
“Tôi có việc gấp phải về bệnh viện, cậu có muốn đi cùng không, thuốc của cậu cũng sắp hết rồi nhỉ?!”
Dung Duyệt gật đầu.
Tịch Mộ lái xe tới đây nên bọn họ có thể đi thẳng đến bệnh viện.
Dọc đường, y tiếp tục tìm hiểu tình trạng của Dung Duyệt.
“Vị giác của cậu hồi phục thế nào rồi?”
“Tạm được.” Hắn nói: “Tôi đã dần dần cảm nhận được mùi vị.”
“Xem ra hiệu quả của thuốc mới cũng không tệ, cậu nhớ đừng có ngừng thuốc đấy.” Tịch Mộ ho khan một tiếng, y liếc mắt nhìn Dung Duyệt không nhiễm bụi trần, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh đặt ra câu hỏi tiếp theo.
“Phương diện sinh lý thì thế nào?”
Dung Duyệt mỉm cười, liếc Tịch Mộ một cái.
Tịch Mộ giả vờ chuyên tâm lái xe.
“Ừm, rất thoải mái.”
“Có trải nghiệm gì mới hả?” Tịch Mộ nghe đáp án của Dung Duyệt, không nhịn được cười nhạo hắn.
Trước đây, để kiểm tra cảm nhận và mức độ ham muốn tình dục của Dung Duyệt, Tịch Mộ bảo hắn gửi cảm nghĩ cho mình sau khi phát tiết, nhưng lần nào Dung Duyệt cũng dùng gương mặt đơn thuần lại lạnh nhạt để đối phó với y, nói dù có phát tiết được cũng chẳng có cảm nhận gì.
Dung Duyệt sờ cổ, ngẩng mặt lên hít thở.
“Thì ra tự mình làm không hề giống như lúc làm với người khác.
Cảm giác tiến vào rất sướng.” Sướng đến mức lần đầu tiên hắn phát hiện ra điểm gây nghiện của tình dục.
Dung Duyệt hoàn toàn không khống chế được chính mình, chỉ muốn dùng biện pháp nguyên thủy nhất để chiếm giữ trọn vẹn Thẩm Miên.
Tịch Mộ nhìn con đường phía trước, chớp chớp mắt, vẻ mặt khó mà tin nổi.
“Nếu tôi không hiểu sai thì bây giờ cậu không còn là tiểu xử nam nữa rồi nhỉ?”
Nghe ra sự chế giễu nhàn nhạt trong câu nói của Tịch Mộ, Dung Duyệt hừ lạnh, “Bác sĩ, anh nhiều chuyện thật đấy.”
Tịch Mộ tặc lưỡi cảm thán.
“Đây là công việc, là trị liệu, nếu không ai thèm hứng thú chuyện giường chiếu của cậu.” Tịch Mộ hỏi tiếp: “Cậu ra rồi?”
Dung Duyệt mím môi, nhạt nhẽo trả lời: “Ờ.”
“Mấy lần?”
Dung Duyệt nhíu mày nhìn y: “Chuyện này cũng cần biết à.”
“Tốt, từ câu trả lời của cậu, vậy ít nhất phải ba lần trở lên.” Tịch Mộ chế giễu.
Y vừa dứt lời, không gian nhỏ lập tức rơi vào sự yên tĩnh đến đáng sợ.
Gần đến đích, Tịch Mộ vỗ vai Dung Duyệt, nhắc nhở hắn: “Tuy còn trẻ nhưng tiết chế một chút vẫn tốt hơn, hơn nữa thân thể của cậu còn đang trong giai đoạn hồi phục.”
Dung Duyệt giật khóe miệng, hất tay Tịch Mộ.
Tới bệnh viện, Tịch Mộ nhờ người đi chuẩn bị thuốc cho Dung Duyệt, còn y vào phòng làm việc trước.
Dung Duyệt ngồi một mình ở đại sảnh, thỉnh thoảng có bệnh nhân đến ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt bọn họ trống rỗng, hoặc điên cuồng, thế giới này náo loạn như thế đấy, không cho bọn họ bình yên dù chỉ một giây.
Vào lúc ánh mắt Dung Duyệt cũng sắp trở nên trống rỗng, một chiếc máy bay giấy đụng vào bắp chân hắn.
Dung Duyệt bất giác nhặt nó lên, thoáng chốc, một đôi chân nhỏ xuất hiện trước mặt hắn.
Dung Duyệt nhổm dậy, lập tức trông thấy một đứa bé đang đứng đối diện mình.
Đó là một đứa nhỏ trông rất đáng yêu, nó mặc đồ thể thao đen, ánh mắt vô hồn.
Đứa nhỏ nhìn chằm chằm chiếc máy bay trong tay Dung Duyệt, im lặng không nói.
Dung Duyệt không lạ gì trạng thái đó của nó, cứ thế đưa máy bay cho đứa nhỏ.
Có lẽ tay hắn khiến người ta cảm thấy quá xinh đẹp, đứa nhỏ nhận máy bay, nhìn theo tay Dung Duyệt hướng lên mặt hắn.
Ánh mắt bọn họ giao nhau một giây, đứa nhỏ cứ thế lặng lẽ ngồi xuống vị trí bên cạnh Dung Duyệt.
Hai người ngồi song song, không giao lưu lấy một câu.
Dung Duyệt cũng không biết tại sao nó muốn ngồi đây.
Từng giây từng phút trôi qua, Dung Duyệt nhận được thuốc, lúc chuẩn bị rời đi, hắn phát hiện đứa trẻ bên cạnh khiến mình không thể động đậy.
“Hạ Trăn.” Một giọng nữ vang lên, sau đó là tiếng bước chân hoảng loạn.
Một thiếu nữ trưởng thành thở hồng hộc đứng trước mặt đứa nhỏ.
“Rốt cuộc em chạy đi đâu vậy hả? Có biết chị sợ…” Câu oán giận của cô nói ra được một nửa thì dừng lại vì nhìn thấy tấm vải cầm trong tay đứa nhỏ.
Cô theo tay Hạ Trăn nhìn sang bên cạnh, trông thấy Dung Duyệt phong hoa tuyệt đại.
Dung Duyệt nhẹ nhàng thoát khỏi tay đứa nhỏ, tỏ vẻ như mình không hề tồn tại, thản nhiên rời đi.
“Cảm ơn anh đã trông chừng em trai tôi!” Tốc độ phản ứng của thiếu nữ cực nhanh.
Dung Duyệt đưa lưng về phía bọn họ, gật đầu.
Đến khi về tới nhà, hắn vừa mở cửa lập tức ngửi thấy mùi thức ăn xa lạ.
Dung Duyệt chạy vào phòng bếp, quả nhiên thấy Thẩm Miên đang bận rộn.
“Hôm nay em về muộn thế.” Thẩm Miên không cần quay đầu cũng biết người phía sau là ai.
“Hôm nay em chỉ đi báo danh với lấy kịch bản.” Dung Duyệt giải thích: “Sau đó thấy còn thừa thời gian nên em đi gặp Tịch Mộ.”
“Tốt.” Thẩm Miên quả thực nên tán thưởng cho thái độ trị liệu tích cực của hắn.
“Tịch Mộ nói gì vậy?”
Dung Duyệt suy nghĩ một lúc, sau đó ghé đến bên tai Thẩm Miên đáp: “Để điều tra tình trạng sinh lý của em, anh ta hỏi lúc chúng ta quan hệ đã ra bao nhiêu lần?”
Tay Thẩm Miên khựng lại, trong giây phút đó, cơ thể lẫn trí óc của anh đều bị đình chỉ.
Anh không cách nào đưa ra phản ứng, cũng không thể suy nghĩ.
“Em không nhớ.” Dung Duyệt hỏi tiếp: “Anh có nhớ không? Em vì anh lên đỉnh bao nhiêu lần?”
Thẩm Miên ôm khuôn mặt đỏ rực ngồi sụp xuống nền nhà.
“Anh không đếm.”
Dung Duyệt nhìn anh, chớp mắt cười.
“Đúng vậy, em cũng nói không biết, nhưng anh ta cho rằng em có thể hỏi anh.”
Thẩm Miên cảm thấy loại thông tin này thực sự không cần thiết phải tra cứu, Tịch Mộ quả nhiên là một bác sĩ kỳ quái.
“Nếu cần, lần sau anh sẽ cố gắng đếm.” Có đôi khi Thẩm Miên cũng nghiêm túc đến ngốc nghếch.
Dung Duyệt sửng sốt, sau đó tiếp tục dùng ngôn ngữ trêu đùa anh.
“Đếm thế nào? Mỗi lần em vào trong đều dễ tính lắm hả?”
Vì cách nói chuyện của Dung Duyệt càng lúc càng bẩn thỉu, Thẩm Miên quyết định đuổi hắn ra ngoài trong lúc chuẩn bị bữa tối.
Ăn xong, Dung Duyệt nghiên cứu kịch bản mới nhận sáng nay.
Khi bắt đầu làm việc, trong đầu hắn sẽ không có quá nhiều chuyện có thể quấy nhiễu tâm trí.
“Nếu tôi có thể ngăn một trái tim tan vỡ, tôi sẽ sống đời này chẳng hoài công.
Nếu tôi có thể giảm bớt nỗi đau của một sinh mệnh, hoặc xoa dịu vết thương của một ai đó, hoặc giúp một con chim oanh kiệt sức trở về tổ ấm, tôi sẽ sống đời này chẳng phí hoài.”*
*Bài thơ “If I can stop one Heart from breaking” của Emily Dickinson.
Trong phòng khách, Dung Duyệt đọc đi đọc lại bản thảo, Thẩm Miên ngồi cạnh hắn, chống cằm nhìn đối phương.
“Sao vậy?” Dung Duyệt không ngước mắt, trực tiếp hỏi anh.
“Anh nhìn em tròn một tiếng rồi đấy.”
Vậy mà hắn còn làm bộ không nhận ra anh đang chăm chú nhìn mình.
Thẩm Miên đẩy kính mắt, thanh âm lãnh đạm: “Không có, anh chỉ cảm thấy bài thơ này viết rất hay.”
“Cũng không phải em viết.”
“Vậy em đọc rất hay.” Thẩm Miên lập tức đổi cách khen.
“Phụt.” Cuối cùng Dung Duyệt không nhịn được đặt bản thảo qua một bên, sau đó đối diện với anh.
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
Thẩm Miên nhướng mày cười: “Người ngay thẳng không nói chuyện vòng vo…”
“Hửm?”
“Anh muốn làm tình với em.”
Dung Duyệt chớp mắt, cầm cốc nước trên bàn, uống một ngụm.
Thẩm Miên lập tức từ vị trí bên cạnh chuyển sang chỗ Dung Duyệt, từng bước từng bước hướng về phía hắn.
“Hôm nay em mới đến đài truyền hình báo danh, ngày mai còn rất bận.” Dung Duyệt dần dần bị anh đè xuống, thân thể không tự chủ được ngửa ra sau.
Thẩm Miên chưa từ bỏ ý định: “Vậy hôn một cái đi.”
Dung Duyệt đành phải miễn cưỡng nhắm mắt lại.
Khi hắn che lấp ánh sáng rực rỡ trong mắt mình, Dung Duyệt liền giống như những thiếu niên bình thường khác trên thế giới đang chờ đợi người yêu hắn ban phát ái tình.
Thẩm Miên ôm chặt lưng Dung Duyệt rồi dùng răng cắn môi dưới của hắn một cái, lè lưỡi liếm môi trên của hắn một cái, sau đó xông thẳng vào khoang miệng của đối phương.
Lưỡi anh trượt từ đầu lưỡi đến cuống lưỡi hắn.
Trong lúc bị anh hôn, Dung Duyệt cũng vươn tay vuốt ve Thẩm Miên, chẳng mấy chốc, Thẩm Miên đã cảm nhận được cảm giác tê dại mãnh liệt truyền đến từ cột sống.
“Ha.” Thẩm Miên rời khỏi miệng Dung Duyệt, nhìn khuôn mặt người yêu trong khoảng cách gần.
Khí chất của Thẩm Miên vốn có cảm giác lạnh lẽo, nhưng lúc anh dùng ánh mắt mờ mịt lại khát vọng đó nhìn người sẽ khiến cho người ta muốn xâm phạm cái cảm giác xa cách vô tình ấy.
Muốn anh bật khóc, muốn anh đau đớn.
Tay Dung Duyệt tiếp tục đi xuống, châm dầu vào lửa trên người anh.
“Chắc chắn anh đã chuẩn bị trước.” Dung Duyệt nhìn thấu âm mưu của Thẩm Miên.
“Ngay từ đầu anh đã nói.” Thẩm Miên kẹp eo Dung Duyệt, nụ cười có vài phần ranh mãnh khó nhận ra.
“Anh muốn làm tình với em.”
“Ai làm ai anh còn chưa rõ sao?” Dung Duyệt cười thành tiếng.
“Thầy à, người không biết mình sẽ đau khổ lắm đó.”
Bọn họ ôm nhau, lảo đảo đi vào phòng.
Có người nói “tính dã”* là một cách để phát tiết, Dung Duyệt nhiều lần biểu hiệu cực kỳ thô bạo ở trên giường.
Người chủ động cầu hoan là Thẩm Miên, nhưng mới mạnh một chút, Thẩm Miên đã ngoan ngoãn ngừng giãy giụa.
*Tính dã trong câu “Thực sắc, tính dã” của Mạnh Tử nghĩa là chuyện ăn uống và chuyện nam nữ là thiên tính của con người.
Sau đó, Dung Duyệt ôm Thẩm Miên, trên lồng ngực phập phồng còn vương chút mồ hôi.
“Anh đừng cử động, bao còn ở bên trong.” Hắn vươn tay, sờ đến áo mưa trong suốt.
Thẩm Miên cảm giác có thứ gì đó bị kéo ra.
“Đừng…”
Động tác của Dung Duyệt còn nhanh hơn câu nói của anh, tay hắn kéo áo mưa ra khỏi người Thẩm Miên, không còn cản trở, chất lỏng trắng đục lập tức chảy xuống.
Thẩm Miên thất bại ngã lên người Dung Duyệt.
“Em giặt chăn đi.”
Dung Duyệt không cảm thấy đó là lỗi của mình, từ chối làm việc.
Thẩm Miên sắp bị hắn làm cho tức chết.
“Vậy chăn anh giặt, còn em làm gì?”
Dung Duyệt nghĩ sâu tính kỹ, đưa ra đáp án: ‘Em có thể giúp anh tắm.”
Bọn họ lại tiếp tục lôi kéo nhau vào phòng tắm, lúc đang tắm dở, thứ đó của Dung Duyệt lại tiếp tục tiến vào trong cơ thể Thẩm Miên.
Thẩm Miên bị đâm, muốn mở miệng bảo hắn đi lấy bao, nhưng mỗi lần há miệng chỉ có tiếng thở dốc vang lên.
Nếu Thẩm Miên chủ động, Dung Duyệt có thể cùng anh chơi đủ trò đến nửa đêm.
Thế nhưng nếu Thẩm Miên không có ý đó, Dung Duyệt sẽ không chủ động đòi anh làm loại chuyện này.
Đôi khi Thẩm Miên không nghĩ ra cách chung sống của bọn họ là như thế nào.
“Thầy Thẩm.”
Giọng nói hoảng hốt của Lý Hạnh cắt đứt dòng suy nghĩ của Thẩm Miên.
Thẩm Miên đặt cây bút trong tay xuống, khó hiểu nhìn cô.
“Cô có chuyện gì à?”
Lý Hạnh hắng hắng giọng, lúng túng chỉ lên cổ anh.
“Tôi nói này, thanh niên các cậu có thể để ý chút được không?”
Thẩm Miên sờ cổ nhưng không thấy gì cả.
Vẻ mặt anh vô cùng khó hiểu, chạy vào nhà vệ sinh.
Thẩm Miên vừa nhìn thấy bản thân mình trong gương, lập tức ôm mặt một cách bất lực.
Dấu hôn quanh cổ áo cực kỳ rõ ràng.
Nếu đứng im có thể không bị phát hiện, nhưng anh làm thí nghiệm phải khom lưng cúi đầu, lúc này, dấu vết ân ái của anh và Dung Duyệt lập tức bại lộ không sót một cái gì.
Khi Thẩm Miên chỉnh quần áo xong, trở về phòng thí nghiệm, bốn người trong phòng đang cãi nhau, bọn họ trông thấy Thẩm Miên, hóng ha hóng hớt.
“Thầy Thẩm, cậu có bạn gái à?”
Thẩm Miên gật đầu không phải, lắc đầu cũng không phải.
“Tôi có người yêu rồi.” Anh âm thầm đổi cách nói.
“Bạn gái của thầy Thẩm chắc ưu tú lắm đây!” Đám trạch nam vật lý học đều biết qua thành tích và gia thế của Thẩm Miên, không khỏi phát ra âm thanh hâm mộ.
Thẩm Miên muốn cười trừ lấy lệ bọn họ.
“Hôm nào dẫn tới cho tụi anh gặp đi.” Bọn họ thuận miệng nói.
Thẩm Miên cũng thuận theo gật đầu đáp ứng bọn họ.
Anh có thể lấy lệ đồng nghiệp của mình, nhưng không cách nào lấy lệ một người.
“Hôm nào dẫn về ra mắt mẹ đi.”
Cách một quãng thời gian, Thẩm Miên sẽ về nhà một lần.
Lúc này, quý bà Lưu đang ngồi đối diện với anh, nhắc đến đối tượng dễ bị chọc thủng như bong bóng xà phòng của con trai.
Không đợi Thẩm Miên nghĩ ra lý do qua loa Lưu Dư, Thẩm Duệ ở bên cạnh hừ lạnh.
Hai kẻ biết tỏng liếc nhìn nhau, Thẩm Miên chột dạ rời mắt trước..