Lúc Dung Duyệt tỉnh rượu đã là nửa đêm.
Hắn trở mình, trong bóng tối không có gì ngoài tiếng thở của hắn và sự tồn tại của người khác.
Dung Duyệt lặng lẽ hít thở, chóp mũi lập tức ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Hắn nằm cho đến khi đầu óc có thể suy nghĩ mới chậm rãi ngồi dậy.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn tới phòng của Thẩm Miên.
Dung Duyệt biết cấu trúc nơi này, nhanh chóng tìm được công tắc đèn.
Khắp người toàn mùi rượu khó ngửi khiến người ta khó chịu, may mà trong phòng Thẩm Miên có phòng tắm.
Dung Duyệt mơ mơ màng màng đi vào nhà tắm, cởi sạch quần áo trên người.
Nước nóng dội xuống đỉnh đầu, rửa trôi bớt hơi men chếnh choáng, nhưng Dung Duyệt vẫn cảm thấy say, hoàn toàn không thể tập trung suy nghĩ.
Lúc hắn đi ra, Thẩm Miên vẫn say giấc.
Có lẽ cũng vì ảnh hưởng của rượu nên anh mới ngủ mê man không hề hay biết.
Dung Duyệt lau sạch nước trên người, trần truồng ngồi bên cạnh giường.
Trăng vẫn tròn vành vạnh, chỉ là ánh trăng bị rèm cửa che mất.
Thời gian dường như ngừng lại, cả thế giới ngoại trừ nó đều biến mất.
Đầu Dung Duyệt bị cồn gõ, hắn ngoan ngoãn ngã xuống giường.
Ngày hôm sau, Thẩm Miên tỉnh dậy trước, anh phát hiện ra bờ vai trần đang lộ ra ngoài chăn của Dung Duyệt.
Thẩm Miên chau mày, liếc mắt nhìn qua sàn nhà lẫn mép giường đều không thấy quần áo của hắn.
Anh vô thức nhấc chăn của Dung Duyệt, vừa trông thấy cơ thể lõa lồ của đối phương, lập tức úp xuống.
Thẩm Miên vừa đắp kín chăn xong, chuẩn bị rời đi, một bàn tay chợt bắt lấy cổ tay anh.
Thẩm Miên quay đầu lại.
Dung Duyệt đã tỉnh, hắn cong mắt, cười tủm tỉm nhìn Thẩm Miên: “Đồ biến thái.”
Thẩm Miên vươn tay về phía hắn như tội phạm nộp vũ khí đầu hàng cảnh sát.
“Anh không hề làm gì quá giới hạn, do em vô thức cởi trong lúc ngủ! Anh đảm bảo!”
“Hửm?” Dung Duyệt nghi ngờ tiến lại gần Thẩm Miên.
“Tối qua anh có say không?”
“Say.” Thành thật sẽ được khoan hồng, Thẩm Miên nói: “Nhưng anh tuyệt đối không làm những chuyện như vậy!”
Dung Duyệt trầm tư.
Thẩm Miên hy vọng hắn mau mau nhớ ra.
“Em cứ tưởng…”
Hắn lấp lửng, Thẩm Miên càng rối rắm.
Dung Duyệt không nói nữa, hắn định ngồi dậy.
“Cho em mượn quần áo!”
Thẩm Miên xuống giường, tìm được mấy bộ quần áo trong tủ, sau khi phối xong áo và quần, anh ngẫm nghĩ, còn tìm thêm được chiếc quần lót cũng xem như mới.
Lúc đưa đồ cho Dung Duyệt, Thẩm Miên không nhịn được hỏi: “Em tưởng cái gì?”
Dung Duyệt nhận quần áo, không quan tâm anh đang đứng trước mặt mình, hắn cứ thế vén chăn lên rồi mặc đồ.
“Em tưởng anh lợi dụng lúc em uống say, làm chuyện đó với em.”
Thẩm Miên nghe vậy khiếp sợ mở to mắt.
Nhưng trong thời gian chung sống với Dung Duyệt, da mặt anh đã dày lên không ít.
Anh cầm chiếc kính đặt trên đầu giường đeo lên mắt, bày ra vẻ mặt khinh bỉ.
“Nói đến biến thái, anh đương nhiên không bằng 1% thiếu gia đây.”
Dung Duyệt suy nghĩ thấy cũng rất thú vị.
“Lần sau chúng ta thử đi!”
“Thử cái gì?” Trong lòng Thẩm Miên có dự cảm không lành.
“Nhân lúc anh đang ngủ, em sẽ thử làm với anh, biết đâu anh cũng không tỉnh.”
Thẩm Miên vừa tưởng tượng đến hình ảnh đó đã nổ tung vì xấu hổ, anh giữ vai Dung Duyệt, cảnh cáo hắn.
“Em tuyệt đối không được làm loại chuyện đó!”
“Vâng vâng vâng.” Thái độ của Dung Duyệt cực kỳ qua loa.
Dung Duyệt xỏ chân vào quần lót của Thẩm Miên rồi kéo lên.
“Em có nghe thấy không! Anh nói em tuyệt đối đừng làm loại chuyện đó!” Thẩm Miên nhìn thái độ của hắn, bất an trong lòng càng lan rộng.
Vào lúc anh giữ vai của Dung Duyệt, lắc qua lắc lại, cửa phòng bị mở ra.
Người Thẩm Miên cứng đờ, chậm rãi quay đầu.
Lưu Dư đứng ở cửa, chứng kiến cảnh tượng này, cô giật mình há miệng.
“Mẹ… Mẹ lên gọi hai đứa… Xuống ăn ăn ăn sáng!”
Thẩm Miên âm thầm kéo chăn đắp lên chân Dung Duyệt.
“Mẹ, sao mẹ nói lắp thế?” Anh cau mày.
“Mẹ không sao.” Lưu Dư sờ tim, sau đó bình tĩnh nói: “Hai đứa mau đánh răng rồi xuống nhà đi, Dung Duyệt… con mau xuống đây.” Cô cực kỳ căng thẳng, chỉ sợ con trai mình làm ra chuyện gì quá quắt.
Dung Duyệt đắp kín chăn, nở nụ cười đáng yêu với Lưu Dư.
Lưu Dư nhìn thấy, đau xót kêu lên một tiếng rồi đóng cửa đi xuống.
“Hôm nay dì hơi lạ nhỉ?” Dung Duyệt hỏi Thẩm Miên.
Thẩm Miên nhấc chăn, trùm lên đầu đối phương.
“Không phải tại em à, sáng ra đã như một tên cuồng phô dâm.”
Dung Duyệt tỏ vẻ oan ức.
Lúc hai người tắm rửa xong đi xuống, trên bàn ăn chỉ có một mình Lưu Dư, cô gọi bọn họ mau qua ngồi.
Bữa sáng hôm nay, Lưu phu nhân nấu cháo thịt băm với trứng bắc thảo.
Dung Duyệt không thích ăn trứng bắc thảo, Thẩm Miên lấy đũa vớt trứng trong bát cho Dung Duyệt.
“Miên Miên!” Lưu Dư gọi anh bằng giọng trách cứ.
“Dung Duyệt không ăn trứng muối.” Thẩm Miên nói.
Dung Duyệt mỉm cười cảm ơn anh, vừa lễ phép vừa hiểu chuyện.
“Cảm ơn anh, anh Thẩm.”
Giọng hắn nghe qua lỗ tai Thẩm Miên có vẻ cực kỳ cợt nhả, anh ngẩng đầu nhìn hắn.
Quả nhiên Dung Duyệt đang nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời, trong mắt toàn là bỡn cợt và ý cười không thể che giấu.
“Tiểu quỷ đáng chết.” Thẩm Miên hừ lạnh.
Lưu Dư: “…”
Tâm trạng của cô khó mà nói hết.
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Miên vốn định cùng Dung Duyệt rời đi, nhưng Lưu Dư thành khẩn mời Dung Duyệt ở lại trò chuyện với mình một lúc.
“Tiểu Duyệt con có bạn gái rồi đúng không?” Lưu Dư hỏi.
Dung Duyệt liếc mắt nhìn Thẩm Miên đang chơi game ở phòng khách.
“Vâng ạ.” Thái độ của hắn không chê vào đâu được, hoàn toàn không để Lưu Dư nhìn ra một chút manh mối.
“Bạn gái của con chắc phải ưu tú lắm nhỉ!?” Lưu Dư giả bộ lơ đãng hỏi.
Dung Duyệt gật đầu.
Lưu Dư thật sự hiếu kỳ: “Con thấy cô bé ấy có điểm gì tốt?”
Anh ấy có điểm gì tốt hả?
Dung Duyệt không khỏi suy tư.
Đối với tình cảm, con người ta luôn có trực giác rất nhạy bén, nhất là Dung Duyệt.
Hồi nhỏ, khi mưa sao băng vụt qua bầu trời trấn Lung Cảnh, hắn ngước lên, tầm mắt từ trên gương mặt của Thẩm Miên nhìn thấy khung cảnh kỳ diệu.
Vào khoảnh khắc ấy, hắn đã cảm thấy người này sẽ để lại dấu vết trong cuộc đời mình.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Dù tốt đẹp đến mấy cũng là của người khác.
Nếu có một tên sát nhân, hắn máu lạnh, vô tình, tàn nhẫn, bị cả thế giới coi như thú dữ.
Thế nhưng hắn chỉ tốt với một người, vậy đối với người kia mà nói, không chừng hắn chính là người tốt.
Phán đoán của con người với tình cảm thường như thế.
Bản thân hắn quan trọng, thái độ của hắn đối với người quan trọng cũng quan trọng.
Dung Duyệt nở nụ cười dịu dàng mà Lưu Dư không tưởng tượng nổi.
“Anh ấy không phải là người quá nhiệt tình, đôi khi nhìn có vẻ hơi lạnh nhạt.
Thế nhưng đối với những chuyện mình đã xác định, anh ấy luôn ôm lòng nhiệt huyết lớn nhất.
Anh ấy có một trái tim cực kỳ ấm áp, cực kỳ chân thành, đó là điều con luôn hướng tới.” Dung Duyệt lắng nghe nội tâm của mình.
“Anh ấy là một người ưu tú, một người tốt đẹp.
Khi anh ấy xuất hiện trước mặt con, anh ấy đã vậy rồi.
Thế nhưng hạnh phúc của con nhất định phải là anh ấy không chỉ vì anh ấy là một người rất tốt, mà cũng vì anh ấy thực sự quá tốt với con, quá quan trọng.
Trước khi gặp anh ấy, cuộc sống của con tràn ngập cô đơn.
Đương nhiên, con không hề cảm thấy cô đơn là chuyện gì xấu.”
Dung Duyệt đắm chìm trong thế giới của mình, vẽ lên rất nhiều bức tranh kì diệu.
Thậm chí có thể nói, sự sáng tạo thiên tài của hắn càng bùng cháy vào lúc đó.
Hắn suy nghĩ độc lập, hắn tồn tại, hắn tự do ở thế giới này.
“Con trở thành một cậu bé bình thường, điều đó khiến người ta sợ hãi, nhưng vì anh ấy, con cảm thấy chẳng hề gì.”
Dung Duyệt muốn bày tỏ tình cảm trong lòng mình với Lưu Dư, nhưng càng là chuyện quan trọng, càng là thời khắc quan yếu thì tên lừa đảo túc trí đa mưu như hắn lại không nắm rõ logic trong lời nói của mình.
“Con sẽ khiến anh ấy hạnh phúc.” Anh ấy cũng sẽ khiến con hạnh phúc.
Dung Duyệt nhìn thẳng vào mắt Lưu Dư, không nói ra câu tiếp theo.
Nên dì có thể nhường anh ấy cho con không?
Trọn vẹn tất cả, con sẽ chiếm giữ toàn bộ anh ấy.
Mặc dù rất quá đáng, nhưng con không thể không làm.
Lưu Dư nhìn Dung Duyệt, lần đầu tiên cô chứng kiến một người bóc trần và phân tích nội tâm của mình như vậy.
Lưu Dư nhất thời không biết nói gì, chỉ cùng Dung Duyệt lẳng lặng ngồi.
“Chúc hai con hạnh phúc.” Cuối cùng cô chỉ có thể nói vậy.
*Trong tiếng trung “cô ấy” và “anh ấy” là hai từ đồng âm nên Lưu Dư không nhận ra người Dung Duyệt nói đến là nam.
Dung Duyệt lại mỉm cười với cô: “Cảm ơn dì.”
Tâm sự xong, Thẩm Miên đưa Dung Duyệt rời đi.
Hai người sánh bước, Lưu Dư đứng cạnh cửa nhìn theo bọn họ, cau mày.
Cuộc sống vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Dung Duyệt thường xuyên nhận được điện thoại của giáo sư Tiết, ông ấy muốn bồi dưỡng Dung Duyệt thành người nối nghiệp, nóng lòng giới thiệu các mối quan hệ của mình cho hắn.
Dung Duyệt đương nhiên cũng phải mở rộng mạng lưới quan hệ của mình, tích cực cùng giáo sư Tiết đi ra ngoài.
Một lần hắn đang cùng bọn họ chuyện trò vui vẻ thì phát hiện Thẩm Duệ cũng đang ở trong nhà hàng.
Thẩm Duệ sắp đi về phía hắn, Dung Duyệt phát hiện mình không thể né tránh.
“Chú!” Dung Duyệt đành chào hỏi trước.
Thẩm Duệ trông thấy hắn, hiển nhiên cũng kinh ngạc.
“Không hổ là người của công chúng, gần đây cậu rất hay xuất hiện ở những nơi như thế này.”
Dung Duyệt rụt rè mỉm cười: “Nếu chú bận con mời chú đi trước.”
“Không bận.” Thẩm Miên thở dài.
“Kinh doanh khó khăn.”
Dung Duyệt chỉ biết một mối làm ăn của Thẩm Duệ.
“Mảnh đất của Lung Thành đó ạ?”
Thẩm Duệ gật đầu, bực bội vô cùng.
Dung Duyệt chớp mắt.
Không ngờ Thẩm Duệ lại nói với hắn: “Khả năng nhà Dương Phụng trúng thầu lớn hơn ta.
Hoặc là giữ quan hệ với tổng cục thành phố, hoặc là khiến nhà họ Dương buông tay.
Người phía tổng cục Lung Thành đã chán ghét đám thương nhân chúng ta nên chỉ có thể ra tay với nhà họ Dương.” Thẩm Duệ thoáng dừng lại.
“Đây cũng là nguyên nhân ta rất muốn giết chết Dương Phụng nhưng đến bây giờ vẫn chưa hạ thủ.”
Dung Duyệt đột nhiên tiến một bước đến trước mặt Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ bị vẻ đẹp của Dung Duyệt tiếp cận, không nhịn được ngửa ra sau.
Hắn bắt đầu minh bạch vì sao con trai mình lại chết mê chết mệt thằng nhóc này.
“Con sẽ giúp chú!” Mắt Dung Duyệt tỏa sáng lấp lánh.
“Cậu giúp cái gì? Giết Dương Phụng sao? Nếu là vậy, đến lúc tìm luật sư có thể liên hệ với ta.” Thẩm Duệ ra vẻ lãnh đạm.
Dung Duyệt vẫn tủm tỉm cười.
“Vậy chú cho con đi.”
“Cái gì?” Vẻ mặt Thẩm Duệ nghi hoặc.
“Danh thiếp của chú.”
Thẩm Duệ nghe vậy, lập tức rút ra một tấm danh thiếp đưa cho hắn.
Dung Duyệt nhận lấy, ánh mắt nhìn Thẩm Duệ rất thân mật.
Dù vậy, Thẩm Duệ vẫn nổi da gà.
Khi Dung Duyệt về đến nhà, tâm trạng cực kỳ tốt.
Thẩm Miên ngồi trong phòng khách xem tivi, lúc nghe thấy tiếng mở cửa, anh nói: “Em về rồi.”
Dung Duyệt đi vào, phát hiện Thẩm Miên đang xem lại tin tức sáng nay, trên tivi là khuôn mặt của mình.
“Bây giờ anh đã tin lên hình quả thực sẽ béo hơn.” Thẩm Miên nhéo má hắn.
“Gương mặt nhỏ thế này, lên tivi lại hơi tròn.”
Dung Duyệt ghé đến hỏi anh: “Khó coi lắm sao?”
Thẩm Miên phì cười: “Ừ.”
Dung Duyệt bất giác bĩu môi.
Thẩm Miên không chớp mắt, chăm chú quan sát phản ứng của hắn, sau đó cười ha ha.
Có đôi khi anh thực sự rất xấu xa.
Đêm đến, Dung Duyệt hơi khó ngủ.
Hắn nhìn sang bên cạnh, Thẩm Miên đang ngủ say như chết, không hề hiểu nỗi phiền muộn của hắn.
Mắt Dung Duyệt tối sầm lại.
Hắn ôm Thẩm Miên, sau khi xác định anh sẽ không dễ dàng tỉnh dậy, hắn luồn tay vào trong quần áo của anh.
“Ừm.”
Nửa đêm Thẩm Miên tỉnh giấc, phát hiện có người sau lưng đang đụng chạm thân thể của mình, vui sướng đi qua nơi đáng xấu hổ, truyền khắp lục phủ ngũ tạng.
Thẩm Miên vừa mới tỉnh lại từ trong mộng, ý thức còn mơ mơ hồ hồ, sau khi bị lăn qua lăn lại càng không thể suy nghĩ.
Chờ đến khi chân anh gập đến trước mặt, Thẩm Miên mới ý thức được mình đang bị làm gì.
“Em…” Thẩm Miên vừa mở miệng, thanh âm nghẹn ngào.
“Quá xấu xa.”
Trong bóng đêm, Dung Duyệt cười khẽ, vòng eo nhịp nhàng đưa đẩy.
Ngày hôm sau, Dung Duyệt vẫn dùng ánh mắt nai con bám theo Thẩm Miên.
Thẩm Miên thở dài: “Lần sau đừng làm vậy.”
“Vâng.” Dung Duyệt gật đầu.
Thẩm Miên biết mình lại bị lấy lệ.
“Anh đừng giận mà.” Dung Duyệt chăm chú quan sát vẻ mặt của anh.
Thẩm Miên vốn dĩ không muốn tức giận với Dung Duyệt.
“Bây giờ em phải đi rồi.” Dung Duyệt nói: “Hôn em một cái rồi em đi.”
Thẩm Miên ôm hắn, ngấu nghiến gặm như cho hả giận.
Dung Duyệt biết mình bị anh trả thù, rút khăn giấy, lau sạch nước bọt trên mặt rồi lập tức chạy ra khỏi nhà.
Thẩm Miên đứng sau lưng Dung Duyệt, sau khi đưa mắt nhìn hắn rời đi, anh không khỏi đỡ thắt lưng.
“Tiểu quỷ đáng chết.” Anh oán giận.
Thẩm Miên cũng nhanh chóng đi làm.
Một ngày bình thường trôi qua, nếu nói có điểm gì khác biệt, đó là anh nhận được điện thoại của mẹ.
Lưu Dư nói cô có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với Thẩm Miên, hi vọng tối nay anh có thể dành chút thời gian để hai mẹ con cùng nhau ăn cơm.
Thẩm Miên nhíu mày.
Sau khi tan tầm, anh mặc quần áo thường ngày đến nhà hàng Tây Lưu Dư đã hẹn.
Lúc Thẩm Miên bước vào, ngoại trừ mẹ anh, còn có một anh chàng đẹp trai thanh tú khác.
“Đến đây, để mẹ giới thiệu một chút.” Nét mặt Lưu Dư hơi xấu hổ.
“Miên Miên, đây là con trai của bạn thân mẹ, Cung Mân.”
Vẻ mặt Thẩm Miên vô cùng khó hiểu, anh vươn tay bắt tay với người đàn ông đối diện.
Sao mẹ lại muốn giới thiệu người này với anh?.