Hai người đi được nửa đường thì trời mưa tầm tã.
Hạt mưa như những viên trân châu to tròn mang theo cái se lạnh cuối xuân khiến bọn họ có chút sửng sốt.
Trong lúc cả hai đang sững sờ thì những tia chớp đầu tiên bắt đầu xuất hiện trên bầu trời.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng chạy về phía tòa nhà có mái hiên.
Bọn họ rảo bước, nhanh nhẹn đứng vào trong, khi bước chân đã ổn định cũng là lúc tiếng sấm rầm rĩ bên tai.
Trên mắt kính của Thẩm Miên bám đầy nước mưa, anh cụp mắt, thở hổn hển.
“Sao đột nhiên lại mưa chứ?”
“Đều tại Miên Miên.” Dung Duyệt đoạt lấy kính của anh, lau khô bằng vạt áo.
“Nếu không phải anh đột nhiên kéo em đi thì bây giờ chúng ta đã ở trong nhà anh rồi, đâu bị mắc mưa như thế này.”
Thẩm Miên lườm Dung Duyệt, anh vốn đang rưng rưng, nghe thấy ngữ điệu vô cùng lạnh nhạt của đối phương, khóe mắt lại càng đỏ hơn.
Không có kính che chắn, cảm xúc của anh đều bộc lộ hết qua đôi mắt.
“Em có thể chịu được ấm ức như vậy, nhưng anh thì không!”
Dung Duyệt thấy mắt kính đã trong như cũ, lập tức đeo lại cho Thẩm Miên.
Do trời mưa nên tóc Thẩm Miên ướt sũng, Dung Duyệt vươn tay vén nó ra sau tai.
“Lớn như vậy còn khóc nhè, quá khó coi.” Hắn nhẹ nhàng hỏi: “Kể cho em nghe, sao ông ấy khiến anh không vui?”
Thẩm Miên cọ mặt lên tay Dung Duyệt hai lần, nhìn hắn chằm chằm: “Ông ấy bắt nạt em.”
“Lúc nào?” Dung Duyệt nhoẻn cười.
“Em biết.” Thẩm Miên nói.
Dung Duyệt không nói lời nào, mỉm cười, lẳng lặng nhìn anh.
Trời mưa như trút nước, nước chảy lênh láng trên sàn nhà.
Thẩm Miên kéo Dung Duyệt đứng dịch vào trong.
Từ lúc bọn họ nắm tay nhau, cả hai đều chưa từng buông ra.
Ở phương nam khi có mưa sẽ khiến khí trời trở nên ngột ngạt, ẩm thấp.
Hai người chịu đựng hơi nóng bốc lên từ mặt đất, lòng bàn tay ẩm ướt.
Bọn họ lặng yên lắng nghe tiếng mưa rơi, không khí được nước mưa gột rửa trở nên trong lành vô cùng, mùi tươi mát của cỏ xanh tràn ngập quanh đầu mũi.
Chẳng biết do không có điều muốn nói, hay do tiếng mưa lớn đủ để át đi tiếng chuyện trò nên cả hai đều im lặng.
Sau khi Thẩm Miên bình tĩnh lại, anh liếc mắt nhìn trộm mặt của Dung Duyệt.
Lúc này, Dung Duyệt có lẽ cũng không nghĩ gì, vì ánh mắt hắn trong veo, thuần khiết như đứa trẻ sơ sinh.
Hắn giống như một bức tranh xa xôi.
Thẩm Miên lại đưa mắt ngắm nhìn những hạt mưa.
Họ đã đứng đây khá lâu rồi, mưa ngày càng to, sấm chớp rền rĩ.
Dung Duyệt đưa mắt nhìn Thẩm Miên một cái.
Hắn hít sâu, nhẹ nhàng mở miệng trong tiếng sấm vang rền.
“Em lại không nhịn được bắt nạt anh, thật xin lỗi.”
Tiếng sấm chớp chôn vùi thanh âm của hắn.
Đột nhiên có một thân thể ấm áp sà vào lòng Thẩm Miên.
“Sợ à?” Thẩm Miên chế nhạo hắn.
“Lạnh quá.” Dung Duyệt ôm eo anh, cằm dựa vào vai anh.
Hắn đang làm nũng.
Sau khi ôm Thẩm Miên, Dung Duyệt lắc lư từ bên này sang bên kia.
Thẩm Miên cũng chơi trò trẻ con này với hắn.
Cuối cùng, Lưu Dư nghe Thẩm Duệ nói hai người đã bỏ đi, vội vã gọi điện thoại cho Thẩm Miên.
Khi biết bọn họ đang trú mưa gần đó, cô liền cầm ô đi đón.
“Ba con quản lý công ty quá lâu đâm ra xấu tính xấu nết, đừng chấp ông ấy.” Lưu Dư nói.
Rõ ràng ô rất to nhưng Thẩm Miên vẫn muốn bám chặt lấy Dung Duyệt.
“Tính cách con cũng không tốt.”
Lưu Dư đồng ý với điểm này: “Tính xấu của con giống y hệt ba con.”
Thẩm Miên: “…”
Dung Duyệt gồng hết sức mới không bật cười.
“Yên tâm, lúc mẹ ra cửa thì ông ấy nhận được điện thoại từ công ty nên đã đi làm rồi, hai đứa cứ thoải mái.”
Về đến Thẩm gia, Lưu Dư và Thẩm Miên cùng nhau cất ô.
“Hai đứa tắm trước đi, đừng để bị cảm.”
Thẩm Miên gật đầu, đưa Dung Duyệt lên lầu.
Lưu Dư đã kêu người xả đầy nước nóng vào bồn tắm trong phòng Thẩm Miên từ sớm.
“Em tắm trước đi!” Thẩm Miên nói.
Dung Duyệt không nói hai lời liền cởi quần áo: “Chúng ta cùng tắm đi, kẻo anh bị cảm.”
Cậu đứng trước mặt Thẩm Miên cởi sạch sẽ, không hề e dè: “Chúng ta đâu phải chưa từng nhìn qua.”
Thẩm Miên sờ mũi, xác định bản thân không có chảy máu cam.
Trong chốc lát, anh cảm tưởng như Dung Duyệt đã trở lại.
Một Dung Duyệt không hiểu chuyện, đơn thuần đến mức kéo người ta phạm tội.
Dung Duyệt thấy anh vẫn bất động bèn tiến lên một bước, ngón chân trần giẫm lên ngón chân anh.
Cậu vươn tay, cởi cúc áo của Thẩm Miên.
Nhịp thở của Thẩm Miên càng thêm nặng nề, cúi đầu nhìn hắn.
Dung Duyệt vờ như không thấy, biết anh động lòng, hắn nhẹ nhàng nói: “Ngày hôm nay không làm.”
“Em làm như một năm có 365 ngày thì ngày nào anh cũng như cầm thú đến mùa động dục vậy.” Thẩm Miên bĩu môi, vẻ mặt bất mãn.
Dung Duyệt đột nhiên cầm tay anh đặt lên người mình.
Thẩm Miên chạm vào làn da hắn, ngón tay không nhịn được bắt đầu gây rối.
Dung Duyệt bắt lấy tay anh: “Xem đi, anh là đồ háo sắc.”
“Em rất phiền.” Thẩm Miên cố ý nói bằng giọng lạnh nhạt.
Dung Duyệt cầm tay còn lại của anh, đặt lên eo mình.
Bởi vì bọn họ vừa từ ngoài về, trên người còn dính nước mưa, nên khi sờ Thẩm Miên cảm thấy làn da đối phương lành lạnh.
Chính vì vậy, mới càng khiến người ta muốn sưởi ấm.
Thẩm Miên thực sự không chịu nổi: “Thật muốn ăn em!”
“Nhìn xem, anh còn không thừa nhận.” Dung Duyệt lên án anh lần hai.
“Anh thừa nhận được chưa?” Thẩm Miên cực kỳ bất lực.
Dung Duyệt cười sảng khoái.
“Chúng ta đi tắm thôi.”
Bồn tắm không lớn cũng không nhỏ, nhưng hai người đàn ông trưởng thành cùng nhau chui vào vẫn hơi chật.
Bọn họ ngồi đối mặt, chân xếp chồng lên nhau.
Dung Duyệt dùng mũi chân đá vào bắp đùi Thẩm Miên khiến bọt nước bắn lên tung tóe.
Thẩm Miên bắt được bàn chân không chịu an phận của đối phương.
“Chẳng phải em nói tối nay không làm à?”
“Có chỗ nào mâu thuẫn với việc em đang làm sao?” Chân còn lại của Dung Duyệt tiếp tục quấy rầy anh.
Mặt Thẩm Miên đỏ rực, không biết do hơi nước bốc lên, hay do bị động tác của hắn khiêu khích đến nỗi căm phẫn trong lòng.
Cuối cùng, Thẩm Miên lại quyết định bỏ cuộc.
…
Sau khi tắm xong, Dung Duyệt tìm quần áo trong tủ của Thẩm Miên, còn anh nằm bẹp ở trên giường nghỉ ngơi, lấy chăn quấn quanh người.
“Đúng rồi, lần trước quần áo của em để ở chỗ anh đúng không?” Dung Duyệt hỏi.
“Quần áo của em?” Thẩm Miên nghĩ.
“Bộ quần áo có bao thuốc lá giấu trong túi ấy hả?”
Dung Duyệt im lặng.
“Thuốc anh tịch thu, còn quần áo đặt trong ngăn tủ thứ hai.”
Dung Duyệt thay lại quần áo của mình, tiện tay đưa một bộ cho Thẩm Miên.
“Thay đi.”
Thẩm Miên nhận quần áo, uể oải mặc vào.
Bây giờ Dung Duyệt mới phát hiện: “Anh bị ốm à?”
“Anh đâu có dễ bị ốm đến vậy…” Thẩm Miên lầm bầm.
Tuy anh là dân văn phòng nhưng vẫn không quên luyện tập thể thao.
Dung Duyệt sờ trán anh, quả thực thân nhiệt của Thẩm Miên không có vấn đề gì.
“Được rồi.”
Hai người xuống lầu, vui vẻ ăn cơm mẹ làm.
“Ba con tính tình hơi xấu.” Trên bàn cơm, Lưu Dư liên tục làm người hòa giải: “Nhưng thật lòng nghĩ cho con, con nhìn vào tấm lòng của ông ấy, tha thứ cho ba đi.”
Thẩm Miên dừng đũa, gật đầu: “Đương nhiên con biết, con sẽ không tranh cãi với ba.”
Lúc hai người nói chuyện, Dung Duyệt vẫn tập trung ăn cơm.
Hắn thỉnh thoảng giơ tay vuốt tóc, con ngươi cũng chuyển động theo.
Vì Thẩm Miên tạm thời không muốn gặp Thẩm Duệ nên bọn họ ăn cơm xong liền mượn xe về nhà.
Về tới nhà, Thẩm Miên ngồi xem tivi trong phòng khách, anh từ từ cảm thấy người càng lúc càng nặng, da càng ngày càng nóng.
Anh sờ trán, sau đó gọi Dung Duyệt: “Hình như anh bị cảm thật rồi.”
Dung Duyệt vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ đứng trước mặt anh: “Chờ chút, em đi tìm thuốc.”
Thẩm Miên lên giường nằm, Dung Duyệt cầm thuốc và nhiệt kế đến cho anh, còn mang thêm một ly nước nóng.
“Uống chậm thôi, uống hết rồi nằm xuống nghỉ ngơi.”
Thật ra Thẩm Miên cảm thấy khá ổn, chỉ có hơi nóng chút thôi.
Thế nhưng chẳng mấy khi được Dung Duyệt chăm sóc, anh bèn im lặng để hắn săn sóc mình.
Uống xong ly nước nóng, đắp chăn lên, trán Thẩm Miên nhanh chóng đổ mồ hôi.
Dung Duyệt ngồi ở bên cạnh, cầm khăn giấy lau mồ hôi cho anh.
“Không ngờ em rất biết chăm sóc người khác.” Thẩm Miên cảm khái.
“Ngày xưa ba em bị bệnh, đều là em chăm sóc ông ấy.” Dung Duyệt vỗ nhẹ vào má anh.
Thẩm Miên nhìn hắn, bất giác thỏa mãn.
Dung Duyệt chống đầu nhìn anh, cười tủm tỉm ngâm nga: “Đôi mắt của ta, đôi mắt từng thấm đẫm đêm đen, sâu thẳm lại vô dụng như mặc thạch, chỉ muốn ngắm nhìn em.
Cứ mãi ngắm nhìn em, hoang phí những tháng ngày tươi sáng.”
*Mặc thạch là một loại đá có tính chất như ngọc, đen như mực.
Thẩm Miên cực kỳ thích giọng nói của Dung Duyệt, thanh âm ấy êm ái, trong trẻo, như dây đàn gảy dưới tay người nghệ sĩ, như dòng suối róc rách chảy, như gió xuân dịu dàng.
“Anh nghĩ đêm nay mình sẽ ngủ rất ngon.”
Dung Duyệt sờ trán anh: “Không sao, có thể ngủ rất say.
Anh sốt không cao quá đâu.”
Thẩm Miên nhìn hắn, nói hết những điều trong lòng mấy hôm nay.
“Em đừng nghe lời ba anh nói.
Em là chính em, vậy đủ rồi.”
Dung Duyệt vươn tay, xoa đầu anh không ngừng.
Ánh mắt Thẩm Miên lúc này mang cho hắn cảm giác quen thuộc.
Giống như trước kia, nhìn hắn như nhìn một bức họa.
“Nếu em tầm thường…” Hắn thoáng dừng lại rồi nói tiếp: “Nếu em sùng bái hư vinh, mưu danh trục lợi, nếu em hoàn toàn là một món hàng loại 2, vậy anh còn yêu em không?”
Thẩm Miên nghe đến đây thì sửng sốt lắc đầu.
“Em sẽ không biến thành người như vậy.”
Ngón tay Dung Duyệt trêu chọc dái tai anh, ánh sáng trong phòng chẳng thể rọi sáng hắn.
“Nếu như thì sao?”
“Không có nếu như.”
Anh vừa dứt lời, không gian trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng ve sầu xuất hiện quá sớm đang kêu vang.
Dung Duyệt cởi giày, cách một lớp chăn, ghé lên người anh.
Thẩm Miên cảm thấy ngực mình bị đè đến khó thở: “Em lại muốn làm gì?”
Dung Duyệt véo má anh, nở một nụ cười vừa xinh đẹp, thanh thuần, lại vừa quyến rũ, lẳng lơ.
“Làm chuyện hôm nay anh muốn em làm ở nhà anh.”
“Này! Không được! Anh còn đang bệnh!” Dung Duyệt điên rồi sao?
Dung Duyệt thò tay vào trong chăn: “Người anh nóng quá.”
Rồi ai mới là tên sắc ma suốt ngày động dục?!
Lúc Dung Duyệt mạnh mẽ đưa thứ đó vào, Thẩm Miên vốn sắp khỏi bệnh bắt đầu chóng mặt.
Hiện tại, thân nhiệt của Thẩm Miên khá cao.
Loại đụng chạm khác thường này khiến Dung Duyệt lần đầu tiên trở nên kích động khó hiểu.
Thẩm Miên dần dần phát hiện “fetish” của hắn rất kì lạ.
“Em luôn bắt nạt anh, thực xin lỗi.” Dung Duyệt cúi xuống cọ vào đầu anh, miệng hắn nói xin lỗi, nhưng ánh mắt không hề có chút áy náy.
“Thật muốn bắt nạt anh cả đời.”
Câu nói đơn giản trực tiếp lại là lời tỏ tình hiếm có.
Thẩm Miên nằm sấp trên gối, bị bắt nạt đến mức cắn chặt môi dưới.
Dung Duyệt vươn tay cạy miệng anh, ép anh kêu lên.
Thẩm Miên thở dốc: “Anh yêu em.”
Dung Duyệt thở một hơi thật dài.
Thẩm Miên năm lần bảy lượt nói với Dung Duyệt hắn không phải thay đổi bản thân theo mong muốn của ba anh, nhưng Dung Duyệt vẫn từng bước lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu.
Hôm nay, người trong đài truyền hình rủ Dung Duyệt đi liên hoan, Dung Duyệt suy nghĩ một lúc thì đồng ý, sau đó nhắn tin báo cho Thẩm Miên.
Trong lúc ăn uống linh đình, Dung Duyệt thỉnh thoảng sẽ thấy Diệp Kình đang chụp trộm hắn, có lẽ lại tình báo cho Thẩm Miên đang ở nhà lo lắng.
Hắn mỉm cười, không để ý lắm, nâng ly cùng người bên cạnh chạm cốc.
Cứ để sóng gió mãnh liệt hơn chút đi!
Sau cơn bão, hoặc tan vỡ thành từng mảnh, hoặc kiên cố vĩnh hằng.
Dung Duyệt uống vài chén rượu, chẳng mấy chốc đã say, ngã vào ghế sô pha.
“Cậu không sao chứ? Có muốn đi WC không?” Có người muốn giúp đỡ Dung Duyệt.
Dung Duyệt xua tay, tự mình lảo đảo rời đi.
Hắn ra ngoài một mình, nhưng không đến nhà vệ sinh mà chạy đến khu vực hút thuốc.
Nhân lúc xung quanh không có ai, tay hắn run rẩy lấy thuốc lá và bật lửa.
Khi ánh lửa bùng cháy, khói thuốc bốc lên, hắn tìm được sự thỏa mãn từ trong chất gây tê liệt thần kinh.
Thực ra hắn không thích đám đông, cũng không thích nói cười.
Hắn chỉ thích yên lặng cầm lưỡi hái, núp mình trong bóng tối dày đặc.
Dung Duyệt rút thêm điếu nữa, đột nhiên, một bàn tay vươn tới giật lấy điếu thuốc của hắn.
Dung Duyệt ngạc nhiên ngẩng đầu thì trông thấy Thẩm Miên đang đứng trước mặt mình.
Anh mím chặt môi, đây là dấu hiệu cho thấy anh đang tức giận.
Đôi mắt phượng phẫn nộ chưa từng có, Thẩm Miên nhìn Dung Duyệt, không hiểu tại sao hắn muốn làm vậy.
“Anh đã nói em không được làm như vậy.”
Dung Duyệt giật lại điếu thuốc, yếu ớt dựa vào tay ghế.
Hắn hít một hơi thuốc rồi chậm rãi phun ra.
Khói thuốc lượn lờ khiến khuôn mặt hắn trở nên mơ hồ.
“Sao anh biết những lúc thế này em lại không vui?”
“Vậy em có vui không?” Thẩm Miên hỏi hắn.
Dung Duyệt ngoắc tay với anh.
Thẩm Miên cúi đầu, Dung Duyệt kéo cổ áo anh, sau đó hôn anh thật sâu.
… Trên người Dung Duyệt toàn mùi rượu trộn lẫn với mùi thuốc lá.
Dẫu vậy, Thẩm Miên vẫn có thể ngửi được một mùi hương thơm mát chỉ thuộc về Dung Duyệt.
Vào lúc Thẩm Miên đang chìm đắm, Dung Duyệt buông anh ra, nhìn anh hỏi: “Nếu như em quả thực chỉ là một món hàng hạng 2, anh còn yêu em không?”
Thẩm Miên lặp lại lần nữa: “Trước đây anh đã nói, dù em có là quái vật anh cũng yêu em.”
Dung Duyệt chất vấn: “Vì anh yêu quái vật, vậy nếu em thoát khỏi thân xác của quái vật, sau đó biến thành một món hàng vỉa hè thì sao? Anh có thể chấp nhận được quái vật, thế còn thứ rác rưởi thì sao?”
Thẩm Miên sửng sốt.
“Nếu em biến thành như vậy thì anh sẽ làm gì?”
Thẩm Miên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, vậy mà nhất thời không thể trả lời.
Không phải anh không biết trả lời thế nào, mà là anh không ngờ Dung Duyệt có băn khoăn như vậy.
“Em sẽ trở nên bình thường.” Dung Duyệt tựa đầu vào ngực anh: “Nhưng đồng thời cũng sẽ biến thành một kẻ gàn dở, em sẵn sàng thực hiện kỳ vọng của bọn họ, xin anh đừng ghét bỏ em.”
Thẩm Miên ôm Dung Duyệt vào lòng, xoa đầu hắn.
“Đừng khóc, em say rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Dung Duyệt không biết tại sao Thẩm Miên lại nghĩ hắn khóc, bởi hắn không hề khóc.
Hai người tạm thời trải qua một tháng.
Một tháng sau, Thẩm Miên về nhà, thấy trên bàn có một tờ giấy.
Dung Duyệt có việc, phải về trấn Lung Cảnh một chuyến.
Nhân kỳ nghỉ, Thẩm Miên cũng chạy đến trấn Lung Cảnh tìm hắn, nhưng căn nhà bên cạnh chỉ có Dung Hoài.
“Tiểu Duyệt nói muốn đi du lịch, chú tưởng nó đi cùng con.” Dung Hoài trông thấy Thẩm Miên thì giật mình.
Thẩm Miên nhíu mày, gọi điện cho Dung Duyệt.
Tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên.
Dung Hoài bất đắc dĩ: “Điện thoại di động của nó rơi vỡ, hôm nay chú mới mang đi sửa xong, nó ra ngoài không mang điện thoại.”
Thẩm Miên đột nhiên rơi vào trong sợ hãi.
Dung Duyệt cố ý!
Nhưng anh biết, sốt ruột cũng vô dụng, chỉ có thể đợi Dung Duyệt liên hệ.
Thời gian còn lại chỉ còn một mình anh, Thẩm Miên tranh thủ lúc đang rảnh đi gặp ba anh một chuyến.
Vẻ mặt Thẩm Miên nghiêm túc chưa từng có, bày tỏ với Thẩm Duệ mong ba đừng phá hoại tình cảm của hai người.
Thẩm Duệ nghe vậy, lấy ra một cái túi da bò ném đến trước mặt Thẩm Miên.
“Nửa tháng trước Dung Duyệt mang thứ này đến cho ba.
Nếu không phải hôm đó con kéo nó đi thì ba đã lấy được rồi, muốn xem thử không?”
Thẩm Miên hít sâu: “Ba biết là con không quan tâm đến bệnh tình của em ấy, con chỉ nói đến đây thôi.”
Thẩm Duệ nhún vai: “Được, sau này ba sẽ không xen vào chuyện của hai đứa.”
Sự dứt khoát của ba anh nằm ngoài dự liệu của Thẩm Miên.
Sau khi được Thẩm Duệ đảm bảo, anh lập tức rời đi.
“Con trai ngốc.” Thẩm Duệ thở dài nhìn bóng lưng anh.
Hắn mở túi, rút ra một tập giấy.
Nhưng đây không phải là hồ sơ bệnh án của Dung Duyệt, mà là một tờ đấu thầu.
Thiếu niên đẹp như tranh vẽ kia đến tìm hắn, đưa tập tài liệu này cho hắn.
“Chú muốn mảnh đất đó của Lung Thành phải không? Con đã xử lý rồi.”
Thẩm Duệ nhíu mày, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
“Lúc trước chú nói, đưa chú mười triệu thì Thẩm Miên thuộc về con.
Chỗ này không chỉ dừng ở mười triệu.” Dung Duyệt nhìn hắn chằm chằm, thái độ nhã nhặn, nhưng ánh mắt vô cùng kiêu ngạo.
Phàn nàn với Thẩm Miên trong điện thoại là một chuyện, chàng trai vì anh mà càng ngày càng muộn phiền lại là chuyện khác.
Thẩm Duệ nhận túi da bò, bất đắc dĩ thở dài.
“Thằng con trai ngốc của ta không phải là đối thủ của cậu.” Hắn để cái túi sang bên cạnh, không hề nhìn lấy một cái.
“Được thôi, doanh nhân coi trọng nhất là chữ tín, trước đây đáp ứng cậu, ta đương nhiên nói được làm được.”
Dung Duyệt hài lòng rời đi.
Tuyến thời gian quay về hiện tại.
Tâm trạng gần đây của Thẩm Miên không tốt nên không dám lái xe ra ngoài.
Anh đứng trong tàu điện ngầm đông đúc chật chội, ngủ gà ngủ gật.
Đúng lúc này, có một bàn tay sờ lên mông anh..