Năm Thẩm Miên học cấp hai, gia đình cậu nhóc dọn đến trấn Lung Cảnh.
Nhà của Thẩm Miên là căn biệt thự nhỏ được xây dựng ở nông thôn, còn xung quanh là nhà cấp bốn, nhà dân truyền thống của trấn Lung Cảnh.
Lần đầu tiên cậu nhóc giao lưu với hàng xóm là vào một buổi chiều nóng bức, một người đàn ông trung niên sang nhà cậu.
“Chào cô, tôi ở nhà bên cạnh, tôi tên Dung Hoài.” Người đàn ông trời sinh thẹn thùng lúng túng chào hỏi.
Mẹ của cậu, Lưu Dư lần đầu tiên gặp người nhút nhát như vậy, lập tức cười đùa làm quen.
“Là thế này.” Dung Hoài kể nguyên nhân mình sang đây.
“Công ty cử tôi đi công tác hơn một tuần, không biết cô có thể giúp tôi chăm sóc con trai một chút được không? Cũng không cần chăm sóc gì nhiều đâu, chỉ nhờ cô thỉnh thoảng nhìn xem nó có ăn cơm đầy đủ không là được.”
Yêu cầu này quả thực quá phận lại đột ngột, nhưng Lưu Dư mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Sau khi Dung Hoài rời đi, Thẩm Miên mới dám hỏi vì sao.
Lưu Dư thở dài: “Nhà bên cạnh không dễ dàng gì.
Mấy năm trước, nữ chủ nhân gặp tai nạn qua đời, chỉ còn hai cha con.
Bây giờ phải đi công tác, để con trai một mình, ít nhiều cũng không yên lòng.”
Thẩm Miên nghĩ, đứa trẻ nhà bên cạnh hẳn rất nhỏ, nếu không sẽ không khiến người khác lo lắng như thế.
Chập tối, Lưu Dư nấu cơm xong, múc riêng ra một phần.
“Miên Miên, con giúp mẹ mang sang nhà hàng xóm được không?”
Thẩm Miên đáp lời mẹ.
Lưu Dư cầm bát, cẩn thận giao cho cậu nhóc, dặn dò: “Con nhớ, anh trai nhà hàng xóm tên Dung Duyệt.”
Dung Duyệt, một cái tên đọc lên đã khiến người ta vui vẻ!
Thẩm Miên mới tan học không lâu, vẫn đang mặc quần sooc và áo thể dục của trường, cậu bưng bát ô tô sang nhà bên cạnh.
“Anh Dung!” Thẩm Miên gọi.
Bên kia cánh cửa im lặng như tờ.
Thẩm Miên ho khan vài tiếng, cậu còn nhỏ nhưng cũng biết ở trường mọi người được dạy không thể tùy tiện mở cửa cho người lạ.
“Anh Dung, em là Thẩm Miên nhà bên cạnh, chú bảo em mang cơm sang cho anh.”
Cậu nói xong, đợi một lúc, bên kia vẫn không có động tĩnh.
Thẩm Miên đặt bát xuống, sau đó thử vặn chốt cửa.
Cậu vừa dùng sức, cánh cửa đã mở ra.
“…”
Thẩm Miên lại bưng bát lên, đẩy cửa đi vào.
Tiếng quạt thổi rừ rừ bên tai.
Một người nằm trên sàn nhà.
Thẩm Miên nín thở, rón rén đi tới.
Người nằm trên sàn nhà cũng mặc đồng phục học sinh, thân hình cao lớn.
“A.” Thẩm Miên không nhịn được thốt lên kinh ngạc.
Nguyên nhân là vì người nằm trên sàn nhà này có một gương mặt vô cùng xinh đẹp.
Đối phương mặc đồng phục cấp ba, chừng mười bảy tuổi.
Ánh nắng chiều rọi qua ô cửa nhỏ, lông mi của hắn bị ánh mặt trời nhuộm thành màu đỏ vàng.
Đến khi hắn mở mắt, con ngươi đen sẫm hút toàn bộ ánh sáng.
“Em là ai?” Hắn cảnh giác nhìn cậu.
Thẩm Miên thấy hắn tỉnh lại, lập tức hoàn hồn.
“Em… em là Thẩm Miên.” Từ nhỏ đến lớn, cậu trưởng thành hơn người, nhưng vào lúc này lại vì một gương mặt mà lắp ba lắp bắp.
Người nằm trên sàn nhà lập tức ngồi dậy, hắn xoa mái tóc dài của mình, chống cằm, lạnh lùng nhìn cậu.
“Vậy em qua đây làm gì?”
Bây giờ Thẩm Miên mới nhớ ra mục đích mình sang đây.
“Anh là Dung Duyệt, anh Dung?”
Dung Duyệt gật đầu.
Thẩm Miên nhất thời im thin thít, cậu cứ tưởng mình sẽ gặp một đứa nhỏ không lớn hơn mình bao nhiêu, kết quả lại là một thiếu niên.
“Mẹ em bảo em sang đưa cơm cho anh.” Cậu nói một mạch.
Tầm mắt Dung Duyệt nhìn lên tay cậu nhóc, sau đó nhận bát.
“Cảm ơn em.”
So với Thẩm Miên, tay của hắn rất lớn, lúc nhận bát, thậm chí còn bao lấy ngón tay cậu.
Chẳng hiểu sao, trái tim Thẩm Miên loạn nhịp.
“Em đi đây.” Nói xong, cậu nhóc xoay người bỏ chạy.
Dung Duyệt căn bản không để ý nhiều, hắn vào phòng bếp rửa một đôi đũa rồi thong thả ăn cơm.
Buổi tối, Thẩm Miên nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu xuống ghế sô pha, ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở, đứng bên ngoài là Dung Duyệt.
“Ôi chao, Dung Duyệt à.” Lưu Dư từ trong phòng bếp đi ra.
“Con mang bát qua trả dì.” Thấy Lưu Dư, Dung Duyệt mỉm cười.
Thẩm Miên vươn tay, cầm bát về.
“Cơm ngon lắm ạ.” Hắn khen.
Giọng nói của Dung Duyệt trong trẻo, êm tai, lại có cảm giác xa cách kì lạ.
Lưu Dư nhìn nụ cười lóa mắt của Dung Duyệt, mở cờ trong bụng, hoàn toàn không buồn để ý đến thái độ của hắn.
Sau tối hôm đó, Thẩm Miên ngày nào cũng bị sai đi mang cơm cho Dung Duyệt.
Thẩm Miên cảm thấy ngoại hình của Dung Duyệt rất đẹp, nhưng không thích nổi.
Lúc cậu thay đổi cái nhìn về hắn là vào một ngày hội ở Lung Thành.
Hôm đó, Thẩm Miên cùng bạn bè đi xem lễ hội, một mình về nhà, dọc đường trượt chân té ngã, làm cách nào cũng không kìm được máu ở chân.
Vào lúc Thẩm Miên sắp khóc, một bóng người che khuất ánh mặt trời, đứng trước mặt cậu.
Thẩm Miên ngẩng đầu, Dung Duyệt mặc quần đùi, khoác áo kẻ xuất hiện trước mắt cậu.
“Em chảy máu rồi, làm sao đây?”
Bị một ông anh có kỹ năng sinh tồn thấp kém, còn không biết thưởng thức hỏi mình nên làm thế nào.
Thẩm Miên rốt cuộc không nhịn nổi nữa, “Oa” một tiếng gào khóc.
Hình tượng cool ngầu ở trường của Thẩm Miên hoàn toàn sụp đổ.
Dung Duyệt sợ hết hồn, lập tức xoa đầu an ủi đứa nhỏ.
“Đừng khóc đừng khóc, không sao, chảy chút máu cũng không chết được.”
Từ trước đến nay Thẩm Miên chưa từng gặp ai khiến người ta tức giận như thế.
Dung Duyệt cởi áo khoác, dùng mặt trong quấn quanh vết thương của Thẩm Miên, sau đó xoay lưng về phía đứa nhỏ, ngồi xổm xuống.
“Chúng ta mau về thôi!”
Thẩm Miên không suy nghĩ được nhiều, sướt ma sướt mướt leo lên lưng hắn.
Dung Duyệt cõng Thẩm Miên, cả đoạn đường chỉ yên lặng bước.
Dưới ánh mặt trời, Thẩm Miên nhìn Dung Duyệt trong khoảng cách gần, đôi mắt dần dần dán chặt lên mặt hắn.
Đây là một chuyện khiến người ta vô cùng khó hiểu, loài người luôn bị những thứ xinh đẹp mê hoặc.
Dung Duyệt cũng không phải người máy móc.
Hắn không đưa Thẩm Miên về nhà mà cõng cậu nhóc đến gặp bác sĩ trong trấn, bác sĩ vèo một cái đã xử lý xong vết thương của Thẩm Miên.
Lưu Dư biết được đầu đuôi câu chuyện, liên tục cảm ơn Dung Duyệt.
Thẩm Miên: “…” Ngày mình cũng đưa cơm cho anh ta, cũng coi như ân nhân cứu mạng mà anh ta có cảm ơn mình bao giờ đâu.
Ngày hôm sau, Thẩm Miên lết cái chân bị thương đi học.
Chuông xe đạp vang lên phía sau, cậu đi gọn sang một bên để nhường đường.
“Ê.” Giọng nói lười biếng vang lên trên đầu cậu.
Thẩm Miên ngẩng lên.
Dung Duyệt chậm rãi đạp xe bên cạnh cậu nhóc.
“Để anh đèo em đến trường.”
Thẩm Miên đẩy kính, lạnh lùng nói: “Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu.”
Cậu nhóc đã nói không cần, Dung Duyệt cũng không cưỡng ép.
Thẩm Miên chầm chậm bước, tiếng bánh xe chuyển động phía sau vô cùng chói tai.
Dung Duyệt không đi ngay, cứ thế rì rì theo sau Thẩm Miên.
“Em lên được chưa!” Thẩm Miên không nhịn được nữa, quay đầu.
Dung Duyệt vẫn không vui không buồn, chỉ chỉ lên yên sau của mình.
Thẩm Miên trèo lên.
“Ngồi vững.”
Dung Duyệt dặn dò, sức lực bị kìm nén nãy giờ bùng nổ trong nháy mắt, lao vọt về phía trước, Thẩm Miên giật mình ôm chặt eo đối phương.
Hàng xóm của cậu là một anh trai kỳ quái.
Qua mấy năm, nhận thức của Thẩm Miên biến thành nhà bên cạnh có một anh trai vô dụng.
Thẩm Miên mặc đồng phục cấp ba đẩy ra cánh cửa gỗ, Dung Duyệt nằm trên ghế sô pha, áo của hắn vén lên, làn da trắng bóc, cực kỳ quyến rũ, mái tóc đen bị gió thổi tán loạn.
Thẩm Miên đi tới, gọi hắn dậy: “Dung Duyệt!”
Dung Duyệt chau mày mở mắt, hắn nhìn Thẩm Miên, ngữ khí không vui.
“Em càng ngày càng vô phép, toàn gọi thẳng tên anh.”
Thẩm Miên hít sâu: “Hai ngày này mẹ em về Lung Thành, quên để chìa khóa lại cho em, em muốn sang đây ở nhờ một thời gian.”
“Tự nhiên đi!” Dung Duyệt lại nhắm mắt.
Thẩm Miên nhìn hắn, thở dài.
“Em sẽ chăm sóc anh thật tốt.”
Dung Duyệt vốn đang học đại học, nhưng gần đây lại đột nhiên về nhà.
Theo lời bàn tán của mọi người, Thẩm Miên biết được Dung Duyệt thực ra từ nhỏ đã mắc bệnh tâm thần, lên đại học, tâm trạng bất ổn nên mới phải chạy về.
Thẩm Miên cảm thấy Dung Duyệt chẳng có vấn đề gì, Dung Duyệt là người dịu dàng và đơn thuần nhất cậu từng gặp.
Dung Duyệt cảm nhận được Thẩm Miên vẫn đang đứng bên cạnh mình, hắn lại mở mắt nhìn cậu.
Vì ánh mắt của Dung Duyệt, Thẩm Miên suýt chút nữa không thể hô hấp, sắp sửa nghẹt thở mà chết.
Hắn thật sự quá đẹp, trong vẻ đẹp mang theo sự yếu đuối, chạm vào là vỡ.
Bởi dễ phá hủy như thế nên cậu phải rất thận trọng mới có thể bảo vệ được hắn.
Dung Duyệt không biết nấu cơm, Thẩm Miên đi siêu thị mua đồ ăn, hầu hạ ông nội này.
Lúc ăn cơm, Dung Duyệt thích đút một thìa lớn, sau đó từ từ nhai.
Khi cặp má mềm mại của hắn động đậy, mắt Thẩm Miên hoàn toàn không rời ra được.
“Thực ra em có chìa khóa đúng không?” Dung Duyệt tủm tỉm nhìn cậu.
Thẩm Miên cúi đầu, tuyệt nhiên không dám nhìn vào mắt hắn.
“Không có, nhưng mà nếu anh có chuyện gì cần giúp, em cũng có thể giúp một tay.”
“Ồ.” Dung Duyệt nhoẻn cười, nụ cười thêm mấy phần chân thành.
Lúc sang, Thẩm Miên chỉ mang theo cặp sách, Dung Duyệt tìm đồ ngủ trong tủ quần áo, cũng tìm cả đồng phục cấp ba của mình, giặt sạch để ngày hôm sau Thẩm Miên có quần áo mặc.
Nhà Dung Duyệt chỉ có hai căn phòng, lúc đi ngủ, Thẩm Miên chỉ có thể chung giường với hắn.
Buổi tối, Dung Duyệt chẳng mấy chốc đã vào giấc.
Còn Thẩm Miên thì trằn trọc, trong mũi cậu toàn là mùi hương của Dung Duyệt, thỉnh thoảng xoay người lại, khuôn mặt đó còn ở ngay trước mắt.
Thân thể của thiếu niên vô cùng kích động, Thẩm Miên run rẩy nắm chặt chăn, sợ tâm tư dơ bẩn của mình bị người ta phát hiện.
Dung Duyệt thật sự rất tàn phế, có khi đánh răng được một nửa lại đứng đực trước gương.
Thẩm Miên không nhìn nổi, có khi còn giúp hắn rửa mặt.
Khuôn mặt xinh đẹp mặc cho mình vuốt ve, Thẩm Miên không khỏi nhẹ tay, ngay cả tiếng hít thở cũng phải khống chế, sợ dọa đến hắn.
Chăm sóc Dung Duyệt xong, Thẩm Miên mặc đồng phục của Dung Duyệt đi học.
Cả tiết học ngày hôm đấy, Thẩm Miên như người trên mây.
Vì trên bộ quần áo này toàn là mùi của Dung Duyệt, quấy rối tâm tư của cậu.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Thẩm Miên thu dọn sách vở, chuẩn bị về nhà.
“Thẩm Miên.” Nữ sinh trong lớp, Tô Thu Vũ gọi cậu lại.
“Chúng ta cùng nhau đi ăn cái gì đi!!” Bên cạnh cô còn có Diệp Kình.
Thẩm Miên đương nhiên đồng ý.
Ba người bọn họ tới một quán cà phê, cười đùa vui vẻ.
Thấy thời gian không còn nhiều, Diệp Kình tạm biệt trước, nói phải về nhà.
Thẩm Miên định đi cùng nhưng Tô Thu Vũ giữ cậu lại.
“Chờ đã! Tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì?” Thẩm Miên không phát hiện ra xuân tâm của thiếu nữ.
Tô Thu Vũ hít sâu một hơi, lấy dũng khí mở miệng: “Tớ…”
“A, Miên Miên!” Một giọng nói chen vào, ngắt lời Tô Thu Vũ.
Trước khi Thẩm Miên kịp phản ứng, một gương mặt đảo ngược xuất hiện trước mắt cậu, Thẩm Miên giật mình né sang một bên.
Phía sau lưng, Dung Duyệt đứng thẳng dậy, nhìn cậu từ trên xuống.
“Sao anh lại ở đây?” Thẩm Miên hoảng đến mức trống ngực dồn dập.
Dung Duyệt tươi cười rạng rỡ, gật đầu với Tô Thu Vũ.
Sắc mặt Tô Thu Vũ đương nhiên không dễ nhìn.
Dung Duyệt làm lơ cô, ngoắc tay với Thẩm Miên.
Thẩm Miên lập tức ngồi thẳng, khó hiểu hướng về phía hắn.
“Sao vậy?”
Dung Duyệt cúi đầu, hôn lên môi cậu.
Đầu óc Thẩm Miên trở nên trống rỗng.
Nụ hôn qua đi, Thẩm Miên không biết mình tạm biệt Tô Thu Vũ thế nào, cũng không biết mình cùng Dung Duyệt về nhà ra sao.
Đến khi cậu hoàn hồn, Dung Duyệt đang ở phòng khách xem tivi, tự nhiên tự tại, hoàn toàn không để chuyện nụ hôn ở trong lòng.
Tiếng ve kêu lấn át tiếng tạp âm của quạt, ngày hè oi ả.
“Ban nãy anh làm cái gì?!” Thẩm Miên che miệng, vẻ mặt không dám tin.
“Anh thấy cô bé đó muốn tỏ tình với em, em rõ ràng không thích cô ấy nên anh ra tay trợ giúp.” Dung Duyệt nhìn cậu bằng ánh mắt vô tội.
“Không cần cảm ơn anh.”
Thẩm Miên không hề có ý cảm ơn hắn, cậu nổi giận đùng đùng chạy đến trước mặt Dung Duyệt, lên án nói: “Vậy anh cũng đừng giúp em bằng cách đó, nụ hôn đầu của em… Mất rồi!”
Dứt lời, Thẩm Miên lập tức nhớ tới xúc cảm trên môi Dung Duyệt, mặt đỏ lựng như sắp nổ.
Dung Duyệt nghe xong, không nhịn được cười.
“Đó cũng là nụ hôn đầu của anh, nếu em để ý đến vậy, cho em hôn lại một cái là được chứ gì.”
Thẩm Miên kinh hãi trước sự vô liêm sỉ của hắn.
Dung Duyệt thật sự không hề để tâm, chu mỏ về phía cậu.
Chết thì chết đi!
Thẩm Miên giữ gáy gắn, hôn một cách thô lỗ.
Đầu lưỡi quấn quít, thỉnh thoảng răng còn va vào nhau, nhưng chỉ cần tiếp xúc, tất cả dị thường đều bị vui sướng nhấn chìm.
“Ha.” Trong lúc dừng lại, nhịp thở của cả hai đều trở nên hỗn loạn.
Ngày hè chói chang, thời tiết này dễ khiến con người ta nóng nảy.
Máy móc trục trặc, cánh quạt ngừng chuyển động.
“Anh có ý gì?” Thẩm Miên nhìn hắn, trái tim bị con thỏ giảo hoạt này nắm chặt.
Hắn có thể nâng niu trái tim của cậu, cũng có thể bóp nát nó trong tích tắc.
Vỡ vụn, tan vào trong nước.
“Anh mới là người cần hỏi em có ý gì.” Khóe miệng Dung Duyệt cong lên.
Bàn tay đang bưng mặt của Thẩm Miên run rẩy, cậu không cách nào đè nén được tình cảm sắp phá kén bay ra.
Trong đó có yêu, có thẹn, có bất cam, có sợ hãi.
“Em thích anh.” Thẩm Miên nói: “Em muốn tới gần anh, muốn hôn anh, muốn chạm vào anh.
Tất cả suy nghĩ đó đã nảy sinh ngay khoảnh khắc chúng ta quen nhau.”
Sự thẳng thắn của cậu khiến Dung Duyệt vui vẻ.
“Anh thật sự quá tốt, không có ai không thương anh.” Sau mắt kính của Thẩm Miên, nước mắt chảy xuống.
“Còn em chỉ là người bình thường nhất trong đó, bị anh đầu độc, anh đừng đùa bỡn em.” Vì anh, trái tim em sắp hỏng rồi.
Dung Duyệt nhìn cậu, đôi mắt đen sẫm càng trở nên dịu dàng.
“Hôn anh tiếp đi!” Hắn không giải thích gì, chỉ nói vậy.
Thẩm Miên khóc, bưng mặt hắn, theo lời Dung Duyệt hôn lên trán hắn, mũi hắn, má hắn, hôn lên bờ môi của hắn.
Đôi môi như hoa anh túc khiến người ta nghiện.
Nhịp thở của Dung Duyệt cũng hỗn loạn, hắn tiếp tục ra lệnh.
“Nhiều hơn nữa, sờ anh đi.”
Thẩm Miên như si như mê nghe theo lời Dung Duyệt, đưa tay chạm vào người hắn.
Từ gương mặt xinh đẹp, đến chiếc cổ mảnh khảnh, lồng ngực trắng nõn và vòng eo nhạy cảm…
Dung Duyệt vùi mặt trên người Thẩm Miên, ngầm đồng ý với hành động bừa bãi của cậu.
Thẩm Miên sắp điên rồi.
Hai người khiêu khích nhau, Dung Duyệt nhẫn nại tới cực điểm trở tay đè cậu xuống ghế sô pha.
“Em sẽ chịu trách nhiệm với anh đúng không?” Dung Duyệt nhìn Thẩm Miên hết sức chuyên chú, sung sướng tràn ngập tứ chi bách hài.
Thẩm Miên bị hắn tiến vào, đau đến mức víu chặt lấy lưng đối phương.
Dung Duyệt nói ngược rồi!
Sô pha quá chật, cả hai vất vả thích ứng lẫn nhau.
Dòng sông thời gian trôi qua.
Thẩm Miên càng ngày càng cao, còn cao hơn cả Dung Duyệt.
Cậu chọn ngày lành tháng tốt come out với người nhà, sau đó kéo Dung Duyệt đi ở chung.
Cuối cùng, Thẩm Miên cũng hiểu vì sao Dung Duyệt muốn mình chịu trách nhiệm.
Năng lực làm việc của Dung Duyệt không ai có thể nghi vấn, nhưng bản lĩnh trên phương diện sinh hoạt chính là một kẻ tàn phế.
Bọn họ dây dưa, vậy mà đã ở bên nhau rất nhiều năm.
Bình an vô sự, vui vẻ hạnh phúc.
Đến khi hạt cát thời gian có thể chất thành pháo đài, gió đêm ngừng thổi.
Giọng nói êm ái của Dung Duyệt vẫn vang lên bên tai cậu.
“Anh cảm thấy nếu có thế giới song song, ở đó anh nhất định cũng yêu em.”.