Hả? Uống thử cái kia sao?
Quý Hạ chưa thể nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhưng vẫn cố nhịn sự xấu hổ xuống, nhìn sang phía vừa rồi một lần nữa. Cũng may đôi “vợ chồng son” người ta đã tách ra, đang ngọt ngào nắm lấy tay nhau. Đồ uống trong tay cô gái đó là loại cực kỳ mộng ảo, trái tim màu lam, còn pha lẫn chút sắc vàng, có lớp kem bơ ở trên, trên đó điểm xuyết đường cong bảy sắc cầu vồng, phối màu y như Ponycorns.
Chẳng qua loại ly này là ly có hai ống hút, nhìn là biết ngay loại đồ uống dành cho các cặp đôi yêu nhau.
Vì sao lại muốn uống cái này? Là bởi thích màu sắc của nó sao?
Quý Hạ nhìn mèo con nhà mình, trong mắt có chút khó hiểu.
Chẳng lẽ mèo con mình nuôi là một con mèo có tâm hồn thiếu nữ?
Hoặc là cậu ta vừa mới biến thành người nên tò mò với tất cả mọi thứ trên thế giới loài người, tất cả đều muốn nếm thử, chẳng qua trong tay không có tiền mà thôi? Làm một con mèo nuôi trong nhà, cực kỳ tự nhiên làm nũng với chủ nhân.
Được rồi, mua!
Mua size lớn!
“Đồ uống mộng ảo kia phải không?” Quý Hạ nắm tay Vân Bạch, cô vừa dẫn anh đi đến cửa hàng, vừa nhỏ giọng hỏi.
Vân Bạch nâng đôi mắt màu hổ phách của mình lên, hình như đáy mắt còn phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Lúc làm một con mèo, anh chính là một con mèo xinh đẹp, hiện tại biến thành người, sự xinh đẹp đó không hề thuyên giảm mà ngược lại còn cảm giác có lực sát thương lớn hơn.
Cánh môi hồng nhuận của anh khẽ cong, ngoan ngoãn gật đầu, chờ mong nhìn cô.
Điểm xấu hổ duy nhất chính là vào tiệm rồi, không khác gì suy đoán của Quý Hạ, trên menu đồ uống mới thì hình ảnh của loại nước này được in rất lớn, phía bên dưới viết “đồ uống tình nhân”.
Mà sau khi Quý Hạ thanh toán tiền, nhân viên cửa hàng còn tủm tỉm cười, đặc biệt lấy ống hút thủy tinh có gắn trái tim cắm vào trong nắp, “Đúng là cặp đôi có giá trị nhan sắc cao, hơn nữa hai người còn là vị khách thứ 100 mua đồ uống mộng ảo của tiệm chúng tôi, nên tôi đặc biệt tặng cốc và ống hút thủy tinh cho hai người giữ làm kỷ niệm, hy vọng hai người sẽ thích chúng.”
Quý Hạ lập tức xấu hổ, muốn mở miệng nói bọn họ không phải đâu.
Lên phố một chuyến mà cứ như có thêm một cậu bạn trai nhỏ, rõ ràng đây là mèo to nhà cô mà. Làm yêu quái hẳn là cũng muốn học về đủ loại đồ vật trong thế giới con người đi, hơn nữa anh rất đẹp trai, về cơ bản rất hợp với thẩm mỹ của cô. Nhưng ở thời điểm anh đơn thuần như thế này mà cô lại “nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của”, thì có khác gì những người đáng khinh đâu?
Làm “trưởng bối” của Vân Bạch, làm mẹ của Cam Ngọt, cô phải có trách nhiệm dạy dỗ mèo con thật tốt!
Quý Hạ thầm nghĩ, đang định mở miệng.
“Thích.” Giọng nói mềm mại vang lên bên cạnh.
Quý Hạ theo bản năng nhìn sang, thì thấy đáy mắt của Vân Bạch hơi sáng lên khi nhìn cái ly và ống hút kia.
Nhân viên cửa hàng cũng bị thanh âm mềm mại kèm theo chút lạnh lùng hấp dẫn, liếc mắt nhìn thẳng vào trong mắt Vân Bạch.
Thấy anh mang vài phần hồi hộp, họ lập tức hiểu ra.
Hết tám phần còn chưa phải là một cặp đôi thật sự, bạn nam này vẫn còn đang theo đuổi nha!
Trạng thái lập tức chuyển biến, cảm thấy mình như một vị thần trợ công, nhân viên của quán nhanh chóng đứng thẳng người, “Mời quý khách ra kia ngồi chờ.”
Không cho Quý Hạ cơ hội giải thích, cô ấy lập tức xoay người đi sang vách bên cạnh, báo cho nhân viên pha chế đơn của khách.
Được rồi.
Nể tình mèo con thích như vậy, nhưng chốc nữa cô phải dặn dò mèo con, mèo con đẹp trai lại đơn thuần như anh rất dễ bị người xấu theo dõi ở bên ngoài. Đặc biệt là khi đã biến thành người cũng phải chú ý an toàn mới đúng, không thể dễ dàng tin người được.
Đặt ly đồ uống vào tay Vân Bạch, Vân Bạch nâng mắt, đuôi mắt hơi sáng lên. Dường như nghĩ đến điều gì đó, khóe môi anh cong cong, ngoan ngoãn cười, “Cảm ơn chị.”
“Khụ.”
Cậu thiếu niên thật sự quá chói mắt, sắp chọc mù mắt Quý Hạ rồi, làm Quý Hạ bất giác ho nhẹ, nhìn đi chỗ khác. Trong tay cô xách theo mấy món vừa mua được, cùng cậu chàng ngồi xuống bàn.
“Lạnh quá.”
Lập tức nghe thấy Vân Bạch mở miệng.
Đồ uống này là đồ uống đá, hiện tại thời tiết đã chuyển lạnh, không phải mèo con vì sợ lạnh, sợ mùa đông không có chỗ ở nên mới đến ăn vạ mình sao? Hiện tại sẽ không cảm thấy lạnh chứ?
“Em có thể uống đồ lạnh không? Hẳn là sẽ khó chịu chứ?” Quý Hạ cau mày, lo lắng hỏi.
Vân Bạch ôm ly, ngậm ống hút hút một ngụm, đôi môi đỏ mọng lập tức trở nên ướt át. Anh nâng mắt lên, cặp mắt mèo cũng rất sáng ngời, “Có thể, nhưng không thể uống nhiều.”
Đôi mắt màu hổ phách của anh không ngừng đậm hơn, đầu ngón tay tuyết trắng thon dài đặt lên quả đào được gắn trên giữa ống hút thủy tinh, khẽ vuốt ve qua lại, nhìn Quý Hạ ngồi đối diện mình.
Mỗi khi cô cười luôn mang theo độ cong dịu dàng, nói chuyện thì mềm mại, nhẹ nhàng cực kỳ. Cô rất đẹp, nhưng không phải kiểu đẹp có tính công kích mà ngược lại, đẹp theo kiểu ôn hoà đằm thắm, là loại càng nhìn nhiều thì trong lòng sẽ càng cảm thấy thoải mái.
Giờ phút này cô đang vươn tay chỉnh lại vành mũ trên đầu anh, mềm mại nói.
“Ừ, uống ít thôi nha.”
Hầu kết của Vân Bạch tự dưng hoạt động lên xuống, anh vội ngậm ống hút để che giấu, cúi đầu gật gật, một lát sau mới mở miệng, “Đè chặt.”
“Cái gì?”
Quý Hạ vừa mới lấy di động ra thì nghe thấy câu nói đó làm cô hơi khó hiểu.
Ánh mắt của mèo con trong suốt, “Mũ đè lên lỗ tai, khó chịu.”
Được rồi.
Quý Hạ đã biết.
Đây chính là tai đã dựng lên rồi.
Ánh mắt của Quý Hạ bất giác nhìn lên mũ anh, không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra, nhưng nếu quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện hai bên mũ vốn là nơi mọc tai mèo của Vân Bạch có hai cục u nhỏ nổi lên, lỗ tai rất mềm rất nhỏ nên cục u cũng không rõ ràng lắm.
Quý Hạ hơi buồn cười, “Thu hồi lại đi, không được nói chuyện này ở bên ngoài.”
“Ừm…..”
Mèo con tủi thân, hai cục u giật giật, hình như đang cố gắng thu lại.
Quý Hạ mỉm cười gật đầu, khen mèo con nhà mình, “Ngoan.”
“Hạ Hạ, uống.”
Vân Bạch cũng chỉ tủi thân hai giây, giây tiếp theo đã đẩy ly đồ uống trong tay sang chỗ cô, nhìn cô.
Quả nhiên, hai người cùng uống một ly vẫn quá sức kỳ quặc, đặc biệt là uống cùng mèo con nhà mình. Nhưng nhìn ánh mắt của Vân Bạch giống như lúc trước dùng món đồ chơi anh thích nhất trêu chọc anh, anh không với tới lại rất muốn có, ánh mắt vừa mong chờ lại vừa khát vọng.
Cái này bảo con sen của mèo như cô làm sao từ chối được đây!?
Quý Hạ lập tức nhận ly nước còn thừa một nửa, “Uống cũng không ít rồi, không được uống nữa.”
Sau đó ngậm vào ống hút còn lại, hút vào.
“Ngón tay lạnh quá.”
Ngay sau đó, trước mặt cô xuất hiện một đôi tay. Vân Bạch nghiêng người về phía trước tìm được tay cô, như là muốn chơi trò tay bắt tay trước kia cùng chơi với Quý Hạ. Anh nhét tay mình vào trong tay Quý Hạ, muốn Quý Hạ cảm nhận được sự lạnh lẽo này.
Tại một nơi rất xa cửa hàng ---- “Cậu nhìn đôi tình nhân trong cửa hàng kia đi, ui trời tay nắm tay ngọt ngào chưa kìa, hơn nữa giá trị nhan sắc còn cực cao nữa.”
Thính giác của Quý Hạ không nhạy bén như mèo, cũng không thấy đôi mắt của Vân Bạch cong cong, giống như tìm được món đồ chơi mình thích nhất.