Quý Hạ vẫn đang ngậm ống hút, hút một ngụm đồ uống lạnh, sinh tố lạnh vị sữa chua chua ngọt ngọt vào bên trong miệng. Thời tiết bây giờ dẫu sao vẫn còn lạnh, Quý Hạ bị kích thích bất ngờ, cơ thể run lên một lát, còn chưa kịp phản ứng thì cái tay kia của mèo nhà mình đã nhét vào trong tay của cô.
Vừa rồi anh bưng cốc, quả thật ngón tay đã lạnh buốt, đầu ngón tay mềm mại không có một chút cảm giác thô ráp nào, giống như là một miếng ngọc ấm áp, sự mềm mại vẫn luôn chui vào trong lòng bàn tay cô.
Quý Hạ ngước mắt chỉ nghe thấy anh nói một câu như vậy.
Giọng của thiếu niên rõ ràng là kiểu mang khuynh hướng lạnh lùng, nhưng không biết có phải là bởi vì bản thân anh vốn đặc biệt thích tìm Quý Hạ làm nũng không, vừa nói đã luôn cho người ta cảm giác mềm mại. Nhưng anh lại có một khuôn mặt tinh xảo lạnh như băng, cảm giác tương phản kia, rất dễ dàng có thể khiến lòng người nảy sinh cảm giác thỏa mãn.
Cho dù trong lòng Quý Hạ cảm thấy thế này quá mức thân thiết, nhưng vẫn không nhịn được véo đầu ngón tay anh, cười mở miệng, “Mùa đông rồi, đã quên bản thân vì sao đến chỗ chị hả? Còn để bị lạnh.”
Coi chừng sự tò mò hại chết mèo con.
Quý Hạ vừa nói, vừa véo đầu ngón tay anh.
Chú mèo lớn chớp mắt, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai, mái tóc đen bị ép vểnh lên tùy tiện, tràn ngập cảm giác thiếu niên.
Nhìn rất ngoan.
“Không sao, ấm lên là tốt rồi.”
“Vậy… Chị gái giúp em sưởi ấm đi.” Anh thấp giọng từ từ lên tiếng, đáy mắt trong veo hoàn mỹ.
Mặt Quý Hạ có hơi nóng lên, “Gọi tiếng chị gái này có chút…”
Trong lòng rõ ràng biết không phải chị em, kết quả còn trách cái tình thú này là tình huống gì.
Nói rồi, Quý Hạ cúi đầu hút thêm một ngụm đồ uống nữa.
Sinh vật như loài người, chính là thích thì mặc kệ là người hay sinh vật gì khác đối xử đặc biệt với bản thân, cảm giác đặc biệt này sẽ khiến bọn họ nảy sinh một cảm giác thỏa mãn.
Nhìn biểu cảm của Quý Hạ, Vân Bạch híp mắt, hài lòng nghĩ.
Quý Hạ tiếp tục hút đồ uống, lông mày chợt nhíu lại, sinh tố được chế biến thành kiểu dáng có màu sắc rực rỡ, dùng không ít nguyên liệu, lúc uống vì đẹp mắt nên cũng không khuấy đều, có một số nguyên liệu uống vào trong miệng trong phút chốc lại chua dị thường, khiến Quý Hạ không chút phòng bị lập tức bị chua đến bừng tỉnh.
“Chua sao?”
Vân Bạch nghiêng đầu hỏi một câu.
Lập tức nhét tay mình vào trong tay Quý Hạ, chống người, cơ thể nghiêng về phía trước, ngậm lấy ống hút bên kia.
Gương mặt nhẵn mịn gần như không có lỗ chân lông nháy mắt áp sát quá gần.
Quý Hạ hơi giật mình, có chút sững sờ nhìn anh.
Sợi tóc mềm mại buộc ở say gáy từ đằng sau cổ rũ xuống phác họa ra đường nét bên ngoài dịu dàng của cô, lúc ngẩn người nhìn bản thân thế này, đáy mắt tràn đầy hình ảnh bản thân được phóng đại.
Lần này không cần Quý Hạ tự suy nghĩ hành động này có phải quá thân mật rồi hay không, bên tai đã nghe thấy tiếng hô khẽ nho nhỏ.
Ban nãy cô gái nhìn về phía bên này nào nghĩ đến có thể ăn được viên kẹo chua chua ngọt ngọt như vậy đâu. Nhất là chàng trai đẹp đẽ đang chống người, đáy mắt có chút ngoan ngoãn hững hờ, tay vẫn nhét vào trong tay chị gái nhỏ nhìn rất dịu dàng ở phía bên kia, ngậm một bên khác của ống hút hình trái tim, đối diện nhìn chị gái nhỏ.
Đây là kiểu yêu đương chua chua ngọt ngọt gì chứ, là thứ người bình thường xứng có được sao??
Trong nháy mắt Quý Hạ lấy lại tinh thần, cảm xúc càng lúc càng mãnh liệt đối với sự chột dạ cùng tiếng hô giống như mấy bà cô lập dị của bản thân.
Sao có thể lôi kéo một con mèo nhỏ vô cùng thuần khiết phạm tội được?!
Cơ thể Quý Hạ lùi về sau, có chút nghiêm túc muốn nói gì đó với Vân Bạch.
Tay của Vân Bạch rời khỏi tay Quý Hạ, anh dừng lại trong chớp mắt, dáng vẻ vô tội nhìn qua, có chút nghi hoặc.
“Sao thế?”
Lúc này nên nói gì giờ?
Dạy một con mèo nhỏ, nói với nó rằng bên ngoài đều là người xấu, đều đang ngấp nghé vẻ đẹp của em? Em phải bảo vệ tốt cho bản thân??
Hay là dạy một tiểu yêu tinh về tình cảm của nhân loại?
Bất kể cái nào đều không phải là thứ cô am hiểu có được không?
Vì thế khi nhìn đôi mắt quá mức đơn thuần của đối phương, lời của Quý Hạ cuối cùng vẫn giấu ở trong miệng.
Được thôi, cũng chả có gì, dù sao cũng là mèo nhà cô mà.
Tạm thời trong khoảng thời gian này cô trông coi kỹ là được, về sau có thời gian cho những thứ này thì chậm rãi dạy từng chút một, tốt nhất còn có ví dụ minh họa mới có thể khiến người ta hiểu rõ, dù sao bắt đầu chỉ có kiến thức lý thuyết thì hiển nhiên là không được rồi.
Nhưng mà chuyện này rõ ràng không thể đợi tiếp nữa.
Quý Hạ rốt cuộc cũng chú ý đến việc hai người gần như quá mức nổi bật, cô đi đến quầy lấy một cái túi, đặt đồ uống chưa uống xong và cốc thủy tinh bỏ vào trong túi, rồi kéo theo Vân Bạch đi ra ngoài.
Vân Bạch cũng cực kỳ tự giác, duỗi tay nắm chặt lấy tay Quý Hạ, còn mở miệng trước khi Quý Hạ lên tiếng nói chuyện, “Hạ Hạ đã nói mèo con ra ngoài phải ngoan, không thể chạy lung tung, cũng phải có dây dắt. Hạ Hạ không cho dây dắt còn không nắm tay, mất em làm sao bây giờ?”
Điều này hình như là trước kia cô ôm Cam Ngọt xuống lầu hóng gió đã nói với Cam Ngọt, lúc ấy chỉ là giáo dục Cam Ngọt đang không hài lòng với dây dắt trên cổ mình.
Nhưng mà bây giờ… Dây dắt…?
Ánh mắt Quý Hạ rơi trên chiếc cổ trắng nõn của Vân Bạch, yết hầu tinh xảo của anh hoạt động lên xuống theo lúc nói chuyện.
Quý Hạ muốn che mặt, vì suy nghĩ cực kỳ không thích hợp của bản thân.
Cho chàng trai trẻ xinh đẹp dây dắt để làm gì, đây là cô play tại hiện trường hả? Cho dù cô hiểu biết sâu rộng, nhưng cái này có phải vẫn quá kích thích rồi?
Mèo con không được phép nói lời này, sao có thể nói kiểu này chứ!!
Quý Hạ kéo tay của Vân Bạch, vừa nghĩ vừa dạy dỗ.
Vân Bạch cũng không biết rốt cuộc là có nghe vào được hay không, lúc đi trên đường thiếu niên xinh đẹp thuận miệng đồng ý, sát lại rất gần Quý Hạ, còn nắm lấy đầu ngón tay Quý Hạ, vuốt ve đi vuốt ve lại.
Đơn giản chỉ là vì anh không có cách nào nắm lấy.
Một tay khác của Quý Hạ còn xách túi, trong lòng cảm thán, khóe môi lại bất giác nhếch lên.
Đang nói chuyện, bên kia lại truyền đến âm thanh có chút kinh ngạc và vui mừng.
“Cửa hàng trưởng Quý?”
Quý Hạ sững người trong nháy mắt, nghiêng đầu nhìn qua.
Vân Bạch cũng nhìn qua theo.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc tây trang màu xám bạc mang theo ý cười vội vàng đi tới, trước ngực anh ta còn đeo thẻ công tác, là giám đốc phụ trách siêu thị cỡ lớn này.
“Giám đốc Trương.” Quý Hạ gật đầu, mang theo nụ cười có chút chuyên nghiệp, “Hôm nay sao lại trùng hợp như vậy, gặp được anh ở đây?”
“Tôi cũng nói mà, vừa rồi ở trong cửa hàng còn định gọi điện thoại cho hai người đấy. Lễ kỷ niệm cửa hàng tôi muốn mời cửa hàng trưởng Quý đến tư vấn một chút, nhưng lại vừa nhận được tin rằng chiều nay cửa hàng trưởng Quý nghỉ rồi.” Thái độ của người đàn ông cực kỳ ân cần khiến Vân Bạch híp híp con ngươi mèo của mình.
Giám đốc Trương nhìn qua, “Hóa ra là dẫn theo em trai đến mua đồ sao? Thẻ tôi đưa cô dùng rồi chứ? Thẻ nội bộ có mức giảm giá rất lớn đó.”
Giám đốc Trương hiển nhiên rất am hiểu trò chuyện tới lui với người khác, nói rồi nhìn về phía Vân Bạch nở nụ cười, “Cậu nhóc này trông đẹp trai thật đấy, người nhà mấy người gen tốt ghê, cơ mà lần sau nhớ giúp chị gái cậu xách đồ nhé, để chị gái cậu xách nhiều đồ nặng như vậy.”
Vân Bạch ở bên cạnh liếc nhìn túi trong tay Quý Hạ, rồi lại nhìn bản thân đang dùng hai tay đùa nghịch ngón tay của Quý Hạ, khóe miệng lạnh lùng giương lên.