Đợi tới khi tạm biệt ở hội trường, đôi mắt của Phó Cần Dư khá sâu sắc, nhìn Quý Hạ bận tới bận lui, trời đang là mùa đông nhưng trên trán vẫn đổ một lớp mồ hôi mỏng, sợi tóc mềm mượt dính ở giữa trán, đúng là một vẻ đẹp khác.
Vân Bạch cũng chủ yếu ở sau Quý Hạ, giúp chuyển đồ lấy đồ.
Cậu thanh niên quá đẹp trai nên thu hút ánh nhìn của không ít người xung quanh.
Còn Quý Hạ thì nở nụ cười ôn hòa, không phải nụ cười miễn cưỡng máy móc mà trông rất chân thành, khiến người khác cực kỳ muốn có được.
Nhưng mà xem ra sự rung động nhất thời của anh ta đã không còn cơ hội nữa rồi, giống như là đã thua, hơn nữa với tình hình trong nhà đúng là cũng không cho phép anh ta cưới một cô gái như vậy.
Mẹ Phó Cần Dư đứng bên cạnh anh ta, thấy anh ta nhìn Quý Hạ mất hồn mất vía thì không khỏi cau mày: "Tiểu Dư, con quên mẹ đã nói gì với con rồi sao? Con phải qua lại nhiều hơn với các tiểu thư thực sự xuất thân từ đại gia tộc, chứ không phải cô gái như vậy."
"Mẹ."
Phó Cần Dư cau mày, trầm giọng gọi một tiếng.
May mà họ cách xa cho nên Quý Hạ không nghe thấy, hoặc là nghe thấy cũng không để ý quá nhiều.
Tiền Quân ở bên này kéo tay mẹ chồng của cô ta, tươi cười kiêu căng, còn cố ý giới thiệu với mẹ chồng: "Mẹ nhìn xem, đó chính là bạn đại học, bạn cùng phòng con nói với mẹ, bây giờ đang làm công việc này. Con đặc biệt tìm phòng làm việc của họ để phụ trách tiệc mừng thọ của mẹ đấy, mẹ xem có hài lòng không ạ? Mẹ phải biết bạn cùng phòng của con là người mà lúc học đại học, năm nào cũng ẵm được học bổng xuất sắc đó."
Quý Hạ nghe thấy thế thì không kìm được cong môi.
Lại nữa rồi.
Hình như luôn có những người bất cứ lúc nào cũng muốn nói với người khác rằng mình sống tốt hơn người vốn dĩ có năng lực cao hơn mình.
Cô cũng không biết đây là tâm lý gì.
"Quý Hạ."
Tiền Quân hơi hất hàm, vẫy tay với Quý Hạ, ra hiệu Quý Hạ tới đây chào hỏi với mẹ chồng của cô ta.
Quý Hạ vỗ về Vân Bạch đang hơi nhíu mày rồi nhấc chân đi qua đó "Chúc bác sinh nhật vui vẻ."
Thái độ rất chỉn chu, nụ cười dịu dàng khiến người ta cảm thấy rất có cảm tình.
Mẹ chồng của Tiền Quân lại xoi mói Quý Hạ một lượt: "Phòng làm việc của cô là tự mình thành lập sau khi tốt nghiệp à? Cô có người yêu chưa?"
"Có rồi ạ, nhưng mà cháu cảm thấy, tình trạng cuộc sống của cháu hình như chẳng liên quan gì tới tiệc đón sinh nhật của bác nhỉ?"
Nụ cười của Quý Hạ vẫn dịu dàng.
Bà bác ngại ngùng một lúc, hừ một tiếng: "Đợi cô kết hôn sinh con rồi thì biết, dù mình có giỏi thì làm sao, một nửa không đáng tin cậy thì tới lúc hối hận cũng là cô thôi. Đây là tôi có ý tốt khuyên cô, đừng nhìn mặt mà tiêu tiền cho người ta, cẩn thận bị lừa rồi cũng chẳng biết đấy."
Ban đầu nói cô, Quý Hạ cũng chẳng có phản ứng gì. Nhưng mà lời này rõ ràng là không biết Tiền Quân đã nói cái gì về Vân Bạch với người này rồi, ném đá giấu tay chỉ tới Vân Bạch. Nụ cười Quý Hạ tắt ngúm, khuôn mặt dần dần sa sầm.
"Hôm nay là sinh nhật của bác, vốn dĩ là một ngày tốt đẹp, cháu cũng chẳng muốn cãi cọ gì với bác cả. Nhưng mà cháu cũng chẳng hiểu nổi bác, cuộc sống của mình thì là của mình, nếu cứ gửi gắm vào người khác, vậy còn gọi gì là cuộc sống của mình nữa? Cháu dựa vào hai tay để ăn cơm, tất cả đều là tự mình kiếm, sạch sẽ vô cùng, người mình thích cũng chắc chắn là rất thích mới ở bên nhau, không màng lợi ích. Đã là thế kỷ mới bao lâu rồi, nữ chủ tịch công ty đại chúng không biết có bao nhiêu người rồi, sao ở trong mắt bác lại mang tư tưởng cũ rích của thế hệ trước như thế chứ? Hơn nữa nói ra ở nơi công cộng...."
Mặc dù tiếng nói của Quý Hạ dịu dàng hòa nhã nhưng nụ cười đã dập tắt, lúc nhìn thoáng qua chợt thấy khí thế rất đáng kinh ngạc. Khí chất hiện ra từ trong xương tủy đó khiến người khác theo bản năng phải né tránh, cô chậm rãi bổ sung thêm vào lời vừa nói: "Đúng là không tốt lắm."
"Đương nhiên hôm nay là sinh nhật của bác nên bác sẽ thấy được, đội đứng đầu hạng mục thiết kế xây dựng thành phố S, giành được hạng 1 trong cuộc thi Suym sẽ đem tới bất ngờ cho tiệc mừng thọ của bác. Dĩ nhiên, bây giờ cho dù là phía khách hàng hay là bên thiết kế, hợp đồng ban đầu chúng ta ký kết chính là căn cứ vào cơ sở tôn trọng lẫn nhau để hợp tác, mong bác xin lỗi bạn trai của cháu ạ."
Suym?
Có mấy người hiểu được trong số đó đều hít một hơi khí lạnh.
Mặc dù vào năm ngoái nghe nói rằng trong nước có một văn phòng tạo ra kết quả bất giờ cho giải quán quân của Suym, nhưng vì không liên quan mật thiết tới ngành nghề của họ, nên chẳng có bao nhiêu người biết được giải thưởng này cuối cùng lại rơi vào đội của Quý Hạ.
Vân Bạch cũng đã đi lên phía trước, đứng bên cạnh Quý Hạ. Anh giương ánh mắt lạnh lùng nhìn người xung quanh một lượt, cuối cùng rơi trên mặt của Tiền Quân.
Giọng nói vừa lạnh lùng vừa xuôi tai.
"Có vài người càng không có gì càng biết khoa trương, Hạ Hạ cảm thấy đều là người trưởng thành rồi không đến nỗi trẻ con như thế, nhưng mà rất rõ ràng, trên thực tế còn có người ảo tưởng hơn cả trong tưởng tượng. Những thứ bản thân cầu mà không được, thì lại muốn gõ vào cảm xúc của người khác trên một phương diện khác được gọi là ghen tị đấy."
Vân Bạch hơi đăm chiêu: "Cô ghen tị với Hạ Hạ sao?"
Sau đó lại gật đầu: "Ừm, Hạ Hạ xuất sắc như thế, cô ghen tị cũng là điều đương nhiên."
Người xung quanh:...
Hài hước đấy.
Lời này đều để cậu nói hết đấy.
Thật ra bọn họ nói cũng đúng, tiệc mừng thọ tốt đẹp, bản thân tự nói vui vẻ gì đó không phải tốt ư, không nên làm những chuyện có, không có như thế này. Lần này thì tốt rồi, ầm ĩ tới mức bản thân cũng chẳng vui, hà tất gì phải thế chứ.
Phó Cần Dư cũng cau mày, mẹ anh ta lại không đồng ý: "Con xem, còn nhanh mồm nhanh miệng như thế, mẹ đã nói với con từ lâu rồi, cô gái như này có gì đáng để thích chứ?"
"Ha..."
Một tiếng cười nhạo trầm thấp vang lên bên cạnh.
Mẹ Phó Cần Dư sững sờ, chỉ cảm thấy trước mắt thoáng qua một thứ sáng loáng gì đó, có người nhấc chân bước ra khỏi đám người.
Áo khoác màu xanh quân đội, quân phục cổ đứng khuy đối xứng, những ngôi sao trên quân hàm đang tỏa sáng cũng chính là thứ thoáng qua mắt mẹ Phó Cần Dư.
Vài người nhìn thấy ông, mặc dù không biết người này là ai nhưng vẫn biết quân hàm. Từng người đều ngỡ ngàng thảo luận, không biết người này đi vào thế nào.
Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo vài phần nuông chiều.
"Hạ Hạ."
Hạ Hạ sững người, Vân Bạch cũng sững sờ, cùng lúc quay đầu lại.
Vân Bạch bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông như vậy, lông mày trong nháy mắt nhíu lại.
Bộ dạng rất cao, mặt....hình như cũng không tệ, xưng hô thân thiết nữa.
Mèo rất tủi thân.
Có quan hệ gì với Hạ Hạ chứ?
Vân Bạch cầm tay Quý Hạ theo bản năng.
Quý Hạ:!
"Anh trai! Sao anh..."
Quý Hạ hiển nhiên ngơ ngác một lúc.
Thấy người đàn ông tiến lên trước, khóe môi cong lên, ánh mắt hơi lạnh lùng lướt qua người thằng nhóc đang kéo tay của em gái mình.
Anh trai?
Người còn lại đều theo bản năng nhìn về phía Quý Hạ.
Sau đó trong phút chốc tiếp thu xưng hô này, rồi lại nhìn kỹ lần nữa. Quả thật, dung mạo hai người rất giống nhau, chỉ là một người thì lạnh lùng còn một người lại luôn tươi cười, cho nên khi nhìn lần đầu tiên, trong chốc lát không thể nhận ra ngay được.
"Em đã đưa bạn trai về rồi, anh không thể đến xem tên nhóc nào lừa em gái cục cưng của nhà anh đi à?"