Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Hòa Tân Tinh Cầu, một địa phương với những vùng đất hoang vu.

Nơi này cơ hồ không tồn tại thực vật, nơi nơi đều là khối đá cứng rắn. Trên tinh cầu này, tất cả mọi người đều tận dụng khoáng vật để sống, bọn họ dựa vào khai thác quặng cùng người ngoại giới tới tinh cầu làm giao dịch, đổi lấy đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt thông thường.

“Tiểu Hữu, dì Lương kêu cậu về nhà ăn cơm!”

“Ừm!” – Thiếu niên với khuôn mặt xám xịt ngay tức khắc nở nụ cười, một đôi mắt màu đen long lanh xao động tràn ngập linh khí.

Ninh Hữu xoay lưng, ở một nơi mà người khác không nhìn tới được, cái xẻng nhỏ dùng để đào mỏ trong tay chợt lóe lên một mảnh hào quang màu đỏ, rồi bỗng nhiên hóa thành một chiếc vòng tay được điêu khắc tinh mĩ, vừa mang theo sắc lửa mà cũng có một chút sắc vàng, chụp lên trên cổ tay trái của cậu.

Ninh Hữu chớp chớp mắt với vòng tay dị thường hoa mỹ đáng chú ý trên tay kia, hoa văn phiền phức trên vòng tay hiện lên hồng quang trong mấy giây, như là kháng nghị, cuối cùng vẫn là không tình nguyện thu liễm hào quang của mình, trở lại một mảnh yên tĩnh.

Sau đó, biến thành một chiếc vòng tay màu đen cực kỳ bình thường.

Ninh Hữu cong cong khóe miệng, mở đôi mắt thật to, nét mặt tràn đầy ý cười:“Lăng Vân ngoan.”

Chiếc vòng ở cổ tay tựa như không muốn xa rời cậu mà cọ cọ, chọc lấy một trận cười khẽ của Ninh Hữu.

“Được rồi, đừng nháo nữa, chúng ta phải về nhà.”

——

“Mẹ, con đã trở về!” – Ninh Hữu chưa bước tới cửa đã vui vẻ hô lên, chạy như bay vào trong một ngôi nhà không đáng chú ý kia.

Lương Mạn ôm lấy tiểu nhi tử đang nhào vào trong lòng ngực mình, oán trách nói: “Tại sao bộ dáng vẫn cứ hấp tấp như vậy, nếu té ngã thì biết phải làm sao?”


Ninh Hữu từ trong lồng ngực Lương Mạn khẽ nâng khuôn mặt nhỏ của mình lên, hai má phình phình.

Một đầu ngón tay của Lương Mạn chọc lên má cậu, “Phốc” một tiếng, Ninh Hữu liền đem không khí trong miệng đều phun ra ngoài.

Mặt mày cong cong, cười đến cực kỳ vui vẻ.

Lương Mạn nhịn không được phải nở nụ cười, ngón tay ở trên khuôn mặt nhỏ xám xịt kia cọ cọ: “Nhanh nhanh đi tắm một chút đi, đều sắp thành tiểu mèo mướp rồi.”

“Dạ! Mẹ!”

Ninh Hữu mới vừa nói xong, lập tức chạy như bay hướng về phía buồng trong.

Lương Mạn cười lắc lắc đầu: “Quả nhiên vẫn là tiểu hài tử, thật là có sức sống.”

Bà nói chưa xong, Ninh Hữu lại chạy trở về, đôi mắt to màu đen nhịn không được tỏa sáng.

Lương Mạn xoa xoa cái đầu nhỏ lông lù của cậu, cười hỏi: “Làm sao vậy?”

Ninh Hữu chớp chớp mắt, như hiến vật quý, đem đồ vật trong tay mình dâng lên cho Lương Mạn, sau đó tràn ngập chờ mong nhìn bà.

Một khối quặng đồng thành nhân to bằng nắm tay nằm trong lòng bàn tay Ninh Hữu.

Lương Mạn không khỏi lấy làm kinh hãi, nháy mắt sau liền nở nụ cười:“Tiểu Hữu nhà chúng ta thật lợi hại, lần nào cũng đều có thể đào được khoáng thạch.”

Được khen ngợi, Ninh Hữu thỏa mãn cong cong đuôi mắt, đem khoáng thạch trong tay nhét vào trong lồng ngực Lương Mạn, sau đó liền chạy đi.


Ninh Hữu đứng ở bên trong gian phòng bằng kim loại có chút cũ nát, cẩn thận đem tro bụi trên người cậu thanh trừ, có chút bất mãn mà phồng má.

Không có nước, sao có thể xem là tắm rửa a……

Tuy rằng cái máy hút bụi này đã đem tất cả tro bụi trên người cậu đều hút đi sạch sẽ, nhưng Ninh Hữu vẫn có cảm giác thập phần không được tự nhiên, luôn cảm thấy dường như nếu không được tắm qua nước thì sẽ không sạch được.

Nếu cậu là Thủy Linh căn thì tốt rồi, có thể thời thời khắc khắc gọi tới một đống nước lớn.

Đáng tiếc cậu là kim hỏa Song Linh căn, lại không thể gọi tới một ngọn lửa tự đốt chính mình.

Ninh Hữu buồn bực nhăn cái mũi lại.

Giơ tay dấy lên một ngọn lửa, nhìn bộ dáng muốn diệt lại không diệt được kia, Ninh Hữu kêu rên một tiếng, nhận mệnh đem ngọn lửa tản đi.

Nơi này linh khí thật sự là quá ít.

Làm một tu chân giả (*), không có linh khí quả thực chính là một sự dằn vặt vô cùng to lớn đối với cậu.

(*) người tu chân, người tu luyện, người tu hành, ……

Ninh Hữu bĩu môi chọc chọc Lăng Vân trên cổ tay mình, không khỏi nhớ đến khoảng thời gian ở trên Vân Ẩn sơn tràn ngập linh khí.

Lúc cậu ba tuổi đã được sư tôn mang lên Vân Ẩn sơn, dưới sự dạy dỗ của sư tôn tu luyện một trăm năm, ai ngờ tại thời điểm trùng kích vào kim đan độ kiếp thất bại, ngoài ý muốn lọt vào một vết nứt không gian.


Sau đó cậu liền tới nơi này.

Một địa phương linh khí mỏng manh, lọt vào trong tầm mắt chỉ tràn đầy tảng đá và kim loại.

Tuy rằng làm một luyện khí sư, cậu mười phần yêu thích khoáng vật này thật đó, nhưng nơi này linh khí quá mỏng manh, một khi tiêu hao, linh khí trong thân thể cậu muốn khôi phục sẽ khó khăn vô cùng, cho nên Ninh Hữu căn bản không dám vận dụng linh lực luyện khí, cậu chỉ có thể ngồi trên núi bảo vật mà không dám lấy, hậm hực vô cùng.

Nhớ tới nhẫn không gian được sư tôn giao cho, Ninh Hữu càng hậm hực, khuôn mặt nhỏ phụng phịu đến trướng trướng.

Rõ ràng thời điểm độ kiếp cậu có mang theo nó, vì sao lúc đến đây lại không thấy?

Bên trong nhẫn không gian kia chất đầy linh thạch, ít nhất đủ tiêu hao mười mấy năm luyện khí ngày đêm không thôi.

Ninh Hữu sờ sờ ngón trỏ tay trái trống rỗng của mình, đầu gục xuống.

Nếu có thể tìm được nhẫn không gian của mình thì tốt quá.

Bất quá còn may là Lăng Vân cùng cậu đến đây, Ninh Hữu mi mắt cong cong, nhẹ nhàng lau chùi mặt ngoài của Lăng Vân.

Lăng Vân ngoan ngoãn cọ cọ ngón tay cậu.

Lăng Vân là Linh Khí bản mạng của cậu, chỉ cần cho nó đủ linh lực, liền có thể sai khiến nó biến ảo (*) thành nhiều hình dạng không giống nhau.

(*) biến hóa huyền ảo, là một thuật gì đó ^^

Chỉ là trước kia nhiều nhất cậu sẽ chỉ làm cho Lăng Vân biến ảo thành dạng kiếm, mà lúc này đây lại bắt nó biến thành xẻng nhỏ dùng để đào đất, Lăng Vân đã có một chút không vui, Ninh Hữu phải trấn an nó rất lâu mới làm nó nguôi giận.

——


“A Mạn, anh đã trở về” – Thạch Bằng hô một tiếng, đứng ở bên ngoài đem bụi đất đầy người cùng đá vụn vỗ xuống.

Lương Mạn nghe được thanh âm của chồng, cười cười đem khối đồng trong tay đặt trên bàn, đi qua nhận lấy áo khoác chồng đưa tới.

“Hôm nay sao vui vẻ vậy?”

Lương Mạn không nhịn được cười càng tươi: “Vận khí của Tiểu Hữu nhà chúng ta thật tốt, ở trong phế quặng tìm cầu may cũng có thể tìm được một khối quặng đồng lớn như vậy.”

Nói rồi, Lương Mạn đem khối đồng trên bàn cầm lên, đưa cho Thạch Bằng xem.

Thạch Bằng kinh ngạc: “Cái quặng mỏ kia đã hoang phế rất nhiều năm, khoáng thạch bên trong đã sớm đào rỗng, trước nay đều chỉ là nơi cho bọn nhỏ chơi nháo, làm sao Tiểu Hữu mỗi ngày đều có thể tìm được khoáng thạch?”

“Cho nên nói Tiểu Hữu nhà chúng ta rất có phúc khí chứ sao.”

Thạch Bằng cười nói:“Tiểu Hữu xác thật là rất có phúc khí, từ sau khi chúng ta thu dưỡng nó, luôn cảm thấy mỗi ngày đều rất vui vẻ, ngay cả xác suất chạm tới khoáng thạch tốt cũng lớn hơn rất nhiều.”

“Tiểu Hữu thật là phúc tinh của nhà chúng ta a.”

Ninh Hữu là do Thạch Bằng phát hiện tại công trường đào mỏ.

Khi đó Ninh Hữu hôn mê nằm bên cạnh công trường, Thạch Bằng nhìn thấy một tiểu hài tử hôn mê ở một nơi như thế này, lập tức bỏ mọi công việc trên tay, đưa Ninh Hữu đến chỗ bác sĩ duy nhất của bọn họ tại đây.

Ninh Hữu tỉnh lại không nói ra nguyên nhân chính mình vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa đối với công cụ thông thường đều tỏ vẻ cực kỳ hứng thú. Bác sĩ nói não bộ cậu đã chịu tổn thương nghiêm trọng, khả năng không nhớ được nhiều chuyện, vợ chồng Thạch Bằng trong tức khắc đau lòng không thôi, cũng không hề hỏi thăm lai lịch Ninh Hữu nữa, tận tâm tận lực chăm sóc cậu rất nhiều ngày.

Trên Hòa Tân tinh cầu không có cô nhi viện, cho nên một khi có trẻ nhỏ xuất hiện, mọi người đều là đại gia đình phối hợp với nhau, từ trong bọn họ chọn ra người thu dưỡng.

Ninh Hữu rõ ràng cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, ở cái nơi mà tuổi bình quân là ba trăm này, chỉ có thể xem như một trẻ nhỏ, đương nhiên là rất cần người chăm sóc.

Vợ chồng Thạch Bằng sau khi thương lượng, nhận được sự đồng ý của Ninh Hữu, liền trực tiếp đưa ra yêu cầu, sau đó, chính thức trở thành cha mẹ nuôi của Ninh Hữu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận