Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

"Đợi anh tiếp thu xong điện truyền thừa này?", Ninh Hữu từng câu từng chữ đem những lời này lặp lại một lần, có chút không dám tin tưởng.

Kỳ Tĩnh nhìn đôi mắt Ninh Hữu trợn to, không khỏi cười khẽ, anh rất ít khi có thể nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc Ninh Hữu như vậy, đôi mắt giống như nho đen kia tựa như nhuốm nước, đẹp cực kỳ.

Làm anh cứ muốn hun lên một ngụm.

"Ý của anh là, tòa điện truyền thừa này là một kiện pháp bảo, mà vị tiền bối anh nhận truyền thừa kia đã đem pháp bảo này tặng cho anh?", Ninh Hữu hỏi, có chút ý mừng.

"Đúng là như thế", Kỳ Tĩnh thân mật nhéo nhéo cái mũi tinh xảo của Ninh Hữu.

"Thật tốt quá!", Ninh Hữu cao hứng thiếu chút nữa là nhảy lên.

Loại pháp bảo cung điện loại này là khó gặp nhất, có thể lớn nhỏ tùy ý, hơn nữa còn có thể di động, đây cũng là một loại thủ đoạn bảo mệnh phi thường hữu dụng. Có nó, an toàn của Kỳ Tĩnh liền có thêm một bước cam đoan.

"Đợi chúng ta đem trung tâm kia luyện hóa", Kỳ Tĩnh nói, trong mắt toàn là ôn nhu, "Liền có thể hảo hảo cảm thụ một phen nha."

"Em cũng có thể cùng nhau sao?", Ninh Hữu hỏi, loại chuyện truyền thừa này từ trước đến nay đều là chỉ chừa cho người thừa kế của mình, sao có thể để hai người cùng nhau luyện hóa được chứ?

"Đó là đương nhiên", Kỳ Tĩnh gật đầu, "Nguyên chủ nhân của tòa điện truyền thừa vốn dĩ chính là hai người."

"Chuyện của hai người họ về sau anh sẽ lại nói cho en biết, chúng ta trước đem điện truyền thừa này luyện hóa đã rồi hẵng nói."

Kỳ Tĩnh nói xong liền đi tới bên cạnh tòa pháp đàn ở giữa, trong miệng mặc niệm cái gì, hai tay còn đánh ra một cái pháp quyết.

Chỉ nghe "Oanh" một tiếng, trung gian pháp đàn kia vỡ nứt ra, lộ ra trung tâm.

Đó là một hạt châu màu xanh biếc, phun ra nuốt vào quang mang kim sắc.

Kỳ Tĩnh kéo Ninh Hữu đi qua, nói cho cậu một ít việc cần chú ý khi luyện hóa, hai người liền năm ngón tay giao nhau, bao phủ một thước bên ngoài hạt châu kia.

Linh lực trên người hai bọn họ từ trong lòng bàn tay bọn họ trào ra, giao triền dung hợp trở thành một cổ, thấu vào bên trong hạt châu.

Qua ước chừng nửa canh giờ, quang mang kim sắc chung quanh hạt châu kia dần dần thu liễm, cuối cùng nạp toàn bộ vào giữa thân châu.

Thành!

Lúc này, Ninh Hữu đã hoàn toàn có thể cảm nhận được mỗi một chỗ trong điện truyền thừa này, thậm chí chỉ cần cậu muốn thay đổi gì đó, cũng chỉ cần một ý niệm mà thôi.

Trong khi quan sát truyền thừa điện, Ninh Hữu đồng thời phát hiện ra tung tích của Hùng Sơn.


Hùng Sơn bị nhốt ở trong một cái địa lao, đang cường ngạnh đâm ra phía ngoài, rầm rầm rung động.

Thoạt nhìn dường như là dẫm trúng bẫy rập gì đó, hoặc là thời điểm tiến vào Truyền Tống Trận vận khí không được tốt lắm, cuối cùng liền bị truyền tống tới giữa địa lao nào.

Ninh Hữu tâm niệm khẽ nhúc nhích, Hùng Sơn kia lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Bởi vì quán tính, thân thể cường tráng phảng phất như tòa núi nhỏ kia vẫn còn phóng về phía trước.

Mấy người Tinh Thất vốn tâm tình còn chưa bình tĩnh lại trực tiếp bị biến cố đột nhiên này đụng phải làm cho té rơi tan tác, Tinh Thất càng là bị Hùng Sơn chưa phanh xe kịp nện ở dưới thân.

Tinh Thất gào thảm, "Ngươi đứng lên mau, cái mũi của ta!"

Hùng Sơn khờ đầu khờ não bò dậy, ngượng ngùng nói, "Thực xin lỗi a."

Tinh Nhất xoa xoa cái mũi cho Tinh Thất mắt ngập sương mù sắp trào ra, dùng linh lực xoa dịu cổ đau đớn cho hắn, xụ mặt nói, "Đều đã lớn vậy rồi, sao chỉ vì một chút vết thương nhỏ cũng thiếu chút nữa là khóc lên vậy chứ."

Tinh Thất tuy rằng đã tìm về ký ức, nhưng là hình tượng đại ca đáng tin cậy của Tinh Nhất trong lòng hắn một chút cũng không thay đổi, thấp giọng lúng túng nói, "Ta không phải chỉ là trong lúc nhất thời đau quá thôi sao......"

*Editor: JQ đầy mặt nhá trời

Hùng Sơn nghi hoặc bản nhân như thế nào lại đột nhiên thay đổi địa phương, thời điểm ngó khắp nơi đột nhiên nhìn tới Ninh Hữu, đôi mắt tức khắc sáng ngời.

"Hữu Hữu, sao cậu lại ở chỗ này?", Hùng Sơn vui vẻ nói.

Kỳ Tĩnh hai tay chặn Hùng Sơn đang nhào tới muốn ôm Ninh Hữu lại, "Đứng ở chỗ đó hảo hảo nói chuyện là được."

Dừng một chút, ngay sau đó Kỳ Tĩnh lại nói, "Tiểu Hữu thân thể yếu đuối, anh đừng có bị thương đến em ấy."

Hùng Sơn cộc lốc cười, vò đầu, "Cũng phải, ta quá nặng, không cẩn thận chút làm thương đến Hữu Hữu thì thật không tốt."

Kỳ Tĩnh ngăn lại được Hùng Sơn, lại không thể ngăn được Ninh Hữu.

Ninh Hữu cho Hùng Sơn một cái ôm thật chặt, cười vui vẻ, "Nhìn thấy chú thật là tốt quá."

Kỳ Tĩnh chỉ cảm thấy cái bình dấm chua nhỏ trong lòng mình đang lộc cộc lộc cộc dội toàn mùi chua thối lên mặt mình.

Thấy Ninh Hữu mười phần cao hứng nói chuyện với Hùng Sơn, Kỳ Tĩnh đợi đợi một hồi, rốt cuộc vẫn nhịn không được, xụ mặt kêu Ninh Hữu lại đây.


"Làm sao vậy?", Ninh Hữu nghi hoặc.

Kỳ Tĩnh chua thối không thèm che giấu, nghiêm túc nói, "Anh ghen tị."

Ninh Hữu đần ra.

Kỳ Tĩnh nghiêm túc đứng đắn lại lần nữa lặp lại một lần, "Em đối với gã thật tốt quá, anh ghen tị."

Ninh Hữu cười khúc khích, đôi mắt lại sáng cực kỳ.

Cả người từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ hạnh phúc.

Ninh Hữu "Bẹp" một ngụm hôn lên má phải Kỳ Tĩnh, ôm cổ Kỳ Tĩnh, lại ở trên mặt bên trái hôn một phát.

"Kỳ Tĩnh!"

"Em rất vui vẻ!"

"Em rất thích anh, thích thích vô cùng luôn!"

Kỳ Tĩnh trên mặt không có biểu tình, nhưng tai lại đỏ chót.

Ninh Hữu lại hôn một ngụm thật mạnh lên trên môi anh.

Bên cạnh truyền đến tiếng huýt sáo ồn ào, Tinh Cửu đang ở bên kia ngao ngao kêu.

"Hôn tiếp đê hôn tiếp đê!"

Kỳ Tĩnh một cái mắt lạnh bay qua, Tinh Cửu bị đông cứng tại chỗ, co rúm lại không dám lại kêu nữa.

Tinh Thất dùng ngón tay thọc eo hắn một chút, khinh bỉ, "Coi tiền đồ của ngươi này."

"Lão đại hôn lại đê!", Tinh Thất không sợ chết hùa theo Tinh Cửu.

Kết quả cuối cùng là mấy người bao gồm cả Tinh Thất đều toàn bộ bị thuấn di ra ngoài.


"Lão đại sẽ không mặc kệ chúng ta chớ", nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, Tinh Thất khóc không ra nước mắt.

Tinh Nhất quăng cái cái xem thường.

Bên kia.

Kỳ Tĩnh ôm chặt Ninh Hữu, tình ý trong mắt dạt dào đến sắp hòa tan Ninh Hữu.

"Anh cũng rất thích em, thích đến chỗ này phát đau.", Kỳ Tĩnh mang theo tay Ninh Hữu ấn tới nơi trái tim của mình.

*Editor: Thú thực edit đến câu này của Tĩnh Tĩnh iêm lại đột nhiên nghĩ tới 1 bộ phận nào đó ≥▽≤

Cảm thụ được tiếng tim đập thình thịch hữu lực kia, Ninh Hữu chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị đổ đầy một ong, ngọt đến độ khóe miệng cậu không áp xuống được.

Cậu chớp chớp mắt, "Kỳ Tĩnh, em cười đến khóe miệng mỏi chết rồi, nhưng là em vẫn còn muốn cười nữa thì phải làm sao bây giờ?"

"Vậy tiếp tục", Kỳ Tĩnh ngay sau đó cũng nở nụ cười.

Đó là biểu tình mà trên gương mặt từ trước đến nay đều luôn luôn nghiêm túc chưa bao giờ hiển lộ qua, phảng phất như mưa thuận gió hoà, Ninh Hữu nhìn mà ngây ngẩn cả người.

"Kỳ Tĩnh, anh thật là đẹp mắt!", Ninh Hữu ngốc ngốc nói.

Kỳ Tĩnh gật đầu, nghiêm túc nói, "Có đẹp cũng là của em."

"Đúng!", Ninh Hữu nhếch miệng, "Nam nhân của em thật là đẹp mắt!"

Hai người thân mật một hồi lâu, mới từ trong điện truyền thừa thuấn di đi ra ngoài.

Tinh Thất đang ngồi xổm trên mặt đất nhổ cỏ nhảy lên, vẻ mặt đưa đám, "Lão đại các ngươi rốt cuộc cũng ra rồi, ta còn tưởng rằng ngươi đã quăng mặc xác chúng ta rồi chớ."

Kỳ Tĩnh vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Tiếp tục nhổ cỏ tiếp đi."

Bạch Đan Phượng phốc một tiếng bật cười phun, thấy ánh mắt Kỳ Tĩnh quét lại đây, lập tức bịt kín miệng mình.

"Lão đại, ta sai rồi, lần sau ta sẽ không bao giờ ồn ào nữa", Tinh Thất vẻ mặt đau khổ nói.

"Được rồi, nói chính sự thôi", Kỳ Tĩnh nghiêm mặt nói, "Lần này điêu long màu đen kia bị tôi phá hủy, vô danh thành chủ kia đã không còn thủ đoạn khống chế chúng ta nữa, lúc này tất nhiên sẽ bị mọi người vây công, chỉ là không biết kết quả như thế nào. Nhưng mặc kệ có như thế nào, chúng ta vẫn phải tìm được lão. Thứ nhất là vì tự tay báo mối thù khuất nhục này, thứ hai, chúng ta đều là vì về nhà nên mới trúng gian kế của lão tặc này, lúc này đây vô luận có như thế nào cũng phải hỏi cho ra phương pháp rời đi."

"Đúng, còn phải hỏi lão biện pháp trở về nữa, không thể để lão chết được!", Tinh nhị đồng ý.

"Không cần phải lo lắng lão sẽ chết, tất cả mọi người đều chỉ hận không thể đem lão thiên đao vạn quả, sẽ không để cho lão dễ dàng mất mạng như vậy đâu", Tinh Nhất nói, "Thực lực của lão cẩu kia tuy rằng không tồi, nhưng người bị lão khống chế thật sự quá nhiều, lần này phản phệ, tuyệt đối sẽ không để cho lão dễ dàng chạy thoát được."

"Đúng", khóe miệng Kỳ Tĩnh gợi lên một độ cong trào phúng, "Chỉ sợ hiện tại thành chủ của chúng ta đã trở thành tù nhân rồi."

Kỳ Tĩnh đem điện truyền thừa thu vào lòng bàn tay, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn cung điện thật lớn biến mất trong nháy mắt, tức khắc hô to thần kỳ.


Tại thời điểm Ninh Hữu mới tới, lão giả mang đội tuy rằng có nói qua giao khê bí cảnh có thời gian mở ra riêng, nhưng cái này đối với đám Kỳ Tĩnh vốn là nhân viên bên trong Vô Danh thành căn bản không phải là vấn đề. Thời gian mở ra vốn dĩ chỉ là vì để dễ quản lý người từ ngoài đến, bản thân bọn họ lại biết rõ biện pháp ra vào.

Sau khi mấy người đi ra ngoài, liền nhanh chóng đuổi về phía phủ thành chủ.

"Thành chủ đáng chết đó đâu rồi?", Tinh Nhị túm chặt một người hỏi.

"Hiện tại đang ở trên quảng trường chịu thẩm vấn!", Người nọ nói, trong lòng thống khoái cực kỳ, "Đừng ngăn cản ta, ta còn muốn đi qua xem nữa!"

Tinh Nhị buông lỏng tay, người nọ liền xông ra ngoài, có thể thấy được tâm tình cực kỳ cấp bách.

"Chúng ta cũng đi xem", Kỳ Tĩnh nói.

Mấy người lại từ phủ thành chủ hấp tấp đi đến trên quảng trường, nơi này có thể nói là biển người tấp nập, bọn Ninh Hữu thật vất vả mới từ trong đám người chen lên phía trước được.

Thành chủ đã từng phong cảnh vô hạn hiện tại lại mang theo xích sắt nặng ngàn cân bị bắt quỳ trên mặt đất.

Đầu tóc tả tơi, bộ dạng chật vật.

Trên người còn có từng mảnh máu lốm đốm.

Trên đài một lão giả đang tuyên đọc tội trạng của lão.

Ninh Hữu thấy rõ xong liền "Di" một tiếng.

"Làm sao vậy?"

"Em nhận ra người kia", Ninh Hữu chỉ vào vị lão giả trên đài nói, "Thời điểm em mới vừa tiến vào trấn Mộ Vân, chính là ông ấy nói cho em những việc này."

"Đó là trưởng lão Tật Phong Lâu, từ trước đến nay luôn xuất quỷ nhập thần", Kỳ Tĩnh nói, "Lại không nghĩ rằng còn có một đoạn sâu xa với em đấy."

"Tiền thành chủ Vô Danh thành Từ Sùng, tội ác tày trời, phán đẩy vào vạn xà quật, chịu hình phạt vạn xà phệ tâm", lão giả kia lớn tiếng tuyên bố.

"Không được, quá tiện nghi cho lão rồi!", Có người cả giận nói.

Lão giả kia cười, "Hình phạt vạn xà phệ tâm này một tháng sau sẽ hành hình, trong thời gian này, Từ Sùng vẫn sẽ bị giam giữ ở chỗ này, các vị có thể tại trong một tháng này hảo hảo ôn chuyện cùng thành chủ được mà."

Lão giả vừa nói xong, tất cả mọi người liền vừa lòng.

"Lưu lão, chúng ta còn có một chuyện muốn hỏi."

"Không biết biện pháp để chúng ta về nhà, ngài có từ trong miệng Từ lão tặc biết được không?"

=


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận