Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Ngay lúc cảm nhận được một chút khác thường, Ninh Hữu lập tức cùng Kỳ Tĩnh vội vã trở về phòng, Viêm Hoàng cùng Lăng Vân hẳn là muốn ra đời rồi.

Quả nhiên, Ninh Hữu mới lấy hộp ngọc chứa đựng hai quả nhân tham con con từ trong nhẫn không gian ra, liền cảm nhận được một trận dao động mãnh liệt.

Đó là dấu hiệu của sinh mệnh lực.

Trong hộp ngọc hai quả nhân thâm con con giờ phút này đang được bao phủ bởi một tầng quang mang màu xanh oánh nhuận, thoạt nhìn cực kỳ thoải mái, chỉ là bộ dáng hai quả nhân tham bên dưới quang mang lại cực kỳ mơ hồ, không có cách nào thấy rõ.

Thanh quang kia mỗi một lần phun ra nuốt vào, sinh mệnh lực trong phòng liền ngưng tụ thêm một phần. Rốt cuộc, khi thanh quang kia chậm rãi biến mất, hai đạo thanh mang chia thành hai phần bay về phía Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh.

Tiếp theo đó là tiếng trẻ con khóc nỉ non vang dội.

Ninh Hữu ôm trong lòng ngực mềm mại vật nhỏ, cả người đều cương, có chút chân tay luống cuống. Hắn hiện tại cũng không dám dùng sức, sợ một cái không cẩn thận liền đem này yếu ớt vật nhỏ cấp lộng bị thương.

"...... Lăng Vân?", Ninh Hữu nhẹ giọng kêu.

Đáp lại cậu chính là tay nhỏ múa may cùng tiếng cười khanh khách của đứa nhỏ kia.

Tâm Ninh Hữu lập tức mềm nhũn.

Cậu cẩn thận điều chỉnh tư thế của mình một chút, muốn cho Lăng Vân nằm thoải mái thêm một chút. Vốn định đùa đùa ngón tay tiểu gia hỏa mới vừa duỗi ra ngoài chơi, đã bị tay nhỏ của Lăng Vân bắt được.

Mềm không thể tưởng tượng nổi.

Ninh Hữu không dám rút tay ra, cứ như vậy mà đối diện với đôi mắt đen lúng liếng kia của Lăng Vân, cảm giác được nhẹ nhàng cùng hạnh phúc không gì sánh kịp.

So với tình huống hài hòa bên phía Ninh Hữu, bên kia Kỳ Tĩnh lại náo nhiệt hơn nhiều.

Sau khi tiến vào trong ôm ấp của Kỳ Tĩnh, Viêm Hoàng biểu hiện ra sức sống siêu mạnh, tiếng khóc từ lúc bắt đầu cho tới nay đều chưa từng dừng lại hồi nào.

Lúc Kỳ Tĩnh mới vừa ôm lấy tiểu sinh mệnh này, cũng có chút khẩn trương vô thố, không biết nên làm thế nào cho phải. Thẳng đến khi anh đối diện với cặp mắt đen lúng liếng xinh đẹp kia của Viêm Hoàng.

Bên trong tràn ngập ghét bỏ.

Kỳ Tĩnh lập tức tìm thấy cảm giác chân thật thằng oắt con trong lòng ngực này kỳ thật chính là Viêm Hoàng, tất cả khẩn trương đều trở thành hư không, thiếu chút nữa là trực tiếp xách sau cổ nó để nó an tĩnh một chút rồi.


"Được rồi, đừng khóc nữa", Kỳ Tĩnh nói.

Viêm Hoàng khóc càng lớn hơn nữa, kém chút nữa là coi như đinh tai nhức óc.

Kỳ Tĩnh âm thầm trợn trắng mắt, không chút để ý nói, "Lại khóc lớn tiếng thêm tí nữa, thanh âm này so với hồi trước của nhóc thì dễ nghe hơn nhiều."

Kỳ Tĩnh mới vừa nói xong, bên kia tiếng khóc của Viêm Hoàng liền đột nhiên im bặt.

Một cánh tay nhỏ nhỏ úp íp chợt quăng về phía mặt của Kỳ Tĩnh, bị hai ngón tay của Kỳ Tĩnh kẹp lại, ném cho nó một cái ánh mắt khinh bỉ.

"Oa ô!!!", Viêm Hoàng lập tức gào lên, nghe mà đáng thương vô cùng.

"Viêm Hoàng làm sao vậy?", Ninh Hữu khẩn trương đi tới.

"Không có việc gì đâu, nó rất tốt", Kỳ Tĩnh mỉm cười, lập tức buông hai ngón tay kẹp lấy tay Viêm Hoàng ra.

Ngay sau đó tay thịt nhỏ của Viêm Hoàng liền bụp cái lên mặt Kỳ Tĩnh.

Kỳ Tĩnh đen mặt nhìn về phía Viêm Hoàng đang cười khanh khách vui vẻ kia.

Ninh Hữu cũng cười, "Tinh thần của Viêm Hoàng cũng thật là dồi dào nha!"

Kỳ Tĩnh cười gượng, "Đương nhiên, tốt xấu gì cũng là huyết mạch tương liên với hai chúng ta mà, tất nhiên là phải hoạt bát đáng yêu rồi."

Ninh Hữu muốn nhận lấy Viêm Hoàng ôm một chút, rồi lại luyến tiếc Lăng Vân trong lòng ngực, đang trong lúc do dự, cửa phòng bọn họ đột nhiên bị gõ vang.

"Lão đại ——", âm cuối của mấy người ngoài cửa còn chưa kéo xong, đã lập tức dừng lại, giống như bị cắt ngang giữa chừng vậy.

Ngoài cửa mấy người đều đang lầm vào trong một đống cảm xúc phức tạp, đó là hỗn loạn mộng bức không thể tin tưởng cùng thoải mái quả nhiên là như thế.

Trong lòng mỗi người Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu đều ôm một đứa nhỏ, trong đó cổ tay trái một đứa là mang theo một cái vòng tay tinh xảo mày kim hỏa, trên cổ đứa còn lại thì lại đeo một cái vòng cổ —— đó là nút không gian của Kỳ Tĩnh.

Hai đứa nhỏ đều cực kỳ tinh xảo đáng yêu, hai cặp mắt đen lúng liếng to tròn tràn đầy sức sống.


"Lão đại, đây là con của hai người à", qua hồi lâu, Tinh Thất mới tràn đầy phức tạp mở miệng.

Kỳ Tĩnh lời ít mà ý nhiều trả lời, "Đúng"

Đi theo Kỳ Tĩnh đã rất lâu mấy người có thể dễ dàng mà phân biệt được cảm xúc của lão đại bọn họ. Lão đại hiện tại tựa hồ...... hình như không quá cao hứng?

Cảm thấy có thể là bởi vì bọn họ quấy rầy chuyện của lão đại nên mới làm trong lòng lão đại nảy sinh không vui, mấy người có chút sợ sệt, nhưng rồi lại không muốn cứ như vậy mà rời đi.

Tinh Cửu đẩy Tinh Thất một chút, ý bảo hắn tiếp tục nói chuyện.

Ngay lúc Tinh Thát đang tìm từ, Bạch Đan Phượng đã trực tiếp đi ngang qua bên người hắn, tiến vào trong phòng.

"Con trai hay con gái?", Bạch Đan Phượng có chút hưng phấn.

Kỳ Tĩnh nhướng mày, ánh mắt dời về phía Viêm Hoàng trong lòng ngực.

Viêm Hoàng có một loại dự cảm không tốt, một cái tát liền quăng vè phía mặt của Kỳ Tĩnh. Nhưng ty nó còn chưa đi tới đích, đã cảm giác được dưới thân chợt lạnh.

Kỳ Tĩnh bắn rơi cái móng vuốt nhỏ của Viêm Hoàng, ngữ khí nhẹ nhàng, "Con trai!"

Viêm Hoàng lên tiếng khóc lớn, hai cánh tay nhỏ dùng hết toàn lực vươn về phía trên mặt Kỳ Tĩnh, nhưng bởi vì Kỳ Tĩnh có phòng bị, Viêm Hoàng liền ngay cả một lần cũng không đánh trúng.

Tức khắc khóc càng thêm thương tâm.

"Kỳ Tĩnh!", Ninh Hữu nổi giận.

Kỳ Tĩnh lúng túng, ngoan ngoãn đem mặt trườn lên để Viêm Hoàng tát mấy bạt tay móng vuốt thịt nhỏ.

Ninh Hữu dở khóc dở cười, "Em không phải bảo anh đưa mặt lên để bị đánh, em là nói anh đừng có đùa Viêm Hoàng như vậy, nó mới tí tí à!"

Bạch Đan Phượng nóng lòng muốn thử hỏi, "Ta có thể ôm một chút không?"

Kỳ Tĩnh dứt khoát lưu loát nhét Viêm Hoàng vào trong lòng Bạch Đan Phượng, "Đương nhiên, cô có thể ôm nhiều thêm một chút."


Bạch Đan Phượng đôi tay mềm nhẹ ôm Viêm Hoàng dỗ dành, cặp mắt to đen lúng liếng của Viêm Hoàng nháy mắt cũng không thèm nháy mà nhìn Bạch Đan Phượng, bắt đầu cười khanh khách.

Tinh thất ấp ủ ngôn từ đã lâu rốt cuộc cũng nói ta nghi vấn của mình, "Hai đứa nhỏ này, lão đại hai người...... Sinh à?"

Cái từ "Sinh" kia còn đi một vòng, đồng thời, ánh mắt Tinh Thất cũng không ngừng mà ngó xuống dưới bụng Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu.

Kỳ Tĩnh nhướng mày cười lạnh, "Ngươi sinh một đứa thử xem!"

"A?", Tinh Thất chưa kịp phản ứng lại, cực kỳ mờ mịt.

Tinh Tam thì lại lập tức tát một cái lên ót Tinh Thất, "Ngươi ngu à, đều là nam nhân thì sinh con thế quái nào được!"

"Chính là hai người lão đại đã sinh rồi đó thôi", Tinh Thất hơi có chút ủy khuất.

"Hảo hảo nói chuyện, đừng có làm bậy", Tinh Nhất lạnh lùng kéo Tinh Thất đến bên người mình, xoa xoa cái trán cho hắn.

"Hữu Hữu, đứa nhỏ là hai người sinh sao?", Hùng Sơn chân chất dứt khoát hỏi Ninh Hữu. Ở chỗ của bọn họ, không thể thay đổi thành hình thú đều là giống cái hết, đều biết sinh con. Nếu Ninh Hữu trả lời phải, gã cũng không cảm thấy có gì kỳ quái hét.

"Không phải chúng tôi sinh, chẳng qua xác thật là hai đứa nhỏ có huyết mạch tương liên với chúng tôi", Ninh Hữu một bên trêu đùa Lăng Vân một bên nói, sau đó cậu liền tinh tế nói ra lai lịch của Viêm Hoàng Lăng Vân.

Mọi người mờ mịt gật đầu, không hiểu ra sao.

Tuy rằng cảm thấy lai lịch của hai tiểu gia hỏa này cực kỳ thần kỳ, nhưng cái này cũng không cản trở sự yêu thích của bọn họ đối với đứa nhỏ, chỉ cần không phải là thời gian ngủ, bọn họ liền mò lên chỗ Ninh Hữu, chỉ là vì để ôm đứa nhỏ một cái.

Vốn dĩ bị Lăng Vân Viêm Hoàng phá hủy đi thế giới hai người, Kỳ Tĩnh đã phi thường bất mãn lắm rồi, kết quả hiện tại lại thêm mười mấy người cùng tới xem náo nhiệt nữa, mặt Kỳ Tĩnh đã đen tới độ có thể dùng thay nước mực được rồi.

Trước mặt uy lực cường đại của hai đứa nhỏ, uy nghiêm của Kỳ Tĩnh đã bị đám Tinh Thất thu nhỏ vô hạn chế.

Lăng Vân cùng Viêm Hoàng cũng không giống trẻ con bình thường, quả nhân tham đắp nặn ra thân thể tràn ngập sinh mệnh lực, rất là cường đại, tinh lực tràn đầy làm cho mấy người lớn đều có chút ăn không tiêu.

Lại qua mấy ngày, Lăng Vân cùng Viêm Hoàng liền trở thành tiểu vương tử trong lòng tất cả mọi người, bọn họ cứ luôn xoay chuyển chung quanh hai đứa, Tinh Cửu đã từng đi dạo trong thành Vô Danh suốt một ngày chỉ vì để kiếm đồ chơi chọc cho Viêm Hoàng Lăng Vân vui vẻ.

Hoan thanh tiếu ngữ qua vài ngày, cuối cùng cũng đã tới thời gian phải mở vực không gian.

Vốn tất cả mọi người đều cực kỳ luyến tiếc nhau, sau lại có thêm hai tiểu gia hỏa Viêm Hoàng Lăng Vân nữa, trong lòng lại càng thêm khó chịu.

Tinh Cửu tuổi còn nhỏ càng là không nhịn được mà rơi nước mắt.

"Đừng buồn, nếu có duyên sẽ tự gặp lại nhau thôi", nói xong những lời này, Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu liền bước vào Truyền Tống Trận đến vực không gian.


Ninh Hữu ôm Viêm Hoàng vẫy tay tạm biệt với mấy người bên ngoài trận.

Một trận cường quang hiện lên, mấy người Ninh Hữu liền phát hiện bản thân đã thay đổi địa phương.

Trước mắt là một mảnh hoang vu, cơ hồ là không có một chút dấu hiệu sự sống nào.

"Đây là chỗ nào vậy?", Ninh Hữu hỏi.

"Không rõ ràng lắm", Kỳ Tĩnh lắc đầu, "Nhưng có thể xác định được nơi này là thế giới ban đầu của chúng ta."

Khác hoàn toàn với thành vô danh đầy đủ linh khí, thế giới của bọn họ lại khô cạn đến đáng sợ.

Cơ hồ là ngay lập tức, hai người Kỳ Tĩnh liền cảm thấy cực kỳ không khoẻ.

Lăng Vân cùng Viêm Hoàng nhưng lại dương dương tự đắc, hai bé con ê ê a a vung cánh tay thịt nhỏ, tò mò quan sát hoàn cảnh chung quanh.

"Bên kia có người", linh thức của Ninh Hữu phát hiện ra một người mặc trang phục thợ mỏ, "Chúng ta đi hỏi một chút đi."

Tại thời điểm mấy người Ninh Hữu đi đến gần, người nọ cũng phát hiện ra mấy người Ninh Hữu.

Hắn đầu tiên là nghi hoặc mà nhìn Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu một hồi, sau đó bỗng nhiên mở to hai mắt, "Kỳ thượng tướng?! Ninh thiếu giáo?!"

Ninh Hữu chỉ chỉ cái mũi của mình, có chút mờ mịt, "Tôi, thiếu giáo?"

Kỳ Tĩnh khụ một tiếng, "Công lao của em tại cuộc chiến bảo vệ Tương Vương Tinh cực kỳ vĩ đại, đế quốc cho rằng em đã hy sinh, cho nên phong tặng em làm thiếu giáo."

Người nọ xoa xoa hai mắt của mình, phát hiện không phải là ảo giác của mình, liền kích động đi lên trước, "Hai người còn sống, thật sự là quá tốt rồi!"

"Tôi có thể nắm tay hai người được không?", Người nọ cọ cọ tay lên quần áo của mình, sau đó mới vươn tay ra.

Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu đều bắt tay với hắn, chẳng qua là bởi vì trong lòng có ôm đứa nhỏ, cho nên cũng chỉ có thể nắm nhẹ một chút mà thôi.

Người nọ tự nhiên cũng có chú ý tới hai đứa trẻ con đáng yêu tràn ngập sức sống trong lòng bọn họ, có chút tò mò.

"Xin hỏi đây là nơi nào vậy?", Ninh Hữu hỏi.

Người nọ nhếch miệng cười, "Đây là tinh cầu Hòa Tân."

pa83q!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận