Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

"Anh!", Ninh Hữu nhào lên ôm lấy Thạch Hoằng Tuấn.

Thạch Hoằng Tuấn tức giận hung hăng đánh cậu một quyền, "Em không muốn sống nữa à, bản lĩnh lớn thật đấy nhỉ! Không rên một tiếng liền chạy tới nổ quân hạm, em nghĩ mình làm bằng vàng chắc?!"

"Anh, em sai rồi", Ninh Hữu nhanh chóng xin lỗi, "Lần sau em sẽ không bao giờ làm thế nữa!"

"Còn có lần sau?!", Thạch Hoằng Tuấn giận trừng hai mắt.

"Không, không có lần sau!", Ninh Hữu giơ hai tay đầu hàng, cuối cùng vẫn nhịn không được mà cong khóe miệng.

Cơn giận của Thạch Hoằng Tuấn chợt tan đi, mang theo một tia may mắn nói, "Em không có việc gì thì tốt rồi."

"Anh sao anh lại đi cùng mẹ về đây vậy?", Ninh Hữu chớp chớp đôi mắt.

"Kỳ phu nhân sau khi biết được tin tức của hai người liền lập tức liên hệ với anh, vừa lúc đó anh cũng xin xong ngày nghỉ, liền xin nhờ Kỳ phu nhân mang anh một đoạn đường", Thạch Hoằng Tuấn vỗ vỗ bả vai Ninh Hữu, sắc mặt nhu hòa, "Hiện tại thân thể thế nào rồi?"

"Ta nói với mẹ đều là thật sự đó", Ninh Hữu chỉ thiếu nhấc tay xin thề, "Em không có lừa mọi người, thật sự! Không tin để em lấy cái máy kiểm tra coi, cho mọi ngời xem số liệu ha?"

"Thân thể Tiểu Hữu xác thật là không có vấn đề gì, mọi người không cần lo lắng", Kỳ Tĩnh đã đi tới, nói.

"Chào Thượng tướng!", Thạch Hoằng Tuấn lập tức chào theo nghi thức quân đội.

Kỳ Tĩnh gật đầu, "Ở nhà không cần như thế."

"Mau ngồi xuống đi, ngồi phi thuyền lâu như vậy khẳng định là đều mệt mỏi rồi", Lương Mạn ôm Viêm Hoàng tiếp đón mọi người ngồi xuống.

Viêm Hoàng vừa thấy Kỳ phu nhân liền lập tức trở nên hưng phấn.

Ngao ngao múa may móng vuốt thịt nhỏ, "Nha nha! Ê a!"

Lực chú ý của Kỳ phu nhân bị hấp dẫn qua, tức khắc cảm nhận được một cổ cảm giác thân thiết, "Đây là?"


"Cháu của chúng ta đó", Lương Mạn cao hứng cười nói, đồng thời cũng đưa Viêm Hoàng đang quẫy đạp cho Kỳ phu nhân.

Kỳ phu nhân theo bản năng nhận lấy nó, nhưng vẫn chưa kịp phản ứng lại được lời Lương Mạn nói là có ý tứ gì.

Kỳ Tĩnh nhàn nhạt nói, "Đó là con trai của con cùng Tiểu Hữu."

Kỳ phu nhân không hiểu ra sao, "A?"

Viêm · cục thịt nhỏ · Hoàng phát hiện lực chú ý của Kỳ phu nhân không ở trên người mình, tức khắc sốt ruột, ê ê a a cử động thân thể, muốn để Kỳ phu nhân liếc mắt nhìn nó một cái. Cuối cùng phát hiện vẫn là vô dụng, Viêm Hoàng ủy khuất, cái miệng nhỏ bẹp bẹp, nước mắt thành chuỗi xoạch xoạch liền rớt xuống.

Lần này Viêm Hoàng khóc không ra tiếng, chỉ là an an tĩnh tĩnh mà rớt nước mắt, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.

Chờ đến khi Kỳ phu nhân phản ứng lại được, Viêm Hoàng đã khóc thành một quả bóng nước nhỏ, đau lòng tột đỉnh, vội vàng ôm dỗ dành.

"Không khóc nha không khóc nha"

Viêm Hoàng ôm lấy ngón tay Kỳ phu nhân trêu đùa nó, thân mật hôn một tay bà đầy nước miếng.

"Nó là con trai của hai đứa các con?", Kỳ phu nhân nuốt nước miếng, không thể tin tưởng hỏi.

"Đúng", Kỳ Tĩnh gật đầu.

Kỳ phu nhân chỉ cảm thấy tim của mình nhảy lên thình thịch không ngừng, bà không nghĩ tới chuyến đi lần này không chỉ có thấy được con trai cùng Tiểu Hữu hoàn hảo không tổn hao gì, thậm chí còn gặp được hai đứa con của bọn chúng nữa!

"Thật tốt quá", Kỳ phu nhân đã cao hứng đến nói năng lộn xộn, "Đúng rồi, hai đứa hiện tại con cũng có luôn rồi, sao lại có thể vẫn chưa kết hôn được chứ, cái này mà truyền ra ngoài thì thật không tốt. Hai đứa dứt khoát lập tức kết hôn luôn đi, chúng ta làm một lần ở trên tinh cầu Hòa Tân, làm thêm lần nữa trên Tương Vương Tinh!"

"Mang theo một đứa nhỏ này của hai đứa cùng chụp ảnh gia đình đi!", Kỳ phu nhân đã cười đến không khép miệng lại được, "Không thể tưởng tượng được mẹ nhanh như vậy mà đã trở thành bà nội rồi đấy."

"Không phải chỉ một đứa"


"Cái gì?", Kỳ phu nhân có chút không biết Kỳ Tĩnh đang nói cái gì.

"Chỗ đó còn có một đứa cháu trai của ngài nữa", Kỳ Tĩnh cố ý nói với Kỳ phu nhân, bảo bà nhìn về phía trong phòng, nơi đó Thạch Bằng đang ôm Lăng Vân từ bên trong đi ra.

Kỳ phu nhân mở to hai mắt ra nhìn, sau một lúc lâu vẫn không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ cảm thấy kinh hỉ thật lớn cứ vậy mà ụp xuống trên người bà, ngược lại lại làm cho bà có chút không biết phải làm sao.

Viêm Hoàng bất mãn giật giật, "Ê a!"

"Ha ha, thông gia mau đến xem này", Thạch Bằng cũng ý mừng đầy mặt, ôm Lăng Vân tiến đến, "Thằng nhóc con này có phải là cũng đặc biệt đẹp trai không nè!"

Kỳ phu nhân liếc mắt một cái nhìn lại liền đối diện với một đôi mắt to đen lúng liếng, ngây thơ trong sáng, tràn đầy tò mò. Bộ dáng của nó cực kỳ giống Tiểu Hữu, mím môi lại thì lại cực kỳ tương tự Kỳ Tĩnh.

"Tốt tốt!", Kỳ phu nhân ngoại trừ một chữ tốt ra, đã hoàn toàn không biết nói cái gì nữa, đôi mắt đã cong cong thành vầng trăng.

Không đơn thuần chỉ có Kỳ phu nhân là bị hai thằng nhóc con đột nhiên nhảy xổ ra này làm cho hoảng sợ, ngay cả Thạch Hoằng Tuấn cũng là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

"Hai người sao nhanh như vậy đã có con rồi vậy hả?", Thạch Hoằng Tuấn có chút sững sờ, "Đoạn thời gian hai người biến mất đến tột cùng là đã xảy ra cái gì?"

Anh không chút nào nghi ngờ hai đứa nhỏ này không phải là con ruột của bọn họ, mặt mày cùng khuôn mặt nhỏ kia, quả thực chính là bản kết hợp của Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu nha!

Mi mắt Ninh Hữu cong cong, "Có bọn nó cũng là kinh hỉ ngoài ý muốn thôi."

Nghe xong lời này, Thạch Hoằng Tuấn tức khắc liền phức tạp mà nhìn hai người Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh vài lần, trong lòng không khỏi cảm thán em trai mình xác thật là đã trưởng thành rồi.

Người một nhà hoà thuận vui vẻ ngồi bên nhau, Thạch Hoằng Tuấn cùng Kỳ phu nhân vừa mới bắt đầu còn quan tâm dò hỏi Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu hai câu, qua không đến một hồi liền trực tiếp vứt hai người bọn họ ra sau đầu, vây quanh trêu đùa hai thằng nhóc con.

"Chúng ta đi tra xét mạch khoáng bỏ đi mà em nói một chút trước đi", Kỳ Tĩnh nói với Ninh Hữu.


Ninh Hữu gật đầu, nói vài câu với Thạch Hoằng Tuấn xong liền cùng với Kỳ Tĩnh cùng nhau lặng lẽ rời đi.

"Mạch khoáng bỏ đi kia cách nơi này cũng không xa, anh dùng linh thức tra xét hướng phía đông nam một chút đi."

Kỳ Tĩnh rất nhanh đã dùng linh thức phát hiện được mạch khoáng bỏ đi có chút dị thường mà Ninh Hữu đã nói. Nếu không phải anh cố ý tra xét, chỉ sợ sẽ rất nhanh chóng mà bỏ qua nó. Mạch khoáng bỏ đi kia hiện tại đã chỉ là một đống phế tích, quặng mỏ khai thác sớm đã bị sụp xuống, mà cảnh tượng từ khe hở để lộ ra lại càng thêm hoang phế, mặt đất gồ ghề lồi lõm hiển nhiên là đã từng bị khai quật.

"Nơi này sao lại trở thành như thế này vậy?", Kỳ Tĩnh nhíu mày.

"Lúc trước nơi này đã từng xảy ra nổ mạnh", Ninh Hữu nói, "Ba mẹ đã từng nói cho em biết, mạch khoáng này đã từng bị hoài nghi là có chứa một loại kim loại quý hiếm, cho nên đã từng bị khai quật mạnh mẽ, nhưng sau đó rất nhanh đã phát hiện dò xét sai lầm, sau đó thì mạch khoáng này liền bị hoang phế luôn."

"Ai biết sau này chỗ bọn em lại xảy ra một trận nổ mạnh, em còn chưa kịp tới đây xem qua, chỉ là nghe nói bên trong dường như là đã bị đào thứ gì đó đi rồi."

"Ý của em là suy đoán lúc trước rất có thể là chính xác?"

Ninh Hữu gật đầu, "Đúng, bằng không cũng sẽ không có ai rỗi công ra tay với mạch khoáng bỏ đi này đâu, nguyên nhân bọn họ làm như thế chỉ có thể là do bên trong có thứ mà bọn họ muốn."

"Chúng ta đi trước xem thử đi"

Hai người thực nhanh đã đi tới chỗ mạch khoáng bỏ đi, hiện giờ quặng mỏ đã bị sụp xuống, bọn họ không có cách nào đi vào được.

Ninh Hữu nhíu mày, "Hơi thở ở nơi này rất khác biệt so với trước kia, anh cảm giác được linh khí không?"

Kỳ Tĩnh ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra mặt đất, "Cảm nhận được, chỉ có một tia rất ít, nhưng lại không có dấu hiệu cuồng bạo mà em nói."

"Xác thật", Ninh Hữu sờ sờ cái hố trên mặt đất, "Mấy khoáng thạch mà bọn họ đào đi kia chỉ sợ là có chút tác dụng đối với linh khí."

Bọn họ lại đi về phía trước mấy chục mét, Ninh Hữu bỗng nhiên dừng lại.

"Nơi này có chút cổ quái", Ninh Hữu nâng chân lên, nhìn về một cái khe sâu không thấy đáy ở trên mặt đất, một cổ linh khí nồng đậm từ bên trong vọt lên, "Kỳ Tĩnh!"

"Anh biết", Kỳ Tĩnh gật đầu, sau khi đi xa Ninh Hữu một quãng liền rút Long Văn Huyết Đao của mình ra, hung hăng đánh xuống.

Thoáng chốc, cái khe kia liền ầm ầm nứt ra, như là toàn bộ mặt đất đều bị Kỳ Tĩnh chém thành hai đoạn vậy.

"Chúng ta đi xuống xem thử."


Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh cùng nhau nhảy xuống cái khe kia, bên trong không gian đen như mực nhìn không tới một tia ánh sáng.

Một đao này của Kỳ Tĩnh bổ sâu gần trăm mét, càng đi xuống linh khí càng thêm sung túc, chờ đến khi hai người bọn họ đặt chân xuống mặt đất, chỉ cảm thấy cả người thoải mái.

Hai người đều thấy được kinh hỉ trong mắt đối phương.

"Chúng ta lại nhìn kỹ xem", Ninh Hữu nói, có chút nghi hoặc sờ sờ vách tường, "Linh khí nơi này nồng đậm như thế, theo lý mà nói là hoàn toàn có thể truyền tới trên mặt đất, tẩm bổ đất đai một phương là không thành vấn đề. Vì sao lúc chúng ta ở bên trên lại cơ hồ không cảm giác được?"

"Có lẽ là có thứ gì đó ngăn cản chúng nó", Kỳ Tĩnh nói, cẩn thận tra xét chung quanh. Bỗng nhiên ánh mắt anh ngưng lại, "Tiểu Hữu, mau tới đây xem."

Ninh Hữu theo Kỳ Tĩnh chỉ dẫn thấy được tại địa phương cao ước chừng mười mét lộ ra một khối màu xanh đen.

"Đó là......", Ninh Hữu có chút không xác định, phi thân lên cẩn thận quan sát, một lát sau, tức khắc cực kỳ vui mừng.

"Đây là uẩn linh thạch!"

"Uẩn linh thạch là cái gì?", Kỳ Tĩnh chưa từng nghe qua danh từ này.

"Uẩn linh thạch là một loại thiên tài địa bảo, có thể ngăn cản được mọi loại hơi thở. Bình thường sẽ dùng để chế tác pháp bảo ẩn nấp", Ninh Hữu có chút hưng phấn, "Trách không được lúc chúng ta ở bên trên lại cơ hồ không cảm thụ được linh khí ở nơi này, chỉ sợ đều là bị uẩn linh thạch này che lấp rồi!"

Ninh Hữu vừa nói, một bên động thủ khai quật tầng đá chung quanh.

Thực nhanh, rất nhiều khối màu xanh đen đều bị cậu đào ra.

"Vậy mà lại có nhiều như vậy......", Ninh Hữu kinh ngạc cảm thán, hít sâu một hơi, cậu bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng.

"Kỳ Tĩnh, em nghĩ tới một việc", Ninh Hữu chậm rãi nói, trong ánh mắt đen tròn tất cả đều là ánh sáng, "Trong Tu Chân giới có một loại đồn đãi, theo truyền thuyết vạn vật trong thế gian đều là được linh thạch tẩm bổ, chỗ có linh mạch tất sẽ hưng thịnh. Nhưng mà có một loại linh mạch lại không ở trong này, đó chính là hối linh mạch."

"Hối linh mạch cộng sinh cùng mạch khoáng uẩn linh thạch, toàn thân sẽ bị uẩn linh thạch bao phủ, căn bản sẽ không trào ra một tia linh khí nào. Cho nên cứ việc nó tồn tại, nhưng hoàn cảnh quanh đó vẫn như cũ sẽ cực kỳ hoang vắng, không có một ngọn cỏ nào."

"Em là nói?", Kỳ Tĩnh bỗng nhiên mở to hai mắt.

"Không sai", Ninh Hữu gật đầu thật mạnh, trong mắt toàn là ý mừng, "Ngầm này chỉ sợ là có một cái linh mạch!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận