"Chúng ta có thể phân loại loài sinh vật này là Trùng tộc", nghiên cứu viên ôm tư liệu trong tay nói chuyện với lãnh đạo quân đội, "Bất kể là con bắt được từ trấn Lữ Trì hay là con được đưa tới từ Khải Điền tinh, tuy rằng ngoại hình chênh lệch rất lớn, nhưng đều là loài thuộc họ côn trùng."
"Hệ tiêu hoá của chúng giống nhau, khi thân thể hoạt động sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, chúng tôi thu thập vật chất còn dư lại trong túi dạ dày của chúng. Thành phần bên trong trải qua phân tích thì bao gồm thành phần của các loại động vật cùng vật kiến trúc, nhưng càng nhiều là chất cặn xương cốt của nhân loại. Hơn nữa căn cứ theo vụ án ở trấn Lữ Trì cùng sự kiện trên Khải Điền tinh chúng tôi xác định bọn chúng lấy nhân loại làm thức ăn."
"Hơn nữa chúng tôi suy đoán trong thân thể nhân loại chứa đựng thành phần sẽ làm cho bọn chúng đạt được càng nhiều năng lượng hơn."
"Ý của cậu là những con Trùng tộc đó tiến vào quốc gia của chúng ta là vì đi săn? Mà chúng ta chính là đồ ăn của chúng?" Sắc mặt lãnh đạo cực kỳ khó coi.
"Có thể nói như vậy", nghiên cứu viên gật đầu.
Lãnh đạo áp chế sự tức giận trong lòng mình, "Vậy loài Trùng tộc tương đối nhỏ cùng Trùng tộc ở Khải Điền tinh ngoại trừ hình thể ra thì còn có cách nào khác để phân biệt không? Trùng tộc kích cỡ lớn có năng lực ký sinh trên cơ thể người không?"
"Không có" nghiên cứu viên nói, "Lực công kích của Trùng tộc loại nhỏ cũng không mạnh, nhưng trong cơ thể chúng nó lại chứa đựng một loại độc tố đặc thù, có thể ức chế máu nhân loại lưu động, hơn nữa khiến miệng vết thương nhanh chóng khép lại. Còn có một loại chính là độc tố mê hoặc tinh thần. Hai loại độc tố này là điều kiện cần để bọn chúng có thể ký sinh trên cơ thể người."
"Trải qua chúng tôi phân tích, Trùng tộc loại lớn bất kể là lực công kích hay là lực phòng ngự thì cũng đều mạnh hơn gấp mười lần Trùng tộc loại nhỏ. Hơn nữa thêm vấn đề hình thể, chúng ta chỉ có thể dùng cơ giáp để ứng chiến."
Sự việc trên Khải Điền tinh rất nhanh đã được truyền khắp toàn bộ Triệt Na Đế Quốc, tin tức trung ương cường điệu miêu tả sự kiện lần này, cũng nhắc nhở tất cả dân chúng chú ý an toàn, nếu nhìn thấy loại sinh vật này thì nhất định phải báo nguy trước tiên. Hơn nữa người có cơ giáp nhất định phải mang theo bên mình để phòng bất trắc.
————
"Không thể tưởng được chúng ta mới vừa trải qua chiến tranh với Addams đế quốc xong, hiện tại lại phải chuẩn bị chiến đấu với loại sinh vật quỷ dị này" Lương Mạn không khỏi thở dài, "Vừa mới được sống yên ổn chưa đến hai ngày, không nghĩ đến lại sắp phải nhấc tim gan lên mà sống nữa."
"Cũng không biết hai đứa Viêm Hoàng và Lăng Vân hiện tại thế nào rồi, thế cục bây giờ khẩn trương như vậy, lực lượng có thể sử dụng để tìm kiếm hai đứa bọn chúng cũng ít đi rất nhiều" Lương Mạn lo lắng nói, "Tuy rằng Kỳ Tĩnh và Tiểu Hữu vẫn luôn nói hai đứa Viêm Hoàng không có việc gì, nhưng cũng chẳng biết đây có phải là lời nói dối bọn chúng bịa ra đơn thuần để an ủi chúng ta hay không nữa."
"Cô cũng biết Viêm Hoàng Lăng Vân cũng không phải là trẻ con bình thường mà, hơn nữa Kỳ Tĩnh Tiểu Hữu không phải đã nói rồi sao, Viêm Hoàng Lăng Vân huyết mạch tương liên với bọn chúng, hai bên đều có cảm ứng với nhau" Kỳ phu nhân nói, "Thằng bé Kỳ Tĩnh kia tuy rằng không nói chuyện nhiều lắm, nhưng mỗi lần nói chuyện đều rất nghiêm túc, sẽ không vì an ủi chúng ta mà bịa đặt nói dối đâu. Những việc này chúng ta cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể lẳng lặng mà chờ tin tức thôi."
"Bà thông gia nói có đạo lý" Lương Mạn nói, "Nhưng tuy là nói như vậy, lại chẳng thể nào yên lòng nổi mà."
Kỳ phu nhân thở dài một hơi, "Kỳ thật tôi cũng thế, chẳng qua bây giờ có thể làm gì được chứ, đừng để cho còn chưa tìm được hai đứa cháu ngoan, chúng ta đã ngã xuống trước."
"Thật không biết kẻ đó bắt cóc hai cháu ngoan là muốn làm gì nữa, đều đã lâu như vậy rồi, ngay cả điện thoại đòi tiền cũng không có" Lương Mạn xoa ấn đường của mình, "Dù sao cũng không thể phí sức lực lớn như vậy chỉ để mang hai đứa Lăng Vân về nuôi được đi."
Mà lúc này, một nhà ăn tự nhiên tại Tương Vương Tinh.
"Vương còn chưa trở về?" Một nhân viên tạp vụ hỏi khách hàng bên trong phòng.
"Còn chưa, có điều chắc qua một hai ngày nữa hẳn là sẽ về thôi."
"Nhưng là hai vật nhỏ dưới ngầm đã sắp không giữ nổi nữa rồi" nhân viên tạp vụ nhíu mày nói, "Hai đứa nó làm ầm ĩ cực kỳ, lần trước không chú ý một cái mà thiếu chút nữa đã để cho hai đứa nó bò ra khỏi tầng hầm ngầm rồi."
"Ngươi nhịn một chút, phản ứng năng lượng của hai đứa nó rất cao, vương cần hai đứa nó để tu bổ thân thể."
"Nếu không phải vì vương, ta khẳng định đã sớm ăn bọn chúng rồi!" Sắc mặt nhân viên tạp vụ trong nháy mắt trở nên dữ tợn.
"Ngươi làm sao vậy?" Người nọ nghi hoặc.
"Hai đứa nó nhằm lúc ta đi qua uy thức ăn thì tiểu cho ta một thân" nhân viên tạp vụ sắc mặt khó coi, "Lại còn không phải chỉ một lần hai lần. Tuy rằng ta thích ăn thân thể bọn chúng, nhưng là hương vị nước tiểu của chúng thật sự là quá gay mũi, ta một lần cũng không muốn dính phải đâu."
"Vì đồ ăn hoàn chỉnh, ngươi chỉ có thể nhịn một chút thôi" người nọ nói, "Nhiều nhất cũng chỉ là hai ngày thôi mà, chờ sau khi vương trở về, thấy ngươi càng vất vả thì công lao càng lớn, nói không chừng còn có thể thưởng cho ngươi ăn xương cốt đấy."
Nghĩ đến trình độ phản ứng năng lượng của hai đồ ăn kia, yết hầu nhân viên tạp vụ nhịn không được mà nuốt một chút, "Được"
"Trong hai ngày này ngươi nhớ chăm chúng cho tốt, chỉ có trạng thái thân thể của chúng tốt, trình độ phản ứng năng lượng mới có thể càng cao được. Chờ vương trở về, nhất định phải dâng lên tế phẩm tốt nhất cho hắn."
"Rõ!"
Tầng hầm ngầm.
Tầng hầm ngầm tối tăm không chút ánh sáng nào không hề trở ngại tâm tình hưng phấn của Viêm Hoàng và Lăng Vân.
"Y nha y nha" hôm nay cậu hấp thu bao nhiêu linh lực?
"Nha nha" dù sao cũng nhiều hơn cậu.
Viêm Hoàng bò đến bên người Lăng Vân, ba một cái chụp lên chân nó, "Ê a phi" đừng có chống chế, tớ biết chút trình độ cỏn con này của cậu, khẳng định là kém tớ nhiều nhá.
Lăng Vân đạp cho nó một cái chân ngắn nhỏ, trực tiếp chọc chân mình vào trong miệng Viêm Hoàng.
Viêm Hoàng khiếp sợ lật thân mình sang bên, phi phi nhổ nước miếng ra ngoài. Chờ đến khi đã phun không sai biệt lắm, oa một tiếng liền khóc ra.
"Nha" khóc cái lông mà khóc, hai lão cha đều không ở nơi này, cậu khóc ai mà thèm quản cậu? Hơn nữa cậu thật nghĩ bản thân là trẻ con chắc?
Viêm Hoàng nghe xong nhấp nhấp miệng, ngạnh sinh sinh nghẹn tiếng khóc trở về.
"Phù phụt" cái đồ khốn lạn hổng biết vệ sinh cậu! Sao dám duỗi chân vào trong miệng tớ hả!
"Hừ" chân tớ mới là sạch sẽ thực sự, thời thời khắc khắc đều có linh lực bao phủ, thứ tốt như quả nhân sâm có thể để cậu liếm một liếm ngươi liền thắp hương cao* đi!
*Hương cao: cũng có thể gọi là hương khổng lồ
"Ngô?" Thắp hương cao là có ý gì? Viêm Hoàng nghi hoặc mở to hai mắt ra nhìn.
"Phụt phù" chính là ý tứ cầu còn không được, ngay cả cái này cũng không biết, quả thực là đồ thất học. Lăng Vân không chút do dự dùng ánh mắt khinh bỉ liếc liếc Viêm Hoàng.
Bị Lăng Vân cười nhạo, Viêm Hoàng tức khắc rất không cao hứng, vèo một cái bay lên, thân mình đập thật mạnh về phía Lăng Vân.
Nhưng ngay tại thời điểm Viêm Hoàng sắp tiếp cận Lăng Vân, phía trên Lăng Vân bỗng nhiên xuất hiện một tầng kết giới trong suốt, Viêm Hoàng đập trúng trên đó liền rốt cuộc không vui nổi nữa.
"Lộc cộc!" Cậu có bản lĩnh thì triệt bỏ kết giới đi! Viêm Hoàng giận.
Lăng Vân trở mình sang bên cạnh, ngay sau đó kết giới ngăn cản Viêm Hoàng lập tức biến mất, Viêm Hoàng rầm một tiếng đập xuống trên mặt đất, tuy rằng không quá đau, nhưng là Viêm Hoàng rất ủy khuất.
Lăng Vân dùng thân thể nho nhỏ trợn trắng mắt, đồ đần.
"Ê a" Lăng Vân bỗng nhiên vỗ vỗ Viêm Hoàng bên cạnh. [ Cậu có cảm giác được Ninh lão ba đang suy nghĩ về chúng ta không? ]
"Nha" Viêm Hoàng hộc ra một cái bong bóng nhỏ. [ đương nhiên là cảm giác được, Ninh lão ba tốt hơn Kỳ lão ba nhiều á. Số lần Ninh lão ba nhớ chúng ta còn nhiều hơn gấp đôi Kỳ lão ba luôn! ]
"Rầm rì" Viêm Hoàng bất mãn vung vung nắm tay nhỏ. [ Tại sao liên hệ của cậu với Ninh lão ba lại sâu hơn so với tớ vầy chứ, dựa vào cái gì tớ chỉ có thể kêu gọi Kỳ lão ba thôi nha. ]
"Ê a" Lăng Vân cao hứng. [ đương nhiên là bởi vì tớ và Ninh lão ba ở bên nhau đã rất lâu rất lâu rồi, cậu có biết lâu bao nhiêu không? Bọn tớ ở bên nhau ước chừng đã gần trăm năm rồi đó! Cậu đương nhiên là không so được rồi. ]
"Phốc phốc" Viêm Hoàng không vui xoay thân mình qua, quay mông với Lăng Vân. [ đừng có ở chỗ này mà đắc ý, nhanh chóng phát chút cảm ứng qua đi, để Ninh lão ba an tâm. ]
Lăng Vân giơ lên hai cánh tay thịt nhỏ, hai tay làm thành một hình cầu. Lúc ban đầu cũng không có phản ứng gì, nhưng chậm rãi bên trong bắt đầu xuất hiện một tia ánh sáng, rồi sau đó bên trong càng ngày càng sáng.
Trong lúc này Viêm Hoàng vẫn luôn duy trì trầm mặc, sau khi ánh sáng trong tay Lăng Vân tan hết mới rầm rì một tiếng.
"Y y" Lăng Vân thất vọng nhìn chằm chằm hai tay của mình. [ đáng tiếc linh lực hiện tại của chúng ta không đủ, bằng không đã có thể truyền âm với các lão ba rồi. ]
Viêm Hoàng đột nhiên cười phun một tiếng. [ truyền âm, truyền âm cái gì? Lấy bộ dạng ê ê a a này của cậu sao? Cho dù cậu có truyền qua, các lão ba cũng phải nghe hiểu được mới được. ]
Lăng Vân quăng một cái tát lên trên mặt Viêm Hoàng. [ nói cứ như cậu có thể nói ấy không bằng. Cái đồ đần nhà cậu, nếu chúng ta có thể truyền âm thì đó chính là truyền âm linh thức, căn bản không phải là nói chuyện ở bên này bên kia liền nghe được có được không. Cũng không biết sao cậu lại ngoài ý muốn đi vào một quả nhân sâm khác nữa, quả nhân sâm này thật là chẳng biết lựa chọn gì hết. ]
Viêm Hoàng nổi giận, múa may móng vuốt nhỏ muốn đánh nhau với Lăng Vân.
Dưới thân nó ẩn ẩn hiện lên một tia sáng màu xanh biếc, rồi sau đó liền mang theo nó trôi nổi lên, dựa theo tư duy của mình khống chế thân thể di động.
Mà Lăng Vân cũng giống vậy, hai nhóc con ngay tại trong tầng hầm ngầm tối tăm này mà trôi nổi lơ lửng truy đuổi nhau.
"Phốc phốc" [ hắc, nhanh ẩn nấp đi! Tên sửu bát quái kia lại tới nữa rồi! ]
Viêm Hoàng cùng Lăng Vân lập tức từ không trung hạ xuống.
Nhân viên tạp vụ đẩy cửa tầng hầm ngầm ra, bật đèn bên trong, sau khi phát hiện hiện tại bọn chúng đã lệch khỏi vị trí ban đầu rất xa, sắc mặt nhân viên tạp vụ liền phi thường khó coi.
"Trẻ con nhân loại chừng ấy tuổi bình thường không phải đều cực kỳ yếu ớt sao, sao hai đứa này có thể lăn lộn lắm thế!"
"Mẹ nó, nếu không phải vì hiến các ngươi cho vương, ta đã sớm rửa sạch sẽ các ngươi mang đi ăn rồi!" Nhân viên tạp vụ một bên mắng một bên đi về phía hai đứa chúng, "Đến lúc đó ta ngay cả xương cốt cũng không phun luôn, nhất định sẽ nghiền nát các ngươi thành cám."
"Phụt" Viêm Hoàng lập tức phun một miệng nước miếng về phía nhân viên tạp vụ. [ Vậy mà lại phát rồ muốn ăn chúng ta! Cũng không nhìn xem tiểu gia là nhân vật nào! Chờ sau khi ta lại hấp thu thêm một chút linh khí nữa, nhất định sẽ lấy xương cốt của mi ra làm tiêu bản! ]
Bởi vì sau khi ký túc trên cơ thể người, tốc độ cùng năng lực cảm giác của bọn chúng đều chậm lại không ít, cho nên nhân viên tạp vụ không thể né tránh được một ngụm nước miếng này của Viêm Hoàng, vừa lúc bắn lên trên mũi.
Nhân viên tạp vụ giận cực, trên lưng liền xuất hiện một cái khe, bản thể thiếu chút nữa đã phá vỡ ra khỏi túc thể này.
Dùng khí lực cực lớn mới nhịn xuống sát ý điên cuồng của mình, "Các ngươi chờ đó, nhiều nhất cũng chỉ sống thêm hai ngày mà thôi. Chờ khi vương hưởng dụng xong các ngươi, ta nhất định phải cầu hắn xương cốt của các ngươi, ta muốn mài chúng thành phấn, pha thành dịch dinh dưỡng để uống!"
[ hắc, Viêm tiểu tử, hắn nói cái gọi là vương kia của hắn qua hai ngày nữa là đã trở lại rồi. Vương kia của bọn họ khẳng định là lợi hại hơn nhiều, lấy chút thực lực hiện tại ấy của cậu, cậu có thể báo danh đấy chứ? ] Lăng Vân xem xét liếc mắt nhìn Viêm Hoàng một cái.
[ Tớ đương nhiên có thể! ] Viêm Hoàng mở to hai mắt ra nhìn, [ chỉ bằng mấy người bọn chúng sao có thể làm khó Viêm gia tớ được! ]
[ Xí ] Lăng Vân khinh bỉ, [ đừng khoác lác, thừa dịp hai ngày này nhanh chóng tu luyện đi, nếu đến lúc đó thật sự bị cái đồ vương vứt đi kia ăn, đừng trách tớ không cứu cậu nhá. ]
[ Tớ chỗ nào thì cần cậu tới cứu chớ! ] Viêm Hoàng chỉ hận hiện tại không thể cho Lăng Vân một móng vuốt, [ đến lúc đó khẳng định là cậu cầu tớ tới cứu cậu! ]
"Nhanh ăn đi" nhân viên tạp vụ muốn trực tiếp ném thuốc dinh dưỡng qua đó, sau khi dừng một chút vẫn là đi qua. Tuy rằng hắn căn bản là không muốn uy hai vật nhỏ này uống thuốc dinh dưỡng, nhưng nếu bọn chúng thật sự vào hai ngày cuối cùng lại chết trong tay mình, vương nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nghĩ nghĩ đến hậu quả thảm thiết kia, nhân viên tạp vụ vẫn là xách Viêm Hoàng lên, động tác thô bạo.
Chỉ là ngay khi hắn mới vừa xách Viêm Hoàng đến vị trí ngang mặt mình, một dòng chất lỏng màu vàng kim liền từ đâu mà đổ xuống.
Nhân viên tạp vụ lập tức quăng Viêm Hoàng đi ra ngoài, hung hăng đập lên tường.
Viêm Hoàng phát ra một tiếng rên rỉ thê thảm, vô lực cử động hai cái, liền nằm liệt trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
Nhân viên tạp vụ mới vừa ném văng nó xong liền hối hận, nếu vật nhỏ này thật sự chết trong tay hắn, vậy hắn cũng thật sự xong luôn.
Có chút khẩn trương đi qua, ôm Viêm Hoàng uể oải nằm trên mặt đất lên, cẩn thận xem xét tình huống thân thể của nó một chút, phát hiện Viêm Hoàng còn sống, nhân viên tạp vụ tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Lần này chỉ là giáo huấn, lần sau ngươi mà còn dám lại tìm chết như vậy nữa, ta nhất định sẽ đập ngươi đến nát nhừ." Nhân viên tạp vụ hung tợn mà nói.
Chỉ là ngay lúc hắn vừa nói xong một chữ cuối cùng còn chưa kịp ngậm miệng lại, lại một dòng chất lỏng vàng kim phun qua, vừa vặn phun tới trong miệng của hắn.
"Ọe!" Nhân viên tạp vụ lập tức bắt đầu nôn mửa, lần này tuy rằng giận cực, nhưng vẫn còn nhớ rõ nhẹ nhàng đặt Viêm Hoàng ở trên mặt đất. Cái loại thân thể suy nhược của nhân loại căn bản là chịu không nổi một đòn nghiêm trọng, vừa rồi con ấu thể kia có thể sống sót đã là vạn hạnh rồi, nếu như hắn lại quăng nó một lần nữa, con ấu thể kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
"Ê a" Lăng Vân không chút do dự tự khen ngợi chính mình, [ lần này giả vờ không tồi nha, bộ dạng thảm đạm kia quả thực diễn đến nhập mộc tam phân*. ]
Nhập mộc tam phân: Khắc sâu vào gỗ đến ba phân. Bắt nguồn từ câu chuyện thành ngữ về Vương Hi Chi của Trung Quốc, là một người viết chữ rất đẹp. Một lần khi Hoàng đế đi giỗ tổ ở ngoại ô phía bắc, đã bảo Vương Hi Chi viết chúc từ trên một tấm ván rồi sai thợ điêu khắc. Nét bút của Vương Hi Chi rất khỏe khoắn đã khắc sâu vào gỗ đến ba phân. Câu này vốn để hình dung sức bút viết mạnh mẽ. Sau này dùng để tỉ dụ với kiến giải và nghị luận sâu sắc.
"Lộc cộc!" Viêm Hoàng tại góc độ nhân viên tạp vụ không nhìn tới mà ưỡn ưỡn bộ ngực nhỏ của mình, kiêu ngạo nói, [ đương nhiên, năng lực học tập của tớ từ trước đến nay vẫn luôn mạnh nhất, ngay cả lão già Trình cũng từng khen tớ đó. ]
Có lẽ là lần này thật sự bị ghê tởm không chịu nổi, trên lưng nhân viên tạp vụ nứt ra một vệt dài, một con côn trùng to lớn nhìn như châu chấu bò ra từ bên trong.
Hai nhóc con liếc mắt nhìn nhau một cái.
[ đệt đệt bản thể của thứ này thiệt là quá khó coi! Hắn ghê tởm đến tớ! ]
[ xác thật khó coi, vừa rồi cậu thật sự không nên tiểu lên hắn, bằng không hắn cũng đã không lộ ra bộ dáng xấu xí như vậy rồi. ]
Viêm Hoàng phát điên, [ nếu tớ sớm biết hắn sẽ lộ ra bản thể, tớ còn lâu mới làm như vầy nhá! Tớ vốn dĩ chỉ muốn ghê tởm ghê tởm hắn thôi, ai biết hắn vậy mà lại ghê tởm đến tớ chứ. ]
Lăng Vân khinh bỉ, [ quả nhiên là tên đần. ]
Trùng tộc kia dùng ánh mắt vô chất u lục nhìn chằm chằm Viêm Hoàng một hồi lâu, mỗi một ánh mắt đều giống như là đang lột da rút xương Viêm Hoàng băm ra vậy.
Thân mình Viêm Hoàng cứng lại, [ hắn cho rằng bằng cái dạng này của hắn là tớ sẽ sợ hắn chắc, đùa à, cũng không nhìn xem Viêm gia tớ là nhân vật như thế nào, tớ chính là cơ giáp trí năng vang dội đệ nhất đế quốc đó nhá. Hắn cho rằng cái bộ dạng hiện tại của hắn rất lớn phỏng? Nếu tớ hiện bản thể của tớ ra khẳng định sẽ lập tức đè bẹp nát hắn. ]
Lăng Vân kỳ lạ nhìn nó một cái, [...... Cậu không phải là sợ sâu đấy chứ? ]
Viêm Hoàng cứng cổ, [ tớ mới không có, tớ đường đường là cơ giáp trí năng đệ nhất đế quốc sao có thể sợ sâu được! Cậu đây là bôi nhọ tớ! ]
Lăng Vân trợn trắng mắt, [ sợ thì đừng nhìn, làm gì phải nói nhảm nhiều lắm thế, tớ cũng sẽ không cười nhạo cậu mà. ]
Viêm Hoàng: [...... QAQ, đã nói là không cười nhạo tớ đó, tớ nhắm mắt lại nha, nếu con sâu kia mà định làm gì tớ thì cậu nhất định phải đúng lúc ngăn hắn lại đó! Tớ có thế nào thì cũng coi như là anh của cậu, con sâu kia mà ăn tớ, cậu liền chỉ còn lại có một mình thôi đó. Cô đơn chiếc bóng, thặc đáng thương. ]
Lăng Vân liếc mắt nhìn nó, [ gọi tớ anh hai, chuyện này thành giao, nếu không đừng bàn nữa. Cô đơn chiếc bóng khá tốt, cậu không cần nhọc lòng. ]
Viêm Hoàng ủy khuất: [...... Anh ]
Lăng Vân cao ngạo gật gật đầu, [ được rồi, cậu có thể nhắm mắt. ]
Viêm Hoàng lập tức nhắm hai mắt lại, thân thể nhỏ úp íp thịt còn cọ cọ qua bên cạnh Lăng Vân.
Lăng Vân không mở miệng cười nhạo nó, mà là khẽ động tâm niệm, một tầng kết giới nhìn không thấy bao phủ chung quanh bọn họ.
Trùng tộc kia vẫn luôn dùng sáu cái chân bồi hồi chung quanh hai đứa, làm như đang tìm thời cơ thích hợp nhất để ăn cơm. Sau khi đảo chung quanh thân hai đứa khoảng 60 vòng sau, Trùng tộc kia rốt cuộc mới ngừng lại, oa một tiếng nôn ra.
Sau khi nôn xong Trùng tộc làm như thoải mái hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn hai đứa chúng cũng không còn tàn nhẫn như trước nữa.
Trùng tộc bò qua hướng cỗ thân thể nhân loại kia, làm như muốn đi vào một lần nữa, nhưng lại có chút do dự không chừng, dường như có điều kiêng kị với khí vị trên khối thân thể kia. Cứ kiên trì như vậy khoảng nửa giờ, ngay tại thời điểm Lăng Vân mắt thấy triệu chứng khi sinh mệnh kia đã sắp biến mất, Trùng tộc kia mới căng da đầu chui vào.
Sau khi miệng vết thương sau lưng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà nhanh chóng khép lại, nhân viên tạp vụ kia liền lại lần nữa mở mắt.
"Ọe ——!!!"
Lăng Vân vốn đang có chút khẩn trương, kết quả ngay khi nhân viên tạp vụ kia lại nôn ra, lập tức trợn trắng mắt.
Nhân viên tạp vụ này vừa nôn liền nôn hơn hai mươi phút, ngay cả sức lực để bò dậy cũng không còn.