Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Bởi vì Viêm Hoàng cùng Lăng Vân đều không thể nói, cho nên bọn chúng chỉ có thể để Sâu Nhỏ khống chế tráng hán làm phiên dịch, mà mấy người Kỳ phu nhân thì lại một chút cũng không hề tín nhiệm tráng hán này, rất nhiều chuyện chỉ thông qua máy liên lạc thì không thể nói rõ được. Cho nên bọn họ nhanh chóng lấy địa chỉ, chuẩn bị đuổi qua mang đám Viêm Hoàng trở về.

"Người kia thật sự là có chút kỳ quái, tôi đi gọi điện thoại cho Tiểu Hữu và Kỳ Tĩnh trước đã, nói chuyện này cho bọn chúng, để hai đứa nó đi xử lý." Kỳ phu nhân nói.

"Được được, lỡ mà là bẫy rập gì đó thì phiền toái mất, không những chúng ta không cứu được Viêm Hoàng và Lăng Vân, sợ là sợ chính chúng ta cũng phải trở thành con tin luôn." Thạch Bằng tán đồng nói.

Máy liên lạc vang lên trong một hồi liền chuyển được, xuyên thấu qua màn hình, Kỳ phu nhân có thể nhìn ra được sắc mặt Ninh Hữu có chút tái nhợt, hiển nhiên là trong khoảng thời gian này đã mệt muốn chết rồi.

"Tiểu Hữu, con nghe mẹ nói, vừa rồi có người gọi điện thoại tới đây, Viêm Hoàng và Lăng Vân đều đang ở bên người gã." Kỳ phu nhân chỉnh lý câu chuyện rồi tự thuật một lần, cuối cùng còn gửi số máy liên lạc của người kia qua.

"Mẹ, mẹ nghe con nói này, lời người kia nói hẳn là thật sự, Viêm Hoàng và Lăng Vân đều không có nguy hiểm gì, con và Kỳ Tĩnh sẽ lập tức đi đón bọn chúng trở về ngay, mọi người không nên gấp gáp." Ninh Hữu trấn an nói.

Lại nói thêm hai câu, bọn họ liền cắt đứt liên lạc.

"Xem ra Viêm Hoàng và Lăng Vân đều đã thoát khỏi nguy hiểm rồi" Ninh Hữu thở dài một hơi.

Bởi vì huyết mạch tương liên, thời điểm Viêm Hoàng và Lăng Vân đang bị Sâu Nhỏ đoạt xá, Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh cũng đồng thời cảm nhận được nguy hiểm cực lớn, lúc ấy tuy rằng bọn họ giống như điên rồi mà tìm kiếm vị trí của Viêm Hoàng cùng Lăng Vân, nhưng vẫn cứ không có một tia kết quả. Cũng may là chỉ một lát sau, dao động linh hồn của Viêm Hoàng và Lăng Vân đã vững vàng trở lại.

Kỳ Tĩnh vỗ vỗ bả vai Ninh Hữu, "Chúng ta hỏi thăm tình huống cụ thể như thế nào một chút đã, mẹ bọn họ tuy rằng nghe không hiểu ý tứ của bọn Viêm Hoàng, nhưng chúng ta vẫn có thể cảm giác ra được một chút mà."

Ninh Hữu gật đầu, dựa theo dãy số máy liên lạc được Kỳ phu nhân gửi tới mà gọi qua bên kia.

"Ê ê a a!" Bên kia màn hình, Viêm Hoàng cao hứng múa may cánh tay, "Ngao ngao ngao!"

Ninh Hữu nhìn bộ dáng tung tăng nhảy nhót này của Viêm Hoàng, nhịn không được mà cười, trái tim nhấc lên đã lâu rốt cuộc cũng trở lại đúng chỗ, "Mấy ngày này các con đã ở nơi nào vậy? Lo lắng chết chúng ta."

Viêm Hoàng vẫn như cũ kích động vô cùng, nếu không phải vì thân thể còn nhỏ không thể hoạt động quá nhiều, chỉ sợ nó đã trực tiếp bổ nhào lên trên màn hình rồi. [ ngao ngao ngao!!! Con rất nhớ các ba!!! ]


"Tiểu chủ nhân nói bọn họ rất nhớ hai vị." Tráng hán phi thường đúng lúc làm người phiên dịch.

"Anh là?" Kỳ Tĩnh nheo đôi mắt lại, cho dù cách một tầng máy liên lạc, anh vẫn cảm nhận được tráng hán này có chút không thích hợp, huống chi gương mặt của tráng hán này còn đặc biệt quen thuộc. Kỳ Tĩnh dừng một chút liền chuyển dời ánh mắt đến Sâu Nhỏ đang nằm bò trên túi áo của tráng hán.

Sâu Nhỏ kia tự nhiên là cảm nhận được tầm mắt của Kỳ Tĩnh, nhất thời giật mình một cái, "Ta là linh sủng mà hai vị tiểu chủ nhân mới vừa thu, người này do ta khống chế."

"Được, chúng ta sẽ lập tức đi qua tìm các ngươi, đứng tại chỗ đừng rời khỏi." Kỳ Tĩnh nói.

"Rõ!"

Kỳ Tĩnh và Ninh Hữu thực nhanh đã ngồi trên phi hành khí, thiết lập mục tiêu là địa phương chỗ của bọn Viêm Hoàng.

"Vừa rồi sao anh phát hiện được người kia là bị khống chế vậy?" Ninh Hữu có chút kỳ quái, tuy rằng linh thức của bọn họ có thể phân rõ ra được, nhưng cách cái màn hình, linh thức của bọn họ căn bản là không có tác dụng.

"Vẻ mặt của gã có chút không đúng" Kỳ Tĩnh nói, khóe miệng câu lên, "Quan trọng nhất chính là, tên kia là tội phạm truy nã quan trọng của đế quốc, xú danh thủ lĩnh tinh đạo cực rõ ràng. Đế quốc truy nã gã đã rất nhiều năm mà vẫn không thể bắt được, thậm chí anh còn từng gặp phải gã một lần mà vẫn để gã chạy thoát, không thể tưởng được lần này vậy mà lại rơi vào trong tay một con sâu nhỏ."

"Quả thật đúng là một thu hoạch ngoài ý muốn."

Hai người Ninh Hữu cách vị trí của bọn Viêm Hoàng còn khá xa, cho nên cứ việc tốc độ của phi hành khí rất cao, bọn họ ước chừng cũng phải qua khoảng nửa ngày mới đến nơi.

Đi xuống phi hành khí, sắc mặt Ninh Hữu liền trở nên ngưng trọng.

"Trách không được chúng ta dùng linh thức dò xét lâu như vậy mà vẫn không có một chút phát hiện nào, không thể tưởng được bề ngoài của khối kiến trúc này vậy mà lại có thể ngăn cản linh thức điều tra." Ninh Hữu nói, "Cũng không biết đây là vô tình hay là do có người cố tình làm ra nữa."

Bởi vì Sâu Nhỏ đã dặn dò trước với các thuộc hạ của nó, cho nên hai người Ninh Hữu đi vào nhà ở của bọn chúng mà không hề gặp một chút trở ngại nào. Còn chưa có mở cửa, Ninh Hữu đã nghe được tiếng Viêm Hoàng kích động mà ngao ngao kêu.


Tráng hán kia dưới ý bảo của Viêm Hoàng và Lăng Vân mà đi ra mở cửa, sau khi nhìn thấy Ninh Hữu và Kỳ Tĩnh liền cung kính mà hành một cái lễ.

"Chào ngài. Hai vị tiểu chủ nhân đang ở bên trong."

Hai người Ninh Hữu đi vào trong, phát hiện Lăng Vân và Viêm Hoàng đều đang nằm trên một cái giường em bé lơn lớn, Viêm Hoàng không nhịn được mà duỗi tay ra bên ngoài, còn Lăng Vân thì lại đang một chân gác lên trên người nó, biểu tình khinh thường.

"Ngao ngao!" Viêm Hoàng không hề để ý tới Lăng Vân, mắt to đen lúng liếng nhìn Ninh Hữu, mãnh liệt tỏ vẻ mình muốn ôm một cái.

Ninh Hữu không khỏi cười một tiếng, duỗi tay ôm lấy Viêm Hoàng vào trong lòng mình, còn chưa bày ra tư thế cho nó, đã bị Viêm Hoàng bôi nước miếng đầy mặt.

"Ê a!" Ba ba ba ba con rất nhớ ba!

Ninh Hữu cũng hôn một cái trên má nó, "Ba ba cũng rất nhớ các con!"

So với bên Viêm Hoàng náo nhiệt, bên Lăng Vân thì lại an tĩnh hơn nhiều, nó ngoan ngoãn oa ở trong lòng Kỳ Tĩnh, nhiều nhất là ngẫu nhiên động một chút.

Sau khi thân thiết với Viêm Hoàng một hồi lâu xong, Ninh Hữu liền gọi điện báo bình an cho mấy người Kỳ phu nhân. Nhìn thấy hai đứa cháu nhỏ đã về tới trong lòng hai người Ninh Hữu, Kỳ phu nhân cùng vợ chồng Lương Mạn đều nhất thời chảy nước mắt xuống, cháu nhỏ mà bọn họ lo lắng nhiều ngày như vậy rốt cuộc cũng an toàn rồi.

"Xuất hiện đi" Kỳ Tĩnh nói với Sâu Nhỏ trong túi áo tráng hán.

Sau khi Kỳ Tĩnh và Ninh Hữu tiến vào, Sâu Nhỏ vẫn luôn nằm súc trong túi áo tráng hán, cuộn thành một quả cầu, sợ hãi cực kỳ.

Lúc này đối mặt với mệnh lệnh của Kỳ Tĩnh, nó cũng không dám phản kháng chút nào, run run rẩy rẩy từ trong túi áo bò ra ngoài, đứng ở trên bày tay tráng hán. Dựng đứng cả người lên, cúi mình vái chào Kỳ Tĩnh.


Sâu Nhỏ cũng không có làm người ta có chút ghê tởm giống như những con sâu bình thường khác, mà là tròn vo mười phần ngây thơ chất phác, nếu như để những người khác nhìn thấy bộ dạng nó dựng đứng người khom lưng như hiện tại này, nói không chừng còn thích cực kỳ ấy, nhưng Kỳ Tĩnh lại không có một chút phản ứng nào.

Sâu Nhỏ càng thêm run rẩy luống cuống.

Kể từ thời điểm hai người kia tiến vào, Sâu Nhỏ đã cảm nhận được một cỗ uy hiếp cực lớn, nó vốn dĩ chính là sinh ra ở Tu Chân giới, đã ở bên kia một thời gian rất lâu, tự nhiên là vô cùng mẫn cảm đối với hơi thở của tu chân giả. Kỳ Tĩnh và Ninh Hữu đều không cố tình thu liễm khí thế của mình, tuy rằng Sâu Nhỏ không cảm thụ được đến tột cùng thì cảnh giới của bọn họ là như thế nào, nhưng vẫn không làm trở ngại nó bị cỗ khí thế làm cho người ta sợ hãi này dọa sợ tới mức cả người nhũn ra.

"Ngươi khống chế được người này từ chỗ nào?" Kỳ Tĩnh hỏi.

"Thời điểm ta vừa mới tới nơi này, từ trên không một khỏa tinh cầu cách đó không xa có thấy được một con phi thuyền vũ trụ đen thui, người bên trong đều có vũ khí, nhìn rất lợi hại, người này là thủ lĩnh của đám người đó, ta cảm thấy nếu có thể khống chế được gã, thì có thể dẫn dắt được một số lớn tiểu đệ." Sâu Nhỏ không ngừng bận bịu thẳng thắn.

"Đám người thuộc hạ của gã đâu?"

"Phần lớn đều ở chỗ này" Sâu Nhỏ trả lời, "Thủ hạ con dân của ta đều ký sinh ở trong cơ thể bọn họ hết."

"Ê a!" Viêm Hoàng kích động mà múa may cánh tay một chút, tận hết sức lực khoe khoang thành tích, [ Con Sâu Nhỏ này là linh sủng con mới vừa thu đó nha! Nó lợi hại lắm á! Mấy con Trùng tộc hư đốn đáng chết đó đều là tiểu đệ của nó hết, chỉ cần nó hạ lệnh, đám người đó liền không dám tiếp tục phá hoại nữa đâu à! Con đã nói với nó, để nó mệnh lệnh cho đám tiểu đệ của nó đều rời khỏi thân thể của bọn người kia hết rồi, sẽ không khiến cho bọn họ phải chịu bất cứ thương tổn gì đâu! ]

Kỳ Tĩnh mang tính tượng trưng mà sờ soạng đầu nó, coi như khen ngợi.

Viêm Hoàng không hài lòng, nổi giận đùng đùng vung bàn tay nhỏ muốn đánh Kỳ Tĩnh, vẫn là Ninh Hữu cười ôm nó ra xa một chút, hôn một cái trên trán nó, "Viêm Hoàng tuyệt nhất."

Được khích lệ, Viêm Hoàng lập tức trở nên vui vẻ.

Mà Lăng Vân ở trong lòng Kỳ Tĩnh thì lại là khinh thường mà phốc một tiếng, phun ra một cái bong bóng.

"Đám thủ hạ kia của ngươi tạm thời không cần phải rời đi" Kỳ Tĩnh nói với Sâu Nhỏ kia, "Ngươi biết thân phận của những người này nhỉ."

Sâu Nhỏ gật đầu một cái, thanh âm có chút chột dạ, "Ta biết, người mà ta khống chế là thủ lĩnh của đoàn tinh đạo, những người mà con dân của ta ký túc cũng là người của đoàn tinh đạo."

"Đám người đoàn tinh đạo mà ngươi khống chế kia còn có chút hữu dụng đối với ta, những người không thuộc đoàn tinh đạo thì bảo con dân của ngươi có thể rời đi trước." Kỳ Tĩnh nói.


Sâu Nhỏ nghiêng đầu nhỏ liếc mắt qua hướng Viêm Hoàng một cái.

"Ngao ngao phốc!" [ đừng nghe ổng! ]

Kỳ Tĩnh nhìn thoáng qua bên chỗ Viêm Hoàng, cực nhẹ nhàng.

Tiếng ngao ngao của Viêm Hoàng tức khắc hạ xuống ba tám độ, "Ngao nga......" [...... Thế nếu không vẫn là cứ nghe ổng đi......]

Lăng Vân khinh thường trợn trắng mắt, [ đần độn ]

Viêm Hoàng muốn tạc mao, nhưng sau khi thấy Kỳ Tĩnh lại liếc mắt một cái, liền chôn mặt vào trong lòng Ninh Hữu, làm bộ như không nghe được.

Được tiểu chủ nhân của mình đáp ứng, Sâu Nhỏ liền lập tức gật đầu, y hệt như con gà con đói cùng cực đi mổ thóc, chỉ sợ mình hành động chậm.

"Ngươi đến từ Tu Chân giới?" Ninh Hữu dò xét Sâu Nhỏ một chút, hỏi.

"A nga ngao ngao!" Viêm Hoàng cảm thấy đúng là thời điểm để mình biểu hiện rồi, liền ngao ngao nói rõ ràng lai lịch của Sâu Nhỏ.

Ninh Hữu nghe xong rồi liền cảm thấy con Sâu Nhỏ này có chút quen thuộc, trong lòng cho rằng bản thân hẳn là biết chủng loại của Sâu Nhỏ, nhưng là có nghĩ thế nào cũng chẳng nghĩ ra.

Nếu đã không nghĩ ra được, Ninh Hữu cũng liền quăng nó ra sau đầu luôn.

Để Sâu Nhỏ an bài mọi chuyện bên này một chút, Kỳ Tĩnh và Ninh Hữu liền mang theo bọn chúng trở về nhà.

Kỳ phu nhân cùng vợ chồng Lương Mạn nhìn thấy hai đứa cháu nhỏ thì quả thực là mừng rỡ như điên, ôm vào trong lòng không buông tay, hôn từng đứa một hồi lâu.

"Ê a" Lăng Vân dùng tay thịt nhỏ nắm lấy ngón tay Thạch Bằng, mười phần thân mật.

Kỳ phu nhân hống hai bé con trong một hồi xong, liền nhịn không được mà nhìn về phía Kỳ Tĩnh hỏi, "Đám Trùng tộc mới xuất hiện đó như thế nào rồi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận