Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Một giờ sau, Viêm Hoàng nhảy xuống bàn thực nghiệm. Vốn dĩ dựa theo thời gian bình thường thì nhiều nhất chỉ dùng hai mươi phút là đủ rồi, nhưng là lần này bởi vì phải giảng giải một ít cho Ninh Hữu, cho nên tốn gấp ba thời gian ngày thường. Trong lúc này Ninh Hữu lắng nghe cực kỳ nghiêm túc, đối với kỹ thuật ở nơi này không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, rất nhanh đã đem những điều mà Trình đại sư nói ghi nhớ kỹ, một vài chỗ không hiểu cũng đều hỏi rõ ràng.

Ninh Hữu còn đang trong dư vị của vài thứ vừa học kia, lại cảm thấy ống quần của mình bị người túm. Cúi đầu liền thấy, Viêm Hoàng đang tràn đầy chờ mong nhìn cậu.

"Cậu đã nói, chờ tui kiểm tra xing liền sẽ mang tui đi công viên trò chơi", Viêm Hoàng nói, giọng trẻ con non nớt làm trong lòng Ninh Hữu mềm nhũn.

"Yên tâm, tôi sẽ không nói mà không giữ lời", Ninh Hữu xoa xoa đầu nhỏ của Viêm Hoàng, Viêm Hoàng lập tức vui vẻ.

"Thầy, bọn con đi trước đây, ngày mai con lại tới đây", Ninh Hữu lôi kéo tay nhỏ của Viêm Hoàng, cáo biệt Trình đại sư. Trình đại sư sờ sờ chòm râu hoa râm kia, "Đi đi, đem những gì hôm nay ta nói cho con ôn tập lại một chút, ngày mai ta sẽ kiểm tra con."

"Vâng, thầy!", Ninh Hữu lôi kéo Viêm Hoàng đi ra khỏi cửa. Dọc theo đường đi Viêm Hoàng chưa từng yên tĩnh lần nào, cao hứng mà nhảy nhót, "Tiểu Hữu tui nói với cậu nè, tui vẫn luôn muốn đi công viên giải trí đó, bên trong cơ sở dữ liệu tui đã xem qua, chỗ đó siêu cấp đẹp đẽ, siêu cấp chơi vui! Cậu mang theo tui đi tuyệt đối sẽ không mệt đâu, tui trước đó đã tra tư liệu kỹ rồi, có một cái du ngoạn chỉ nam* tuyệt đối xuất sắc. Bên trong cái chỉ nam này có tất cả những hạng mục trò chơi chơi hay, đến lúc đó cậu cứ ấn theo chỉ nam của tui mà đi, chúng ta nhất định có thể chơi đủ!"

* chỉ nam: có ý chỉ dẫn đường lối đúng, trường hợp này hẳn là bản đồ hướng dẫn lịch trình đi chơi

Viêm Hoàng nói một câu, Ninh Hữu liền đáp lại một câu, trong lòng cũng toát ra chút ngọn lửa hưng phấn nhỏ, cậu thật đúng là đặc biệt muốn chơi một lần.

Một lớn một nhỏ đều lòng mang tâm tình hưng phấn mà kêu một chiếc tấn xe* đưa bọn họ đi.

*Tấn xe: Kiểu như xe taxi

Công viên trò chơi bên cạnh học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc này chiếm phạm vi cực lớn, cửa chính cao lớn, bên trên lượn vòng mấy cái cơ giáp loại nhỏ hình đôi cánh, thoạt nhìn cực kỳ thú vị. Lúc này, công viên giải trí đã cực kỳ náo nhiệt, rộn ràng nhốn nháo rất nhiều người.

Ninh Hữu nhìn người nhiều như vậy, có chút hơi sợ, Viêm Hoàng lại túm túm quần áo cậu, gấp không chờ nổi muốn đi vào, Ninh Hữu chần chờ một chút, cuối cùng vẫn đi đến chỗ mua vé xếp hàng. Sau khi vào cửa tình huống tốt hơn một chút, người cũng không nhiều như trong tưởng tượng, Ninh Hữu đầu tiên là ở cửa tìm một cái xe bay nhỏ, mang theo Viêm Hoàng liền đi dạo ở bên trong công viên giải trí này.

Tiếng hoan hô tiếng thét chói tai không dứt bên tai, phóng mắt nhìn lại, người ở chỗ này chơi đùa đều cực kỳ cao hứng. Viêm Hoàng nhìn những phương tiện chơi trò chơi đó đều cực kỳ thèm mắt, đặc biệt muốn trực tiếp nhào qua đi chơi, cuối cùng vẫn khắc chế, đem du ngoạn chỉ nam mà mình tìm lấy ra xem, chỉ đạo Ninh Hữu đi như thế nào, rất nhanh bọn họ đã đi đến địa điểm thứ nhất.

Trò chơi chơi ở khu vực này gọi là "Lượn vòng thiên địa", ở cửa có một ít nhân vật động vật bọn họ có thể lựa chọn, mỗi một nhân vật động vật đều có một đôi cánh cực kỳ hoa mỹ, mọi người chọn xong nhân liền dựa theo trận doanh của mình triển khai chiến đấu, toàn bộ quá trình trò chơi là cần phải bay để hoàn thành, bởi vì là nhằm vào trẻ nhỏ, cho nên động tác thao túng cực kỳ đơn giản, nhưng trải nghiệm trò chơi lại cực kỳ tốt.

Viêm Hoàng và Ninh Hữu mỗi người đều chọn lão hổ vẫn luôn khí phách, trò chơi mỗi lần tập hợp được tám người thì bắt đầu một lần, mỗi trận doanh có hai người. Thời điểm bọn Ninh Hữu tới đây đúng là hai người cuối cùng, cho nên rất nhanh đã bắt đầu.

"Đầu năm nay, ngay cả người máy bảo mẫu cũng bắt đầu tới công viên giải trí chơi rồi", ở bên ngoài khu vực trò chơi một vị gia trưởng đứng tấm tắc khen lạ.

"Khẳng định là nhà người giàu có rồi, vận khí của cái người máy bảo mẫu này cũng thật đúng là tốt."


Thời điểm Viêm Hoàng vừa mới tiến vào thân hình liền nhoáng lên, nhưng là rất nhanh đã ổn định, rốt cuộc bản thân nó cũng là một cái cơ giáp, đối với thứ như thao túng đều cực kỳ có hiểu biết. Viêm Hoàng ở trước mặt Ninh Hữu đắc ý lung lay một vòng, sau đó liền đánh tới. Mục tiêu của bọn họ là cướp lấy trái cây màu đỏ ở trung tâm kia.

Tốc độ của Ninh Hữu cũng không chậm, theo sát phía sau Viêm Hoàng. Thời điểm đi được tới nửa đường có hai con thỏ cánh dài đáng yêu bay đến đây, Ninh Hữu vốn dĩ không có chuẩn bị phản ứng lại bọn nó, nhưng là rất nhanh những củ cà rốt đã liên tiếp đánh tới chỗ bọn họ, Ninh Hữu linh hoạt né tránh, nhưng Viêm Hoàng lại sơ sẩy một cái bị đánh trúng, tức khắc nổi giận đùng đùng bay qua đó. Liên tục né tránh bốn năm củ cà rốt, Viêm Hoàng mới đưa bọn nó vào trong phạm vi công kích của mình, một tiếng hổ gầm chấn bọn nó đến mức quơ quơ, cánh dừng lại liền rớt xuống.

Viêm Hoàng hùng dũng oai vệ, khí Phách Hiên ngang bay trở về bên người Ninh Hữu, Ninh Hữu dở khóc dở cười mang theo nó nhanh chóng bay về phía trái cây màu đỏ kia.

Hai con thỏ kia đang trên đường rơi xuống, có một con tỉnh lại, phành phạch cánh liền bay lên phía trên, hai con mắt đỏ rực sáng lấp lánh.

Trên đường bay về phía trái cây màu đỏ kia, bọn Ninh Hữu lại chịu hai lượt công kích nữa, nhưng là đối với bọn họ mà nói thật sự là rất vụng về, Ninh Hữu né tránh từng lần công kích rậm rạp kia, cũng không có ý tứ công kích, Viêm Hoàng lại trực tiếp mỗi lần đều vọt tới trước mặt bọn nó, một tiếng hổ gầm một cái vỗ móng vuốt liền giải quyết hết bọn nó.

Giải quyết tất cả địch nhân xong Viêm Hoàng tựa như một dũng sĩ chiến thắng trở về, bay ở trước người Ninh Hữu, tư thái kia cao ngạo cực kỳ.

Ninh Hữu nhìn thấy cái biểu hiện này của Viêm Hoàng cũng cảm thấy buồn cười, chậm rãi đi theo phía sau nó, để cho Viêm Hoàng đi hái trái cây màu đỏ kia. Viêm Hoàng vì thể hiện sự lợi hại của mình, còn đăc biệt thả chậm tốc độ của mình, cứ như là đi dạo vậy. Ngay tại thời điểm Viêm Hoàng đã tạo dáng xong, chuẩn bị hái trái cây, một con thỏ đột nhiên nhào tới, cà rốt che trời lấp đất đánh lên mặt Viêm Hoàng.

"Ngao ——!!", Hảo hảo hổ gầm biến thành kêu thảm thiết.

Thấy thỏ con đáng yêu kia sắp đụng tới trái cây, Ninh Hữu nhanh chóng bay đến trước mặt nó, một tiếng hổ gầm, chấn đến con tiểu bạch thỏ kia một trận hoảng hốt. Viêm Hoàng thừa dịp thời gian này đã bình thường trở lại, cực kỳ tức giận vọt tới trước mắt con tiểu bạch thỏ kia, một móng vuốt chụp nó xuống. Sau đó Viêm Hoàng cũng không lại trì hoãn thời gian nữa, căm giận đem trái cây màu đỏ thu vào trong tay.

Viêm Hoàng đem trái cây màu đỏ đưa tới chỗ nhân viên công tác nhận phần thưởng, là một con tiểu lão hổ phi thường giống thật, Viêm Hoàng cao hứng cực kỳ, cho Ninh Hữu nhìn chiến quả của mình một chút xong liền ôm lấy tiểu gia hỏa lông xù xù kia không buông tay.

Ninh Hữu cũng có một con tiểu lão hổ, cùng Viêm Hoàng giống nhau như đúc, xoa bộ lông xúc cảm đặc biệt tốt kia, Ninh Hữu cũng cực kỳ vui vẻ. Kéo tay Viêm Hoàng, bọn họ liền chuẩn bị tiến vào địa điểm tiếp theo.

"Chú này!", Một cái cô nhóc xinh đẹp áo hồng chỉ vào bọn Ninh Hữu hô, thanh âm tuy rằng non nớt, nhưng biểu tình cùng ngữ khí kia lại cực kỳ cường ngạnh, "Chính là bọn họ khi dễ tôi, nếu không phải bọn họ tôi đã sớm thắng rồi! Tôi muốn hai con lão hổ trong tay bọn họ kia!"

Người cô bé kia gọi là chú là một thanh niên dáng người cao dài, mái tóc màu nâu dài đến bên hông, dùng một cái dây buộc ở sau lưng, tóc tuy dài, lại không hiện chút nữ khí nào. Hắn có một đôi phượng nhãn, hơi hiện sắc bén, khóe miệng lại hàm chứa một tia độ cong.

Nghe được cô bé nói xong, thanh niên kia không nói gì, chỉ là tinh tế đánh giá Ninh Hữu và Viêm Hoàng, lúc nhìn đến Viêm Hoàng ánh mắt dừng lại, ý cười trên khóe miệng gia tăng. Hắn hơi giơ giơ tay lên, một người phía sau liền ngăn cản đám Ninh Hữu lại, "Tiểu thư nhà tôi muốn lão hổ trong tay cậu, cậu muốn bao nhiêu tiền?", Người này là nói với Ninh Hữu, căn bản là không có đem Viêm Hoàng cái người máy bảo mẫu này trở thành một người có quyền lên tiếng.

"Tui mới không cho!", Viêm Hoàng nổi giận, ôm chặt lão hổ trong tay mình.

Người nọ kinh ngạc liếc mắt nhìn Viêm Hoàng một cái, không có phản ứng lại nó, tiếp tục nói với Ninh Hữu, "Cậu chỉ cần đưa ra một cái giá, chúng tôi sẽ thỏa mãn cậu."


"Chúng tôi không bán", Ninh Hữu cực kỳ không vui, giữ chặt Viêm Hoàng, quay đầu rời đi.

Người nọ sao có thể cho phép Ninh Hữu đi ra được, nhanh chóng ngăn cậu lại, Ninh Hữu lại dùng tốc độ nhanh hơn hắn lóe qua, người nọ kinh dị định động thủ với Ninh Hữu, muốn ra đòn nghiêm trọng lên bờ vai của cậu, Ninh Hữu lại trở tay một cái đem hắn đánh ra ngoài.

"Các anh đây là muốn làm gì?", Bị chọc giận Ninh Hữu cũng không né nữa, kéo Viêm Hoàng ngừng lại, "Đây là muốn cướp đồ của chúng tôi sao?"

"Chỉ cần cậu thức thời, cái này sẽ là một giao dịch giữa chúng ta thôi", người nọ xoa tay hầm hè, chuẩn bị tùy thời lại đánh một lần nữa.

Trong khoảng thời gian này Ninh Hữu đã được phổ cập về pháp luật đế quốc cùng thường thức, cũng không cùng bọn họ động thủ, trước tiên dùng máy liên lạc tìm Đội Cảnh Vệ, "Các anh đây là phạm pháp."

Người nọ nhìn thấy phản ứng của Ninh Hữu thì có chút ngạc nhiên, bình tĩnh một chút nói, "Tôi chỉ là muốn cùng cậu thương lượng một chút mua đồ trong tay cậu mà thôi, cũng không có ý định đi đoạt."

"Tôi đã nói là tôi không bán, chúng ta không có bất cứ cái gì cần thương lượng cả", Ninh Hữu không vui nói. Viêm Hoàng cũng nhảy lên, cực kỳ tức giận chỉ vào bọn họ, "Đồ của tui tui mới không thèm cho các anh, ban ngày ban mặt muốn đoạt đồ của chúng tôi, thật không biết xấu hổ!"

Người nọ hướng ra phía sau nhìn một chút, thanh niên bình tĩnh đứng tại chỗ gật đầu một cái. Người nọ lập tức tấn công Ninh Hữu, thân pháp mau lẹ, công kích sắc bén. Nhìn thấy hai người kia không nói lý như thế, trong lòng Ninh Hữu cũng là tràn ngập một đoàn hỏa, dứt khoát liền buông ra động tác của mình, hung hăng đánh với người nọ một hồi.

Vào lúc này Ninh Hữu không có vận dụng bất luận chút linh lực nào, thuần túy là dùng tố chất thân thể chống lại người kia. Ninh Hữu có thể cảm giác được, người ra tay với cậu kia thể chất cực kỳ cường hãn, lực độ công kích cùng tốc độ đều cực kỳ kinh người, chẳng qua cho dù hắn có lợi hại hơn nữa, cũng vẫn như cũ không phải là đối thủ của Ninh Hữu. Sau khi thử một phen, Ninh Hữu quyết định ngoan tay, nghiêng về một bên đánh ngã hắn xuống đất, người nọ bởi vì bị đánh trúng chỗ yếu trên bụng, đau không đứng dậy nổi.

Ninh Hữu cũng không nói lời nào, nói với người bên cạnh muốn một sợi dây thừng, muốn đem người nọ trói gô lại. Lúc này, mấy người khác đi theo phía sau thanh niên nhịn không được, sau khi xin chỉ thị của thanh niên, liền từng người vọt qua, tuy rằng bọn họ công kích tàn nhẫn, nhưng ai cũng không có lấy ra vũ khí của bản thân, chỉ là luận bàn công phu quyền cước cùng Ninh Hữu.

Đối mặt với bốn người vây công, Ninh Hữu cũng không có kinh hoảng, tìm đúng một người trong đó liền nhanh chóng đá qua. Ba người khác muốn thừa dịp cơ hội này công kích phía sau lưng Ninh Hữu, nhưng Ninh Hữu phảng phất như ở phía sau cũng có một đôi mắt vậy, công kích vừa đến, Ninh Hữu nhanh nhạy lắc mình một cái liền né đi. Trong lòng bốn người kinh ngạc, vũ lực của bốn người bọn họ có thể coi như là số một số hai, sao có thể còn không trị nổi một thằng nhóc con chứ?!

Ninh Hữu công phòng không chỉ có lực có tốc hơn nữa thân pháp trăm biến, bốn người căn bản là không sờ tới thân hình của cậu nổi, ngẫu nhiên đụng trúng một quyền, lại bị lực lượng của Ninh Hữu chấn động đến cánh tay tê dại. Sau một lát, tất cả bốn người đều ngã xuống trên mặt đất.

Viêm Hoàng chuyển bánh xe nhỏ của mình, quay tròn chạy tới bên cạnh năm người, trên tay vươn ra một cây châm thăm dò, điện từng người bọn họ một hồi, những người vốn rất nhanh đã bò dậy lại ngã xuống. Viêm Hoàng điện xong liền thử chuồn một chút lập tức chạy tới phía sau Ninh Hữu, hơn phân nửa thân mình bị Ninh Hữu ngăn cản, hướng mấy người bên kia nói, "Đám người xấu các anh, thật là đáng đời, chờ lát nữa Đội Cảnh Vệ tới nhất định sẽ đem các anh bắt vào tù! Chỉ các anh như vậy mà còn muốn cướp đồ của tui sao! Không có cửa đâu!"

Nhóm quần chúng xem náo nhiệt bên cạnh đều bị người máy bảo mẫu này chọc cho vui vẻ, nói với Ninh Hữu, "Cái người máy bảo mẫu nhà cậu này là đặt hàng ở đâu vậy? Thật là quá đáng yêu, chờ sau khi trở về tôi cũng mua một cái!"

Ninh Hữu nói một câu "Không biết" xong, ánh mắt liền lại nhìn về phía sau người thanh niên kia, phía sau hắn bây giờ còn có một người, từ đầu tới đuôi đều chưa từng động, chỉ là thời điểm vừa rồi cậu đem kia bốn người đánh bại, người kia mới tán phát một tia sát khí. Chỉ bằng tia sát khí này, Ninh Hữu có thể phân tích ra được, thực lực của người này cực kỳ cường, không dùng đến linh lực, bản thân có khả năng là căn bản không đánh thắng nổi.


Khi nhìn thấy Ninh Hữu sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm phía sau mình, thanh niên rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào Ninh Hữu, cười khẽ một tiếng, "Thú vị."

"Chú này! Chú nhanh giúp tôi đem đồ trong tay bọn họ lấy lại đây cho tôi đi! Mấy người kia thật đúng là phế vật, ngay cả một người như vậy cũng đánh không lại, quả thực là làm mất mặt chúng ta!", Cô bé mực áo hồng cực kỳ bất mãn, dậm chân hô.

Thanh niên gần như chỉ một ánh mắt liền khiến cho cô bé kia câm miệng.

"Trở về đi", thanh niên nhàn nhạt nói một tiếng, năm người nguyên bản nằm trên mặt đất đều giãy giụa bò lên, trở về phía sau thanh niên.

"Hiện tại anh lại muốn làm gì? Tui nói cho các anh biết, cho dù hiện tại các anh không đánh với bọn tôi nữa cũng không được đâu, chút thực lực cỏn con này bọn tôi còn chướng mắt đấy, các anh nếu muốn giải quyết hoà bình chuyện này thì nhanh xin lỗi bọn tôi đi, như vậy bọn tôi còn có khả năng đại nhân đại lượng tha thứ cho anh. Nếu không nói, tui nói cho các anh biết, Đội Cảnh Vệ nhất định sẽ đem các anh chộp tới đi uống trà!", Viêm Hoàng hung tợn nói, nắm quần áo Ninh Hữu nhảy nhót, trực tiếp kéo Ninh Hữu lảo đảo một cái, làm cho cậu dở khóc dở cười.

Thanh niên xoay chuyển cái nhẫn trên ngón giữa tay trái của mình, liếc mắt nhìn Ninh Hữu thật sâu một cái, ý vị không rõ, sau đó liền xoay người rời đi. Những người khác cũng đi theo phía sau hắn rời đi, cô bé lúc trước dị thường ngang ngược kiêu ngạo hiện tại lại ngoan ngoãn cực kỳ, một câu cũng không nói, ngoan ngoãn bị một người trong đó ôm vào trong ngực, đi theo phía sau thanh niên.

"Các anh đừng đi a! Các anh tìm xong việc liền muốn chạy, tuyệt đối không có khả năng đâu!", Viêm Hoàng sao có thể cứ thể thế được, căm giận muốn đuổi theo, kết quả lại bị Ninh Hữu túm chặt, "Tiểu Hữu cậu đừng lôi kéo tui, tui nhất định phải hảo hảo giáo huấn bọn họ một chút, quả thực là quá không có quy củ rồi!"

Ninh Hữu không nói hai lời liền kéo nó đi, "Trong đó có một người tôi đánh không lại."

Viêm Hoàng ríu rít nói liền dừng lại, trung khí giận dữ mười phần vừa rồi lập tức trở nên yếu đi, múa may cánh tay nhỏ cũng lập tức an tâm, "Nga, Tiểu Hữu cậu thế nhưng lại đánh không lại sao, vậy chúng ta liền thả cho bọn họ một con ngựa đi, chúng ta trước suy xét xem kế tiếp nên đi nơi nào chơi đã đi."

————

Cổng học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc, một đội ngũ chừng năm mươi người chậm rãi đi qua, thầy giáo nghênh đón cực kỳ lễ phép vươn tay với bọn họ, "Các vị chính là học viện cơ giáp đệ nhị lần này Addams đế quốc phái tới giao lưu đi, rất hoan nghênh!"

Người dẫn đầu không để ý đến cánh tay thầy giáo đưa ra, chỉ có chút đạm mạc gật gật đầu, thầy giáo mặc dù có chút tức giận, nhưng lại áp chế không biểu hiện ra ngoài, không dấu vết đem tay của mình thu trở về.

"Chỗ ở củ các vị chúng tôi đã chuẩn bị tốt rồi, các vị đi theo tôi, tôi dẫn các vị qua đó", thầy giáo nói.

"Không cần, chúng tôi đã tìm xong rồi", người dẫn đầu cười như không cười liếc mắt nhìn thầy giáo một cái, "Nghe nói quý giáo đều là ở chung, học sinh của chúng tôi không quen như vậy, vì không gây thêm phiền toái cho các vị, chúng tôi vẫn là tự tìm thôi."

Bước chân thầy giáo đi phía trước dừng lại, tức giận dưới đáy mắt có chút không áp được, "Các vị đây là có ý gì?"

"Không có gì ý cả", người dẫn đầu ngau cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn thầy giáo một cái, tự mình mang theo bọn học sinh phía sau đi về phía trước, "Thầy giáo dẫn chúng tôi đi xem trường học đi, chúng ta cũng là lần đầu tiên tới đây, còn chưa gặp qua đường đường học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc các vị là bộ dáng gì đâu."

*Editor: mọe nó thật muốn vả một cái vào mặt ổng quá

Nghĩ đến lời hiệu trưởng đã phân phó qua, thầy giáo miễn cưỡng đè nén tức giận trong lòng xuống, mang theo bọn họ đi vào trong trường học, nói về từng tòa kiến trúc bốn phía. Nghe thầy giáo giảng giải, bọn học sinh Addams đế quốc lại có chút khinh thường nhìn lại, chỉ vào một cái kiến trúc trong đó cười nhạo, "Xây thành cái dạng này còn không biết xấu hổ mà bày ra, nếu chúng ta phải ở đó chắc vừa bước vào đã phải dỡ xuống rồi."


"Cái gì mà vừa bước lên chứ, lúc bản vẽ thiết kế vừa mới ra liền trực tiếp bị pass rồi, còn chờ đến lúc bước lên sao? Đầu óc của cậu bị cửa kẹp rồi đi! Nói lời này đúng thật là mất mặt!"

"May mắn không đến đây ở đấy, nhìn bộ dạng nơi này, sao có thể ở được chứ. Tuy rằng khách sạn mà chúng ta tìm cũng chẳng ra sao, nhưng dù sao cũng so với nơi này tốt hơn một chút", một học sinh trong đó phiền muộn nói, "Đường đường một cái chủ tinh đế quốc sao lại ngay cả một chỗ cho ra dáng cũng không có chứ."

Dọc theo đường đi, những học sinh đó chưa từng dừng miệng lần nào, ríu rít đủ loại ghét bỏ bắt bẻ, bên trong lời nói của bọn họ, học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc quả thực là ngay cả một nơi bình dân của bọn họ cũng không bằng.

Đi theo thầy giáo cùng tiếp đãi đám học sinh này còn có mấy học sinh Hệ chiến đấu cơ giáp năm ba. Từ thời điểm ban đầu bọn họ đã đè ép lửa giận, nhìn thấy bộ dáng bọn họ cao ngạo không ai bì nổi kia chỉ hận không thể trực tiếp một quyền đánh qua. Hiện tại hành trình đã qua nửa, mấy học sinh năm ba này đều đã nhẫn đến hai mắt đỏ bừng. Tình huống của thầy giáo tiếp đãi so với bọn họ thì tốt hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn chút nào.

"Ai, cũng không biết đế quốc nghĩ như thế nào, vì cái gì lại có thế nào cũng phải bảo chúng ta tới cái nơi rách nát này giao lưu", một học sinh Addams đế quốc ghét bỏ xem xét chung quanh, "Một nơi rách nát như vậy, cũng không biết có cái gì cần giao lưu chứ."

"Cậu kiên nhẫn chút đi, chúng ta tới đây là so thi đấu với bọn họ đấy", một học sinh khác nói, bĩu môi, "Đến lúc đó cũng đừng lưu thủ, tốc chiến tốc thắng là được, sớm hoàn thành nhiệm vụ một chút là có thể sớm trở về một chút rồi."

Nghe đến đó, học sinh học viện cơ giáp đệ nhất rốt cuộc nhịn không nổi nữa, xoay người đối mặt với bọn họ, lạnh lùng nói, "Đám người các cậu trừ bỏ lải nhải dài dòng còn biết làm cái gì?! Đừng con mẹ nó vô nghĩa cho tôi, tôi muốn quyết đấu với các cậu!"

Mấy người kia của Addams đế quốc dừng một chút sau đó đều cười ha ha, nhìn học sinh vừa rồi cứ như là nhìn tên ngốc vậy, "Cậu còn muốn quyết đấu với bọn tôi? Sao vậy, cậu là không muốn tham gia thi đấu chính thức, cho nên mới bảo chúng tôi đánh ngã cậu trước sao?"

"Các cậu thật sự là khinh người quá đáng!", Mấy học sinh khác của học viện cơ giáp đệ nhất cũng là giận cực kỳ, "Có gan thì các cậu đáp ứng đi, không có can đảm các cậu cứ việc nói thẳng, đừng có nói nhảm nhiều như vậy!"

"Nha, không dễ dàng mới phát tác lòng đồng tình một lần thế nhưng lại còn bị người nói trở thành không có can đảm, thật là khó chịu", một học sinh trong đó của Addams đế quốc đi về phía trước vài bước, cách mấy người này gần một chút, sau lại nghĩ tới cái gì, lại ghét bỏ lui lại sau mấy bước, phảng phất như trên người mấy người kia có cái gì dơ bẩn vậy, "Muốn quyết đấu còn không dễ dàng sao? Người chỗ chúng tôi tùy các cậu khiêu chiến đấy, vừa vặn chúng tôi ở đây cũng nhàm chán, lấy các cậu làm trò tiêu khiển cũng không tồi đâu."

"Chẳng qua các cậu cũng cần phải nắm chặt một ít đi, đừng nghĩ lâu quá, chúng tôi còn đang sốt ruột trở về cơm nước đấy", người nọ nhẹ nhàng nói, không chút nào đem học sinh học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc để vào mắt, "Vốn dĩ ở chỗ này cũng ăn không ngon, nếu lại ăn không đủ no vậy đã quá thảm rồi."

"Mày!", Một người trong đó tức liền muốn xông lên động thủ, bị đồng học bên cạnh kéo lại, "Đừng xúc động, chúng ta sẽ giải quyết rõ ràng trong quyết đấu."

Thầy giáo tiếp đãi vốn có thể ngăn cản trận quyết đấu này, nhưng là chính ông cũng cảm thấy cực kỳ nghẹn khuất, hận không thể tự mình lên sân khấu đánh bọn họ một trận, cho nên cũng liền mặc kệ học sinh này quyết đấu. Tuy rằng cảm thấy khả năng thắng không quá lớn, nhưng vẫn hy vọng học sinh trường học của mình có thể vì bọn họ mà xả một hơi.

Lúc này thầy giáo tiếp đãi đã mang theo đám người Addams đế quốc xoay hơn phân nửa trường học, vừa vặn địa phương đi tiếp theo chính là sân huấn luyện cơ giáp, quyết đấu của bọn họ cũng sẽ tiến hành ở nơi đó.

Người của Addams đế quốc từ sau khi nhìn thấy sân huấn luyện cơ giáp liền trong cả toàn bộ hành trình đều cau mày, đầy mặt ghét bỏ, "Cái loại địa phương thế này, sao có thể thi triển được!"

"Những lời như vậy chờ các người chiến thắng đã rồi hẵng nói", học sinh tiếp đãi hừ lạnh một tiếng.

Sau khi bọn họ tiến vào sân huấn luyện cơ giáp, người của hai phương liền xác định quy tắc quyết đấu.

Ba trận quyết đấu một chọi một, ba trận hai thắng.

p���/?*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận