Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Sau khi Ninh Hữu suy xét một chút, vẫn là đem chuyện này nói với hai đứa nhỏ A Nam.

"Anh trai phải đi sao?", Tiểu Nha túm chặt góc áo Ninh Hữu, mếu méo chực khóc.

Ninh Hữu một trận đau lòng, đem Tiểu Nha ôm vào trong ngực dỗ dành. Trong khoảng thời gian này cùng hai đứa nhỏ ở chung, cậu cũng thật sự không bỏ được A Nam cùng Tiểu Nha, nhưng là vô luận như thế nào, cậu cũng không thể ở lại chỗ này được.

"Tiểu Nha ngoan, anh trai còn có chuyện phải làm, Tiểu Nha ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh trai trở về được không?", A Nam nhận lấy Tiểu Nha từ trong lòng ngực Ninh Hữu, nhẹ giọng dỗ. Tiểu Nha cũng có chút mệt mỏi, sau khi khóc một lát, được A Nam dỗ ngủ rồi.

A Nam đem Tiểu Nha đặt ở trên giường, sau đó từ trên cổ của mình lấy xuống một khối nanh sói điêu khắc thô cuồng lại hiển lộ khí phách.

"Em kỳ thật cũng rất muốn đi cùng anh", A Nam rũ rũ mắt, "Nhưng là Tiểu Nha còn nhỏ, em không thể mang con bé đi ra ngoài cùng được. Anh trai, em có thể cầu anh giúp em một chuyện được không?"

Trong cặp mắt đen nhánh của A Nam tràn ngập mê mang cùng do dự, bất quá cuối cùng vẫn đều lắng đọng xuống, biến thành kiên định.

"Đây là cha em đưa cho em", A Nam đem vòng cổ nanh sói của mình giao vào trong tay Ninh Hữu, "Tất cả mọi người đều nói cha mẹ bọn em đã chết, nhưng là em vẫn không tin. Cha của em tên là Lê Hưng, mẹ em tên là Nhữ Huệ......", A Nam cắn chặt răng, ánh mắt nhìn thẳng tiến vào chỗ sâu trong đôi mắt Ninh Hữu, "Anh trai lúc anh đến trấn trên có thể hỏi một chút xem bọn họ đã ở đâu không? Nếu có thể tìm được bọn họ, vậy nói với bọn họ là em cùng Tiểu Nha đang ở đây chờ họ."

Ninh Hữu trong lòng chua xót, xoa xoa đầu A Nam, cười nói, "Được"

Trước khi đi, Ninh Hữu tìm Nhị Trụ Tử lúc trước vẫn luôn gây phiền toái cho bọn A Nam, hạ một cái cấm chế nho nhỏ với gã, "Anh em A Nam anh cần phải chiếu cố nhiều một chút, nếu còn có ý định làm hại bọn chúng, ắt sẽ gặp đau đớn bị liệt hỏa thiêu đốt."

Nhị Trụ Tử bị Ninh Hữu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình làm cho hoảng sợ, nghĩ đến sự tình lúc trước bị đánh thê thảm trong lòng sợ hãi, vội vàng gật đầu, nhưng lời của Ninh Hữu gã lại chẳng nghe vào được bao nhiêu.

Thẳng đến qua mấy ngày, sau khi gã nghe nói Ninh Hữu đã rời khỏi nơi này, liền hung tợn chuẩn bị chạy đi tìm anh em A Nam gây phiền toái, kết quả một đạo liệt hỏa từ giữa ngực bùng cháy, thoáng chốc thổi quét toàn thân gã. Chờ đến khi hỏa tắt, Nhị Trụ Tử đã hơi thở thoi thóp, trên người không còn một chỗ thịt nào còn tốt cả. Trải qua một lần này, gã đã hoàn toàn kính sợ Ninh Hữu, kéo thân hình tàn tạ của mình đưa đi một chút đồ ăn cho đám A Nam, lại nói tiếp cũng quái, chờ đồ ăn được đưa đến xong, miệng vết thương bị lửa đốt của gã thế nhưng lại tốt hơn một chút.

Một đoạn thời gian sau, tất cả các thôn dân đều phi thường kinh ngạc, Nhị Trụ Tử ham ăn biếng làm dựa vào cướp đoạt kẻ nhỏ yếu mà sống, hiện tại thế nhưng lại trở nên cần mẫn, không chỉ như thế, gã còn thường xuyên giúp đỡ anh em A Nam, đây là ông trời mở mắt sao?

Những chuyện trong thôn đều là sau này, sau khi Ninh Hữu chuẩn bị cho đám A Nam một ít con mồi xong, liền rời khỏi địa phương này, vô số dã thú hung mãnh trong rừng rậm sau khi cảm nhận được hơi thở của Ninh Hữu liền lui ra rất xa, không có một con đui mù nào đi công kích Ninh Hữu. Một đường này Ninh Hữu đi cực kỳ thuận lợi, ba ngày sau, cậu rốt cuộc cũng thấy được một thị trấn cực kỳ náo nhiệt.

Chẳng qua, Ninh Hữu mới vừa đi vào, đã bị dôi một đầu đầy nước.

Bị xối thành gà rớt vào nồi canh Ninh Hữu có chút ngốc.

Trời xa đất lạ, Ninh Hữu vì cam đoan an toàn, vẫn luôn phóng thích linh thức của mình quanh thân thể ba mét, vừa rồi lại căn bản không phát hiện dấu hiệu của bát nước.

"Lại có người bị tai vạ rồi, thật là đủ xui xẻo." Người xung quanh khe khẽ nói nhỏ.

Mười mét chung quanh Ninh Hữu ở vào trạng thái gần chân không, người mười mét là một đám người, ăn mặc khác nhau, hướng về phía cậu chỉ chỉ trỏ trỏ. Vì cái gì lại nói là gần trạng thái chân không, là bởi vì trong mười mét này còn có hai người. Trong đó một người trong tay cầm một cái gậy chống tinh xảo, mặc một thân áo choàng có chút quái dị, trong miệng còn đang mặc niệm cái gì, đột nhiên, đoản trượng trong tay hắn lăng không chỉ tay, một trận băng thứ* đổ xuống đầu, còn may Ninh Hữu trốn nhanh, bằng không đã trực tiếp bị đâm thành cái sàng rồi. Đương nhiên đây cũng chỉ là nói khoa trương thôi, trên thực tế chút băng thứ này cũng không phá được phòng ngự của cậu, chẳng qua là không tránh được một trận chật vật mà thôi.

*thứ: gai, đâm

Ninh Hữu may mắn né tránh, một người khác lại không có vận khí như vậy, băng thứ rậm rạp vừa vặn ở trên đầu của hắn, mắt thấy liền phải rơi xuống trên người, một trận ánh lửa loá mắt phóng lên cao, trực tiếp đem đống băng thứ kia hóa thành nước, xôn xao một cái nện ở trên mặt đất. Ninh Hữu im lặng...... Cái này xem như đã rõ nước xối một thân mình là ở đâu phát ra rồi. Người tạo ra ngọn lửa này một thân quần áo già dặn, cùng người đối diện nọ hình thành đối lập rõ ràng.

Ninh Hữu có chút nghi hoặc, hai người này chẳng lẽ cũng là tu chân giả? Nhưng là vì cái gì mình lại không cảm thụ được hơi thở của bọn họ vậy?

"Cậu nhóc mau tới đây đi, hai người kia đang đánh đến vui vẻ, không cẩn thận một cái là có thể đả thương cháu đấy!", Một lão nhân hơn sáu mươi tuổi ở bên cạnh kêu. Ninh Hữu trước khi một lần công kích lại tới liền nhanh chóng rời khỏi chiến trường, "Ông à, bọn họ đây là làm sao vậy?"

"Còn có thể như thế nào nữa chứ, một lời không hợp liền đánh nhau thôi", cụ ông tinh thần rất tốt, một bên nói chuyện với Ninh Hữu một bên còn hứng thú bừng bừng xem náo nhiệt, "Hai người bọn họ à, từ sau khi đến thị trấn liền đánh nhau rồi, cũng không biết là vì cái gì. Hai ba ngày là có thể nhìn thấy một lần, đừng nói nữa, cháu xem chiêu thức kia của bọn họ kìa, thật là quá xuất sắc!"

Cụ ông hiển nhiên là đem hai người đang so đấu kia thành biểu diễn mà nhìn, lại còn xem rất say sưa, ông giải thích một câu với Ninh Hữu xong liền không nói chuyện nữa, lực chú ý toàn tập trung ở trên người hai người kia. Chờ đến khi hai người đó đánh xong, cụ ông mới chưa đã thèm nói tiếp với Ninh Hữu, "Cậu nhóc ông thấy cháu rất lạ mắt, cũng là vừa đi vào trấn chúng ta sao?"

Ninh Hữu thành thành thật thật gật đầu, hàn huyên trong chốc lát, Ninh Hữu liền trực tiếp đem mục đích của mình ra hỏi, "Ông có biết Triệt Na đế quốc không?"

Cụ ông lắc đầu, Ninh Hữu có chút thất vọng. Chẳng qua rất nhanh cụ ông lại cười hắc hắc, "Tuy rằng lão nhân này không biết cái gì Triệt Na đế quốc mà cháu nói, chẳng qua lão cảm thấy mục đích của cháu cùng hai người kia cũng giống nhau đấy."

Ninh Hữu ánh mắt ngừng lại, có chút chần chờ, "Ngài biết mục đích của cháu sao?"

"Đó là tự nhiên", cụ ông ra vẻ thần bí vuốt vuốt râu, "Lão nhân đoán cậu nhóc cháu khẳng định là không biết vì sao lại rớt tới chỗ chúng ta, nên muốn tìm đường trở về đi."

Ninh Hữu trong lòng cả kinh, muốn tiếp tục hỏi nữa, kết quả cụ ông lại lắc lắc đầu, nhấc chân rời đi. Ninh Hữu vội vàng đuổi kịp, kết quả lại theo tới trong một cái tửu lầu*. Ninh Hữu không có do dự, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh lão.

*tửu lâu: quán rượu

Cụ ông rất là hào khí gọi một bàn đồ ăn còn có một vò rượu. Sau khi cụ ông rất có ý vị nhìn Ninh Hữu trong chốc lát, Ninh Hữu mới linh quang hiện ra, chủ động chạy tới quầy tính tiền. Nhưng mà Ninh Hữu ngay cả tiền sử dụng trên trấn này là cái gì cũng không biết, không khỏi có chút xấu hổ. Cậu nương theo ống tay che dấu, từ trong nhẫn không gian móc ra một khối tinh hạch yêu thú, tinh oánh dịch thấu*, còn mang theo chút quang mang màu tím, trông rất đẹp mắt.

*tinh oánh dịch thấu: óng ánh trong suốt

"Trên người tôi không có tiền mặt, có thể sử dụng cái này thanh toán không?"

Ánh mắt chưởng quầy sáng lên, ngay sau đó lại che dấu nở nụ cười, "Này tự nhiên là có thể, chẳng qua loại đồ vật này của ngài chúng tôi cũng không biết giá trị, nhận lấy cũng chỉ là vì trẻ con yêu thích một chút thôi, chỉ sợ là không định giá được."

Ninh Hữu thở dài nhẹ nhõm một hơi, thống khoái xua tay, "Không thành vấn đề, không cần thối lại."

Sau khi thanh toán tiền xong, cụ ông kia cuối cùng cũng đồng ý mở miệng, vui tươi hớn hở đổ một chén rượu cho Ninh Hữu. "Cậu nhóc lão thấy cậu cũng là người thành thật, thật là thống khoái a ha ha."

"Lưu lão già lão lại ở chỗ này hố người mới sao", một cụ ông tuổi tác xấp xỉ lão đi ngang qua chỗ này, lắc đầu nói.

"Đi đi đi đi", cụ ông đầy mặt ghét bỏ, "Ông lão bất tử này lại ở chỗ này đen đủi tôi, ông chẳng qua là không bắt kịp cơ hội mà thôi, đừng có ở chỗ này mà nói mát, đi chỗ nào mát mẻ mà đợi đi!", Sau khi đem người vừa rồi đuổi đi, cụ ông lại lộ ra vẻ mặt hiền lành tươi cười với Ninh Hữu, "Cháu cũng đừng nghe lão bất tử kia nói bừa."

Ninh Hữu đâu có nhàn hạ thoải mái mà nghe lão tán gẫu, đợi nửa ngày vẫn chưa nghe được chủ đề chính, có chút nóng nảy, "Ông à, ông nói ông biết mục đích của cháu, hai người kia cũng giống với cháu, ngài biết chúng cháu là tới đây như thế nào sao?"

"Ai, hiện tại người trẻ tuổi thật là hấp tấp, không có chút kiên nhẫn nào cả", cụ ông có chút ngượng ngùng uống một ngụm rượu, nói vấn đề chính, "Các cậu làm thế nào để đến đây lão cũng không biết đâu, người bên ngoài vô tình rơi xuống chỗ chúng ta cũng không ít đâu. Liền nói về hai người vừa rồi đánh nhau kia đi, một người nói mình là cái gì mà ma pháp sư, một người nói mình là dị năng giả, đều là từ những nơi mà chúng ta chưa từng nghe nói qua tới, không chỉ có ăn mặc kỳ kỳ quái quái, lại còn biết diễn xiếc ảo thuật xuất sắc nữa. Bọn họ cũng là từ địa phương khác đi vào thị trấn chúng ta, lúc ấy cũng là lão nhân này tiếp bọn họ đấy, còn phổ cập thường thức cho bọn họ đâu."

"Nơi này của chúng ta người ngoại lai tuy rằng không tính là quá nhiều, nhưng là cứ cách mỗi hai ba năm cũng sẽ có một hai người tới đây, không có ai mà không phải là từ không gian khác rơi tới cả."

Ninh Hữu khiếp sợ tiêu hóa cái tin tức này.

"Vậy ông có biết cháu phải làm thế nào mới có thể trở về không?"

"Trở về à, cũng không phải là không được, nghe nói ở thành Vô Danh có một cái không gian vực, chẳng qua cái không gian vực này có thể khiến người xuyên qua trở lại không gian nguyên bản của mình", lúc cụ ông nói chuyện cũng không chậm trễ mình ăn cái gì cả, đồ ăn đầy bàn rất nhanh đã bay mất hơn một nửa.

Ánh mắt Ninh Hữu sáng lên.

"Chẳng qua, thành Vô Danh này cũng không phải là người nào cũng có thể tiến vào được", cụ ông nói tiếp, "Lúc mọi người vào thành đều cần phải có một cái tín vật, mà cái tín vật này chỉ có mỗi một trưởng trấn mới có thể phát ra."

"Cháu phải làm thế nào mới có thể lấy được cái tín vật này?"

Cụ ông nuốt xuống một ngụm rượu, thỏa mãn nheo lại đôi mắt, "Một tháng sau, khảo nghiệm Hắc Nhai, ba cái danh ngạch."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui