Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Ninh Hữu tiếp nhận, cẩn thận đọc một phen, cục đá trong lòng lập tức hạ xuống.

Thì ra cha mẹ A Nam cũng là từ dị thế tới đây, hai năm trước tiến đến trấn Mộ Vân cũng là vì tranh đoạt danh ngạch đi thành Vô Danh, mà thực may mắn là bọn họ thi đấu thắng được, sau khi thi đấu chấm dứt liền đi thành Vô Danh. Tình báo trong hồ sơ báo dừng ở đây, bọn họ ở trong thành Vô Danh đến tột cùng như thế nào, Ninh Hữu lại không có cách nào biết được. Nhưng vô luận là như thế nào, cha mẹ A Nam vẫn là có hy vọng tồn tại rồi.

Hai người từ Tật Phong lâu đi ra, lại vừa lúc gặp được cụ ông đã giảng giải cho Ninh Hữu lúc cậu vừa tới.

"Cậu nhóc, cháu tới đây tra tin tức à?", Cụ ông vui tươi hớn hở hỏi. Ninh Hữu cực kỳ có lễ chào cụ ông một tiếng, sau khi hai người giao lưu vài câu, Ninh Hữu liền cáo từ.

"Trưởng lão!", Người làm cung kính mà hành lễ với cụ ông.

Cụ ông vẫy vẫy tay, đạp bộ đi vào.

Sau khi đi một chuyến đến Tật Phong lâu, Charles cuối cùng cũng khỏe lại, chủ động nói có thể trở về. Ở lần thứ hai phi hành, Charles rõ ràng đã hoàn toàn thích ứng được, sau khi rơi xuống đất cũng không còn có phản ứng khó chịu nữa.

"Ninh, lần thí luyện Hắc Nhai này không bằng hai chúng ta cùng nhau đi đi, cũng có thể dễ chiếu cố lẫn nhau hơn! Tuy rằng tôi vũ lực kém một chút, nhưng dược tề mà tôi làm tuyệt đối là đứng đầu trấn Mộ Vân này đấy", Charles cực lực đẩy mạnh tiêu thụ bản thân, con ngươi màu lam nhạt tràn ngập chờ mong.

Ninh Hữu tự hỏi một cái chớp mắt liền đáp ứng, bản thân cậu ở chỗ này xác thật là cũng có nhiều cái bất tiện, huống hồ hiểu biết đối với nơi này cũng không nhiều bằng Charles. Charles kêu lên một tiếng vui vẻ, sau đó liền kéo Ninh Hữu đi theo hắn về chỗ hắn ở, chẳng qua sau khi xem xong chỗ ở của Charles, Ninh Hữu liền quyết định lại thuê một căn nhà nữa. Căn nhà mà Charles thuê tuy rằng là ba gian, nhưng là bên trong ba gian đó đều chất đầy giấy dán và chai lọ vại bình, trong đó có một gian trên mặt bàn còn phủ một tầng bột phấn màu sắc quỷ dị, ngay cả phòng ngủ của Charles cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Ninh Hữu đối với tiền tài cũng không có khái niệm tiết kiệm, thuê một căn nhà cực kỳ rộng thoáng, Charles liền đem tất cả dụng cụ luyện kim cùng dược tề khổng lồ kia dọn qua hết, hắn ở ngay bên cạnh phòng thí nghiệm này, mà Ninh Hữu thì lại ở một gian gần phía nam nhất, nơi này linh khí không sai biệt lắm là một trong toàn bộ những địa phương nồng đậm nhất trong thị trấn.

Ngày tháng cứ theo Ninh Hữu tu luyện cùng Charles luyện kim thực nghiệm mà trôi qua. Trong thời gian này, Ninh Hữu đã thử qua một số thành phẩm của Charles, hiệu quả dị thường tốt, tuy không so được với đan dược của tiên gia, nhưng cũng cực kỳ lợi hại, trong đó có một loại có thể đề cao tốc độ hấp thu linh khí của cậu, hiệu quả như thế cũng tuyệt diệu như tụ linh đan vậy. Ninh Hữu đối với luyện đan là dốt đặc cán mai, nhìn thấy Charles chỉ dựa vào một câu mà bản thân nhắc đến là đã có thể làm ra được thành phẩm, không thán phục cũng không được.

Một ngày này, Charles đưa cho Ninh Hữu một cái kim băng, hình dạng đại khí* mà đẹp đẽ quý giá.

*đại khí: tráng lệ, ấn tượng

"Không không, Ninh, cậu đừng có dùng cái loại ánh mắt này mà nhìn tôi, tôi là luyện kim thuật sĩ, cũng không phải là thợ thủ công. Đây là vật phẩm luyện kim, mới không phải là trang sức cái gì đâu!", Charles vội vàng giải thích, "Trên này có mang theo một ít ma pháp trận đơn giản, có thể thanh lọc một ít sương mù có độc."

"Tôi đã hỏi thăm qua, chỗ Hắc Nhai có một cái trận sương mù, sương mù có độc, sẽ làm người ta sinh ra ảo giác. Kim băng này chính là chuyên môn vì ứng phó khói độc kia đấy."

Ninh Hữu vui vẻ nhận lấy, "Có cái gì cần tôi hỗ trợ không?" Mấy ngày này Charles mỗi ngày đều buồn ở trong phòng làm thực nghiệm, đồ làm ra đều sẽ đưa cho Ninh Hữu một phần, không giúp được cái gì Ninh Hữu cứ cảm thấy có chút băn khoăn.

"Có thì có", Sắc mặt Charles trở nên có chút kỳ quái, "Khụ, cái kia, nơi này của tôi gỗ mun sắp dùng xong rồi, cậu có thể giúp tôi mua một ít về được không?"

"Gỗ mun?", Ninh Hữu chưa từng nghe nói qua loại tài liệu này, cẩn thận hỏi Charles loại tài liệu này đi nơi nào mua, Charles cũng nói rất kỹ càng tỉ mỉ, chẳng qua trong toàn bộ quá trình vẻ mặt của hắn đều có chút kỳ kỳ quái quái.

Lúc nhìn thấy người bán, Ninh Hữu không khỏi sửng sốt một chút, khí chất ôn hòa thân mình nhỏ xinh, có thể coi như là nhu nhược không xương.

"Tôi muốn mua chút gỗ mun", Ninh Hữu lặng im trong chốc lát sau đó liền đi thẳng vào vấn đề nói.

Người bán thoạt nhìn có chút hướng nội, khiếp đảm liếc mắt nhìn Ninh Hữu một cái, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Khách nhân cậu muốn mua bao nhiêu?"

Ninh Hữu đem số lượng cùng phẩm chất mà Charles đã dặn cậu đều nói cho hắn, người bán gật gật đầu, liền lựa chọn chuẩn bị đóng gói cho Ninh Hữu. Đang lúc đang làm, một thanh âm tục tằng tiến vào, người bán kia lập tức run lập cập. Chờ sau khi tráng hán kia đi vào, người bán càng run bần bật lên, hoảng sợ tránh ở phía sau kệ để hàng. Tráng hán thân cao hai mét, nếu đứng ở trước mặt người bán thì người bán chẳng khác gì đứa nhỏ sáu tuổi cả.

Ninh Hữu cho rằng tráng hán này là muốn gây bất lợi cho người bán này, giơ tay muốn ngăn trở gã lại. Người bán lại sắc mặt tái nhợt run run rẩy rẩy mở miệng, cố cười nói với Ninh Hữu, "Ta không có việc gì đâu khách nhân, chỉ là có chút nhát gan thôi."

Người bán lấy hết can đảm run run rẩy rẩy từ phía sau kệ để hàng đi ra, tráng hán lại không kiên nhẫn, "Một thằng đàn ông sao lại cứ chít chít như đàn bà thế hả!", Nói rồi, tráng hán liền muốn nắm lấy cổ áo người bán, đúng lúc này, trong phòng truyền đến một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc.

Tráng hán còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị một con mãnh hổ sặc sỡ đập gục trên mặt đất, cái mồm bồn máu to đối diện với đầu của gã. Tráng hán lúc này liền bị dọa nằm liệt ra, ngay khi móng vuốt của mãnh hổ buông ra liền lập tức tè ra quần mà chạy trốn.

"Khiết, sao anh lại đi ra vậy, không phải đã đáp ứng em sẽ hảo hảo dưỡng thương sao?", Người bán nhát gan kia lập tức chạy tới trước mặt lão hổ, ôm lấy đầu của nó, trên mặt toàn là vẻ khẩn trương.

Ninh Hữu cau mày nhìn lão hổ trước mắt, cứ cảm giác thấy hơi thở của nó có chút không đúng, cũng không giống một lão hổ bình thường, mà là mang theo một ít hơi thở của nhân loại, chẳng qua lại cũng không phải là yêu thú tu luyện thành người, thật là kỳ quái.

"A Lạc, ta không có việc gì", mãnh hổ nói ra tiếng người, thanh âm khàn khàn, "Em là bạn lữ của ta, ta tuyệt đối không thể để cho người khác khi dễ em!"

*Editor: Chỉ cho mình anh khi dễ em thôi- Aka câu nói bất hủ của lũ công

Lúc Ninh Hữu mang theo gỗ mun trở về, Charles muốn nói lại thôi nhìn cậu, cuối cùng vẫn là không nhịn được lòng tò mò của mình, thử hỏi, "Hôm nay lúc cậu đi đến đó nhìn thấy là một nam nhân hay là một lão hổ?"

Ninh Hữu cười như không cười nhìn hắn, "Là một lão hổ có thể biến thành người."

Sau khi mua xong gỗ mun, Ninh Hữu còn cùng một người một hổ nói chuyện một hồi, thế mới biết hai người này là người của tộc thú nhân, Khiết là thú nhân, người bán tên là Phục, là một giống cái. Thú nhân là có thể có hai loại hình thái người cùng hình thú, mà giống cái lại không thể biến thân, thân thể mảnh mai, lại có năng lực sinh dục.

Đối với cái này, Ninh Hữu không khỏi tấm tắc bảo lạ, từ khi ngoài ý muốn đi tới nơi này, Ninh Hữu mới biết được bản thân trước kia có bao nhiêu nông cạn.

Vội vã gần hai mươi ba ngày, những thứ mà Charles cần chuẩn bị cuối cùng cũng đã chuẩn bị không sai biệt lắm, như trút được gánh nặng từ trong phòng thí nghiệm của hắn đi ra, "Ninh, chúng ta cần phải đi ra ngoài du ngoạn hảo hảo một phen. Chẳng qua trước đó, tôi rất nhớ thương giò thủy tinh của Túy Tiên Lâu!", Charles nuốt một ngụm nước miếng, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong, "Phải nói tuy rằng tôi đối với việc rơi xuống nơi đây rất là không hài lòng, nhưng là tôi đối đồ ăn ở nơi này lại là vừa lòng cực kỳ. Ôi thượng đế, thức ăn nơi này quả thực là mỹ vị nhân gian!"

Vì thế còn dư lại mấy ngày, hai người liền đi uống rượu, dạo cửa hàng, ngày đêm tự tại đi bộ khắp nơi, Charles lấy mỹ kỳ danh là phóng thích áp lực, vì thời gian kế tiếp mà lấy trạng thái tinh thần tốt nhất để đối mặt với khiêu chiến.

Dưới trạng thái thoải mái này, hai người rất nhanh đã hỗn tới rồi ngày hôm sau đếm ngược lại. Bởi vì một ngày cuối cùng là phải chuẩn bị đồ vật, nói cách khác chính là bọn họ chỉ còn một ngày cuối cùng để tiêu dao tự tại, Charles hạ quyết tâm nhất định phải chơi đủ đời.

Tóc vàng của Charles dưới ánh nắng chiếu xuống cực kỳ lóe sáng, ở trong đám người có thể tính là cực kỳ bắt mắt, cho dù bọn họ không cẩn thận mà tách ra, Ninh Hữu cũng có thể từ ánh mắt đầu tiên mà tìm được hắn. "Hắc Ninh! Cậu mau xem này, nơi đó thật náo nhiệt!", Charles vừa dứt lời liền kéo Ninh Hữu men theo dòng người qua đó.

Một tòa kiến trúc tao nhã, chỗ lầu hai lọt vào trong tầm mắt là tràn đầy màu đỏ tinh xảo, một nữ tử mặc hồng y đón gió mà đứng, tóc đen như thác nước, cùng váy dài đỏ tươi giao nhau mà nổi bật lên, đẹp kinh người. Đôi mắt đẹp hơi hơi đảo qua đám người dưới lầu, lúc đang nhìn đến một chỗ, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng trào phúng.

"Nga thượng đế ơi", thật vất vả mới chen lên được trước đám người Charles ngây người, "Tôi nhất định là gặp được thiên sứ rồi, cô ấy thật đẹp!"

Ninh Hữu nhìn thấy cảnh tượng này lại có chút dự cảm, lúc nghe thấy người chung quanh thấp giọng nói chuyện với nhau, càng thêm xác minh ý nghĩ của mình. Quay đầu nói với Charles, "Đừng đứng ở chỗ này, chúng ta nhanh đi thôi, bằng không khả năng sẽ gặp phải phiền toái đấy."

Charles đâu có nghe được Ninh Hữu nói cái gì, một đôi mắt màu lam nhạt đều sắp dính vào trên người hồng y nữ tử kia rồi.

"Bạch phủ của ta hôm nay lấy tú cầu chọn rể hiền, hy vọng có thể thay chất nữ ngoan của ta tìm được một hôn sự như ý......", Trên lầu hai một vị nam nhân trung niên đứng dậy nói với đám người phía dưới, tới cuối cùng, hắn vẫy tay ý bảo một chút, thị nữ bên cạnh liền đem tú cầu giao trên tay nữ tử hồng y.

*Chất nữ: cháu gái

Nữ tử hồng y hơi hơi mỉm cười, bên trong mỹ diễm lại anh khí bừng bừng phấn chấn, khiến rất nhiều người dưới lầu đều mất hồn. Đúng lúc này, bàn tay nàng khẽ động, tú cầu bay xuống dưới, đám người lập tức nổ tung, phía sau tiếp trước lao đến cướp đoạt. Trong đó có một thanh niên xuất chúng nhất, dáng người mạnh mẽ, mắt thấy sắp đem tú cầu cướp vào trong tay, bỗng nhiên tú cầu lăng không liền từ trong tay hắn chạy ra ngoài.

Nữ tử hồng y hừ cười một tiếng, trên tay càng tăng lực.

"Đan Phượng, ngươi cần gì phải như thế?", Nam nhân trung niên vừa rồi nói chuyện nhàn nhạt nói, "Cũng chỉ là uổng phí thời gian mà thôi." Ống tay áo nam nhân gồ lên, năm ngón tay thành trảo, vận khí lên trên, dùng sức uốn một cái. Tú cầu vốn dĩ đã bay xa lại hướng tới thanh niên vừa rồi bay qua.

Trên trán nữ tử hồng y đã có mồ hôi mỏng, trong lòng không cam lòng, động tác trên tay lại không ngừng. Chỉ thấy tú cầu kia phảng phất như bị hai cổ lực lượng lôi kéo, đình trệ ở giữa không trung, nhưng dần dần một cổ lực trong đó liền có chút không duy trì được.

"Chất nữ ngoan của ta, đừng lại uổng phí sức lực nữa", nam nhân đạm mạc nói.

Bạch Đan Phượng cắn răng một cái, bóp nát một cái ngọc phù trong tay, tú cầu thoát ly khỏi khống chế của hai người, bay nhanh về phía Ninh Hữu!

*Editor: Thú nhân, phương tây ma pháp, dị năng, cổ đại, tinh tế điểm danh, đủ!! Có thiếu chỗ nào nữa không các độc giả nè?

Tiểu công ơi đến nhanh đi, quả bưởi sắp bị ép hôn rùi nè!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui