Thiếu Niên Tự Kỷ Lao Vào Mạt Thế


Thôn này được gọi là Vương gia thôn, là quê nhà của lão quản gia Tề gia năm đó người Tề gia từng tranh luận nên đem Tề Cảnh Ngôn đưa đi đâu.

Sau đó Vương thúc tự đề cử bản thân sẽ đi chăm sóc cho Tề Cảnh Ngôn nên lão quản gia đã đề nghị đến Vương gia thôn.

Mọi người trong Vương gia thôn đề là họ Vương, trên tổ tiên nữa hẳn là cùng một cái tổ tiên.
Cho nên thay vì để Vương thúc cùng Tề Cảnh Ngôn đi đến một nơi xa lạ thì đến Vương gia thôn đương nhiên lão quản gia cũng yên tâm hơn.

Người gõ cửa gọi là Vương Kiều Tứ, cha họ Vương, mẹ họ Kiều, còn ông là lão Tứ.
Vương Kiều Tứ nhận ra Tề Cảnh Ngôn, dù cho vị Tề thiếu gia này bình thường không bước ra khỏi cửa nhưng lúc ông đến tìm Vương thúc cũng có gặp qua Tề Cảnh Ngôn vài lần.
“Tiểu thiếu gia, Vương ca có ở đó không?” Vương Kiều Tứ hỏi.

Đều là người Vương gia thôn, hiển nhiên sẽ biết thân phận của Tề Cảnh Ngôn, tiểu thiếu gia của thế gia, người mà Vương thúc yêu thương nhất, cho nên người trong Vương gia thôn đối với vị tiểu thiếu gia này thập phần kính trọng.

Dân thường, đương nhiên sẽ kính thế gia vọng tộc.
Tề Cảnh Ngôn lắc đầu.
“Vương ca không ở đây?” Vương Kiều Tứ cau mày, “Hiện tại rất nguy hiểm, chúng tôi không biết sao lại như thế này, Vương Đại Hỉ kì lạ như bị trúng tà, cứ nhìn thấy ai liền nhào đến cắn, chúng tôi định nhờ Vương ca đến trợ giúp, sợ chỉ không khống chế được Vương Đại Hỉ nữa.”
Tề Cảnh Ngôn vừa nghe mắt liền sáng lên, Vương Đại Hỉ kia là biến thành tang thi? Cậu phải mua hạt gióng trong không gian, cần tinh hạch.

Mà tinh hạch chỉ có thể tìm trong não của tang thi, tuy rằng không phải tang thi nào cũng đều có, nhưng là vẫn là có.

Vương thúc cậu không giết được, nhưng Vương Đại Hỉ thì khác.
Tề Cảnh Ngôn không biết gì về nhân sinh quan, cũng không biết nào là đúng sai, tang thi đến, mạt thế cũng đến, cậu cũng không thèm quan tâm nữa.

Cậu chỉ sống trong thế giới nhỏ của chính mình, trừ Vương thúc ra thì cậu cái gì cũng không để ý.

Hiện tại Vương thúc biến thành tang thi bị cậu thu vào trong không gian kho hàng, mục tiêu và niềm vui duy nhất của cậu chỉ còn trong không gian nông trường mà thôi.
“Vi rút truyền nhiễm, tang thi.” Tề Cảnh Ngôn nói.
“Cái gì?” Vương Kiều Tứ nghe không rõ.
“Thời sự đưa tin, vi rút truyền nhiễm biến thành tang thi.” Tề Cảnh Ngôn không thích nói chuyện với người khác ngoài Vương thúc, bởi trừ Vương thúc ra thì những người khác không quá thông minh, cần cậu giải thích, cậu cảm thấy giải thích như vậy rất mệt mỏi, phiền toái.
Vương Kiều Tứ vừa nghe xong hoảng sợ.

Chuyện về vi rút truyền nhiễm ông đương nhiên biết, tin tức truyền đi gần nhất là yêu cầu mọi người chú ý vệ sinh để phòng ngừa vi rút truyền nhiễm, nhưng nó cũng không đưa tin bị truyền nhiễm sẽ biến thành tang thi, vậy làm sao tiểu thiếu gia lại biết được? Vương Kiều Tứ suy nghĩ cẩn thận, hẳn là Tề gia báo cho biết, Tề gia là đại gia tộc, khẳng định sẽ biết một ít tin tức.

Chuyện người bị dính vi rút sẽ biến thành tang thi, cả quốc gia cũng không dám đặt lên bàn để nói, tránh để lòng người hoang mang.
“Vậy phải sao bây giờ?” Vương Kiều Tứ lo lắng không thôi.
“Giết.” Tề Cảnh Ngôn sắc mặt không thay đổi nói.
“Giết? Đó là……..

Đó là một mạng người.” Vương Kiều Tứ nào dám hạ thủ.
“Không phải là người, là tang thi, đã chết.” Tề Cảnh Ngôn đi ra ngoài cửa lớn, “Đi.”
“A?”
“Giết tang thi.” Tuy rằng cậu không thích xen vào việc của người khác, nhưng cậu thích giết tang thi, tìm tinh hạch.

Suy nghĩ đến tang thi càng ngày càng nhiều, cũng sẽ có càng nhiều tinh hạch, cũng có thể mua được mảnh đất trong không gian nông trường, còn có thể trồng được những thứ khác, cậu cảm thấy có chút vui nên bước chân có chút nhanh hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui