Thiếu Niên Tuyệt Sắc

Tiểu Hòa trị khỏi bệnh cho Đại Hoàng xong liền cảm giác như đạt được thành tựu lớn, giờ Tiểu Hoàng nói như vậy, cậu lại nghĩ đây là trò chơi, làm chuyện tốt không chừng có thể nhận được phần thưởng, hai mắt cậu không khỏi sáng lên:
“Tiểu Hoàng, chẳng lẽ đệ muốn đưa cho huynh cái gì sao?”
Cậu không tham, chỉ là tò mò muốn biết sẽ được thưởng cái gì thôi.
“Không có.”
Tiểu Hoàng cúi đầu.
“Là về chuyện nhà tranh.”
“Nhà tranh?” Tiểu Hòa càng vui vẻ.
“Không lẽ đệ định tặng nó lại cho ta?”
“Không phải thế.” Tiểu Hoàng lắc đầu, ấp úng nói:
“Ca ca, đệ lừa huynh đó. Nhà này không phải của đệ.”
“…” – Tiểu Hòa tỏ ra thất vọng
Cậu nghĩ ở đây đã lâu như vậy mà không có ai hỏi, chỉ có mấy người chơi đến khảo sát, thấy không có lợi ích gì liền bỏ đi.
Căn nhà này rõ ràng vô chủ mà.
Tiểu Hòa nở nụ cười tươi tắn:
“Không phải nhà đệ thì là nhà vô chủ rồi, sau này huynh có thể ngủ ở đây thoải mái.”
Không ngờ Tiểu Hoàng lại nói tiếp:
“Nhưng mà…hôm nay chủ nhân của ngôi nhà đã trở lại!”
___
Tiểu Hòa ngồi xổm trước cửa nhà tranh, cậu không cam lòng nên đẩy đẩy cánh cửa, quả nhiên cửa khóa trái, không phải là hép hờ như trước kia.
“Sao lại giành nhà với tôi chứ!” – Tiểu Hòa uể oải, về sau cậu biết đi nơi nào để ngủ đây?
Ngồi một lúc, cậu đang chuẩn bị đứng dậy đi tìm chỗ ngủ tốt khác thì trong nhà bỗng vang lên một giọng nói đàn ông khàn khàn:
“Chàng trai trẻ ở bên ngoài, đã đến đây rồi thì vào đây ngồi chơi đi.”
Cửa tự mở ra.
Tiểu Hòa lúng túng đi vào, chẳng lẽ nhưng lời oán giận của cậu bị người ta nghe thấy sao?
Trong phòng đồ đạc vẫn như cũ, mấy bông hoa cậu hái ngày hôm qua vẫn cắm trong ống trúc trên bàn. Một người đàn ông trung niên nằm trên chiếc giường cậu vẫn hay nằm, sắc mặt vàng như nến, ánh mắt mệt mỏi khép hờ.
Tiểu Hòa lên tiếng:
“Đại thúc, thúc bị bệnh phải không?”
Người kia không trả lời, mở to mắt hỏi:
“Những ngày ta không ở nhà, cậu là người trông nom quét dọn sao?”
Tiểu Hòa gật đầu nói:

“Mỗi ngày cháu đều đến đây ngủ trưa.” Nói xong có phần ngượng ngùng, rõ ràng là cậu chiếm nhà người ta, lại còn oán giận người ta nữa chứ.
“Nhà này ánh sáng mặt trời chiếu vào tốt lắm, Cầm Nhi thích nhất ngồi ở vị trí này đánh đàn, ta thì ở bên ngoài luyện kiếm.”
Người đàn ông trung niên vuốt ve cây cổ cầm bên người, thần thái giống như đang hoài niệm về những chuyện xưa cũ.
Tiểu Hòa không biết cách an ủi người khác, cậu suy nghĩ một hồi, nói:
“Cháu cũng thích nơi này.”
Người đàn ông nở nụ cười:
“Cậu là người tâm địa hiền lành, mau lại đây ta nhìn cho rõ.”
Tiểu Hòa đi đến gần, người đàn ông cầm lấy tay cậu, lại sờ trên người cậu mấy chỗ, lắc đầu:
“Đáng tiếc, thật đáng tiếc.”
Tiểu Hòa hỏi: “Đáng tiếc cái gì ạ?”
“Cậu tư chất bình thường, sợ là không thể kế thừa tinh hoa của ta.”
Vẻ mặt người đàn ông trở nên ảm đạm.
“Chẳng lẽ tuyệt thế kiếm thuật của Kiếm Tiên Mộ Dung Châu ta từ nay sẽ thất truyền ư?”
“Nếu cậu trí lực thượng thừa, ta có thể truyền cho cậu Phiêu Vân Bộ Pháp. Nếu cả trí lực lẫn thể lực thượng thừa, có thể truyền cho cậu Xuất Vân Tâm Pháp. Nếu cả 3 thuộc tính đều thượng thừa, có thể học Phá Vân Kiếm Pháp. Đáng tiếc…”
Người đàn ông nói xong lại nhìn kĩ tướng mạo của cậu. Tuy rằng so với người bình thường thì thanh tú hơn vài phần, xong ông ta lại lắc đầu:
“Bề ngoài cũng chỉ là trung thượng. Nếu như diện mạo tuyệt đỉnh thì có thể kế thừa Thiên Mị Cầm Phổ cùng Thiên La Thân Pháp của Cầm Nhi, Thiên La Tụ cũng sẽ truyền cho ngươi. Đáng tiếc! Đáng tiếc!”
Tử Hòa nghe ông nói nửa ngày, thành ra ủ rũ. Cậu tuy rằng không nghĩ mình sẽ học tâm pháp, nhưng nghe được chính mình ngay cả điều kiện học cũng không có, cậu không khỏi cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, lại nghĩ rằng bà nội nói rất đúng, cậu quả nhiên tư chất rất bình thường.
Cuối cùng cậu nói một câu:
“Bộ dạng cháu cũng không tệ lắm đâu, mọi người đều nói vậy.”
Mộ Dung Châu lắc đầu như cũ.
Tiểu Hòa lại nói:
“Thúc có thể ra bên ngoài tìm, nếu không cháu giúp thúc tìm, những điều kiện mà thúc nói chắc chắn sẽ có rất nhiều người phù hợp.”
Trò chơi này cho phép sửa chữa một loại thuộc tính, cho nên yêu cầu của Kiếm Tiên cũng không phải là quá cao.
Tiểu Hòa lại không biết rằng muốn học được thuộc tính của Kiếm Tiên ngoại trừ trí lực, thể lực, sức quyến rũ thượng thừa ra còn có một số điều kiện khác, ví dụ như độ hảo cảm hay cơ duyên…Độ hảo cảm khác nhau, điều kiện truyền thụ cũng khác nhau. Những lời Kiếm Tiên nói với cậu chỉ là những điều kiện thấp nhất để học võ công của ông mà thôi.
Kiếm Tiên nói:
“Ta tự biết không lâu nữa tinh hoa của mình sẽ bị thất truyền. Vì vậy ta không ngại đường xa vạn dặm mang theo tro cốt của Cầm Nhi về quê hương. Dọc theo đường đi ta đã chú tâm quan sát nhưng không tìm được người hợp ý. Cậu tuy rằng hợp ý ta, nhưng tư chất lại ở mức bình thường.”
Kiếm Tiên lúc trước nói chuyện vẫn nằm trên giường, lúc này lại đột nhiên ngồi dậy, nghiêm mặt.
“Tiểu huynh đệ, ta có hai việc muốn nhờ vả, không biết cậu có đồng ý nhận hay không?”
Trước mặt Tiểu Hòa xuất hiện một hộp thoại.

Nhận hay không nhận nhiệm vụ che dấu: “Di Chúc Kiếm Tiên”.
1- Nhận.
2-Không.
Tiểu Hòa thấy Kiếm Tiên đang hấp hối, cậu không chút do dự gật đầu chọn “nhận”.
Kiếm Tiên không biết lấy cái hộp ở đâu ra, nói:
“Trong này có mấy quyển sách, đều là tinh lực suốt đời của ta, ghi lại tất cả nội công, kiếm thuật, khinh công, thân pháp cùng một số võ học tâm đắc của ta. Còn có cầm phổ cùng võ công của Cầm Nhi. Mấy thứ này nếu thất truyền chắc chắn hậu thế sẽ vô cùng hối tiếc, mong cậu thay ta tìm kiếm truyền nhân.”
Tiểu Hòa ngây thơ không biết chính mình đã tiếp nhận đồ vật rất có giá trị, cậu gật đầu:
“Vâng!”
“Bên trong còn có quần áo và trang sức, một ít đồ chơi, nếu cậu thích thì có thể giữ mà dùng.”
Kiếm Tiên cười nhẹ.
“Việc thứ hai.” – Ông chỉ vào một lọ làm bằng bạch ngọc:
“Bên trong là tro cốt của Cầm Nhi. Chờ ta chết đi, cậu hãy hỏa táng ta, hợp cùng Cầm Nhi, sau đó rải vào dòng suối nhỏ bên trong thôn. Cầm Nhi lúc còn sống rất thích du ngoạn khắp nơi, sau khi ta chết đi lại có thể cùng nàng ngao du thiên hạ.”
Kiếm Tiên lưu luyến nhìn khắp căn phòng, nói:
“Nếu cậu làm xong hai việc này, gian nhà nhỏ này sẽ thuộc về cậu.”
“Cám ơn đại thúc.”
Kỳ thực trong tất cả các phần thưởng nhiệm vụ của NPC, nhà tranh nhỏ do Mộ Dung Kiếm Tiên thưởng cho cậu thật sự rất keo kiệt, không đáng giá nhắc tới. Nhưng Tiểu Hòa tâm địa thiện lương, lập tức vui vẻ nói lời cảm tạ.
Kiếm Tiên lại nở nụ cười nhẹ, không nói thêm gì nữa. Tiểu Hòa nhìn một lúc mới phát hiện nụ cười của ông cứng ngắt, Kiếm Tiên ôm theo cổ cầm của nương tử mà đi rồi.
Tiểu Hòa đứng lặng trước giường Kiếm Tiên, tuy rằng vừa mới gặp gỡ ông, cũng biết ông chỉ là một NPC trong game nhưng cậu vẫn cảm thấy thương xót.
Cậu đang nghĩ tiếp theo nên làm gì thì nghe thấy bên ngoài nhà tranh có rất nhiều tiếng bước chân đi lại. Một âm thanh réo rắt cất lên:
“Các chủ Nguyệt Tại Thủy Thiên của Thiên Thủy các cầu kiến Mộ Dung tiên sinh.”
Nguyệt Tại Thủy Thiên một thân bạch y, hiên ngang đứng trước gian nhà lợp bằng cỏ tranh, dung mạo tuấn nhã mang ý cười, quả nhiên là bậc quân tủ ôn nhu như ngọc.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa nhà tranh từ bên trong mở ra.
Tiểu Hòa thò đầu ra, nhìn thấy một đám người đông đến nghẹt thở ngoài cửa, cậu hoảng loạn nhảy dựng lên.
“Các người là ai?”
Tiểu Hòa nói còn chưa nói xong, một âm thanh nhẹ nhàng từ xa vọng đến:
“Vãn bối Hạ Khinh Y, cầu kiến Mộ Dung tiền bối.”
Người còn không biết ở nơi nào, âm thanh lại như kề cạnh bên tai.
Tiểu Hòa mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy một nam tử mặc áo xanh dắt một con lừa dần xuất hiện ở cửa thôn, bộ dạng từ tốn tiến đến nơi này.

Người đó còn chưa đến gần, phía sau nhà tranh lại vang một tràng cười thoải mái
“Ha ha ha, Khinh Y huynh, Thủy Thiên huynh đều kéo đến, Soái Ca thế gia chúng ta cũng đến xem náo nhiệt.”
Sau đó ôm quyền hướng nhà tranh nói:
“Soái Ca thế gia: Suất Suất Suất, Suất Lại Suất, Suất Thêm Suất… Bái kiến Kiếm Tiên tiền bối.”
Hạ Khinh Y hơi chắp tay:
“Đã lâu không gặp.”
Nguyệt Tại Thủy Thiên cũng mỉm cười:
“Suất huynh quả nhiên cũng có mặt, nhưng Suất huynh đâu có sử dụng kiếm đâu.”
Suất Suất Suất cười nói:
“Nhiệm vụ “Kiếm tiên truyền nhân” thú vị như vậy, ta cũng phải đến góp vui. Nói không chừng Kiếm Tiên thấy ta đẹp trai, hơn nữa bên cạnh Thủy Thiên huynh còn có mĩ nhân tuyệt sắc hay sao, ta rất muốn thưởng thức.”
Ánh mắt gã đảo quanh nữ tử bên cạnh Nguyệt Tại Thủy Tiên một vòng.
Nữ tử này chính là giang hồ đệ nhất mĩ nhân: Thu Thủy Y Nhân.
Nàng dung nhan trong trẻo nhưng lại mang vẻ lạnh lùng, nàng không để ý đến ánh mắt của Suất Suất Suất. Nguyệt Tại Thủy Thiên cũng chỉ mỉm cười, không đáp lời.
Một cô gái mặc lục y bên cạnh Thu Thủy Y Nhân lại giận dữ:
“Ngươi nhìn gì, cẩn thận tỷ phu của ta móc mắt ngươi đó!.”
Suất Suất Suất nói:
“Tiểu cô nương, nàng lớn thêm hai tuổi nữa ta mới miễn cưỡng nhìn nàng.” Ánh mắt gã dâm loạn nhìn ngực cô gái.
Cô gái mặc váy xanh càng giận dữ, đỏ mặt nói không nên lời. Cô sợ nói một câu, tên vô lại sẽ nói lại mười câu.
“Ha ha ha” – Một tiếng cười như chuông bạc ngân lên
“Suất Suất Suất, huynh lại đùa giỡn con gái nhà lành.”
Suất Suất Suất quay đầu nhìn người đang đi đến, đó là một hồng y nữ tử xinh đẹp mang theo mười mấy thiếu nữ tuổi trăng tròn chậm rãi đi tới.
Hồng y nữ tử dịu dàng nói:
“Tiểu nữ Diệp Thanh Thanh, bái kiến Mộ Dung tiền bối.”
Suất Suất Suất sờ sờ mũi.
“Thanh Thanh, muội tới làm gì? Chẳng người của Hồng Anh Tổ quyết định đáp ứng lời cầu hôn của tập thể của Soái Ca thế gia chúng ta?”
“Cầu hôn? Dựa vào bộ dạng của các huynh sao? Nằm mơ giữa ban ngày!” Diệp Thanh Thanh liếc Thu Thủy Y Nhân một cách thận trọng.
“Huynh đừng quên thê tử của Mộ Dung Kiếm Tiên Hạ Lan Cầm, võ công của bà ấy…” Nàng cười nói:
“Thu Thủy muội muội ắt hẳn cũng vì lí do này mà đến.”
Thu Thủy Y Nhân vẫn làm như không nghe thấy.
Diệp Thanh Thanh che miệng cười:
“Lâu rồi không gặp, Thu Thủy muội muội vẫn lạnh lùng như trước.”
Nói tới đây, ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào gương mặt lạnh nhạt của Hạ Khinh Y.
“Hạ Khinh Y, huynh không sợ đến đây lại tình cũ khó quên sao?”
Những lời này nói ra như sấm giữa trời quang, hơn trăm người bỗng nhiên đều im lặng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hạ Khinh Y, Nguyệt Tại Thủy Thiên và Thu Thủy Y Nhân. Đại mỹ nhân Thu Thủy, một tháng trước vẫn còn có quan hệ tình cảm với Hạ Kinh Y, giờ lại chuyển sang làm phu nhân Thiên Thủy Các – vợ của Nguyệt Tại Thủy Thiên. Đây đúng là scandal nóng hổi của Mộng Du Giang Hồ.

Đôi mắt tuyệt đẹp của Thu Thủy Y Nhân ánh lên một tia tức giận.
Tiểu Hòa cũng tò mò nhìn mỹ nhân tỷ tỷ một hồi, không cảm thấy có gì thú vị, bỗng nhiên nhớ tới bản thân còn có nhiệm vụ, cậu bèn nói nhanh:
“Mọi người tìm Kiếm Tiên sao? Ông ấy vừa mới qua đời.”
Đám người phát ra vài tiếng kinh ngạc, mấy người đang nhìn ba người Hạ Kinh Y lập tức chuyển ánh mắt về phía Tiểu Hòa.
Bọn Nguyệt Tại Thủy Thiên đã âm thầm quan sát Tiểu Hòa từ nhiều phút trước, cảm thấy thiếu niên này chắc chắn là một tân thủ, tuy tướng mạo khá thanh tú nhưng không có điểm gì đặc biệt, cậu ta từ chỗ Mộ Dung Kếm Tiên đi ra, lẽ nào lại có manh mối nhiệm vụ. Bây giờ lại nghe cậu nói Mộ Dung Kiếm Tiên qua đời, trong lòng không khỏi có cảm giác bộp chộp nghĩ rằng nhiệm vụ “Kiếm Tiên Truyền Nhân” đã được thiếu niên này hoàn thành.
Nếu thế thật thì bọn họ khổ công truy tìm manh mối suốt một tháng trời, chẳng phải là như muối bỏ biển hay sao.
Nguyệt Tại Thủy Thiên mỉm cười hỏi:
“Xin hỏi quý danh tiểu huynh đệ?”
“Quý…”
Tiểu Hòa thiếu chút nữa nói ra ba chữ “Quý Tử Hòa”, cậu kịp nhớ đây là trò chơi nên vội vàng sửa miệng nóí:
“Tiểu Hòa Lưu Thủy, gọi là Tiểu Hòa được rồi.”
“Tiểu huynh đệ tại sao lại từ nhà Kiếm Tiên đi ra?”
“Căn nhà này trước kia không có ai ở, ta mỗi ngày đều ngủ ở đây. Hôm nay vừa lúc đại thúc trở về nên ta mới gặp.” Tiểu Hòa trả lời thành thật.
Đám người suýt hộc máu miệng.
Bọn họ tìm kiếm ngàn dặm, rất vất vả mới tìm được đến đây, chẳng ngờ đã có người ôm cây đợi thỏ chờ sẵn.
Đây chính là số mệnh!
Không ít người nghĩ rằng Tiểu Hòa đã được cao nhân truyền thụ võ công. Nguyệt Tại Thủy Thiên trầm ngâm, hỏi:
“Xin hỏi tiểu huynh đệ, Kiếm Tiên có để lại di ngôn hoặc nguyện vọng chưa hoàn thành hay không?”
Không ít người mắng Nguyệt Tại Thủy Thiên giả dối, thấy người ta là tân thủ bèn xem như một đứa trẻ mà nói chuyện, nhưng bọn họ cũng rất hiếu kì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Hòa.
Tiểu Hòa bị bọn họ nhìn, không khỏi nói lắp bắp:
“Ông ấy…Ông ấy nhờ ta giúp hắn tìm giúp truyền nhân…”
Mọi người nhất loạt ồ lên.
Hạ Khinh Y mặc dù bình thản cũng nhìn Tiểu Hòa một cái.
Nguyệt Tại Thủy Thiên bất động một lúc rồi lại tiếp tục hỏi:
“Không biết Kiếm Tiên vì sao không trực tiếp đem võ công truyền thụ cho tiểu huynh đệ vậy?”
Đang hỏi vòng vèo điều kiện của truyền nhân đây mà.
Tiểu Hòa đứng dậy, chẳng lẽ nói mình trí lực không đủ, chẳng phải là nói cho người ta biết cậu ngu ngốc sao?
Tiểu Hòa đang do dự, bỗng nhiên nhìn thấy trong đám người có một bóng dáng quen quen, đúng người hôm đó giúp cậu thăng cấp rồi: Phong Hồi Tuyết.
Cậu cao hứng ngoắc ngoắc, lại không biết gã tên là gì, do dự mất nửa ngày mới kêu lên:
“Đại ca giết gà!”
Phong Hồi Tuyết tí ngã. Lúc đầu gã cảm thấy thiếu niên đó có điểm quen mặt nhưng vì đứng cách nhau khá xa nên hắn nhìn không rõ, giờ cậu ta lại gọi như vậy, gã đã hoàn toàn xác định.
Đại ca giết gà!
Nhìn đám Suất Suất Suất ánh mắt dâm loạn, Phong Hồi Tuyết thầm rên rỉ, danh xưng này nói không chừng sẽ theo gã cả đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận