Tần Lãng từ phòng dạy học bằng thiết bị nghe nhìn đi ra, trong lòng cậu có chút tiếc nuối nho nhỏ, bởi vì còn một luồng hương thơm mà cậu không thể tìm ra ngọn nguồn. Luồng hương thơm này tươi mát, thuần khiết, phảng phất giống như khoảng không U Lan Cốc, làm cho tinh thần người ta sảng khoái, nhưng cứ một mực như hoa mai trôi lơ lửng trên mặt nước như có như không. Tần Lãng thực sự không có cách nào xác định nó đến từ đâu.
Đứng ở cửa phòng học, gió xuân ấm áp thổi vào mặt, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái. Tần Lãng cảm thấy đứng ở nơi này tốt hơn nhiều so với ngồi ở trong không gian bích bù của phòng nghe nhìn, dù sao thì cậu đã sớm nắm được nội dung của tiết học rồi. Bây giờ, cái gọi giáo dục là một mảng rất rộng chẳng qua chỉ là chắp vá lung tung mà thành thôi, phần lớn là cắt nối từ những chuyên mục thế giới động vật, mà nguyên bản chính là những bộ phim phóng sự về động vật hoang dã do đài BBC Anh Quốc sản xuất thôi, cho nên Tần Lãng hiểu rất sâu sắc đối với những thứ này.
Trong sân trường ngập tràn hương hoa thơm ngát, tiếng chim hót lanh lảnh, cho người ta cảm giác dạt dào sức sống. Trên bầu trời, ánh nắng nhu hòa, mây trắng lượn lờ như những đóa hoa trôi bồng bềnh giữa không trung, điểm thêm chút xanh xanh đỏ đỏ rực rỡ từ những con diều giấy bay lượn phía trên trường học. Đó nhất định là tác phẩm của một vài đứa nhỏ chưa đến tuổi đến trường, thời thơ ấu không buồn không lo mà ai ai cũng hâm mộ và tưởng nhớ đến.
Với cái độ tuổi này, cái thời tiết này, vốn là quãng thời gian tươi đẹp nhất của đời người, nhưng lại bị bao phủ bởi đống bài thi chất chồng thành núi cùng với những kỳ kiểm tra dài đăng đẳng, nó đã trở thành khoảng thời gian cực kỳ gian khổ mà vô số người không dám nhớ lại.
Cách thời điểm chính thức tan học năm phút đồng hồ nữa, thì các nữ sinh nối đuôi nhau đi ra, các cô gái được cô giáo Đào Nhược Hương cho tan lớp sớm.
Bởi vì kết cấu sinh lý của nam sinh và nữ sinh khác biệt, nên thời điểm xem loại phim này, chắc chắn sẽ có một ít nam sinh bùng nổ kích thích. Nếu như mà để các cậu ấy cùng đi ra với đám nữ sinh thì nhất định sẽ có chút lúng túng, nên Đào Nhược Hương đã có sắp xếp khá là chu đáo và khéo léo, tránh cho các nam sinh và nữ sinh rơi vào tình huống lúng túng.
Mà ở trong phòng học, Đào Nhược Hương chỉ thực hiện một biện pháp rất đơn giản liền khiến cho toàn bộ ý nghĩ xấu xa của đám nam sinh tiêu tán, nhanh chóng phục hồi tình trạnh bình thường.
Cô không hề nói trước mà đột nhiên mở lên phim kinh kị 3D trong vòng năm phút, chỉ lát sau, tiếng thét chói tai vang lên bốn phía.
Vài nam sinh bị dọa sợ đến thiếu chút nữa là tè ra quần, đâu còn tâm trạng để nghĩ đến những điều không chính đáng nữa chứ.
- Được rồi, tan lớp thôi. Hy vọng là bài học này có thể mang đến cho các em ý nghĩa giáo dục nhất định.
Giọng nói ngọt ngào của Đào Nhược Hương vang vọng khắp phòng học.
Các nam sinh như là vừa nhận được lệnh đặt xá vội vàng chạy ra khỏi phòng dạy học bằng thiết bị nghe nhìn. Đối với bọn họ mà nói thì tiết học này chưa chắc có bao nhiêu ý nghĩa giáo dục, nhưng đây tuyệt đối là tiết học trọn đời khó quên, bởi vì người có danh hiệu rung động lòng người, thay đổi chóng mặt kia.
Từ miệng của những nam sinh này thì Tần Lãng đã biết được vừa rồi xảy ra chuyện gì, trong lòng thầm nghĩ không ngờ là một người trưởng thành quyến rũ như Đào Nhược Hương cũng sẽ có một bộ mặt tinh quái như vậy, quả thực là khuôn mặt cùng với trí tuệ đều là báu vật tuyệt thế. Nếu như trên hành trình nhân sinh mà bỏ lỡ dịp may hiếm có này thì chẳng phải là ôm hận cả đời sao?
- Ta quyết định!
Tần Lãng nắm chặt bàn tay ở trước ngực, làm một cử chỉ như tự khích lệ bản thân phải cố gắng. Ngay một khắc này, Tần Lãng đột nhiên đưa ra một quyết định, nhưng mà quyết định này lại rất là táo bạo:
- Sao có thể bỏ lỡ một bông hoa xinh đẹp mê người như thế chứ, ta nhất định phải ôm được Đào Nhược Hương vào lòng.
Dù sao thì suốt mười tám năm qua, đây là lần đầu tiên mà hắn cảm nhận được cái gọi là vừa gặp đã yêu.
Nhắc đến mới nói, lý do mà Tần Lãng hạ quyết tâm này có một chút quan hệ đến cái con muỗi háo sắc kia. Mặc dù cái con muỗi háo sắc đó rất đáng hận nhưng mà cái dũng khí cùng với thái độ không khuất phục trước mọi hiểm nguy của nó rất đáng để cho bạn học Tần Lãng học tập.
- Bạn học Tần Lãng! Cậu quyết định gì vậy?
Ngay thời điểm tâm tư của Tần Lãng đã bay đến tận nơi nao thì không biết là Đào Nhược Hương đã đứng sau lưng Tần Lãng từ lúc nào.
Cùng lúc đó, một đám nam sinh đang đứng ngu ngơ ở một chỗ rẽ tại cầu thang, mắt thì dán chặt vào Đào Nhược Hương, dường như chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cũng là một điều hạnh phúc, khiến cho bọn họ vô cùng thỏa mãn. Nhưng mà trong vô số ánh mắt mơ màng và quyến luyến không muốn dời đi lại có hai ánh mắt hung ác tựa như là rắn độc, đang nhìn chằm chằm vào Tần Lãng, tỏa ra sát khí ghen ghét căm hận nồng nặc.
- Em quyết định... Phải thi đậu đại học Hoa Nam!
Trước mắt, Tần Lãng đang cố gắng áp chế cảm giác hoảng loạn trong lòng, đến mức mặt không hồng tim không đập mạnh, còn bày ra tư thế rất kiên định, cậu ta muốn thay đổi ấn tượng của Đào Nhược Hương đối với mình.
- Có lý tưởng, có chút bốc đồng, điều này rất tốt đấy!
Đào Nhược Hương khẽ gật đầu, bày tỏ thái độ tán thưởng. Nhưng mà ngay sau đó, giọng nói uyển chuyển lại vang lên.
- Nhưng dù thế nào đi nữa cũng không nên theo đuổi mục tiêu quá xa vời, cái quan trọng là phải làm đến nơi đến chốn.
Ý của Đào Nhược Hương là tiểu tử ngươi có thành tích như vậy mà còn muốn thi đậu đại học Hoa Nam - một trong mười trường đại học tốt nhất toàn quốc. Đơn thuần là nói hắn đang mơ tưởng đến chuyện viển vông.
Tần Lãng lại làm như không hiểu hàm ý trong lời nói của Đào Nhược Hương, bày ra một bộ dáng khiêm tốn nghe Đào Nhược Hương dạy bảo:
- Đào lão sư nói đúng, em cũng cảm thấy người trẻ tuổi cũng phải có một chút bốc đồng. "Nếu như lúc tóc còn đen không lo học hành thì một khi tóc đã bạc trắng rồi dù có hối hận cũng đã muộn màng"; "Thời còn trẻ không nỗ lực thì về già chỉ có thể đau thương tưởng nhớ thôi"; "Đời người có mấy lần để vật lộn chứ, nếu như như bây giờ không vật lộn thì còn đợi đến khi nào chứ"; "Người nào không phong lưu thì xem như uổng phí tuổi trẻ". Ôi, lời này không tính - Nói chung là thời gian mà Đào lão sư bảo em đứng ở ngoài cửa, lúc em đứng trên hành lang này hứng gió xuân vừa cảm giác cả người, cả trái tim đều tỉnh lại, giống như là một con ếch nháy ngủ đông, cảm thấy nữ thần mùa xuân vẫy gọi. Em bỗng nhiên ý thức được mình không thể để cho tuổi xuân trôi qua một cách vô ích như vậy được. Cho nên em đã quyết định phải thi đậu đại học Hoa Nam bằng bất cứ giá nào!
Tần Lãng quả thực là cảm giác được nữ thần mùa xuân vẫy gọi, nhưng cái hắn quyết tâm phải đạt được không phải là thi đại học mà là theo đuổi lão sư!
- Tần Lãng à! Cô đã nghe giáo viên chủ nhiệm nói qua về tình huống của em. Về phẩm chất của em thì cô còn chưa rõ lắm, nhưng thành tích các môn của em đều tương đối kém, duy chỉ có môn sinh vật là rất xuất sắc. Điều này nói rõ em vẫn còn có tiềm lực, cố gắng lên đi.
Thực ra thì Đào Nhược Hương đã giữ lại cho Tần Lãng một chút mặt mũi, trên thực tế thì những môn học khác của Tần Lãng không phải tương đối kém là vô cùng kém.
- Đúng vậy, Đào lão sư, thành tích sinh học của em tạm được. Mặc khác, ngày đầu tiên em đến đây học, tiết đầu tiên lại là sinh học. Điều này cho thấy chúng ta có duyên phải không ạ?
Tần Lãng nổ lực kéo gần khoảng cách giữa mình và Đào Nhược Hương.
Nam theo đuổi nữ cách một ngọn núi to, mà nam sinh theo đuổi nữ lão sư lại cách một dãy núi trùng trùng điệp điệp.
Cho nên Tần Lãng biết mình không thể nóng vội, trước mắt chỉ cần có thể lưu lại một ấn tượng tốt trong lòng Đào Nhược Hương là được.
Đáng tiếc là Đào Nhược Hương đã sớm hình thành thói quen ứng phó với đủ loại quấy rối, hoàn toàn không có chút cảm giác, khẽ mỉm cười, nói:
- Đây chính là duyên phận thầy trò giữa chúng ta. Vốn là em không tập trung, nên cô dự định phê bình em vài câu, nhưng bây giờ em đã nhận thức được sai lầm của mình, đồng thời còn định ra một mục tiêu cao xa như vậy thì cô cũng sẽ không nói nhiều với em nữa. Được rồi, em cứ đi sắp xếp đồ đạc của mình đi, đừng chậm trễ tiết tiếp theo.
Đào Nhược Hương uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách.
Trong lòng Tần Lãng dâng lên một hồi mất mát, xem ra là mình đã lưu lại ấn tượng rất nhạt nhẽo trong lòng Đào Nhược Hương rồi.
Đây cũng không phải là điềm tốt lành gì!
Tần Lãng bỗng nhiên nhớ tới trang web "Luyến ái bảo điển" có một câu nói: "Ấn tượng đầu tiên quyết định thành công hay thất bại, nếu như không thể để cho nàng nảy sinh thiện cảm với bạn thì nhất định phải để cho nàng nảy sinh ác cảm!
- Đào lão sư! Xin cô chờ một chút..
Tần Lãng gọi Đào Nhược Hương lại, trong lòng thầm chật vật đưa ra một quyết định.
- Tần Lãng! Có chuyện gì?
Đào Nhược Hương nhẫn nại hỏi.
Tần Lãng can đảm bước lên trước một bước, nhỏ giọng nói:
- Đào lão sư, cô trúng độc rồi!
- Em nói cô trúng độc?
Đào Nhược Hương vẫn cho là mình nghe nhầm.
- Em nói là "Trúng độc" sao?
- Đúng vậy ạ!
Tần Lãng nghiêm túc nói.
- Bạn học Tần Lãng, em nói đùa gì thế.
Cặp lông mày hình bán nguyệt của Đào Nhược Nhương chợt nhíu lại, cô cho rằng Tần Lãng dường như là rãnh rỗi không có việc gì làm nên cố tình đi gây sự, vì thế cô có chút bực bội.
- Nếu như em không có đoán sai, dựa tiếng đánh rắm của cô thì có lẽ trên cặp mông ngọc ngà của cô có nổi một mụn nhọt màu đỏ phải không ạ?
Thiếu chút nữa thì Tần Lãng đã nói ra hai chữ "Cái mông".
Nhưng dù Tần Lãng đã nhanh trí đem hai chữ "Cái mông" đổi thành "Mông ngọc ngà" cũng không thể ngăn cản được cơn thịnh nộ của Đào Nhược Hương. Cặp mắt yên tĩnh như mặt nước của cô bỗng nhiên tựa như là phun ra lửa, cô không được quát Tần Lãng hai chữ:
- Vô sỉ!