Thiếu Niên Y Tiên

- Muốn tự tìm đường chết?
Khôi ca hừ lạnh một tiếng, hai đàn em của hắn lập tức múa quyền vọt về phía Tần Lãng.
Bốp! Bốp!
Tần Lãng giáng hai bạt tay, đánh hai người này xoay hai vòng tại chỗ, ngay cả Đông Tây Nam bắc cũng không phân biệt được.
Khôi ca hừ lạnh một tiếng, trước đó hắn vốn khinh thường Tần Lãng. Lúc này nhìn thấy Tần Lãng xuất thủ mới biết tên học sinh trung học này quả thật không đơn giản, bằng không thì Tang Côn cũng sẽ không cố ý sắp xếp hắn tới nơi này.
- Tiểu tử, tao sẽ chơi mày đến mức sống không bằng chết!
Khôi ca bày ra một tư thế tán đả, đầu tiên là múa may vài quyền trước mặt Tần Lãng, sau đó chợt nâng chân phải lên, đá tới trước ngực Tần Lãng, đây chính là tuyệt chiêu của Khôi ca, tên là "Liên Hoàn Tam Thích Cước", đây cũng chính là đòn sát thủ của hắn, lần nào cũng ứng nghiệm.
Mấy tên đàn em nhìn thấy Khôi ca xuất ra "Tuyệt chiêu" thì bắt đầu hưng phấn. Nhưng rất nhanh vẻ hưng phấn đó liền biến thành sợ hãi, bởi vì Tần Lãng vẫn không nhúc nhích, đứng tấn vững vàng trên mặt đất. Khi chân phải Khôi ca đá tới thì Tần Lãng vận chưởng thành đao, dùng "Thủ đao" bổ về phía bắp đùi của Khôi ca.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
"Thủ chưởng" của Tần Lãng nặng nề chém vào trên đùi của Khôi ca, hơn nữa còn chuẩn xác đánh vào cổ tay, cẳng chân, bắp đùi, khiến cơ bắp hắn tê dại.
Thoạt nhìn "Thủ chưởng" của Tần Lãng không có bao nhiêu lực, thế nhưng mỗi một lần chém trên đùi Khôi ca, lại khiến cho Khôi ca cảm giác như bị đao thật chém vào vậy. Đây chính là uy lực Tam Niên Thung Công của Tần Lãng, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải vận dụng hết lực lượng toàn thân, cho dù chỉ dùng một đầu ngón tay đâm đối phương thì lực đạo cũng không thua kém gì một quả đấm.
Đây chính là chỗ chênh lệch giữa người luyện thung và không luyện thung.
Nếu như Trát Mã Đả Thung thật sự vô dụng như lời đồn thì sao mấy năm nay những môn phái Trát Mã Đả Thung lại có nhiều đệ tử nhập môn như vậy.
Chân Khôi ca vốn đang căng thẳng bỗng nhiên dâng lên một trận đau nhức, toàn bộ sức lực đều tiêu tan. Liên Hoàn Tam Cước vừa mới đá ra một cước đã không cách nào tiếp tục, thậm chí ngay cả đứng vững cũng cảm thấy khó khăn.
Bốp!
Ngay khi Khôi ca tấn công gặp khó khăn thì Tần Lãng lại nắm chắc thời cơ, hung hăng tát một cái lên mặt của Tiêu ca. Một bạt tay này đã xuất ra toàn lực, hơn nữa một bạt tay này lại có thể đánh Khôi ca bay xa, nặng nề đụng vào cử tù!
Mấy tên côn đồ phía sau triệt để bối rối, dù có nằm mơ thì bọn họ cũng không ngờ "Thiết quyền thép của Khôi ca" khá có danh tiếng ở thành phố Hạ Dương này lại bị Tần Lãng đánh bại, hơn nữa còn bị một bạt tay bay xa!
Thật ra thì Tần Lãng vốn định dùng quả đấm, nhưng cậu bỗng nhiên ý thức được ở nơi này đánh nhau vốn là chuyện cơm bữa, nhưng nếu như cậu đánh Khôi ca thành người tàn phế thì tính chất lại hoàn toàn khác, tội cố ý đả thương người chắc chắn sẽ bị ngồi tù! Cho nên sau khi cân nhắc kỹ thì Tần Lãng đem quả đấm đổi thành bạt tay. Nhưng với căn cơ công phu của Tần Lãng thì một bạt tay này cũng đủ khiến cho Khôi ca "Yên lặng" lại.
Tuy rằng Khôi ca đã chỉ trúng một bạt tay của Tần Lãng, nhưng cả khuôn mặt đều sưng lên, khóe miệng cũng bị đánh đến muốn nứt ra, giống hệt như một cái đầu heo.
Vài phút sau, đầu óc Khôi ca tựa như sắp nổ tung, lúc này hắn không còn vẻ kiêu ngạo và hăng hái như trước nữa.
Còn những tên đàn em khác căn bản không có dũng khí đánh nhau với Tần Lãng.
- Quỳ xuống....
Tần Lãng hừ lạnh một tiếng, sáu tên đàn em của Khôi ca lập tức không hẹn trước mà cùng nhau quỳ trên mặt đất.
Khôi ca cũng được xem là một người cứng rắn, hắn vậy mà không chịu quỳ xuống.
- Đúng không Khôi ca?
Tần Lãng hừ một tiếng:
- Vừa rồi chẳng phải mày muốn tao sống không bằng chết sao? Nếu như mày đã thích chơi đùa người như vậy thì xem ra mày cũng thích bị người khác chơi đùa đúng không..... Sáu người các ngươi hãy mau chóng cởi quần áo hắn ra.
- Cái gì?
Một tên đàn em trong đó ngỡ ngàng thốt lên, hắn còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Bốp!
Tần Lãng cho hắn một bạt tay, đánh tên côn đồ này bay ra đằng sau, sau đó nhìn vào mặt năm người còn lại, hỏi:
- Nghe rõ những gì tao nói không?
Tuy rằng năm tên côn đồ còn lại kiêng kỵ Khôi ca, thế nhưng bây giờ bọn chúng càng sợ Tần Lãng hơn. Bạt tay của Tần Lãng thực sự quá mạnh, ai cũng không muốn mình bị đánh, vì vậy năm người bọn chúng đồng loạt nhào tới Khôi ca, một người trong đó còn nói:
- Khôi ca.... Thật xin lỗi!
Tuy rằng Khôi ca là nhân vật hung ác, nhưng vừa rồi Tần Lãng đã đánh hắn đến mức một chân của hắn không cách nào dùng sức được nữa, sau đó còn bị giáng một cái bạt tay thật mạnh, nên khí thế và sức mạnh thua xa bình thường. Hiện tại, Khôi ca đã bị năm tên côn đồ ôm lấy, mặc dù hắn có giãy giụa thế nào cũng không cách nào trốn thoát.
Mà Tần Lãng lại giống như đang xem kịch vui vậy, mở miệng nói:
- Khôi ca, anh phải cố gắng thôi! Bằng không thì quần áo xem như không giữ được rồi.
Khôi ca vừa nghe lời Tần Lãng nói thì trực tiếp dùng nắm đấm hỏi thăm bọn chúng, dù sao thì Khôi ca cũng không muốn quần áo của mình bị lột hết, ai biết tiếp theo Tần Lãng còn muốn làm gì hắn chứ!
Vài tên đàn em khác vốn còn chút sợ hãi Khôi ca, thế nhưng khi Khôi ca liều mạng dùng nắm đấm đánh bọn họ thì sáu tên đàn em cũng bất chấp thứ gọi là nghĩa khí gì đó, trực tiếp đánh nhau với Khôi ca. Sau đó bọn họ ỷ vào người đông thế mạnh, thật sự đem Khôi ca lột sạch, ngay cả quần lót cũng không có để lại!
- Được rồi!
Tần Lãng ra hiệu bảo sáu tên côn đồ tạm thời ngừng tay.
Lúc này Khôi ca mới thoát khỏi nguy nan, sau khi hắn từ dưới đất bò dậy thì giận dữ gầm lên, lần nữa giơ nắm đấm về phía Tần Lãng. Nhưng lúc này hắn lại ngoan cố chống cự, càng không thể nào là đối thủ của Tần Lãng, Tần Lãng theo lệ cũ quất tới giáng một bạt tay.
Lại bị đánh một bạt tay, Khôi ca rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, hắn dường như nhận ra kế tiếp Tần Lãng còn có "Động tác mới". Cho nên hắn theo bản năng chạy tới cửa phòng giam, sau đó kêu lên một tiếng:
- Giám ngục! Cảnh quan! Cứu mạng....
Không có cảnh sát trả lời, chỉ có những phạm nhân trong những phòng giam khác hưng phấn lên tiếng mà thôi.
Khôi ca biết, lúc này giám ngục cố tình không ở nơi này, cho hắn thời gian thu thập Tần Lãng, nhưng Khôi ca và quản ngục đâu biết rằng tình thế lúc này căn bản là Tần Lãng đang thu thập bọn ọ!
- Khôi ca, xem ra mày còn chưa tỉnh ngộ.
Tần Lãng cười lạnh một tiếng, lần nữa quay sang ra lệnh sáu tên côn đồ:
- Đem Khôi ca kéo tới đây, ấn lên giường!
Bây giờ, sáu tên côn đồ vô cùng nghe lời, trực tiếp làm theo, kéo Khôi ca ấn lên giường.
- Khôi ca, mày không phải nói muốn ****sao?
Tần Lãng cười mỉa nói:
- Có câu: "Chơi người nhất định sẽ bị người chơi lại". Sáu đàn em của mày cũng ở chỗ này, mày thích chơi vứa đứa nào?
Lúc này Khôi ca đã hoàn toàn sụp đổ, hắn đột nhiên ý thức được Tần Lãng này không những có công phu lợi hại mà thủ đoạn càng tàn nhẫn hơn, đáng tiếc cho hai mươi năm hắn cố gắng gìn giữ bản thân trong sạch, bây giờ lại bị người khác cưỡng bức . Lúc này Khôi ca thực sự có ý định muốn chết.
- Nếu như Khôi ca đã không muốn lựa chọn vậy thì sáu người các ngươi hãy thay phiên nhau lên đi.
Lời này của Tần Lãng khiến sáu tên côn đồ sợ mất mật, tuy rằng bình thường bọn chúng vừa mở miệng là "Chơi tới chơi lui", nhưng đây chẳng qua là bọn họ mạnh miệng một chút mà thôi. Giới tính của sáu người bọn họ đều là bình thường, không ai thực sự muốn chơi Khôi ca cả.
- Tần ca... Cầu xin anh.... Cầu xin anh bỏ qua cho ta đi....
Khôi ca đã hoàn toàn sụp đổ.
- Tần ca, em không thể, em thật sự không thể... em... em bị bệnh liệt dương!
Tên côn đồ nho nhỏ kia bị dọa đến sắc mặt xanh mét, cả người run rẩy.
- Còn ngươi?
Tần Lãng lại vỗ bả vai của một tên côn đồ khác.
- Tần ca... Em... Em cũng không được... Em đã sớm tiết ra!
- Móa! Sáu người các ngươi đều không được sao?
Tần Lãng mắng.
- Nếu như tất cả đều không được vậy thì để ta sẽ chơi đùa Khôi ca của các ngươi.
Sáu tên côn đồ trực tiếp há mắt trợn mồm, quả thực giống như là sấm sét bên tai!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui