Vừa nhanh vừa hung ác! Không hề có động tác võ thuật đẹp mắt.
Một quyền này của Trần Cường lập tức cho thấy phong phạm của một tay lão luyện, hơn nữa một quyền này còn nắm bắt thời cơ cực tốt. Trần Cường nắm chắc tám phần có thể giải quyết xong.
Đùng!
Một quyền mạnh mẽ của Trần Cường vốn phải đánh trên mặt của Tần Lãng, thế nhưng ngay khi quả đấm của hắn sắp chạm vào mặt Tần Lãng thì Tần Lãng chợt vươn tay ra, ngăn cản một quyền mạnh mẽ như sấm của Trần Cường.
Trần Cường hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng lại nổi lên ham muốn chiến đấu, càng phát ra đòn công kích mạnh mẽ hơn về phía Tần Lãng. Bàn tay hắn đột ngột biến thành trảo, bắt lấy bàn tay của Tần Lãng, đầu gối hắn đột nhiên thúc về phía bụng Tần Lãng. Chiêu này cũng không phải là võ thuật Trung Hoa, mà chính là chiêu công kích bằng đầu gối trong Muay Thái. Muay Thái chú trọng đầu gối thép và khuỷu tay thiết, cho nên lực va chạm bằng đầu gối hết sức kinh người.
Bụp!
Tay còn lại của Tần Lãng vỗ xuống, vừa vặn lần nữa chặn đầu gối của Trần Cường sắp thục vào mình.
Liên tục lấy hai tay đỡ đòn, Tần Lãng đều bị vây ở tế phòng thủ!
Đầu gối của Trần Cường không đá trúng, chợt xoay người sang bên trái đá tới mặt của Tần Lãng.
Một loạt các động tác này không tính là chiêu thức võ học chân chính, nhưng lại vô cùng lưu loát, cho thấy kinh nghiệm chiến đấu thực tế của Trần Cường rất phong phú, điều này cũng mang đến cho Tần Lãng áp lực nhất định.
Công phu của môn phái võ học đều chú trọng lấy chiêu hóa giải chiêu, mà sử dụng tán đả trong chiến đấu cận chiến lại không chú trọng chiêu thức. Chuyên tập luyện kỹ xảo cận chiến có uy lực lớn, cho nên mỗi một lần công kích đều không có những động tác xinh đẹp, nhưng uy lực lại hết sức kinh người.
Võ giả sử dụng những chiêu thức tinh tế, đột ngột đụng phải một tay quyền thuật hung ác chuyên sử dụng những chiến thuật đánh cận chiến tinh vi. Một khí "Cọc" bị phá thì rất có khả năng võ giả sẽ bị thiệt thòi lớn!
Tuy Tần Lãng luyện tập chiêu thức chưa nhiều, nhưng "Cọc" của cậu cũng vô cùng vững chắc, lúc di chuyển; tránh né; phòng ngự, bước chân rơi xuống đất phát ra âm thanh giống như tiếng trống vậy. Mặc dù bị vây ở thế phòng ngự nhưng biến chân vẫn không hề loạn chút nào!
- Được lắm! Đúng là công phu hạ bàn!
Trần Cường nhịn không được mà âm thầm than thở, hắn từng so chiêu với không ít đệ tử trẻ tuổi của môn phái võ học, gần như không ai có thể đem Trung Bình Tấn luyện đến trình độ như Tần Lãng, như thế này quả là vững như bàn thạch, khó mà có thể lay động dù chỉ một chút!
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Quyền cước hai người chạm vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo, các phạm nhân ở phòng giam hai bên không kềm được sự hoảng sợ trong lòng: Chỉ riêng âm thanh quyền cước va chạm vào nhau đã vô cùng mạnh mẽ như thế, vậy thì sức mạnh quyền cước của hai người chẳng phải rất kinh người hay sao?
Trong chớp mắt, hai người đã đánh ba mươi mấy chiêu.
Mà lúc này, chênh lệch trên phương diện tu vi của hai người cũng dần dần biểu hiện ra.
Sau một phen tấn công mãnh liệt, Triệu Cương đã đầm đìa mồ hôi, lưng áo lót đã bắt đầu nhỏ nước, rõ ràng hắn đã tiêu hao khá nhiều thể lực, mà tình huống của Tần Lãng lại tốt hơn nhiều, nhưng mà trên y phục cậu cũng bị mồ hôi làm ướt một mảng lớn.
Ưu thế của Phục Long Thung đã bắt đầu hiển hiện ra.
Tần Lãng cũng nhìn ra điểm này, cho nên cậu chuẩn bị tiến hành phản kích.
Nhưng đúng vào lúc này, Trần Cương lại thình lình nhảy ra phía sau, dường như hắn đã chuẩn bị thu tay lại.
Ngay lúc Tần Lãng đang kinh ngạc thì Trần Cương móc ra hai viên con nhộng, nuốt xuống "Ừng ực". Dường như Trần Cương đã nhìn thấu sự nghi ngờ của Tần Lãng, nên hắn hừ một tiếng, sau đó nói:
- Ta chính là dùng thuốc kích thích bao con nhộng để tăng thể lực! Ngươi có thể bức ta dùng thứ này, ngươi cũng nên tự hào!
- Tự hào?... Con mẹ ngươi chứ tự hào!
Tần Lãng nổi giận, thằng này dùng thuốc kích thích rõ ràng chính là gian lận, gian lận mà con huênh hoang như vậy nữa chứ, như thế thì có gì đáng tự hào?
- Nổi giận? Tốt lắm! Như thế thì lại càng thêm thú vị!
Trần Cường nhe răng cười gằn, lần nữa tung quyền về phía trước.
Vù!
Một quyền này của Tần Lãng vậy mà lại mang theo tiếng gió sắc bén, sau khi dùng thuốc kích thích thì sức mạnh của hắn lại tăng thêm mấy phần!
Nhưng Tần Lãng cũng nổi giận, ngay từ đầu Tần Lãng đều cho rằng Trần Cường là một tay đô vật, nên đối với hắn cũng có vài phần yêu thích. Thế nhưng hiện tại cảm xúc của Tần Lãng đối với cái tên hèn hạ này chỉ còn lại phẫn nộ mà thôi!
Khi tức giận, rất nhiều người sẽ xiếc chặc bàn tay, nhưng lúc Tần Lãng thật sự tức giận lại thả lỏng nắm tay ra, bởi vì lúc này bàn tay của cậu đã biến thành đao chưởng...
Đường Lang Đao!
Cậu đã từng xem động tác vồ mồi của tông sư bọ ngựa mà ngộ ra được Đường Lang Quyền nổi tiếng trong thiên hạ, mà Tần Lãng lại từ trên người con bọ ngựa màu máu bên cạnh mình mà lĩnh ngộ được chiêu thức hư ảo nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ - Đường Lang Đao. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Tần Lãng đã nhiều lần thả con bọ ngựa màu máu từ trong túi chứa vạn độc ra ngoài, một là đút đồ ăn cho nó, hai là từ trên người con bọ ngựa màu máu này lĩnh ngộ được Đường Lang Đao, đem nó dung nhập vào bên trong đao chưởng của bản thân mình.
Lúc Tần Lãng đánh nhau với Trâu Điên, đó chính là lần đầu tiên cậu lĩnh ngộ được chiêu thức Đường Lang Chưởng Đao này. Nhưng lúc đó Đường Lang Đao chẳng qua chỉ là chiêu thức mới thành lập, mà mấy ngày nay Tần Lãng bái trùng làm sư phụ, quan sát động tác của con bọ ngựa màu máu, cùng với quan sát động tác vồ mồi trong nháy mắt của những con bọ ngựa khác, những việc đó có thể khiến cho Tần Lãng lĩnh hội khá sâu đối với Đường Lang Chưởng Đao.
Nhưng mà muốn một thanh đao sắc bén thì cần phải có một khối "Đá mài dao"!
Trần Cương nhìn thấy Tần Lãng buông quyền, hai tay hoàn toàn biến thành chưởng đao thì hắn không kềm được mà cười khẩy. Bởi vì hắn thấy quả đấm mới chính là phương thức công kích tốt nhất, chưởng đao, đầu ngón tay gì đó cũng chỉ là vật hào nhoáng bên ngoài không có thật mà thôi.
- Chém!
Nhìn thấy một quyền của Trần Cương sắp đánh tới thì trong đầu Tần Lãng lần nữa hiện ra cảnh tượng Huyết Đường Lang chém chết Đại Xà, toàn thân cậu run lên, dồn tất cả sức lực lại, dồn hết vào trong chưởng đao, nhanh như tia chớp bổ tới quả đấm của Trần Cường!
Bịch!
Quyền chưởng giao nhau phát ra âm thanh trầm thấp. Trần Cường cảm giác được tay của mình truyền tới một cơn đau nhức. Hắn cảm thấy vừa rồi quả đấm của mình không phải đánh lên da thịt mà là đánh lên một thanh thiết cứng rắn.
Nhưng dưới tác dụng của thuốc kích thích, Trần Cương sức chịu đựng đau đớn của hắn cũng được nâng cao rất nhiều. Bản tính hung ác trong cơ thể hắn bị kích phát, hắn hoàn toàn không đếm xỉa gì đến cơn đau, sau đó lại đánh tới một quyền.
Tần Lãng cũng làm theo, chưởng đao lại bổ xuống lần thứ hai!
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Tần Lãng lần lượt tung ra Đường Lang Đao, chẳng những lực đạo cực kỳ kinh người, hơn nữa ở góc độ xảo quyệt, cậu đã đem tất cả sự xảo quyệt trong động tác săn mồi của bọ ngựa, như nhanh chóng; chính xác dung nhập vào trong chưởng đao, mỗi một đao đều mang khí thế sơn, sấm vang chớp giật, lực đạo có thể đánh nứt đá!
Trần Cường vốn xem thường chiêu thức võ học Trung Hoa, hắn cho rằng tất cả chiêu thức đều chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài. Nhưng khi hắn lĩnh giáo chưởng đao của Tần Lãng rất mạnh cũng rất khó ngăn cản thì hắn mới biết quan điểm của mình là hoàn toàn sai lầm.
Có một cục đá mài dao như Trần Cường thì Đường Lang Đao củaTần Lãng lại càng thuận buồm xuôi gió. Tuy rằng Trần Cường dùng thuốc kích thích nhưng ngược lại hắn lại hoàn toàn bị Tần Lãng áp chế.
Nhưng dù sao Trần Cường cũng là một hắc quyền thủ, hắc quyền không những tàn khốc, đẫm máu, hơn nữa còn vì thắng lợi mà bất chấp thủ đoạn. Trần Cường thấy mình ở thế hạ phong, đột nhiên nhấc một cái giường sắc ném đi, đập về phía Tần Lãng. Tần Lãng vội vàng né tránh, mà Trần Cường nhân cơ hội này tấn công, dùng một tư thế đấu vật, khóa chặt cổ Tần Lãng từ phía sau, sau đó dùng sức thật mạnh, lại muốn siết Tần Lãng đến bất tỉnh.
- Cút!
Tần Lãng hét lớn một tiếng, hai chân giẫm trên mặt đất, chợt phát lực toàn thân, hai tay đánh văng cánh tay của Trần Cường, sau đó bắt lấy vai Trần Cường ném hắn ngã văng ra ngoài, hung hăng đụng cửa tù, đập đến mức cửa tù vang lên tiếng ầm ầm vang dội.
Trần Cường bị ngã đến thất điên bát bảo, nhưng tên này vốn vô cùng hung hãn, hơn nữa lại dùng thuốc kích thích, hắn lập tức bật dậy từ dưới đất lên, đánh về phía Tần Lãng.
Lúc này, Đường Lang Đao của Tần Lãng đã "Mài" đến vô cùng sắc bén, trong đầu cậu hiện ra cảnh Huyết Đường Lang chém tam thốn Thái Hoa Xà, trong lòng cậu chợt tỉnh ngộ, tự nhiên lĩnh ngộ được một sát chiêu chân chính....
- Đường Lang Phá Xe!
Tần Lãng khẽ quát một tiếng, với thế Phục Long Thung đột nhiên phát lực phát lực, đồng thời còn đem lực lượng toàn thân ngưng tụ trên "Lưỡi" của chưởng đao, cánh tay phải chợt vung mạnh một cái, sau đó bay lên trên, từ phía trên nhanh chóng chém xuống, tựa như là Yển Nguyệt Trường Đao của Quan Nhị Gia vậy, mượn xung lực của chiến mã nhanh chóng chém xuống, rơi trước ngực Trần Cường!
- Không ổn!
Ngay giây phút chưởng đao sắp bổ trúng ngực Trần Cường thì Tần Lãng đột nhiên ý thức được sức lực của chưởng này quá mạnh, vội vàng thu lại nửa lực.
Rắc! Rắc! Rắc!
Ba tiếng động lanh lảnh vang lên trên trong ngực Trần Cường, là một tay hắc quyền, hắn biết rõ đó chính là tiếng xương sườn gãy!
Chưởng đao của Tần Lãng đánh xuống ngực Trần Cường, đã vẽ ra một vết máu dài hơn một thước trên quần áo của Trần Cường. Nhưng dù sao đây cũng chỉ là chưởng đao nên vết máu cũng không sâu, nhưng ba cộng xương sườn của hắn đã gảy lìa, cũng đủ cho Trần Cường mất đi sức chiến đấu, cho dù có ăn thêm thuốc kích thích cũng không chịu đựng nổi!
Tần Lầm âm thầm thu hồi nửa phần sức lực, bằng không thì lần này Trần Cường có thể sẽ bị một chưởng đao của cậu chém chết. Nhưng cho dù như vậy cũng đã đủ mang đến phiền phức cho Tần Lãng.
Từ thủ đoạn của tên này thì có thể đoán được hắn là một người vì thắng lợi mà bất chấp thủ đoạn, bây giờ hắn lại bị Tần Lãng dùng tuyệt chiêu cắt đứt ba cộng xương sườn, hắn nhất định sẽ tố cáo với giám ngục nói Tần Lãng cố tình đả thương người, sẽ khiến cho tội danh của Tần Lãng càng nặng hơn.
Đúng vào lúc này, Trần Cường đang nằm dưới đất lại nói với Tần Lãng:
- Ngươi thắng... An gia muốn tao nói với mày một chuyện... Qua đây.
Tần Lãng đi tới, ngay khi cậu đến gần Trần Cường thì hắn đột nhiên móc từ sau lưng ra một cây dao găm rất ngắn, đâm vào trên đùi Tần Lãng. Cây dao găm này thực sự vừa ngắn lại vừa nhỏ, so với cây bút máy của học sinh tiểu học còn muốn nhỏ hơn. Bởi vì cho dù giám ngục bị Tang Côn mua chuộc thì bọn họ cũng không dám để cho Trần Cường mang theo vũ khí vào để giết người. Nhưng cái tên Trần Cường này rõ ràng đã rắp tăm phải giết chết Tần Lãng cho bằng được, cho nên hắn giấu một cây dao găm rất nhỏ trên người, hơn nữa trên cây dao găm này còn tẳm độc rắn, đủ để giết chết người!