– Ôi!
Tần Lãng khẽ hô một tiếng, tức giận nói:
– Tiểu nhân hèn hạ!
– Ha ha! Mày quá ngu ngốc, dù sao thì mày vẫn là một đứa học sinh! Bố mày đã từng là một tay hắc quyền, biết hắc quyền là gì không? Chỉ cần thắng lợi không từ thủ đoạn! Quyền cước mày lợi hại thì thế nào chứ? Trên con dao này có nọc độc của rắn hổ mang, mày nhất định phải chết! Chết chắc rồi, ha ha!
Trần Cường cười đắc ý nói, hắn cười rất lớn tiếng, cho nên những phạm nhân ở các phòng giam khác đều nghe thấy.
Thông thường tất cả những phạm nhân mà phòng tạm giam này đều là tội phạm bạo lực, nhưng công phu của Tần Lãng thần sự khiến cho những tội phạm vũ lực này nể phục, lại không nghĩ rằng Cương ca tiếng tăm lừng lẫy lại dùng một chiếc dao găm nhỏ để hạ độc Tần Lãng, quả thực là khiến cho người ta khinh thường mà!
– Yên tâm đi, tao không chết được!
Tần Lãng cười khẩy một tiếng, dùng một quyền đánh Trần Cường ngất đi, sau đó quay sang bên ngoài phòng giam hô to:
– Giám ngục! Hắn, con mẹ nó! Các ngươi làm sao có thể để cho Trần Cường đem theo dao, trên dao còn tẩm thuốc độc nữa! Móa!
Dưới tiếng gầm chứa đầy giận dữ của Tần Lãng, những phạm nhân khác cũng bị khơi dậy lửa giận trong lòng, trong phút chốc tiếng mắng chửi vang lên rung trời chuyển đất.
Giám ngục thật sự bị kinh động, hai giám ngục vọt tới cửa phòng giam của Tần Lãng, sau khi bọn họ thấy trên đùi Tần Lãng có cắm một con dao nhỏ thì mặt mày nhất thời trở nên ngây dạy, trong lòng âm thầm mắng:
– Móa! Tang Côn, hắn muốn đập mất chén cơm của chúng ta mà, ngay cả dao mà cũng dám mang vào, mẹ nó! Còn dám tẩm độc nữa. Nếu như thằng nhóc này chết trong phòng tạm giam, vậy thì phiền phức lớn rồi!
– Mau chóng đưa thằng nhóc đó đến bệnh viện!
Một giám ngục khác vội vàng liên lạc với nhân viên cấp cứu của bệnh viện.
Khi nhân viên cấp cứu chạy tới thì Tần Lãng nhân cơ hội này ngất xỉu trong lòng một em gái y tá. Rất nhanh, Tần Lãng đang “Hôn mê” đã được chuyển sang chữa trị tại bệnh viện nhân dân thành phố Hạ Dương.
Bởi vì cậu là “Nhân vật hiềm nghi quan trọng”, lại trúng độc rắn, cho nên Tần Lãng được sắp xếp trong một phòng đơn, hơn nữa bên ngoài còn có hai giám ngục canh gác. Thành thật mà nói, ngủ ở chỗ này tốt hơn nhiều so với trong phòng tạm giam, nhất là giường bệnh ở phòng đơn còn thoải mái hơn nhiều so với giường trong ký túc xá.
– Móa, đứng canh gác ở bên ngoài cho ta đi!
Tần Lãng nhìn hai giám ngục ở ngoài cửa, trong lòng thầm mắng một tiếng đáng đời, bọn họ phải canh gác ở bên ngoài.
Trên dao nhỏ của Trần Cường thực sự có tẩm nọc độc rắn, nhưng mà đối với Tần Lãng mà nói, nọc độc của rắn hổ mang quả thực chỉ là thuốc độc sơ đẳng mà cậu từng nếm thử. Thứ cậu đi theo Lão Độc Vật học tập chủ yếu là độc công, chứ không phải là võ công, nên Trần Cường hạ độc với Tần Lãng thực sự chính là một sai lầm.
Bởi vậy, Tần Lãng không những có thể ngủ một giấc trên giường bệnh thoải mái, mà việc Trần Cường bị Tần Lãng đánh gãy xương sườn cũng trở thành chuyện đáng đời. Giám ngục chắn chắn sẽ không dám tố cáo chuyện này.
Tần Lãng đang dự định đi ngủ thì rèm cửa sổ dường như bị gió đêm thổi bay, trong phòng bệnh đột nhiên có nhiều hơn một bóng người.
– Lão Độc Vật!
Tần Lãng khẽ kêu một tiếng, vừa thấy bóng người này thì cậu có chút kích động, cũng có chút căng thẳng.
– Luyện công phu không tệ, còn lĩnh hội được một chiêu thức chân chính – Đường Lang Phá Xe. Chậc chậc, tên này không tệ!
Giọng của Lão Độc Vật có chút xem thường, nhưng lấy thái độ khắt khe của lão với Tần Lãng bấy lâu nay mà nói, Tần Lãng có thể nhận được loại biểu hiện xem thường này cũng coi như là một loại ca ngợi.
Thế nhưng câu kế tiếp của lão chắc chắn không phải khen ngợi:
– Chỉ có điều, con có phải luyện công đến mức thành kẻ ngu rồi không? Tại sao con có thể để mình rơi vào tình cảnh như bây giờ chứ?
– Cái này…. Vận khí của con có chút…
Tần Lãng buồn bực nói, quả thực lúc trước mọi chuyện rất thuận buồm xuôi gió, nhưng kể từ khi cậu đến hội sở Thuận Mỹ Loan hội thì vận may của cậu đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
– Nói dốc! Không phải là vận may của con kém mà vì lòng dạ của con quá đàn bà!
Lão Độc Vật hừ một tiếng:
– Lợi dụng Hàn Tam Cường đánh Trâu Điên, những việc này con làm cũng không tệ, thế nhưng con lại vì một người không liên quan – vì một nữ sinh không muốn sống mà để mình cuốn vào, để cho đối thủ có cơ hội! Quả thật là ngu xuẩn mà! Đừng có ấm ức, ta hỏi con, nếu như ngươi bỏ mặt sự sống chết của nữ sinh Chu Linh Linh thì làm sao con có thể bị rơi vào hoàn cảnh này sao?
– Sẽ không.
Tần Lãng buồn bực đáp.
Lão Độc Vật nói không sai, nếu như không phải Tần Lãng muốn đi cứu Chu Linh Linh thì cậu sẽ không bị người khác hãm hại, bị giam vào tù như thế này.
– Lão Độc Vật, người đến để cười nhạo con sao?
Tần Lãng nhịn không được hỏi một câu.
– Con là đồ đệ của ta, chê cười con chẳng khác nào ta tự chê cười ta.
Lão Độc Vật hừ một tiếng:
– Xem ra nhiệm vụ đã thất bại, rất nhanh con sẽ trở thành tội phạm giết người, không bằng con cứ đi theo ta ẩn cư tu hành nơi rừng núi đi….
– Này, chờ một chút… Lão Độc Vật.
Tần Lãng vội vàng nói:
– Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn toàn thất bại, con cũng không có ý định theo người ẩn cư nơi rừng núi.
– Con muốn tiếp tục ngồi tù?
Lão Độc Vật hừ một tiếng.
– Con đương nhiên không muốn.
Tần Lãng nói tiếp:
– Thế nhưng con không muốn nhiệm vụ thất bại như thế, con cảm thấy con vẫn còn cơ hội.
– Cơ hội ở nơi nào?
Tần Lãng bình tĩnh nói:
– Nếu như Bách Độc Đại Hoàn Đan của người là thật thì Chu Linh Linh không thể chết!
– Thối lắm! Bách Độc Đại Hoàn Đan của ta đương nhiên có thể cứu mạng!
Lão độc vật hừ một tiếng:
– Con là tên phá của, lãng phí một viên đan dược của ta, còn chưa tính sổ với con nữa đấy!
– Vậy tại sao phân tích mẫu nước bọt của Chu Linh Linh lại có thành phần độc dược?
Tần Lãng hỏi.
– Con quá ngu xuẩn, Bách Độc Đại Hoàn Đan vốn là đan dược cứu mạng được luyện chế từ thuốc độc, nên nó chứa thành phần độc dược cũng chưa chắc không thể cứu người, con đi theo ta học lâu như vậy mà ngay cả đạo lý này cũng không hiểu sao?
– Con đã bị người làm hại, nếu không phải bọn họ kiểm ra ra thành phần độc dược trong đan dược của người thì con đã rửa sạch tội rồi.
– Tự cho là đúng!
Lão Độc Vật lại mắng Tần Lãng một câu.
– Cho dù người ta không tra ra thành phần độc dược thì con đã định trước phải chịu oan! Con phải biết rằng, đan dược cứu mạng không có vấn đề, thế nhưng nha đầu kia vẫn phải chết, con biết vì sao không?
– An Đức Thịnh sai người đến bệnh viện giết cô ấy?
Tần Lãng đã hiểu chỗ mấu chốt.
– Xem ra con cũng không quá ngu xuẩn!
Lão Độc Vật nói tiếp:
– Con bại trong tay An Đức Thịnh, không phải bởi vì công phu của con kém, mà đầu óc ngu đần, cũng là bởi vì lòng dạ của con quá đàn bà! Nếu như con để mặc cho nha đầu kia chết thì người thắng lợi rất có thể sẽ là con. Thật sự không ngờ, đồ đệ của Lão Độc Vật ta lại vì một người không quan hệ mà lãng phí một viên đan dược cứu mạng, hơn nữa còn tự đưa mình vào tù!
– Lão Độc Vật, người không nên đả kích con như vậy chứ?
Tần Lãng cười hắc hắc:
– Thay vì người cứ chửi rủa con như thế, không bằng người chỉ điểm cho con một con đường sáng, để cho con đánh bại An Đức Thịnh, hoàn thành nhiệm vụ này, thế nào?
– Cũng được, ta sẽ cho con một cơ hội!
Lão Độc Vật hừ lạnh một tiếng:
– Chu Linh Linh vẫn chưa chết.
– Cái gì?
– Cô bé ấy chưa chết.
– Sư phụ, người thực nhìn xa trông rộng! Anh min thần võ…
Tần Lãng không tiếc từ ngữ ca tụng Lão Độc Vật mấy câu, bởi vì cậu biết nếu như Chu Linh Linh không chết vậy thì cũng dễ dàng đảo ngược cục diện hơn. Tần Lãng tin rằng cô ấy chắc chắn không chết, bởi vì Lão Độc Vật có bản lĩnh này!
– Hãy bớt nói nhảm đi!
Lão Độc Vật hừ một tiếng:
– Ta chỉ không muốn nha đầu kia phá hủy danh tiếng của ta mà thôi, nếu để cho người trên giang hồ biết đan dược cứu mạng của ta giết chết người, vậy thì mặt mũi của ta phải giấu ở nơi nào đây? Nhóc con, con tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa lần này chỉ được thắng chứ không được thua, nếu không thì….
Nói đến đây, giọng điệu của Lão Độc Vật chuyển sang lạnh.
– Bằng không thì thế nào?
Tần Lãng nhịn không được hỏi một câu.
– Ta sẽ giết chết lão sư đó!
Một câu này của Lão Độc Vật khiến cho Tần Lãng vô cùng lo sợ.
Tần Lãng chưa bao giờ nhắc đến Đào Nhược Hương trước mặt Lão Độc Vật, cậu vẫn cho rằng Lão Độc Vật không hề chú ý tới sự tồn tại của Đào Nhược Hương. Thế nhưng sau khi nghe được câu này thì Tần Lãng liền biết mình sai rồi, chuyện mà Lão Độc Vật muốn biết thì cậu căn bản không thể nào gạt được!
– Con không cho phép!
Thiếu chút nữa thì Tần Lãng đã kêu to lên.
– Con nên biết ta nói được thì làm được!
Lão Độc Vật hừ một tiếng:
– Con chỉ có nửa tháng! Có muốn ta đưa con rời khỏi nơi này hay không?
– Không cần! Con tự có biện pháp!
Tần Lãng lạnh lùng nói, cậu thật sự không vừa lòng chuyện Lão Độc Vật lấy Đào Nhược Hương ra đe dọa cậu.
Lão Độc Vật cười khẩy mấy tiếng, bóng người trong phòng điều trị đột nhiên biến mất.