– Cảm ơn lãnh đạo quan tâm, cơ thể của tôi đã khá hơn nhiều nhưng không biết Ngô thị trưởng thế nào rồi?
Nụ cười của Tần Lãng ấm áp như vầng thái dương.
– Tiểu Trần, cậu và cậu học sinh này ở bên ngoài chờ tôi, tôi muốn nói vài câu với Tiểu Tần.
Sau khi Ngô Văn Tường đuổi Trần Tiến Dũng và Triệu Khản đi thì lúc này mới thu lại nụ cười trên mặt, trầm giọng nói với Tần Lãng:
– Học sinh Tần Lãng, nghe nói cậu có chứng cứ chứng minh tôi đến Tam Giang Lục Đảo?
Ngô Văn Tường vô cùng cẩn thận, hắn không hề trực tiếp nói đến ba chữ “Thuần Mỹ Loan”
Tần Lãng gật đầu.
– Cậu có biết đe dọa viên chức nhà nước như thế là một chuyện rất nguy hiểm không?
Giọng điệu của Ngô Văn Tường rất bình tĩnh, thế nhưng lại ẩn chứa ý uy hiếp rất rõ ràng:
– Nhất là cậu đang ở trong tình cảnh trước mắt – rất khó gánh nổi.
– Ngô thị trưởng, tôi cảm thấy ông nên suy nghĩ đến tình cảnh của mình trước đi.
Tần Lãng cười nhạt:
– Nếu như tôi không đoán sai thì hiện tại những chuyên gia đó đối với thương thế của ông chắc đã bó tay không có cách chữa trị rồi. Qua năm giờ chiều ngày hôm nay, nếu như ông không được chữa trị đàng hoàng thì chỉ sợ rằng ông chỉ có một kết quả thôi.
– Kết quả gì?
Ngô Văn Tường trầm giọng hỏi.
– Tôi nghĩ rằng ông phải tự biết chứ, nhưng nếu như ông đã biết còn hỏi… Vậy thì bộ phận sinh dục của ông chỉ còn một chức năng duy nhất mà thôi, chính là đi tiểu. Hơn nữa lúc đi tiểu, ông còn phải lo lắng rằng mình sẽ làm ướt giày đấy.
– Ha ha!!!!
Ngô Văn Tường bỗng nhiên cười ra tiếng, tiếng cười khiến cho người khác phát lãnh:
– Cậu đang đe dọa tôi sao?
– Tôi chỉ muốn cứu ông thôi!
Tần Lãng cũng không hề sợ lời đe dọa của Ngô Văn Tường.
– Ban đầu đáng lẽ ông có thể tiếp tục làm một người đàn ông bình thường, nhưng tôi không ngờ rằng cái ấy của ông lại bị hủy trong tay một đám lang băm, hãy suy nghĩ thật kỹ đi.
Ngô Văn Tường cân nhắc chốc lát thì hắn đã tự mình biết được những lời Tần Lãng nói đều là sự thật, mấy chuyên gia đó thật sự đã bó tay không có cách chữa trị. Tần Lãng chính là vị cứu tinh, là hy vọng duy nhất của hắn.
Một lát sau, Ngô Văn Tường mới mở miệng nói:
– Cậu có yêu cầu gì?
– Tôi muốn ông bảo lãnh cho tôi ra ngoài!
– Cậu là nghi phạm giết người, không thể bảo lãnh được.
Ngô Văn Tường rõ ràng đang thăm dò tình huống hiện tại của Tần Lãng.
– Sau khi ra ngoài, tôi nhất định sẽ có biện pháp xóa bỏ tội danh, bởi vì tôi tuyệt đối không có giết người.
Tần Lãng nói tiếp:
– Đêm qua, tôi đã bị người khác tập kích, nhất định là những người này muốn giết người diệt khẩu, việc này chắc chắn rằng ông phải biết chứ. Đương nhiên những điều này không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là trước năm giờ chiều tôi có thể khôi phục lại sự tự do hay không.
– Được.
Ngô Văn Tường gật đầu, trước mắt thứ hắn quan tâm nhất chính là thân thể của mình, chỉ cần thân thể hắn không việc gì thì cho dù Tần Lãng thực sự là kẻ mang tội giết người, hắn cũng có thể bắt cậu trở lại.
Một khi Ngô Văn Tường đã hạ quyết tâm thì tốc độ làm việc của hắn tựa như sấm rền gió cuốn. Hắn lập tức đi ra ngoài cửa, nói với Chu Tư Minh:
– Cấp cho Tần Lãng thủ tục phóng thích!
– Ngô thị trưởng… Việc này không tốt lắm đâu, hắn chính là nghi can giết người…
Nhưng Ngô Văn Tường căn bản không hề nghe lời giải thích của Chu Tư Minh, hắn lạnh lùng hừ một tiếng rồi móc điện thoại ra gọi một cú:
– Chí Vỹ hả! Tôi là Ngô Văn Tường, có một chuyện cần cậu đến xử lý một chút, tôi ở bệnh viện nhân dân chờ cậu.
Mặt Chu Tư Minh xám như tro tàn, Triệu Chí Vỹ chính là cục trưởng cục công an thành phố Hạ Dương. Ngô Văn Tường người ta căn bản không hề đem một sở trưởng trại giam nho nhỏ như hắn để vào mắt, ngay cả cục trưởng phân cục công an khu Nam cũng bị gọi đến.
Sau mười mấy phút đồng hồ, Triệu Chí Vỹ liền chạy tới bệnh viện nhân dân, bởi vì Ngô Văn Tường chính là nhân vật lớn thứ ba ở thành phố Hạ Dương, rất nhanh sẽ trở thành nhân vật lớn thứ hai mà Triệu Chí Vỹ chính là thuộc hạ dòng chính của Ngô Văn Tường. Ông chủ đã ra lệnh thì đương nhiên Triệu Chí Vỹ không dám chần chờ.
Sau khi Triệu Chí Vỹ xuất hiện, Chu Tư Minh vội vàng chạy lên báo cáo nhưng Triệu Chí Vỹ căn bản không thèm nghe hắn giải thích, mà đi đến trước mắt Ngô Văn Tường:
– Ngô thị trưởng, chuyện gì khiến ngài nổi giận như vậy? Chẳng phải hôm nay ngài đang nằm viện sao?
– Chí Vỹ! Những đồng chí thủ hạ này của cậu có chút không biết điều.
Ngô Văn Tường vô cùng đau lòng nói:
– Vị bạn học Tần Lãng này chính là cháu của tôi, là học sinh giỏi của trường Thất Trung. Hôm qua, nó vô duyên vô cớ bị cuốn vào một vụ án giết người, trở thành kẻ bị tình nghi còn bị đưa đến phòng tạm giam. Mặc dù tôi là phó thị trưởng nhưng luôn là công tư phân minh, cho nên tôi không hề dặn dò bất cứ ai đặc biệt chiếu cố nó. Không nghĩ tới tối hôm qua cháu ta lại bị tù phạm khác ở trại tam giam ngược đãi, bị người khác dùng vũ khí đả thương, hơn nữa còn bị rắn độc cắn! Nếu như không phải nó được cấp cứu kịp thời thì chỉ sợ là đã về chầu trời rồi! Chí Vỹ à! Rất có thể quản lý ở trại tạm giam có vấn đề!
Ngô Văn Tường hiên ngang lẫm liệt nói, ngay cả Tần Lãng cũng không nhịn được mà trầm trồ khen ngợi, rõ ràng hắn đang vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp nhưng những lời hắn nói ra lại rất hợp lý. Mà Chu Tư Minh đứng ở một bên ngay cả suy nghĩ muốn chết đều có, bởi vì hắn ở trước mặt Ngô Văn Tường và Triệu Chí Vỹ ngay cả tư cách giải thích cũng không có!
– Ngô thị trưởng, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng những vấn đề ở trại tạm giam!
Triệu Chí Vỹ vội vàng lên tiếng đảm bảo, sau đó không đợi Ngô Văn Tường phân phó, hắn nói như chém đinh chặt sắc:
– Bạn học Tần Lãng bị thương nặng như vậy lại bị trúng độc, tôi thấy nên phóng thích để chữa trị tốt cho cậu ấy trước.
Triệu Chí Vỹ vừa nói vừa nắm tay Tần Lãng một cách thân thiết:
– Bạn học Tần Lãng à! Đã để cậu chịu ủy khuất rồi! Cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, đòi lại công đạo cho cậu. Tôi nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ những con sâu làm sầu nồi canh đó!
– Tiến hành phóng thích sao?
Ngô Văn Tường giả vờ lưỡng lự:
– Chí Vỹ à! Chuyện này không đúng quy định! Trước giờ con người tôi luôn làm việc công tư phân minh.
– Ngô thị trưởng cứ yên tâm, tất cả đều hợp pháp cả. Chỉ có điều trong thời gian bảo lãnh, bạn học Tần Lãng không được rời khỏi thành phố Hạ Dương.
Sau khi nói xong Triệu Chí Vỹ quay sang trừng mắt với Chu Tư Minh một cái:
– Chu Tư Minh, hy vọng ngươi sẽ vượt qua “Khảo nghiệm” của tổ chức.
Chu Tư Minh biết rõ lần này mình thật sự chết chắc rồi, “Khảo nghiệm” của tổ chức không dễ vượt qua như vậy, nếu đã được lên làm lãnh đạo sẽ không bị gọi là “Đồng chí” nữa, một khi bị gọi đã chứng tỏ ngươi đã bị tổ chức gạt bỏ. Chỉ sợ rằng “Khảo nghiệm” kế tiếp sẽ là khảo nghiệm thực sự.
– Chí Vỹ à! Việc này thực sự phiền toái cho cậu rồi!
Ngô Văn Tường tỏ vẻ áy náy nói với Triệu Chí Vỹ.
– Đâu có, đâu có chứ, tất cả đều do tôi xem xét không chu đáo mới khiến cho loại sâu mọt như vậy tồn tại ở hệ thống công an.
Triệu Chí Vỹ đau đớn nói:
– Lãnh đạo, ngài xem còn có gì dặn dò nữa không?
– Đừng… Chuyện này nên làm kín đáo một chút.
– Ngài cứ yên tâm.
Triệu Chí Vỹ là người nào chứ, đương nhiên chỉ cần nhìn đã rõ, hắn biết Ngô Văn Tường không muốn chuyện này tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đến mình.
Rất nhanh Tần Lãng đã được khôi phục lại sự tự do, những vật phẩm riêng tư của hắn cũng được quản ngục đưa đến.
Ngô Văn Tường nhân cơ hội nói với Tần Lãng:
– Tiểu Tần, cậu đã được bảo lãnh rồi, có phải nên cân nhắc chuyện của tôi không?
– Không thành vấn đề.
Tần Lãng gật đầu.
– Chỗ bị tụ máu bầm của ông đã dần dần tan ra nhưng độc tố còn chưa được làm sạch cho nên mới dẫn đến phiền phức hiện tại.
– Độc tố còn sót lại?
– Trước đó ông dùng số lượng thuốc tráng dương, thế nhưng dược lực của thuốc không được phát ra, ngược lại bởi vì ông bị thương mà ứ đọng lại ở chỗ kia, chuyển thành độc…
Tần Lãng giải thích mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, nhưng trên thực tế là bởi vì trước đó Tần Lãng đã châm cho Ngô Văn Đồng một châm có tẩm độc, mà độc kia có thể khiến cho thần kinh và thân thể con người tê liệt cục bộ trong nháy mắt, cái này có thể khiến cho chỗ đau của Ngô Văn Tường hết đau trong chốc lát, chỗ đau cũng không tiếp tục sưng tấy nhưng lại có một điểm tai hại chính là khiến cho chỗ kia của hắn hoàn toàn mất đi cảm giác. Nếu như không có Tần Lãng giải độc thì chỗ kia của hắn cũng chỉ có thể bị phế mà thôi.
Tuy nhiên Ngô Văn Tường còn có giá trị lợi dụng rất lớn nên Tần Lãng cũng không muốn để cho hắn trọng chấn hùng phong như trước quá dễ dàng được, nên cậu cũng không có cho Ngô Văn Tường thuốc giải độc hoàn toàn mà là kê cho hắn một toa thuốc:
– Cứ uống thuốc theo toa này, tối ôm nay ông nhất định sẽ có chút phản ứng, nếu như muốn hoàn toàn bình phục thì ba ngày sau tôi phải kê cho ông một toa thuốc khác nữa mới được.
Ngô Văn Tường cũng không biết lời này của Tần Lãng là thật hay giả, thế nhưng xét thấy “chỗ kia” của hắn đã bị những chuyên gia khác tuyên bố “Tử hình”, cho nên Tần Lãng chính là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của hắn, hắn cũng chỉ có thể nhờ Tần Lãng chữa “Sâu” chết thành “Sâu” sống mà thôi.
– Chứng cứ ta đi Tam Giang Lục Đảo thì sao?
Ngô Văn Tường thử dò hỏi một câu.
– Yên tâm đi, nó được cất giữ ở một nơi rất an toàn.
Tần Lãng mỉm cười nói:
– Vào một thời điểm thích hợp, tôi sẽ giao toàn bộ cho ông.
Ngô Văn Tường không có tiếp tục truy hỏi đến cùng, bởi vì hắn ý thức được người học sinh trẻ tuổi trước mặt không hề đơn giản, Tần Lãng làm như vậy rõ ràng là muốn thu hoạch một số lợi ích từ trên người hắn. Hơn nữa Tần Lãng hoàn toàn có năng lực làm như vậy, Ngô Văn Tường căn bản không thể cự tuyệt.
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Ngô Văn Tường lập tức tìm người đi kiểm tra toa thuốc, sau đó chuẩn bị nấu uống.
Mà Tần Lãng và Triệu Khản lại đang cùng nhau đi ra khỏi bệnh viện.
“Két…..”
Hai người vừa mới ra khỏi bệnh viện thì một chiếc xe ô tô dừng ngay trước mặt bọn họ.