Thiếu Niên Y Tiên

Triệu Khản sợ hết hồn. Tần Lãng lại bình tĩnh nói:
– Không có việc gì, là người mình.
Sau khi lên xe, Tần Lãng mới nói với Hàn Tam Cường:
– A Cường, đây là người anh em của tôi – Triệu Khản.
– Người anh em à! Chào cậu!
Hàn Tam Cường vừa lái xe vừa chào hỏi một tiếng.
– Anh… Anh là Cường Ca?
Triệu Khản nhận ra Hàn Tam Cường, nên nghe thấy Hàn Tam Cường gọi hắn ba tiếng “Người anh em” thì có phần kích động, nhưng cậu nhanh chóng ý thực được Hàn Tam Cường chẳng qua chỉ nể mặt Tần Lãng mà thôi. Đây chỉ là cử chỉ khách sáo của người ta, vì vậy cậu liền vội vàng nói:
– Cường ca, anh cứ gọi em là Triệu Khản đi.
– Vậy thì tôi gọi cậu một tiếng Triệu huynh đệ đi.
Hàn Tam Cường nói một tiếng với Triệu Khản, sau đó mới quay sang nói với Tần Lãng:
– Tần ca, cuối cùng anh cũng đi ra rồi! Cái tên Tang Côn khốn kiếp đó cư nhiên lại có thể mua chuộc được cảnh ngục trong trại tạm giam ra tay đối phó anh. Chỉ có điều tôi nghe nói Trần Cương đều bị anh đánh gục? Tên kia ỷ vào vài năm đánh hắc quyền nên luôn không xem ai ra gì.
– Tần Lãng, cậu còn biết công phu sao? Móa! Thực sự quá lợi hại!
Triệu Khản không nhịn được lớn tiếng kinh hô.
– Đó không phải là trọng điểm.
Tần Lãng nói với Hàn Tam Cường:
– Có rất nhiều người còn chưa biết chuyện tôi ra ngoài. Tuy nhiên tin tức của Tang Côn và An Đức Thịnh rất nhanh nhạy, chắc chắn không bao lâu nữa bọn chúng cũng sẽ biết. A Cường, anh hãy nhanh chóng triệu tập những huynh đệ có khả năng lại đi.

– Sao vậy Tần ca, anh muốn đối phó với Tang Côn à? Tôi đã đợi lời này của anh từ rất lâu rồi. Hai ngày này, cái tên Tang Côn khốn kiếp đó rất lớn lối!
Hàn Tam Cường căm hận nói, dường như hắn đã không thể chờ đợi được nữa.
– Trước tiên anh hãy triệu tập nhân thủ lại đi.
Tần Lãng nói tiếp:
– Rất nhanh sẽ có chuyện cho bọn họ làm nhưng cũng không phải là quyết sống mái với nhau.
Hàn Tam Cường vừa nghe thì không khỏi có chút thất vọng, nhưng chuyện Tần Lãng đã giao phó hắn ngược lại luôn để ở trong lòng. Hàn Tam Cường biết rõ tình cảnh trước mắt, nếu như Tần Lãng thật sự ngã xuống thì đám người Tang Côn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
– Tần Lãng, tớ có thể giúp cậu làm chuyện gì đó chớ?
Triệu Khản nói với Tần Lãng.
– Cậu đã giúp tớ một việc rất lớn rồi.
Tần Lãng nói, dường như cậu nhớ ra được cái gì đó:
– Đúng rồi, trong trường học có lan truyền tin đồn gì về tớ không?
– Tin đồn nhảm đương nhiên là có!
Triệu Khản nói tiếp:
– Trong trường hiện giờ đầy phủ đầy mưa bão! Ngay khi Chu Linh Linh xảy ra tai nạn thì đã có người đồn đãi, nói cậu là bạn trai bí mật của Chu Linh Linh, còn nó cậu có mới nới cũ, hai người mây mưa nhiều lần, kết quả khiến cho Chu Linh Linh nhiễm bệnh. Sau đó cậu lại bỏ cậu ấy, cho nên cô ấy mới tự sát.
– Móa! Tin đồn nhảm nhí! Đứa nào bịa đặt chuyện như vậy chứ?
Tần Lãng tức giận mắng mỏ, sau đó nói tiếp với Triệu Khản:
– Cậu giúp tớ điều tra một chút xem đến tột cùng là ai đã tung những tin đồn này?

– Không thành vấn đề, cứ giao cho tớ là được!
Sở trường của Triệu Khản chính là thu thập những tin đồn bát quái như vậy, cậu nhất định có biện pháp tìm ra được nơi phát ra tin đồn này.
Tần Lãng bảo Hàn Tam Cường đưa Triệu Khản về trường học, sau đó gọi một cú điện thoại cho Đào Nhược Hương.
Lúc nhận được điện thoại của Tần Lãng, Đào Nhược Hương đang làm việc trong phòng, phản ứng đầu tiên của cô chính là nghĩ “Chẳng lẽ thằng nhóc Tần Lãng này vượt ngục?”. Thế nhưng cô nhanh chóng bỏ qua cái suy nghĩ này, bởi vì cô nghĩ nếu như Tần Lãng bỏ trốn thì chắc chắn không có khả năng tiếp tục sử dụng số di động cũ. Cô nhấn nút trả lời, nghe được giọng nói của Tần Lãng thì tâm tình của cô càng trở nên phức tạp. Cô vốn nên hận Tần Lãng đến tận xương tủy, nhưng không biết vì sao trong nội tâm cô lại có chút lo lắng.
– Không ngờ mình lại lo lắng ột tên súc sinh như vậy!
Chính bản thân Đào Nhược Hương cũng cảm thấy khó hiểu.
– Nói đi, cậu gọi điện thoại cho tôi để làm gì? Nếu như cậu đã bỏ trốn thì tôi khuyên cậu hãy sớm ra đầu thú đi!
Đào Nhược Hương cố làm cho giọng nói mình trở nên lạnh lùng vô tình.
– Em tạm thời được phóng thích.
Tần Lãng bình tĩnh nói:
– Nếu như Đào lão sư có thời gian, muốn gặp em thì hãy đến quán cà phê Lương Mộc Duyên ở bên ngoài trường. Ở đây có rất nhiều người, cô không cần lo lắng em sẽ gây bất lợi cho cô.
– Tôi nghĩ không cần thiết.
Giọng điệu của Đào Nhược Hương vẫn lạnh lùng như cũ, dường như cô cũng không muốn gặp Tần Lãng.
– Đương nhiên cần thiết!
Giọng điệu của Tần Lãng rất chân thật đáng tin,
– Hiện tại, em chỉ là nghi phạm còn chưa phải là tội phạm cho nên nhà trường không có quyền khai trừ em. Cô vẫn là giáo viên của em, em lấy tư cách học sinh nhờ cô giúp đỡ, cô sẽ không chặn em ngoài cửa chứ?

Lý do của Tần Lãng rất hợp tình hợp lý, Đào Nhược Hương suy nghĩ một lúc rốt cuộc cũng đáp ứng yêu cầu của cậu.
Tần Lãng ngồi ở trong góc tiệm cà phê Lương Mộc Duyên, tiệm này tọa lạt ở một con phố bên ngoài trường Thất Trung, khắp nơi đều là học sinh. Sở dĩ Tần Lãng không gây ra sự chú ý là vì vốn không có nhiều người biết cậu.
Đào Nhược Hương lạnh lùng ngồi ở phía đối diện Tần Lãng, không thèm nhìn Tần Lãng lấy một chút, chỉ nhìn vào tách cà phê, bình tĩnh nói:
– Nói đi, em muốn nhắn nhủ cái gì? Nếu như em sẵn lòng nói ra sự thật hoặc tố giác đồng bọn, phần tử phạm tội khác thì tôi sẽ xin phía cảnh sát giảm nhẹ tội cho em.
Tần Lãng không trả lời ngay, bởi vì cậu phát hiện chỉ trong một đêm mà Đào Nhược Hương tiều tụy rất nhiều, điều này khiến cho cậu ý thức được có lẽ trong lòng Đào Nhược Hương vẫn có mấy phần quan tâm đến cậu.
Tần Lãng mời vừa bị thương tâm lại bắt đầu rục rịch, bất quá cậu biết mình không thể biểu hiện ra ngoài được. Bởi vì hiện tại, cậu ở trong lòng Đào Nhược Hương vẫn là một kẻ còn thua súc sinh. Tần Lãng bình tĩnh nói:
– Cảm tạ lời khuyên của Đào lão sư nhưng em vô tội.
– Vô tội?
Đào Nhược Hương hừ một tiếng rồi nói tiếp:
– Đừng tưởng rằng em tìm đến quan hệ để được phóng thích là xong chuyện, một khi tội danh của em được chứng thực thì em chính là kẻ giết người mang trong mình trọng tội, ít nhất cũng sẽ ở tù chung thân!
– Đào lão sư, em biết rõ cô rất quen thuộc luật pháp. Chỉ có điều em mời cô ra đây cũng không phải nhờ cô tư vấn pháp luật,c cũng không phải nói thật sẽ được khoan hồng mà là mong muốn cô có thể giúp em cởi bỏ hiềm nghi.
Tần Lãng thành khẩn nói.
– Nằm mơ giữa ban ngày!
Đào Nhược Hương lạnh lùng nói, giọng nói rất cương quyết.
– Đào lão sư! Cô đừng kích động, chờ sau khi em nói cho cô biết một chuyện quan trọng thì có lẽ cô sẽ thay đổi chủ ý!
Tần Lãng nhỏ giọng nói:
– Chu Linh Linh vẫn còn sống!
– Cái gì?
Đào Nhược Hương kinh ngạc đứng phất dậy nhưng cô nhanh chóng ý thức được sự thất thố của mình, vội vàng trấn định lại, hai mắt chăm chú nhìn vào Tần Lãng, tựa hồ muốn xem xét ý nghĩ trong lòng Tần Lãng.

– Thật hay giả?
– Là thật!
Tần Lãng thản nhiên đối mặt với ánh mắt của Đào Nhược Hương.
– Tốt nhất em đừng nên gạt tôi!
Đào Nhược Hương khẽ hừ một tiếng, trong giọng nói lộ ra ý tứ uy hiếp:
– Em phải biết rằng cha mẹ của Chu Linh Linh đang chuẩn bị hậu sự cho em ấy.
– Cha mẹ của cậu ấy cũng không biết việc này.
Tần Lãng thành khẩn nói:
– Huống chi cô là chuyên gia tâm lý, em có thể hù dọa được cô sao?
– Trước đó em đã hù dọa được tôi.
Đào Nhược Hương nói:
– Em khiến tôi nghĩ em là một học sinh có bản tính hiền lành. Đáng tiếc là ai biết được mới có mấy ngày mà bản tính ác bá của em đã lộ ra như vậy.
– Nếu như em không phải người xấu thì sao?
– Tôi không muốn trả lời vấn đề này.
Đào Nhược Hương nói tiếp:
– Trừ khi em có thể cho tôi nhìn thấy em ấy ngay lập tức.
– Em cũng nghĩ như vậy.
Tần Lãng khẽ mỉm cười, bởi vì cậu biết rõ tình huống đã bắt đầu chuyển sang chiều hướng tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận