Đào Nhược Hương vốn có thể đứng bên ngoài lớp học chờ Tần Lãng xuất hiện, nhưng cô lại cố tình đến ngay chỗ ngồi của Tần Lãng để nói những lời này. Xem ra là cô rắp tâm muốn Tần Lãng trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người.
Tần Lãng không ngờ ý muốn trả thù của Đào lão sư lại mạnh mẽ như vậy, hơn nữa còn tỉnh bơ khi đạt được mục đích, quả thực là thủ đoạn cao siêu.
Tần Lãng cảm nhận được ánh mắt thù địch tràn ngập bốn phía, nhưng cậu ta cũng không quan tâm. Đối với một người con trai mà nói, nếu muốn không bị người khác ghét thì chỉ có thể cưới khủng long thôi. Hồng nhan họa thủy, nếu muốn nhúng chàm gái đẹp thì chắc chắn sẽ rước họa vào thân, thậm chí gánh lấy hậu quả diệt quốc diệt thành.
- Tương đối rảnh.
Tần Lãng bình tĩnh, đứng dậy thật tự nhiên, mỉm cười nói:
- Em nguyện ý vì Đào lão sư xua tan nỗi niềm khó nói.
Đào Nhược Hương biết thằng nhãi này ám chỉ cái gì, trong lòng âm thầm ghi hận. Nhưng mà cô cũng là một người thông minh, vừa suy nghĩ một cái đã nghĩ ra biện pháp, tiếp tục dịu dàng nói:
- Tần Lãng, mẹ em vừa mới gọi điện cho cô, bảo cô phải chiếu cố em thật tốt. Nếu đã tan học rồi mà cô thân là một trưởng bối sẽ dẫn em ra ngoài ăn một bữa thật ngon, tiện thể nói với em một số quy định của Thất Trung.
Lời này của Đào Nhược Hương tựa như một mũi tên trúng hai con nhạn, thoáng cái đã biến thành trưởng bối của Tần Lãng, hơn nữa cũng tránh người khác suy đoán lung tung.
Tần Lãng thầm khen inh, mặt dù với độ tuổi của Đào Nhược Hương, nhiều lắm chỉ là chị của cậu thôi. Nhưng nếu như cô đã kiên quyết muốn làm trưởng bối của Tần Lãng thì cậu ta chỉ có thể tương kế tựu kế, thuận thế đẩy thuyền thôi:
- Được, vậy thì làm phiền dì Đào rồi!
Tần Lãng cố tình nhấn mạnh chữ dì Đào.
Đào Nhược Hương dự định tạm thời bỏ qua cho Tần Lãng, dù sao thì sau này cô có cả đống cơ hội thu thập tên tiểu tử này, vì vậy nên cô chỉ mỉm cười rồi đi ra khỏi phòng học cùng với Tần Lãng.
Những người khác đều cho rằng Tần Lãng và Đào Nhược Hương thực sự là thân thích, cũng không có nghi ngờ, suy đoán lung tung nữa.
Ra khỏi trường học, Tần Lãng nhịn không được hỏi một câu:
- Dì Đào à! Vậy chúng ta đi chỗ nào thế?
- Ký túc xá của cô.
Trong lòng Đào Nhược Hương thầm nói tiện nghi cho tên tiểu tử này quá rồi.
- Ký túc xá? Không phải là khuê phòng của Đào lão sư sao?
Tần Lãng lập tức hưng phấn như một con gà đá.
Đào Nhược Hương thấy dáng vẻ hưng phấn của tiểu tử Tần Lãng này thì cô cũng biết chắc chắn là thằng nhãi này đang suy nghĩ chuyện tốt lành gì. Tuy nhiên, cô vẫn có ý tốt mà nhắc nhở Tần Lãng một câu:
- Tần Lãng! Hôm nay, em mới tới Nhất Trung mà đã đắc tội với người khác sao?
Hóa ra là lúc xuống lầu, Đào Nhược Hương đã phát giác ra có mấy nam sinh nhìn Tần Lãng với ánh mắt thù địch.
- Đào lão sư à! Chuyện này cô không nên hỏi em, hẳn là phải tự hỏi mình.
Tần Lãng giả vờ than vãn:
- Haizzz!!! Đây chính là hồng nhan họa thủy nha, đi cùng với người đẹp có thể không đắc tội người khác sao?
Đào Nhược Hương khẽ hừ một tiếng biểu thị sự bất mãn, trong lòng âm thầm đánh giá tên tiểu tử này quá không tôn trọng bậc trưởng bối, rõ ràng là không có cư xử với cô như những trưởng bối cùng với thầy cô khác. Nhưng dẫu sao thì cô cũng không nỡ để cho Tần Lãng bị đánh, lại nhắc nhở một câu:
- Cẩn thận một chút, mấy đứa này toàn là những học trò xấu.
- Không sao, dì Đào còn không biết lúc còn học ở nhà trẻ thì em cũng là một đứa trẻ xấu.
Dáng vẻ của Tần Lãng vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không thấy chút lo lắng nào cả. Đương nhiên Tần Lãng nói những lời này cũng không có khoa trương. Thời gian cậu ở nhà trẻ, cậu đã từng bởi vì chưa thực hiện được ý đồ hôn môi một bạn học nữ mà suýt nữa bị đuổi học.
Đào Nhược Hương thấy tên tiểu tử Tần Lãng này lại không nghe lọt tai những lời mình nói thì cũng lười nhắc nhở tiếp. Cô cảm thấy phải để cho tên tiểu tử này chịu chút nổi khổ da thịt mới được.
Lúc hai người từ trong trường học đi ra, Tần Lãng lúc nào cũng chậm hơn so với Đào Nhược Hương nửa bước. Ngay từ đầu, Đào Nhược Hương cũng không có nhận ra được chút kỳ lạ nào cả, nhưng cô đã nhanh chóng phát hiện ánh mắt của tên nhãi ranh này có cái gì đó không đúng. Đây rõ ràng là ánh mắt quấy rối.
- Tần Lãng! Em đi phía trước đi.
Đào Nhược Hương nói.
- Em không biết đường.
Thằng nhãi Tần Lãng này còn có thể biểu hiện vô tội tựa như cậu ta là vàng thật không sợ lửa vậy.
- Không biết đường cũng đi phía trước.
Không nói lý lẽ chính là đặc quyền của con gái.
Tần Lãng bất đắc dĩ đành phải đi phía trước. Lúc này, phía trước xuất hiện một ngã rẽ.
- Dì Đào à! Chúng ta đi bên nào?
- Bên trái!
...
Đào Nhược Hương tạm thời ở tại một gian phòng cũ kỹ trong ký túc xá dành cho giáo viên của trường. Mặc dù ký túc xá này đã cũ nhưng lúc đi vào căn phòng của cô lại khiến cho hai mắt Tần Lãng sáng ngời, một cảm giác rất là mới mẻ.
Không hổ là khuê phòng của con gái, căn phòng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, sáng sủa thoải mái.
Tần Lãng cũng không khách khí, sau khi vào phòng đã tùy tiện ngồi trên ghế sa lon của Đào Nhược Hương, dáng vẻ không có chút mất tự nhiên, tựa như nơi này chính là địa bàn của cậu ta.
Đào Nhược Hương cũng không biết tại sao mà cô vừa mới nhìn thấy tên tiểu tử này liền cảm thấy vô cùng tức giận mà không có chỗ phát tiết.
Nếu không phải cô muốn sớm chữa khỏi mụn nhọt trên mông, thì dù thế nào cô cũng sẽ không dẫn tên tiểu tử này đến ký túc xá của mình. Đây quả thực là dẫn sói vào nhà mà! Nhưng chuyện mấu chốt chính là cô cũng không thể đem chuyện riêng tư này đi thảo luận ở phòng làm việc hoặc là nơi nào khác, nếu để cho người khác nghe được thì phải làm thế nào?
- Tần Lãng! Em có muốn uống nước không?
Đào Nhược Hương khách sáo hỏi một câu.
- Khỏi đi, chữa bệnh quan trọng hơn.
Lúc Tần Lãng vừa mới vào nhà thì cậu không nhìn thấy ly giấy sử dụng một lần, cho nên cậu rất biết điều.
Đào Nhược Hương cũng chỉ nói một câu xã giao thế thôi, cô cũng không muốn trên ly của mình dính nước bọt tên tiểu tử này. Nếu như ly của mình bị Tần Lãng dùng qua thì cô nhất định sẽ đem vứt đi.
- Tần Lãng, vừa rồi em nói cô trúng độc, rốt cuộc là em có ý gì?
Đào Nhược Hương bắt đầu hỏi.
- Nguyên nhân nổi mụn nhọt là bởi vì hỏa độc xâm nhập, tà nhiệt tích trữ dưới da mà hình thành; hoặc bởi vì lục phủ ngũ tạng tích nhiệt, dẫn đến độc phát ra bên trong cơ thể...
- Được rồi, đừng tuôn ra một đống thuật ngữ vậy được không?
Đào Nhược Hương cắt ngang lời nói của Tần Lãng.
- Nói đơn giản một chút chính là hỏa độc.
Lần này Tần Lãng quả nhiên nói thẳng.
- Vậy thì phải làm sao?
Đây mới chính là điều mà Đào Nhược Hương quan tâm.
- Có ba biện pháp.
Tần Lãng nói:
- Trước tiên thì em sẽ nói hai phương pháp. Thứ nhất chính là dùng con đỉa trắng cũng chính là mã hoàng để đắp lên chỗ đau, để cho nó hút hết mủ máu cùng với độc tố ra ngoài hết, chỉ trong vòng một đêm lập tức khỏi hẳn.
- Mã hoàng?
Đào Nhược Hương cảm thấy thứ này thực sự quá ghê tởm, huống chi là đem con đỉa đặt trên mông của mình, vội vàng nói:
- Vừa nghe đã cảm thấy buồn nôn rồi, huống chi bây giờ phải đi đâu tìm nó chứ?
- Em có mang theo một con.
Tần Lãng thò tay vào một cái túi mang bên hông, bắt đầu tìm kiếm, tựa như là phù thủy thực hiện một trò ảo thuật móc ra một con đỉa màu trắng.
- Liệu pháp sinh thái màu xanh lá, nếu không thì dùng thứ này?
- A!
Đào Nhược Hương hoảng sợ la hét một tiếng, bộ dáng như tránh không kịp vậy.
- Mau cất nó đi! Em còn chưa có nói biện pháp thứ hai và thứ ba mà.
- Biện pháp thứ hai là dùng Bách Độc Kim Sang Cao gia truyền bôi lên vết thương là có thể khỏi hẳn.
Tần Lãng nói.
- Xem ra dì Đào nên tiếp nhận biện pháp thứ ba đi.
- Biện pháp thứ ba là gì?
Vì lòng hiếu kỳ thôi thúc nên Đào Nhược Hương nhịn không được hỏi một câu.
- Biện pháp thứ ba, hay là không nói thì hay hơn.
Tần Lãng lắc đầu.
- Nói!
Tần Lãng càng như thế thì Đào Nhược Hương càng muốn biết.
- Bỏ đi, không nên nói.
- Nói!
- Chính cô bắt em nói đó.
Tần Lãng nói.
- Em nói ra rồi cô không được tức giận đó.
- Không tức giận.
Đào Nhược Hương bày ra bộ mặt rất bình tĩnh hoà nhã.
- Biện pháp thứ ba chính là em lấy tay sờ vào chỗ đau.
- Vô sỉ.
Đôi mắt quả hạnh của Đào Nhược Hương bắn ra tia lửa, hận không thể chính tay giết chết Tần Lãng. Chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn một buổi chiều mà Đào Nhược Hương đã kích động muốn đánh người lần thứ hai, hơn nữa đối tượng là cùng một người.
- Đào lão sư, là cô bắt em nói mà!
Tần Lãng bày ra bộ mặt oan ức.
- Ai cho em nói bậy!
Đào Nhược Hương rút cánh tay đã nâng lên trở về.
- Em không có nói bậy!
Tần Lãng hùng hồn nói.
- Em nói rằng em sờ chỗ đau của cô, sau đó dùng ngân châm đâm vào mụn nhọt để nặn mủ máu ra, tương đương với làm một giải phẩu nhỏ!
Đào Nhược Hương nhìn thấy Tần Lãng nghiêm túc như vậy còn cho là mình hiểu lầm cậu nhóc, nhưng bất luận thế nào thì cô cũng không để cho Tần Lãng đụng chạm vào mông cô. Cô nói:
- Vậy không phải em nói là chỉ có hai biện pháp sao?
- Y học là chuyện nghiêm túc.
- Được rồi, vậy thì nhanh chóng đem cái thứ thuốc huênh hoang khoác lác quái gì đó cho cô dùng đi, hy vọng là nó hữu dụng.
Đào Nhược Hương có vẻ rất nóng lòng, bởi vì ngồi một chút thì cô đã cảm thấy mụn nhọt trên mông của mình bắt đầu đau.
- Không phải là huênh hoang khoác lác, là Bách Độc Kim Sang Cao.
Tần Lãng đính chính lời nói của Đào Nhược Hương.
- Bách độc? Chẳng nhẽ thứ thuốc này chính là dùng trăm loại độc phối thành?
- Không sai, lấy độc trị độc, hẳn là dì Đào cũng đã từng nghe nói rồi chứ!
Tần Lãng cười nói.
- Bằng không thì cô xem thử liệu pháp sinh thái?
- Bỏ đi, dùng cao dược đi.
Đào Nhược Hương cân nhắc một chút, cô khẳng định biện pháp thứ ba là không dùng được, biện pháp thứ nhất thực sự quá ghê tởm, e rằng chỉ có biện pháp thứ hai là thích hợp nhất.
- Được rồi.
Tần Lãng dường như sớm có chuẩn bị, móc từ trong túi ra một cái hộp làm bằng gỗ đàn màu đen. Vừa mở nắp hộp ra thì một mùi thuốc kỳ dị tràn ngập cả phòng.
- Thật là thơm!
Đào Nhược Hương lại không nhịn được cất tiếng khen ngợi, cô không ngờ mùi hương của cao dược lại thơm hơn cả mùi nước hoa, liền tăng thêm lòng tin đối với cao dược của Tần Lãng.
- Dì Đào, em bôi cao dược giúp cô, hay là cô tự mình bôi?
Lúc này, Tần Lãng lại giả vờ không biết gì mà hỏi một câu.