Thiếu Nữ 9 Tuổi


Thời Thiên thuật lại toàn bộ sự việc cho Nan Nan, Nan Nan nghe xong, bản thân cô còn yếu đuối thiếu sức sống, hiện giờ lại mang nhiều nỗi sầu như vậy, thực sự nhìn vô cùng thảm
- Tiểu chủ nhân, hôm qua lúc đi xem xét, thuộc hạ được một người đưa cho mật thư, nói dụ trưởng công chúa vào khu rừng phía Nam, trừ bỏ chướng ngại
Nan Nan thực sự rất sợ hãi, đau xót,nếu không phải từ đầu cô chơi với Lộ Khiết, y cũng không phải chịu cái cảnh họa sát thân này.

Tại sao..tại sao cả kiếp trước lẫn kiếp này,cô cứ liên tục phạm sai lầm như vậy, cô lý ra nên nhận thức được thân phận của mình, tránh xa tất cả những người cô quan tâm mới phải.

Thời Thiên nhìn biểu cảm của Nan Nan, cũng không tránh khỏi đau buồn, thế nhưng nàng ta cũng không cách nào an ủi
- Tiểu chủ nhân, thuộc hạ nói đến đây, chắc người cũng hiểu mình cần làm gì rồi
- Lấy thuốc và điểm tâm tới đi, ta sẽ cần rất nhiều năng lượng
- Tiểu chủ nhân, với vết thương này của người..cần phải giả vờ thêm mấy ngày nữa, người mà dậy ngay bây giờ..

- Ta không quan tâm được nhiều như thế..

ta muốn là bây giờ
Thời Thiên biết mình không thể thay đổi được ý định của Nan Nan,cũng chỉ biết tuân theo.

Nàng ta đi lấy đồ, cho Nan Nan ăn và uống thuốc, Nan Nan sau một canh giờ, cũng đã bắt đầu có thể ngồi dậy được, có điều vẫn cần sự giúp đỡ của Thời Thiên
- Tiểu chủ nhân, nếu như Thánh thượng lại cử một y nữ tới,mong người có thể từ chối hết sức có thể
- Ta hiểu rồi
Phong Triệu Nghiêm đang đọc sách, Lượng Cửu bước vào rồi hành lễ
- Thái tử điện hạ, Thái tử phi đã tỉnh rồi ạ, hiện tại Thánh thượng với Hoàng hậu đang đến lều của y để lấy lời khai
Phong Triệu Nghiêm bình tĩnh đặt sách xuống, hắn điềm nhiên trước mọi việc, càng không hề vội vàng khi nghe Nan Nan đã tỉnh dậy
- Tỉnh nhanh vậy sao? Để ta đi xem xem
Nan Nan ngồi dựa vào đầu giường, vừa lo lắng vừa hồi hộp, Thánh thượng và Cẩn Vũ Duệ đến, hơn nữa Phong Triệu Nghiêm cũng đã vào,nhìn hắn càng làm cô cảm thấy lo lắng hơn.

Sở dĩ hôm nay chỉ có từng này người tới vì Phong Bác Thần không muốn có quá nhiều người ở đây làm Nan Nan lo lắng.

Lúc sau cũng có cả Phong Lộ Khiết tới, vừa vào, nàng ta đã chạy ngay đến chỗ Nan Nan
- Cái đồ điên này, ngươi có sao không?
Nan Nan bị xúc động , cô không trả lời được, chỉ mỉm cười cho qua
- Thái tử phi - Phong Bác Thần nói- Ắt hẳn thị nữ của con đã nói về sự việc hôm qua rồi, trong sạch của Khiết nhi giờ phụ thuộc vào con hết
Tim Nan Nan đập thình thịch, sự có mặt của Phong Triệu Nghiêm ở đây lại càng khiến Nan Nan lo lắng hơn.

Cẩn Vũ Duệ ở ngay đây, y sẽ trông chừng từng lời mà Nan Nan nói ra.


Nan Nan gắng sức ngồi dậy, Lộ Khiết vội đỡ Nan Nan
- Phụ hoàng, người từ từ thôi, nàng ta vừa bị thương dậy mà
Nan Nan dần chuyển sang tư thế ngồi quỳ làm ai nấy đều ngạc nhiên, đầu Nan Nan cúi xuống chạm gối,gắng sức nói
- Hồi Thánh thượng, hôm qua..lúc thần chạy theo trưởng công chúa, thì chẳng hiểu sao lại trúng bẫy, thần cũng không hiểu sao..công chúa lại không làm sao
Phong Bác Thần cau mày nhìn Nan Nan,biểu cảm không mấy dễ chịu
- Thái tử phi con nên nghĩ cho kĩ lời mình nói, Khiết nhi đối xử với con không hề tệ
- Hồi Thánh thượng..

Tệ hay không..chỉ người trong cuộc mới hiểu
Phong Bác Thần không nói gì, y nhìn Nan Nan bằng ánh mắt đầy nghi ngờ,đầy giận dữ,sau đó không hề gì đi ra ngoài, hai người kia cũng ra theo.

Trong lều, chỉ còn lại Phong Lộ Khiết và Nan Nan, Nan Nan trong lòng vừa thẹn vừa sợ, mãi đến lúc sau mới từ từ ngẩng đầu lên.

Cô không dám nhìn khuôn mặt của Lộ Khiết
- Giang Lăng Y, đường đường là nữ nhi nhà quan văn mà võ công đầy người, thú vị đấy,rất thú vị
- Trưởng công chúa quá khen rồi..
Chưa để Nan Nan nói xong, Lộ Khiết lập tức cho Nan Nan một bạt tai.

Nan Nan hiện tại cơ thể yếu ớt, một bạt tai này lập tức làm Nan Nan ngã xuống giường
- Bổn công chúa ghét nhất là phản bội, càng ghét nhất những nữ nhân giả tạo, khẩu thị tâm phi.

Ta sớm nên biết ngươi và Lý Nguyệt Thần cùng một giuộc mới phải
Phong Lộ Khiết phất vạt áo rời khỏi, Nan Nan bị lực đánh quá mạnh của Lộ Khiết đẩy ngã, không tự thể đứng dậy được.

Tới khi Thời Thiên đi vào, mới hốt hoảng đỡ Nan Nan dậy
- Tiểu chủ nhân, người không sao chứ?
- Không sao..

Cũng tốt, Lộ Khiết không ở cạnh ta ít ra cũng sẽ an toàn hơn
Nan Nan thở dài khó nhọc,lúc nhìn xuống, mới để ý thấy bàn tay tái xanh của Thời Thiên
- A Thi, tay của cô sao vậy?
Thời Thiên giật mình, lập tức thu tay giấu vào vạt áo
- Tiểu chủ nhân nói gì vậy? Thuộc hạ nào có sao
- Đồ khùng này.


Nói dối quá vụng về rồi
Nan Nan bỗng nghĩ ra gì đó, tâm trạng bắt đầu rối bời
- Phong Diêu lai đao? Phi đao đó.

Ta nhớ chắc chắn mình chưa từng cầm về
Thời Thiên hiểu mình không giấu được,chỉ cúi đầu không dám nói, cả người nàng ta như đang run rẩy.

Nan Nan dùng lực lôi hai bàn tay của nàng ta ra xem, rồi lại vén hết tay áo lên, lấy phi đao đã được kẹp lại trong vạt áo nàng ta.

Nhìn cả hai bàn tay Thời Thiên bị các nốt xanh chi chít, Nan Nan đau xót vô cùng, kể cả Giang Lăng Y trước có không thích nàng ta đến đâu, hiện tại cảm xúc không thể không giống Nan Nan.

Nan Nan chảy nước mắt, lấy tay đánh vào vai Thời Thiên
- Cô bị điên à? Cô đi theo mẫu thân ta nhiều năm như vậy, chả lẽ lại không biết loại độc mà phi đao này chứa..là không có thuốc giải hả !! Độc này,khi nó ăn vào lục phủ ngũ tạng, cô sẽ chết
- Thuộc hạ biết, nhưng..
- Nhưng cái cóc gì !!? Bị phát hiện còn có thể nghĩ cách, người đi rồi còn về được không ??!!
Nan Nan lại đánh Thời Thiên một cái nữa, sau đó gục vào lòng nàng ta khóc, Thời Thiên nắm chặt vạt áo của Nan Nan, không kìm được xúc động, nước mắt cũng chảy theo
- A Thi, cô biết không? Ta định khi đã tiêu diệt được Lãng Khải Dụ, sẽ dạy cô sống như một người bình thường, sẽ dạy có hòa với những con người bình thường, dạy cô sống một cuộc sống bình yên không còn phải nghe lệnh,không còn phải giết ai nữa.

Ta..ta còn muốn nhìn cô gả đi, nhìn cô làm mẹ..cô trước giờ chỉ sống như một con rối trung thành, chưa từng được một chút nào cảm nhận được sự sinh động của cuộc sống thực sự
Thời Thiên nghe xong càng bị xúc động, đúng là vậy, nàng ta chưa từng cảm nhận được sự sinh động của cuộc sống, nàng ta nghĩ đến rồi càng khóc, Hạ Thời Thiên, nàng ta mới chỉ 18 tuổi, nàng ta còn quá trẻ.

Thời Thiên đỡ Nan Nan ngồi dậy, đứng lên rồi ngồi quỳ xuống đất
- Chủ nhân, nếu ông trời đã sinh ra để thuộc hạ đi theo người, để thuộc hạ chết đi vì bảo vệ người.

Thuộc hạ không hề hối tiếc vì bất kỳ điều gì
- Thật tiếc..giá như hiện tại ta có thể làm gì đó cho cô- Nan Nan lau nước mắt
Sáng hôm sau, do vết thương, Nan Nan được Thánh thượng ban lệnh trở về cung cho tiện chữa trị.

Phong Triệu Nghiêm hộ tống đưa cô về, Thời Thiên vừa thay xong y phục cho Nan Nan, chỉ là hiện giờ Nan Nan vẫn chưa thể đi được, Thời Thiên định gọi Thái giám đưa tọa kiệu thì Phong Triệu Nghiêm đứng ngoài ,Thời Thiên giật mình vội vàng hành lễ
- Để ta
Nan Nan ngạc nhiên khi thấy hắn lại gần, tay cô nắm chặt lại lấy giường nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.


Phong Triệu Nghiêm đến và bế cô lên, Nan Nan rất ghét cái cảm giác mỗi khi bị hắn chạm vào, bởi lúc đó toàn thân cô trở nên mềm nhũn, cứ cảm thấy vô lực vô cùng.

Phong Triệu Nghiêm bế Nan Nan từ lều đến khi ra xe, có điều là khi đã lên đến xe, hắn vẫn chưa bỏ cô xuống, Nan Nan cứ khó hiểu nhìn xung quanh rồi nhìn hắn, cô không biết nói gì, Nan Nan lấy tay đẩy hắn ra thì bị hắn ôm chặt lại
- Muốn đi đâu vậy?
- Đi đâu cơ? Ngài không thể bỏ ta xuống sao?
- Không muốn bỏ- Phong Triệu Nghiêm dùng đôi mắt kì lạ nhìn Nan Nan - Muốn nhìn sâu vào đôi mắt của ngươi, xem có gì ở trong đó
Nan Nan rùng mình, cơ mà cũng không có gì lạ khi Phong Triệu Nghiêm đang bắt đầu nghi ngờ cô.

Nan Nan cười trừ, mặt cô cúi xuống,không nhìn thẳng vào mắt hắn.

Khi đến phủ Thái tử, Phong Triệu Nghiêm lại bế cô về Uyển viện trước con mắt ngạc nhiên của nhiều người.

Trong mắt bọn họ, đây không khác gì công khai ân sủng sau bao nhiêu năm bị ghẻ lạnh của vị Thái tử phi này.

Hắn để cô lại trên giường rồi rời khỏi, Thời Thiên vào phòng rồi dọn dẹp, sau đó sai người mang điểm tâm lên cho Nan Nan
- Chủ nhân, tạm thời ở đây thì sẽ an toàn một thời gian
Thời Thiên chỉ nói đến vậy, vì nàng ta cũng không biết sự yên ổn này sẽ diễn ra được bao lâu nữa.

Nan Nan nhìn Thời Thiên, nói
- Đi tìm ngự y đi, phải mau chóng ngăn độc trong người ngươi
- Nhưng Chủ nhân, nếu gọi ngự y, chắc chắn người không thể an toàn được nữa
- Bây giờ vốn đã chẳng còn cái gì gọi là an toàn nữa.

A Thi, đây là mệnh lệnh
Thời Thiên sững người, hoang mang hồi lâu nhưng rồi cũng không từ chối được, nàng ta hành lễ rồi ra ngoài.

Nan Nan nhìn đống vết thương trên người, đến giờ thực sự vẫn rất đau, cô sờ rồi bóp bóp nó, chỉ là vết thương thực sự liền lại nhanh hơn người bình thường, điều này đã gây rất nhiều bất lợi cho Nan Nan, nhưng nếu để lại sẹo chắc Nan Nan điên mất
Trời đã đêm, Nan Nan đợi mãi không thấy bóng dáng Thời Thiên, bèn để cung nữ khác hầu hạ mình thay đồ ngủ, lúc chuẩn bị cắt nến, thì bỗng dưng bên ngoài truyền Thái tử giá lâm làm Nan Nan giật mình, Phong Triệu Nghiêm vào phòng, mặc trên mình một bộ y phục hoàng gia đơn giản có màu lam,ánh mắt hắn nhìn cô vẫn khó hiểu như sáng nay
- Thái tử, ngài đến đây có gì sao?
Phong Triệu Nghiêm đến ngồi cạnh cô,nâng cằm cô lên
- Đương nhiên là..đến thăm ái phi của ta rồi
Nan Nan nghe xong xém nôn, cái từ "ái phi" này cô không nhận nổi.

Nan Nan gắng sức đứng dậy, chỉ là cô vẫn còn yếu, trong lúc ngồi dậy còn nhiều khó khăn.

Phong Triệu Nghiêm nhìn Nan Nan, tuy là hắn đến thăm dò cô, nhưng nhìn Nan Nan như vậy cũng không nhẫn tâm
- Ngươi nằm đấy đi, ta cũng sẽ nằm cạnh ngươi ngay bây giờ
Nan Nan giật nảy mình, hắn muốn ngủ với cô, Nan Nan lập tức giơ tay lên phản đối
- Thái tử điện hạ trăm công ngàn việc không bao giờ để tâm đến ta hết, hôm nay đột nhiên có nhiều hành động lạ như vậy, rốt cuộc là có ý gì?

Phong Triệu Nghiêm cúi người ,hai tay giam cô vào tròng của mình
- Ngươi đừng quên ái phi, hôm đó ngươi đã chủ động như thế nào?
Nan Nan thất thần nhìn hắn, cô lý ra đã tập được sự bình tĩnh mỗi lần gặp Phong Triệu Nghiêm, giờ hắn nhắc lại chuyện này đột nhiên khiến tâm cô bồn chồn không yên, mọi cảm xúc thẹn thùng, phẫn nộ, lo lắng cứ trộn lẫn hết vào nhau làm Nan Nan khó xử vô cùng
- Ngài muốn gì?
- Đương nhiên là muốn lặp lại
Nan Nan mở hai con ngươi to tròn nhìn hắn,tim cô đập nhanh đến mức cô cảm giác như nghe được tiếng đập của nó.

Ở khoảng cách như thế này, hai người chỉ cách nhau có gang tấc, đôi mắt của hắn khiến cô không thể nghĩ được gì hết
- Ngươi dám ?
- Tại sao không dám?
Phong Triệu Nghiêm cảm thấy bất tiện, bèn dùng hai tay đỡ Nan Nan ngồi dậy, đặt lưng cô dựa tường.

Chưa để Nan Nan kịp bình tĩnh, Phong Triệu Nghiêm đã vén tóc mai của cô lên, từ từ,từ từ đưa đôi môi của hắn đến sát môi của Nan Nan.

Cảm xúc của Nan Nan vốn rất bình thường, nhưng thân thể này vốn không còn tồn tại chỉ một ý thức nữa.

Giang Lăng Y trước đây yêu hắn sâu sắc, trong tình thế này, cảm xúc mãnh liệt của nàng ta đã hoàn toàn chi phối cơ thể này khiến Nan Nan toàn thân như bị tê cứng.

Khuôn mặt của Phong Triệu Nghiêm càng lúc càng gần cô hơn, giờ tầm nhìn của cô chỉ còn thấy lông mày và mái tóc tỏa ra hương thơm nhẹ của hắn
Sợ cái gì chứ? Dù sao cũng đâu phải chưa từng làm.

Muốn hôn chứ gì, ai sợ gì ngươi.
Nan Nan thu lại dáng vẻ ngại ngùng lo sợ, ngược lại đôi mắt bắt đầu lộ sự kiên định, sắc sảo nhìn thẳng thừng vào hắn.

Phong Triệu Nghiêm, cô nhất định sẽ không để hắn đắc ý
Nan Nan lập tức ôm chầm lấy bờ vai rộng vững chắc Phong Triệu Nghiêm rồi nghiêng mặt thuận lợi môi chạm môi lấy hắn.

Phong Triệu Nghiêm ngạc nhiên đến thất thần, sở dĩ hắn chỉ lừa cô không làm thật, lúc tới đây, Phong Triệu Nghiêm chỉ tính đến hai khả năng, thứ nhất là Nan Nan sẽ thuận lợi để hắn lại gần, thứ hai là sẽ chống trả lại hắn, từ hai khả năng này hắn sẽ quyết định có nên giữ cô hay không.

Thế nhưng hiện tại,hành động của nữ nhân này làm hắn nghĩ mình sai thực sự rồi, hắn trước giờ luôn dùng khả năng phán đoán lợi hại của mình để dụ kẻ địch vào bàn cờ, thế nhưng khả năng phán đoán này của hắn lại vô hiệu với Nan Nan.

Hoặc có một cách đơn giản hơn để giải thích, rằng Nan Nan không phải kẻ địch
Phong Triệu Nghiêm không nghĩ nhiều nữa, lập tức dùng hai tay kéo Nan Nan ra khỏi.

Sau đó dùng tay lau lên
- Giang Lăng Y ngươi..đúng là hết nói nổi !!
- Phong Triệu Nghiêm không phải ngươi muốn thăm dò ta sao? Ta cho ngươi thăm dò đấy, ta cho ngươi đấy.
Phong Triệu Nghiêm lấy lại phong thái, nhìn Nan Nan
- Xem ra, Lăng Y nhà ngươi, đã khôi phục trí nhớ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận