Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Kinh ngạc qua đi, cô vội vàng lễ phép nói: “Chú Đinh, chào chú ạ.”

Ngữ khí Đinh Kiến Quân vững vàng: “Giản Nhất, chào cháu.”

“Chú gọi cho cháu có chuyện gì không ạ? Là vì Đinh Văn Văn sao?” Giản Nhất hỏi, chẳng lẽ nhờ cô giám sát việc học của bạn cùng bàn.

Nhưng ba Đinh lại nói: “Không phải vì Văn Văn đâu.”

“Vậy là chuyện gì ạ?”

“Vì đồ ngọt.”

“Đồ ngọt?”

“Đúng, hôm trước Văn Văn có mang về hai mươi cái bánh su kem, hương vị rất khá, cháu làm à?”

“Dạ cháu làm.”

“Hôm nay chú sẽ đến tiệm của cháu xem một chút, ngoài bánh su kem, bánh pudding trứng, và bánh kem nhỏ linh tinh, cháu có biết làm những loại khác không?”

“Cháu biết một chút.”

“Vậy thứ bảy tuần này có tiện đến sau bếp của khách sạn Hill, chuẩn bị đồ ngọt cho bữa tiệc sinh nhật không?”

“Đồ ngọt cho tiệc sinh nhật?” Giản Nhất ngạc nhiên.

“Ừ, phối hợp với bữa ăn chính. Còn thù lao thì ngoài giá của đồ ngọt, cũng sẽ có thưởng thêm.”

Giản Nhất hơi giật mình.

Cúp máy, cô vẫn cầm điện thoại đứng bất động một hồi mới gọi cho bạn cùng bàn Đinh Văn Văn, máy vừa thông cô đã kêu “Đinh Văn Văn” khiến cậu ta phải rên lên đừng gọi cậu ta là Văn Văn được không. Giản Nhất nhanh chóng đổi xưng hô: “Bạn cùng bàn Đinh.”

Đinh Văn Văn lập tức vui vẻ đáp lại: “Chuyện gì vậy?”

Giản Nhất nói vào trọng tâm: “Ba cậu vừa gọi điện cho tôi.”

“Nói cái gì vậy?”

“Thứ bảy để tôi đến khách sạn Hill làm bánh ngọt.”

“Đi. Ba tôi ông ấy rất hào phóng đó, sẽ không miễn cưỡng chuyện tiền nong, ông ấy chỉ trả nhiều hơn chứ không có chuyện quỵt nợ đâu.”

Giản Nhất xấu hổ hỏi: “Bạn cùng bàn này, khách sạn Hill kia có phải của ba cậu không?”

“Không phải, là của mẹ tôi. Đầu óc của ba tôi chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống thôi.”

Giản Nhất lại hỏi: “Cho nên, cậu đề cử tôi với ba cậu à?”

“Tôi chỉ đem bánh su kem cùng trà sữa về nhà, ông ấy nhìn thấy đã cầm lên ăn. Giản Nhất, tôi nói cậu nghe, ba tôi rất kén chọn, nếu bánh ngọt của cậu không ngon thì cho dù tôi có nhét vào miệng ông ấy, ông ấy cũng không thích. Nói thật, đồ ngọt cậu làm vô cùng ngon miệng, ba tôi khen nó có hương vị “ngọt ngào ấm áp”, còn nói một người có nội tâm thuần tịnh cỡ nào mới có thể làm ra một loại đồ ngọt như vậy, một loại thuần tịnh sau khi trải qua tổn thương.

Giản Nhất khá kinh ngạc, không ngờ Đinh Kiến Quân lại là một người có kinh nghiệm lão làng, từ bánh ngọt mà cảm nhận được nội tâm của thợ làm bánh, thật là lợi hại. Nhưng vốn cũng nhờ sự giúp đỡ của Đinh Văn Văn, Giản Nhất nghiêm túc nói vào điện thoại: “Bạn cùng bàn, cảm ơn cậu.”

Cảm ơn?

Đinh Văn Văn ngẩn người, Giản Nhất chân thành nói cảm ơn cậu, Giản Nhất thế mà cảm ơn cậu, này là chuyện hiếm thấy cỡ nào chứ. Từ khi Giản Nhất chuyển đến ngồi cùng một bàn với cậu, cho dù là thành tích hay dung mạo của cô đều khiến người ta phải chú ý, mặc kệ người ngoài đồn đãi như thế vào thì trong mắt cậu, Giản Nhất là một cô gái vừa xinh đẹp, vừa ưu tú lại vô cùng ấm áp. Không biết từ khi nào, cô đã trở thành nữ thần tồn tại trong lòng cậu, đặc biệt Giản Nhất còn làm đồ ngọt ăn ngon như vậy, nếu nói cậu giúp đỡ Giản Nhất không bằng nói là vì bánh ngọt quá ngon, cậu nhịn không được phải đề cử với lão Đinh nhà mình. Vì cho dù không phải Giản Nhất làm, đồ ăn ngon như vậy cậu cũng sẽ giới thiệu cho lão Đinh, chỉ trùng hợp những bảo bối đó là Giản Nhất tạo ra mà thôi.

Chẳng qua cũng vì cậu thích đem đồ ngọt về nhà thôi, thế mà Giản Nhất lại cảm ơn cậu.

Ai da, thật là thụ sủng nhược kinh mà.

Đầu bên kia im lặng hồi lâu, Giản Nhất nghi hoặc kêu: “Bạn cùng bàn.”

Đinh Văn Văn lúc này mới lên tiếng: “Giản Nhất cậu tốt quá.”

“Tôi tốt cái gì?”

“Khi biết cậu ngồi cùng bàn với tôi, bọn họ đều cảnh báo tôi đừng chọc vào cậu nếu không muốn bị cậu đánh. Nhưng chúng ta đã ngồi cùng nhau hơn hai tháng, cậu không những chưa từng đánh tôi còn giúp tôi giảng đề, cổ vũ tôi, không nói tôi ngốc, bây giờ lại còn cảm ơn tôi, cậu còn kiên nhẫn hơn cả bố mẹ của tôi nữa. Tôi rất cảm động, muốn khóc. »

Giản Nhất 囧, cảm thấy hai chữ “Văn Văn” này cực kỳ thích hợp với bạn cùng bàn, nội tâm mong manh thế đấy. Cô hàn huyên cùng cậu một lúc rồi cúp máy, tâm tình thoải mái bước nhanh về phía trung tâm phố đại học.

Rất nhanh đã đến, từ xa đã thấy quả bóng tròn trên đầu của Cố Tiểu Đồng, ngồi trên bồ hoa đung đưa hai chân, vừa gặm quả táo đỏ vừa xem mấy đứa nhỏ phía trước chơi bóng đá.

Giản Nhất đi đến hôn lên gương mặt cô bé một chút: “Tiểu Đồng, đang làm gì?”

“Xem các anh chị đá bóng.”

“Sao trên mặt nhiều mồ hôi thế này?”

“Vừa nãy em khiêu vũ nên ra mồ hôi.”

“Biết khiêu vũ luôn?”

“Dạ, nhảy cũng các anh chị đó.” Kỳ thật là mấy đứa nhỏ lắc người theo tiếng nhạc sôi động phát ra từ tiệm cắt tóc.

“Có mệt không?”

“Không mệt, cho chị ăn táo nè.” Cố Tiểu Đồng đút quả táo vào miệng Giản Nhất, cô cũng cắn một miếng: “Ăn ngon lắm, ngồi ở đây chơi ngoan nhé, một lát vào ăn cơm.”

“Được ạ.”

Trước khi Giản Nhất rời đi, cô thoáng thấy bàn tay nhỏ của Cố Tiểu Đồng đang cầm một bức ảnh, đó là hình chụp của cún con lông trắng, xem ra cô bé vẫn nhớ chú cún kia. Giản Nhất vươn tay chạm vào khuôn mặt nhỏ: “Chị làm việc nhé.”

Cố Tiểu Đồng ngọt ngào nói: “Vâng ạ.”

Giản Nhất bước vào tiệm nói với mẹ Giản, cô muốn đi mua một chú chó con lông trắng.

Mẹ Giản hơi do dự, đầu tiên một chú chó thông minh rất đắt tiền, bây giờ tình huống trong nhà không cho phép. Thứ hai, Cố Tiểu Đồng và Cầu cầu có duyên với nhau, không phải đứa trẻ nào cũng có duyên với cún con. Giản Nhất bị mẹ Giản thuyết phục: “Vậy chờ khi nào có thời gian, con sẽ mang Tiểu Đồng đến chợ thú cưng, nếu có duyên thì mua, còn không thì tính sau.”

“Được.” Mẹ Giản gật đầu.

Sau đó Giản Nhất nói về chuyện Đinh Kiến Quân.

Mẹ Giản ngạc nhiên hỏi: “Tới khách sạn Hill làm bánh ngọt?”

“Dạ.” Giản Nhất vừa thay đồng phục vừa nói: “Khách sạn Hill rất nổi tiếng ở Nam Châu, nghe nói thứ bảy có thiếu gia nhà nào đó muốn tổ chức sinh nhật ở đó, cho nên muốn tìm con làm bánh ngọt.”

“Có đáng tin không?” Mẹ Giản hỏi, dù Giản Nhất có tài giỏi như thế nào thì trong mắt bà vẫn là một đứa trẻ, có ngàn vạn điều phải lo lắng.

Giản Nhất mỉm cười: “Đương nhiên đáng tin, đó là ba của bạn cùng bàn con mà.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Mẹ Giản liên tục nói.

Giản Nhất sửa sang lại đồng phục: “Chờ khi nhận được tiền, con sẽ mua cho mẹ và Tiểu Đồng vài bộ quần áo, trời dần trở lạnh rồi.”

Mẹ Giản ngây người nhìn Giản Nhất một lúc, cô đang đứng bên bồn rửa tay. Nội tâm mẹ Giản gần như tan chảy, từ khi gia đình phá sản đến nay, mức sống của bà cũng giảm sút với tốc độ chóng mặt, chẳng những không mua quần áo mới, thậm chí còn đem những loại áo khoác da thú Cố Trường Dũng mua cho đi bán giá rẻ. Bây giờ mặc dù có thể kiếm tiền từ tiệm bánh nhưng nợ nần lại chồng chất, cuộc sống túng quẫn bà chỉ quan tâm đến cái ăn, mắt thấy thời tiết sắp lạnh, quần áo của bà những năm trước còn có thể mặc, nhưng Cố Tiểu Đồng đang tuổi lớn, quần áo năm ngoái đã chật hết. Vốn dĩ bà còn lo lắng, không ngờ Giản Nhất cũng chú ý tới điểm này, trong lòng mẹ Giản như muốn tan ra, nhấp miệng nói: “Không cần mua cho mẹ, muốn mua thì mua cho Tiểu Đồng được rồi.”

Giản Nhất xoa tay; “Đến lúc đó rồi tính, dù sao cũng nhất định phải mua cho Tiểu Đồng.”

“Ừm.” Mẹ Giản gật đầu.

Giản Nhất bước đến lò nướng bắt đầu bận rộn.

Chiều thứ sáu, trong buổi họp lớp, bạn cùng bàn Đinh Văn Văn trườn đến trước mặt Giản Nhất hỏi: “Giản Nhất, cậu chuẩn bị tốt chưa?”

“Tốt rồi.” Giản Nhất gật đầu, qua bốn năm ngày vừa rồi, ngoài việc điều chỉnh khẩu vị phù hợp, cô cũng thiết kế hình thức của các món bánh ngọt. Sinh viên nghệ thuật Vương Miễn cũng đưa ra ý kiến hỗ trợ Giản Nhất.

“Vậy thì tốt.” Đinh Văn Văn yên tâm.

Chỉ một lúc sau, Đinh Văn Văn lại dựa sát vào Giản Nhất nói: “Ngày mai tôi cũng đến khách sạn Hill.”

“Cậu đến làm gì?”

“Tham dự tiệc sinh nhật, cọ ăn cọ uống nha.”

Giản Nhất vã mồ hôi hột.

Đinh Văn Văn lòng vui rạo rực.

Vì ngày hôm sau Giản Nhất phải đi làm bánh ở chỗ khác, nên tối hôm đó đóng cửa tiệm sớm, ba mẹ con đến bệnh viện thăm Cố Trường Dũng. Ba người ngồi bên giường bệnh con một câu, mẹ một câu mà nói chuyện cùng ba Cố, giống như người một nhà nói chuyện phiếm với nhau, chỉ là ba Cố vẫn nằm trên giường bệnh không có động tĩnh nào.

Mẹ Giản và Giản Nhất đã luyện thành thói quen.

Mặc dù Cố Tiểu Đồng còn nhỏ nhưng năng lực tiếp nhận lại rất tốt, cô bé không còn khóc như lần đầu tiên gặp lại Cố Trường Dũng, bây giờ đã có thể bình tĩnh đứng bên giường bệnh nhìn ba Cố, sau đó bò đến trước mặt ông non nớt thủ thỉ: “Ba ba, ba ba.”

Ba Cố vẫn bình yên mà ngủ.

Cố Tiểu Đồng nhỏ giọng thì thầm: “Ba ba, cẩu cẩu của con đi rồi, cẩu cẩu thích con, con cũng rất thích. Ba ba, ba nhanh khỏe nhé, đến lúc đó con sẽ dẫn ba đi xem cẩu cẩu, em ấy rất đáng yêu, ma ma và chị đều rất thích. Ba ba, chị làm bánh rán tròn ăn ngon lắm nhé, nếu ba tỉnh dậy con sẽ cho ba hai cái bánh rán luôn.”

Giản Nhất lặng thinh ngồi một bên.

Vành mắt mẹ Giản đỏ hoe.

“Ba ba, ba ba.” Cố Tiểu Đồng vươn tay nhỏ sờ cằm ba Cố, viền râu lởm chởm cà vào lòng bàn tay chọc cho cô bé cười khanh khách. Nhưng cho dù cô bé có trêu chọc chòm râu trên cằm như thế nào, ba Cố vẫn không có phản ứng lại.

Đôi mắt tròn xoe lúng liếng nhìn Cố Trường Dũng: “Ba ba.”

Mẹ Giản thật sự không thể nhịn được nữa, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Thân thể bà vừa mới hồi phục được một chút, Giản Nhất sợ bà đau thương quá mức nên vội ôm Cố Tiểu Đồng dỗ dành: “Được rồi Tiểu Đồng, chúng ta về nhà thôi, về nấu cơm ăn nhé.”

“Được ạ.” Cố Tiểu Đồng đáp ứng.

Giản Nhất ôm Cố Tiểu Đồng, quay đầu nói với mẹ Giản: ‘Mẹ ơi, chúng ta đi thôi.”

“Ừm.” Mẹ Giản vội vàng lau nước mắt.

Một tay Giản Nhất ôm Cố Tiểu Đồng, một tay kéo mẹ Giản rời khỏi bệnh viện, tranh thủ đi siêu thị mua đồ ăn. Sau đó trở lại cố Gia, mẹ Giản và Giản Nhất vào bếp nấu cơm, để Cố Tiểu Đồng ngồi xích đu ngoài sân tự chơi, nghe nhạc thiếu nhi.

Giản Nhất và mẹ Giản vừa nấu ăn vừa bàn về chuyện bánh ngọt, đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Cố Tiểu Đồng ngoài sân.

Hai người hoảng sợ, vội vàng chạy ra sân đã thấy Cố Tiểu Đồng nhảy xuống khỏi xích đu, bàn tay nhỏ bụm miệng, đôi mắt đen bóng kích động nói không thành câu: “Cẩu, cẩu…”

Nhìn theo ánh mắt của Cố Tiểu Đồng, thình lình trông thấy một chú cún lông trắng đang đứng ngoài cửa, tròn xoe mắt ngó Cố Tiểu Đồng, tứ chi nôn nóng cào cửa sắt, hướng về Cố Tiểu Đồng sủa gâu gâu vang dội, trên đỉnh đầu vẫn giữa nguyên hai kẹp tóc màu sắc như một tuần trước.

Cầu cầu!

“Oa! Cẩu cẩu! Cẩu cẩu!” Cố Tiểu Đồng kích động hét lên, chỉ tay ra cửa: “Ma ma, chị, Cẩu cẩu! Cẩu cẩu! Mở cửa!

Cún lông trắng cũng cực kỳ kích động, cổ họng vừa kêu vừa lao thẳng vào cửa sắt với ý đồ muốn chui vào lỗ nhỏ trên khung cửa, nhưng vì chỗ rỗng quá nhỏ nên không thể lọt vào. Giản Nhất vội đi ra mở cửa, cửa và mở ra cún con đã lao vào nhắm thẳng Cố Tiểu Đồng chạy đến, cô bé cũng dang cánh tay đón lấy cún con: “Cẩu cẩu! Cẩu cẩu!”

Cún con chạy đến trước mặt Cố Tiểu Đồng, thả người nhảy dựng lên, đâm phịch vào mặt cô bé đang ngồi dưới đất, khiến mẹ Giản kinh hãi.

Giản Nhất còn cho rằng Cố Tiểu Đồng sẽ khóc, không ngờ cô bé lại ôm cún con vui mừng nói: “Cẩu cẩu em về rồi, chị biết em sẽ về tìm chị mà.”

Cún con dùng tứ chi bám vào Cố Tiểu Đồng, thè lưỡi liếm khuôn mặt nhỏ của cô bé, chọc cho Cố Tiểu Đồng cười khanh khách.

Giản Nhất và mẹ Giản bật cười trước khung cảnh tình cảm này.

Mẹ Giản tò mò hỏi Giản Nhất: “Làm sao Tiểu Đồng lại biết chó con sẽ quay về tìm con bé nhỉ?”

Giản Nhất cười nói: “Có lẽ là trực giác của tiểu thiên sứ.” Trong lòng cô, Tiểu Đồng chính là một tiểu thiên sứ đáng yêu, là một kiểu thiên sứ mũm mĩm với đôi cánh sau lưng và vầng hào quang trên đầu, đặc biệt thuần khiết ấm áp.

Mẹ Giản mỉm cười.

Giản Nhất nói: “Chúng ta đi nấu cơm thôi mẹ, để hai đứa ở chỗ này chơi đi. Nếu chủ của cầu cầu không thấy nó, hẳn sẽ gọi điện đến hỏi con, lúc đó chúng ta đem trả nó lại.”

“Được.”

Hai người xoay người vào phòng bếp tiếp tục nấu cơm.

Ở bên ngoài, Cố Tiểu Đồng ôm cún con lông trắng, bò từ dưới mặt đất đứng lên, tay nhỏ múp thịt vuốt ve bộ lông của cún con: “Em có khỏe không?”

“Gâu gâu.”

“Em ăn bánh rán nhé?”

“Gâu gâu.”

“Hôm nay chị gái làm bánh bao thịt, lát nữa chúng ta cùng ăn nha.”

“Gâu gâu gâu.”

Cố Tiểu Đồng ôm cún con ngồi lên chiếc xích đu nhỏ, dọa cho chú cún run bần bật cả người, nhưng nó vẫn thích chơi đùa cùng Cố Tiểu Đồng mãi cho đến buổi tối. Cố Tiểu Đồng đi đến chỗ nào, nó cũng tung tăng đi theo đến chỗ đó, Cố Tiểu Đồng chơi bóng cao su, nó há miệng ngoạm quả bóng chơi cùng cô bé. Cố Tiểu Đồng đi ngủ, nó lại ghé vào mép giường nhìn.

Giản Nhất và mẹ Giản đều rất kinh ngạc, cún con lông trắng này cũng quá yêu mến Tiểu Đồng rồi.

Nhưng tính ra thì cũng là cún con lông trắng tự ý chạy đến đây, nên ăn cơm xong Giản Nhất đã gọi điện cho Tiểu Chu, dặn dò hắn lưu ý xem có chủ của nó có đến tìm hay không, sau đó nhờ Tiểu Chu dán một tờ giấy về chú cún ở lối vào cửa tiệm, cùng với số điện thoại của Giản Nhất, thông báo cún con đang ở Cố gia.

Giản Nhất vừa chờ đợi vừa đọc sách cho đến khi ngủ thiếp đi, chủ nhân của Cầu cầu vẫn không gọi cho cô.

Sáng sớm Giản Nhất tỉnh dậy đã thấy Cố Tiểu Đồng đang chơi cùng cún con.

Cố Tiểu Đồng nhảy về phía trước một bước, kêu lên: “Một!”

Cún con nhảy theo: “Uông!”

Cố Tiểu Đồng nhảy tiếp: “Hai!”

Cún con lại nhảy theo: “Uông!”

“Ba!”

“Uông!”

Ăn xong cơm sáng, Giản Nhất vừa dọn dẹp xong, ngoài cửa đã có người bấm chuông, cô ngước mắt nhìn ra thì thấy một chiếc xe màu bạc cao cấp đang dừng trước cửa nhà. Cửa xe mở ra, Đinh Văn Văn, không đúng, phải là bạn cùng bàn Đinh vẫy cánh tay mập mạp lên gọi Giản Nhất: “Hi! Giản Nhất!”

Giản Nhất ngẩn người.

Bạn cùng bàn Đinh cười nói: “Giản Nhất, tôi đến đón cậu.”

Giản Nhất vội ra mở cửa, dẫn bạn cùng bàn Đinh vào nhà.

Mẹ Giản và Cố Tiểu Đồng cũng ôm cún con đi ra.

“Chào dì, chào em gái Cố.” Bạn cùng bàn Đinh khom lưng chào mẹ Giản, đang định khom lưng chào Cố Tiểu Đồng thì đã nhìn thấy cô bé đang ôm cún con lông trắng, liền duỗi tay sờ sờ đầu dưa hấu nhỏ.

“Bây giờ đi luôn hả?” Giản Nhất hỏi.

Bạn cùng bàn Đinh đáp: “Đúng vậy, đi sớm một chút cho cậu làm quen trước, tránh khỏi bị bắt nạt nha.”

“Cũng được.” Giản Nhất quay đầu nói với mẹ Giản. “Con đi nha mẹ.”

Mẹ Giản lo lắng: “Có cần mẹ đi cùng không?”

“Không cần đâu. Con lớn rồi, đi một mình không sao cả.” Giản Nhất mỉm cười: “Đúng rồi, nếu chủ của cầu cầu đến, mẹ đừng quên giải thích với người ta một chút, với lại trấn an Tiểu Đồng đừng để con bé giận dỗi.”

“Được, mẹ biết rồi.”

Giản Nhất vừa mới nâng bước, Cố Tiểu Đồng đã ôm cún con đi đến: “Chị ơi, chị đi đâu đấy?”

“Chị đi làm bánh ngọt.”

“Em cũng đi.”

“Lần này không được, chị sẽ rất bận, em đến tiệm với mẹ nhé, chờ chị làm việc xong sẽ đi tìm em, được không?” Giản Nhất vuốt ve đầu dưa hấu thương lượng với cô bé.

“Vậy chị sớm về nha.”

“Ừ.” Giản Nhất cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ bụ bẫm, sau đó tạm biệt hai người, lên xe cùng đi cùng bạn cùng bàn Đinh.

Chiếc xe vừa ra khỏi tiểu khu, không ít hàng xóm đã nhìn thấy, nhỏ giọng xì xào vài câu.

“Nhỏ con gái lớn của Cố gia bây giờ tốt nhỉ?”

“Còn có xe tới đưa đón bọn họ?”

“Cái nhà đang ở kia hình như đem gán nợ rồi còn gì?”

“Nghe bảo thân thích đều không cho vay tiền, thế cái xe màu bạc kia là của ai vậy ta?”

“……”

Tất nhiên Giản Nhất sẽ không nghe được những lời đàm tiếu của hàng xóm, sau khi cô vào trong xe, bạn cùng bàn Đinh bắt đầu nói với cô đủ loại tình huống trong khách sạn, cùng với những việc cần phải chú ý.

Giản Nhất không thể không gật đầu lắng nghe.

Chờ đến khi bọn họ từ trên xe bước xuống, đứng trước cửa khách sạn Hill, hai người đều ngẩn người.

Bởi vì trên màn hình điện tử hiện rõ ba chữ ‘Tần Hữu Bân’.

Tần Hữu Bân? Bạn cùng bàn Đinh ngây người, tại sao lại là Tần Hữu Bân? Cậu cũng đã nghe nói qua về chuyện của Tần Hữu Bân và Giản Nhất.

Giản Nhất bây giờ cũng mới nhớ ra, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Tần Hữu Bân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui