Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Giản Nhất xấu hổ nhìn qua mẹ Giản một cái, nói vào điện thoại: “Đinh cùng bàn, nói chuyện tử tế, đừng có gào nữa.”

Mẹ Giản nghe thấy là Đinh cùng bàn mới hơi yên tâm.

“Giản Nhất!” Đầu bên kia Đinh cùng bàn lại hét to thêm cái nữa.

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

Cô vừa dứt lời, bên kia đã truyền đến tiếng khóc của cậu ta: “Giản Nhất, hu hu hu…Cảm ơn cậu, cũng nhờ cậu thay đổi cuộc đời tôi, hu hu hu…”

“Sao vậy, sao lại khóc?”

“Tôi, tôi, tôi…” Đinh cùng bàn khóc mãi không nói thành câu.

“Cậu làm sao?”

“Có điểm thi đại học rồi.”

Tim cô chợt lạnh đi: “Đinh cùng bàn, cậu thi không đậu à? Không sao, cậu nói cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý để học lại mà?”

“Không phải.” Cậu ta nói trong tiếng khóc.

“Thi đậu cao đẳng?”

“Không phải.”

“Vậy là cái gì? Cậu nói nhanh đi.” Giản Nhất cũng phải nóng nảy.

Mẹ Giản đứng một bên quan sát lo lắng nhìn theo. Đinh cùng bàn này ngày thường vẫn rất thích nói chuyện, bây giờ nói cái gì cũng không thể hiểu.

“Tôi, tôi, tôi vượt qua điểm của năm ngoái bằng ba môn.” Nói xong lại khóc tu tu.

“Vượt qua điểm năm ngoái bằng ba môn?” Giản Nhất giật mình hỏi lại.

“Tôi hơn năm ngoái bốn mươi hai điểm, hu hu hu…”

Giản Nhất sửng sốt, ngay sau đó bật cười ha hả: “Tốt quá, thật sự rất tốt, đây là chuyện tốt mà, khóc cái gì hả.”

“Vui quá nên khóc, Giản Nhất tôi quá yêu cậu, cả nhà tôi lát nữa sẽ đến tặng quà cảm ơn cậu.”

Huyệt thái dương cô bỗng nhảy lên hai cái: “Không cần, không cần, tôi còn phải tra điểm, cậu đừng khóc nữa nhé, cúp máy đây.”


Cô vừa cúp máy, mẹ Giản đã sốt ruột hỏi: “Có điểm thì đại học rồi?”

“Dạ, có rồi.”

“Bây giờ lên mạng tra là có thể xem được?”

“Vâng.”

“Chúng ta nhanh đi xem.” Bà còn sốt ruột hơn Giản Nhất, kéo cô chạy về tiệm hai tầng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì xoay người đi đến bồn hoa, bế Cố Tiểu Đồng đang đọc sách lên, nắm tay Giản Nhất đi: “Đi, đi tra điểm. »

Đúng lúc này, Lạc Nham và Vương Miễn từ đầu phố đi tới.

“Giản Nhất.” Vương Miễn kêu lên: “Mọi người sao vậy?”

Cô bị mẹ Giản kéo thật nhanh đến tiệm hai tầng, đành vừa chạy theo vừa quay đầu lại nói: “Có điểm thi đại học, bọn tôi đi kiểm tra một chút.”

Có điểm thi đại học rồi?

Lạc Nham và Vương Miễn vừa nghe vậy, vội vàng đuổi theo hai người.

Khi Giản Nhất, mẹ Giản đi tới tiệm bánh hai tầng, Lạc Nham, Vương Miễn và Võ Thụy Thụy cũng đã an vị trước bàn máy tính.

Mẹ Giản chạy nhanh tới khởi động máy tính, khẩn trương đến giọng nói run run, thúc giục Giản Nhất: “Mau mau xem đi.”

“Dạ.” Vốn dĩ cô không có cảm giác gì, nhưng bị nhiều con mắt nhìn chằm chằm như vậy, lòng bàn tay cũng vì khẩn trương mà đổ mồ hôi.

Máy tính vừa mở lên, cô gõ địa chỉ trang web, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Con quên mất số báo danh rồi.”

Lạc Nham, Vương Miễn, Võ Thụy Thụy: “….”

“Không sao, mẹ nhớ được, để mẹ đọc cho.” Bà lập tức báo một dãy số mà không hề vấp chữ nào.

Giản Nhất ngẩn người, cô còn không nhớ được số báo danh của mình là bao nhiêu, nhưng bà lại nhớ rõ đến thế.

“Mau tra đi.” Mẹ Giản lại giục lần nữa.

Giản Nhất hoàn hồn, nhập dãy số vào sau đó nhấn phím, màn hình máy tính đang load, không khí trong phòng đột nhiên tĩnh lại, mọi người đều nín thở theo.

Tay Giản Nhất nắm con chuột, thấm ướt mồ hôi.

“Sao mạng chạy chậm vậy?” Vương Miễn lòng nóng như lửa đốt.


Cuối cùng trang web cũng có phản ứng, hiện lên dòng chữ “Trang web này không thể hiển thị” khiến đám người không khỏi thất vọng, tại sao cứ đến thời điểm mấu chốt lại rớt mạng.

Giản Nhất bình tĩnh nhất, cô load lại một lần nữa, mọi người lại chăm chú chờ đợi.

Rốt cuộc trên màn hình cũng hiện ra cột điểm của Giản Nhất.

Tất cả mọi người chen đầu vào nhìn thật kỹ.

Mẹ Giản bị dọa kinh sợ, Vương Miễn và Võ Thụy Thụy trừng mắt thật to.

Giản Nhất xem tổng điểm, so với kiếp trước cao hơn một chút, nhất định là do cuộc sống tình cảm gia đình thuận lợi.

Khóe miệng Lạc Nham không khỏi cong lên, ánh mắt nhìn Giản Nhất càng thêm vài phần thưởng thức cùng đắc ý, vì thành tích ưu tú của cô mà đắc ý.

“Giản Nhất, 709 điểm?” Vương Miễn trợn tròn mắt, còn tưởng mình nhìn nhầm.

Võ Thụy Thụy cũng bất ngờ quay đầu về phía Giản Nhất, hóa ra cô lại là một học bá, hơn nữa còn là siêu học bá, với thành tích này hẳn sẽ nắm được danh hiệu thủ khoa của Nam Châu năm nay?

Trong lúc mọi người đang khiếp sợ không thôi, đột nhiên mẹ Giản che mặt bật khóc, dọa Vương Miễn và Võ Thụy Thụy hoảng sợ.

Giản Nhất cười tít mắt đứng lên ôm lấy bả vai mẹ Giản: “Sao mẹ lại khóc, thi đại học là một cái cột mốc, có điểm đồng nghĩa với việc con đã vượt qua cái mốc này, không có gì ghê gớm mà.”

Mẹ Giản lau nước mắt gật đầu: “Tại vì mẹ vui quá.”

Giản Nhất cũng rất vui, không những vui mà cả người đều trở nên thoải mái.

Lạc Nham cũng nhìn cô, giữa mày đuôi mắt đều là tình ý, ngay cả bản thân anh cũng chẳng ngờ, sẽ có một ngày trong mắt anh lại xuất hiện một tình cảm mãnh liệt như vậy.

Vương Miễn vẫn còn đang đắm chìm trong 709 điểm, tổng điểm quy định là 750, Giản Nhất thi được 709 điểm, quả thực như trong truyền thuyết, cái này thi bằng cách nào vậy? Vương Miễn nhìn không chớp mắt vào bảng điểm, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Võ Thụy Thụy quay đầu liếc trộm Lạc Nham, nhưng trong mắt anh chỉ có Giản Nhất, vẫn chưa từng rời đi lần nào.

Giản Nhất trấn an mẹ Giản một hồi, lúc này điện thoại lại vang lên, vẫn là Đinh cùng bàn gọi tới.

Cô tiếp máy, nghe thấy Đinh cùng bàn cẩn thận hỏi: “Cậu xem điểm chưa?”

“Xem rồi.”


“Thế nào?”

“Khá tốt, tôi rất hài lòng.”

“Vậy thì tốt rồi, tôi cũng vui thay, cả nhà tôi đang ở ngay đầu phố rồi. Nếu cậu thi tốt như thế, bọn tôi đi vào tặng quà cho cậu luôn nhé.” Đinh cùng bàn tươi cười hớn hở mà nói.

Giản Nhất vừa bước ra cửa tiệm đã trông thấy người một nhà của Đinh cùng bàn, mỗi một người đều xách đầy quà trên tay.

Giản Nhất, mẹ Giản và những người khác đều chết lặng.

Ba người nhà họ Đinh ai cũng rất nhiệt tình, lôi kéo cô và mẹ Giản hàn huyên một trận, lời nói treo trên miệng đều là cảm ơn Giản Nhất, không có cô, Văn Văn nhà họ sẽ không tỉnh ngộ, không có cô điểm thi của Văn Văn sẽ không cao như vậy, nhờ có Giản Nhất, Văn văn mới có một tương lai mới.

Đinh cùng bàn cũng xách theo rất nhiều quà, mẹ Giản từ chối mãi không nhận, người một nhà Đinh cùng bàn kiên trì để lại, sau đó mới đề cập đến điểm của Giản Nhất.

Vương Miễn giành nói: “709 điểm.”

Cả nhà họ Đinh bị dọa ngây người.

Vương Miễn lại bồi thêm một câu: “Giản Nhất thi đại học được 709 điểm.”

Cả nhà Đinh cùng bàn đồng loạt nhìn Giản nhất.

Đinh cùng bàn hỏi cô: “Thật?”

Giản Nhất gật đầu.

Cậu ta kích động nhào về phía cô: “Giản Nhất, cậu quá lợi hại, tôi yêu cậu muốn chết!”

Lạc Nham lập tức kéo Giản Nhất đến bên cạnh mình, Đinh cùng bàn cũng không bận tâm liền đổi mục tiêu, muốn nắm lấy tay cô. Lạc Nham lặng lẽ giấu Giản Nhất ra sau lưng anh, Đinh cùng bàn chụp vào khoảng không, kinh ngạc nhìn anh.

Sắc mặt Lạc Nham nghiêm nghị.

Giản Nhất liếc anh một cái, sau đó cười với Đinh cùng bàn: “Đừng kích động, đừng kích động.”

Đinh cùng bàn không dám nhìn Lạc Nham đang xụ mặt bên kia, trong lòng có chút sợ, cũng không còn loe ngoe làm gì nữa.

“Mẹ Giản Nhất à, bọn tôi không quấy rầy thêm nữa, hai ngày sau lại đến đây làm khách nhé.” Mẹ Đinh khách khí nói.

Mẹ Giản cười nói: Mẹ cùng bàn đừng khách sáo, đừng khách sáo.”

Mẹ Đinh đứng dậy xách Đinh cùng bàn đi, cậu ta vẫn quay đầu lại phất tay với Giản Nhất: “Giản nhất, hai ngày nữa tôi lại đến tìm cậu.”

“Được.” Giản Nhất cũng vẫy tay lại.

Cả nhà Đinh cùng bàn đến vội, đi cũng vội, chẳng những không hòa tan niềm vui của mẹ Giản, ngược lại càng khiến bà tự hào hơn, bà rất tự hào vì có một cô con gái như Giản Nhất. Quay đầu lại hào phóng nói với Vương Miễn và Võ Thụy Thụy: “Vương Miễn, mấy đứa đi làm việc đi, đến trưa mời cả nhà đến tiệm ăn cơm.”

“Được luôn!” Vương Miễn đồng ý, kéo Võ Thụy Thụy cùng đi.


Võ Thụy Thụy hất tay hắn ra: “Anh kéo tôi làm gì?”

“Làm xong sớm ăn cơm sớm.”

“Không cần anh kéo.” Võ Thụy Thụy quay đầu đi vào tiệm hai tầng.

Vương Miễn: “….” Sau đó cũng đi vào tiệm, mẹ Giản bước theo hỗ trợ.

Giản Nhất vẫn đứng dưới tán ô che nắng, trong lòng vui sướng, sau đó mới chú ý đến Lạc Nham đứng bên cạnh.

Nét mặt anh đã khôi phục tự nhiên, mỉm cười nói: “Chúc mừng em.”

Giản Nhất gật đầu: “Cảm ơn.”

“Em nên chuẩn bị một chút.” Anh nói.

Giản Nhất nghi hoặc: “Chuẩn bị cái gì?”

“Thủ khoa ban tự nhiên sẽ được phóng viên tới phỏng vấn.”

Giản Nhất ngẩn người, hình như có chuyện như vậy thật. Kiếp trước tuy thành tích thi đại học của cô rất xuất sắc, nhưng vẫn kém hơn thủ khoa ban tự nhiên một điểm, cho nên không được hưởng thụ hậu đãi này. Nhưng cô cũng không chắc chắn: “Cũng chưa chắc đã được thủ khoa mà.”

“Nhất định.” Anh nói.

“Anh biết Tần Hữu Bân thi được bao nhiêu điểm rồi?”

“Không biết.”

“Vậy mà dám nói tôi là thủ khoa? Trước khi thi đại học Tần Hữu Bân đã rất nỗ lực.”

“Nhưng anh tin em làm được.”

Giản Nhất bật cười: “Cảm ơn anh đã tin, cảm ơn anh tin tôi mà không tin người thân.”

“Chị, chị ơi, em ăn cái này nhé.” Cố Tiểu Đồng không biết từ đâu chạy tới, cầm một túi đồ ăn vặt tới nhờ cô tháo hộ.

“Đừng ăn nữa, để bụng lát nữa ăn cơm, được không?” Giản Nhất ngồi xổm xuống nói với cô bé.

Cố Tiểu Đồng gật đầu: “Được ạ.”

Giản Nhất thơm cô bé một cái: “Sao em gái tôi lại ngoan thế này nhỉ.”

Cố Tiểu Đồng bị Giản Nhất chọc cho cười khanh khách.

Lạc Nham đứng bên cạnh nhìn hai người, đáy mắt không thể hòa tan được nét dịu dàng.

Võ Thụy Thụy nâng khay phục vụ trên tay, đứng trước cửa sổ tiệm hai tầng, thất thần nhìn anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận