Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Đinh cùng bàn đã sớm cùng người nhà quyết định trường đại học nên ghi danh, chuyên ngành học và các vấn đề khác. Vốn dĩ hắn có thể điền thông tin trên mạng nhưng hắn muốn đến đây một chuyến để gặp các bạn cùng lớp. Điền xong thông tin liền chạy đi ríu rít thảo luận cùng bạn bè một phen, sau cùng tiến lên trước mặt Giản Nhất hỏi: “Sao cậu còn chưa điền?”

Giản Nhất nắm bút, cau mày: “Tôi đang nghĩ.”

“Còn nghĩ hả, lúc ở nhà cậu không nghĩ à? Tôi điền xong cả nửa ngày rồi.”

“Cậu điền cái gì?” Cô thắc mắc.

Đinh cùng bàn đưa tờ giấy nguyện vọng cho Giản Nhất xem: “Nguyện vọng một vào đại học hạng ba đế đô, nguyện vọng hai và ba ở đại học hạng ba Nam Châu, tuy chọn trường không nổi tiếng lắm nhưng chuyên ngành học lại đứng đầu, chủ yếu do tôi thích. Hơn nữa tôi có hộ khẩu dân tộc thiểu số, được cộng thêm điểm, hy vọng rất lớn.” Đinh cùng bàn từ khi biết được mình vượt qua điểm sàn đại học hạng ba hơn hai mươi điểm, cuộc sống thêm tràn đầy nhiệt huyết.

Giản Nhất yếu ớt “ồ” một tiếng.

“Còn ồ cái gì mà ồ, cậu cũng điền vào đại học đế đô đi, nhất định sẽ trúng tuyển.”

“Để tôi nghĩ.”

Trong văn phòng giáo viên, học sinh đi tới đi lui, một lúc thì náo nhiệt, chốc chốc lại an tĩnh. Những suy nghĩ bay vòng vòng trong đại não Giản Nhất, bối rối va chạm vào nhau, chờ đến lúc cô giáo Đường Tâm Ninh định đi đến hỏi thì rốt cuộc cô cũng hạ bút, điền nguyện vọng thật nhanh giao cho cô giáo Đường. Đường Tâm Ninh đọc lướt qua chợt sửng sốt, ngay sau đó lộ ra nụ cười vui mừng.

Giản Nhất đến chào tạm biệt giáo viên chủ nhiệm, cô Đường tặng cô một cái ôm.

Giản Nhất chân thành nói: “Cô Đường, cảm ơn cô đã không từ bỏ em.

Đường Tâm Ninh cười nói: “Mỗi học sinh đều có điểm ưu tú, chỉ là khác lĩnh vực mà thôi.”

Giản Nhất tán đồng.

“Sau này không nên suy nghĩ lệch lạc nữa, em thực sự rất ưu tú.” Cô giáo Đường luôn cho rằng nguyên nhân khiến Giản Nhất nộp giấy trắng trước đây cũng do cô suy nghĩ chưa thấu đáo.

Giản Nhất mỉm cười cảm ơn cô ấy, sau đó sải bước ra khỏi văn phòng giáo viên.

Hiện tại đã sang hè, nhưng không phải giữa mùa hè nên nhiệt độ rất thích hợp. Trường Nhất trung Nam Châu được bao quanh bởi những tàng cây xanh tươi mát từ trong ra ngoài, thi thoảng có cơn gió thổi qua làm lá cây reo lên sột soạt rất mát mẻ. Giản Nhất mặc chiếc váy liền thân màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa đi dạo trong khuôn viên trường, thu hút rất nhiều ánh mắt của các học đệ lớp mười và lớp mười một nhìn sang. Cô ra đến cổng trường, trông thấy Lạc Nham áo sơ mi trắng, quần âu màu cà phê, thân dài như ngọc đứng dưới bóng cây, khôi ngô tuấn tú lạ thường.

Giản Nhất đứng yên, cười khúc khích nhìn anh. Lạc Nham nghiêng đầu cười nhẹ, hết sức mê người.


Hai người bước về phía nhau, sau đó không hẹn mà cùng sóng vai đi dưới hàng cây, hướng về phố đại học mà đi.

“Sao anh lại đến đây?”

“Đón em đó.” Lạc Nham nhẹ giọng đáp.

Dứt lời cũng không nói gì thêm, những ô vuông trên vỉa hè bị lá cây tỏa bóng loang lổ, một vài cơn gió thoảng qua làm bóng cây rung rinh, càng giúp mùa hè trở nên khoan khoái. Giản Nhất cúi đầu bước đi, bỗng nhiên có cảm giác các ngón tay mình nóng ran, liếc mắt sang thì thấy Lạc Nham đang dùng một ngón tay câu lấy từng ngón tay cô, bắt đầu từ ngón út, áp út, ngón giữa rồi ngón trỏ, sau đó đem cả bàn tay cô đặt trong lòng bàn tay của mình, ngẩng đầu nhìn cô.

Tim Giản Nhất đập thình thịch, bất giác cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh.

Tâm tình lạc Nham cực kỳ rạng rỡ, đây là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau trên đường, lần đầu tiên anh chủ động nắm tay một cô gái, cũng là lần đầu tiên Giản Nhất bị người khác buộc chặt như vậy.

Hai người cứ thế nắm tay nhau đi chậm về phố đại học, mười ngón tay đan cài, gan bàn tay lồng vào nhau không có kẽ hở, cùng bước về phía trước. Giao mình cho ánh nắng chói chang cùng tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim lảnh lót, mọi thứ đều thực mỹ diệu như vậy.

“Chị ơi!” Đột nhiên phía trước vang lên tiếng gọi non nớt.

Giản Nhất và Lạc nham theo phản xạ lập tức buông tay, đồng thời nhìn sang thì thấy tiểu mập mạp Cố Tiểu Đồng đang đứng trước đầu phố. Cố Tiểu Đồng để mái tóc dưa hấu, mặc quần yếm màu hồng nhạt phối áo ngắn tay, quàng khăn nhỏ cũng màu hồng xinh xắn đang cầm thìa ăn dưa hấu, dẫn theo tiểu bạch cẩu đi bên cạnh.

Tổ hợp trẻ con và chó nhỏ đang ngơ ngác nhìn Giản Nhất và Lạc Nham.

Lạc nham khẽ vuốt mày.

Giản Nhất vỗ vỗ ngực, hù chết cô rồi, còn tưởng mẹ Giản hay người trong tiệm nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau.

“Chị ơi.” Cố Tiểu Đồng cầm miếng dưa hấu đi đến chỗ cô.

Giản Nhất vội vàng chỉ vào cô bé la lên: “Đừng nhúc nhích.”

Cố Tiểu Đồng bất động tại chỗ.

Giản Nhất bình ổn lại cảm xúc, nhanh chóng đi qua bế cô bé lên, lập tức mẹ Giản vừa chạy từ tiệm bánh ra vừa kêu lên: “Tiểu Đồng, Tiểu Đồng.” Thấy được Giản Nhất đang bế Cố Tiểu Đồng bà mới thở phào nhẹ nhõm.


“Sao mẹ lại để em con chạy ra đường thế này?” Giản Nhất không vui nói.

Mẹ Giản xấu hổ cười: “Con bé cứ tìm con mãi, mẹ lơ đãng một tí nó đã chạy ra đây.”

“Lỡ bị người khác bắt đi thì sao bây giờ?” Giản Nhất lầu bầu một câu, quên luôn việc nắm tay Lạc Nham vừa nãy, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên an toàn của Cố Tiểu Đồng.

Mẹ Giản cũng có chút tự trách. 

“Mẹ cứ thế này bảo con làm sao yên tâm đi đế đô?”

Mẹ Giản sững người: “Con đến đại học đế đô?”

“Vâng.”

“Thật sao?” Bả kinh hỉ hỏi thêm lần nữa.

“Thật ạ, đến đế đô học.”

“Tốt quá, tốt quá.” Mẹ Giản vui mừng đến mức không biết nói gì cho phải: “Mẹ phải nhanh gọi điện thông báo cho ba con, nói con sẽ đến đế đô học đại học.”

“Dạ.” Giản Nhất cũng cười, cô thật sự rất thích mẹ Giản và Cố Tiểu Đồng, cho dù không cùng huyết thống nhưng lâu ngày sinh tình, cô cũng hy vọng cùng ba người bọn họ sống hạnh phúc bên nhau, trong lòng không còn một khoảng cách nào. Ba Cố và mẹ Giản đã không để ý chuyện nguyên chủ từng có thời gian hoang đường, vậy thì cô mong rằng hai người họ sẽ không áy náy với cô, cho nên quyết định đến đế đô học.

“Đúng rồi, Lạc Nham sao cậu cũng ở đây?” Mẹ Giản đột nhiên nhớ ra hỏi.

Giản Nhất giật mình, Lạc nham cũng khẩn trương.

“Anh, anh ấy vừa lúc đi ngang qua nên gặp nhau.” Giản Nhất chặn trước giải thích.

Mẹ Giản à một tiếng, rồi nói: “Hôm nay nóng quá, chúng ta vào thôi.”


Lạc Nham và Giản Nhất đồng thời thở phào nhẹ nhõm, theo mẹ Giản đi về cửa hàng.

“Giản nhất, trời nóng lắm con đừng ôm Tiểu Đồng nữa, tay con bé còn cầm dưa hấu kìa.”

“Ôm ôm.” Cố Tiểu Đồng dơ hai tay lên.

Mẹ Giản chọc vào mặt cô bé, giả vờ nạt: “Chỉ biết làm nũng với chị con thôi.”

Trên đường trở về, Giản Nhất lại răn dạy Cố Tiểu Đồng lần sau không được chạy lung tung, nếu có chuyện gì xảy ra cô bé sẽ không thể gặp lại chị gái nữa.

Cố Tiểu Đồng giương mắt nhìn cô đăm chiêu.

Giản Nhất: “Đừng chỉ nhìn, chị nói có nghe không?”

Cố Tiểu Đồng gật đầu: “Nghe ạ.”

“Lần sau đừng chạy đi tìm chị, biết chưa?”

Cô bé tiếp tục gật đầu.

“Ngoan.” Giản Nhất hôn hôn mặt cô bé.

Động tác này rơi vào mắt lạc Nham, ánh mắt anh nóng rực dừng trên môi cô, phấn hồng tự nhiên, căng mọng no đủ, làm người ta…Vội vàng dời mắt đi, nhưng một lát sau anh lại nhìn chằm chằm vào môi Giản Nhất.

Giản Nhất hồn nhiên không biết, chỉ lo nói chuyện cùng Cố tiểu Đồng, bởi vì quyết định đến đế đô nên thừa dịp đang nghỉ hè, cô cố gắng bên cạnh Cố Tiểu Đồng nhiều hơn.

“Chị, nhiều người quá.” Cố Tiểu Đồng chỉ vào đoàn người trước cửa Like.Giản.

Như thế nào lại nhiều người vậy?

Lúc này di động có tiếng thông báo vang lên. Giản Nhất và Lạc nham đồng thời rút điện thoại ra xem, trên Weibo đang đưa một loạt tin: #Nam Châu tin tức, #Thủ khoa ban tự nhiên mới ra lò hôm nay, “Thủ khoa bánh ngọt” cung không đủ cầu.

???

Đây không phải đang nói Giản Nhất và Like.Giản sao?


Giản Nhất và Lạc Nham không hẹn cùng mở blog ra xem, tờ nhật báo Nam Châu đưa tin về thủ khoa ban tự nhiên và ban xã hội năm nay, trong đó còn có hình ảnh của Giản Nhất và bạn học kia. Sở dĩ mọi người chú ý tới Like.Giản nhiều như vậy, ngoại trừ hào quang của danh vị thủ khoa, còn do giá trị nhan sắc của Giản Nhất tương đối cao, thu về một loạt bình luận khen ngợi.

[Oa, đây là thủ khoa ban tự nhiên năm nay? Bạn thủ khoa xinh đẹp quá nha.]

[Vẻ đẹp tự nhiên.]

[Đầu năm nay mỹ nữ đều là học bá, người xấu làm sao sống?]

[Thủ khoa ban tự nhiên là nữ, thủ khoa ban xã hội cũng là nữ, con gái là giỏi nhất. Vả mặt những kẻ hay nói khoa học chỉ dành cho con trai.]

Bên cạnh việc khen Giản Nhất xinh đẹp, còn có người bàn luận về Like.Giản.

[Tôi từng đến Like.Giản mua bánh ngọt rồi, siêu ngon.]

[Nghe nói Like.Giản là tiệm bánh nghiệp dư do thủ khoa ban tự nhiên mở đó.]

[Ồ, bây giờ tiệm bánh được ra mắt rầm rộ như thế, thể nào cũng có mấy phụ huynh cho rằng ăn bánh do thủ khoa làm thì sẽ thành thủ khoa cho xem.]

[Đồng ý với lầu trên.]

[Chuẩn cơm mẹ nấu.]

[….]

“Thế này là sao? Vừa nãy mẹ còn ở bên tiệm hai tầng bên kia cũng không nhiều người vậy.” Mẹ Giản sốt ruột hỏi.

“Mẹ đừng gấp, đây là hiệu ứng sau phỏng vấn đấy.” Giản Nhất chỉ vào điện thoại cho bà xem.

“Đúng vậy.” Lạc Nham cất điện thoại vào.

“Vậy bọn họ tới làm gì?” Mẹ Giản ngây người hỏi.

“Tất nhiên là mua đồ ngọt.” Giản nhất đáp.

“Chúng ta nhanh lại xem.” Mẹ Giản lập tức đi vào tiệm bánh, lo lắng sẽ phát sinh chuyện gì không tốt.

Giản Nhất cũng muốn đi theo, Lạc Nham liền ngăn cô và Cố Tiểu Đồng lại, khiến cô ngẩn người hỏi: “Sao vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui