Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

“Khụ!” Từ Triết Vĩnh ho khan một tiếng, ra hiệu cho mọi người chú ý trường hợp.

Các nam sinh nghe thấy lập tức hoàn hồn, nhóm trưởng nháy mắt cũng chuyển sang bộ mặt nghiêm túc: “Vào đi, lần sau chú ý thời gian.”

“Cảm ơn nhóm trưởng.”

“Cảm ơn ạ.”

Nguyên Lị lôi ké Giản Nhất tìm một chỗ trống ngồi xuống, các thành viên trong CLB ghé mắt đánh giá hai người, nhiều người phải thốt lên cảm thán, từ khi thành lập CLB cờ vây đến nay, đây là hai cô gái có ngoại hình đẹp nhất mà họ thấy. Nhóm trưởng tiếp tục cuộc họp trên bục, đại khái truyền đạt mục tiêu xây dựng của CLB cờ vây, ngoại trừ những buổi học trên lớp, thời gian còn lại của tiết tự học tối khuyến khích mọi người đến câu lạc bộ luyện cờ, không những làm phong phú thêm cuộc sống thời sinh viên mà còn tăng cường hoạt động trí não, bla bla bla.

“Giản Nhất, thấy gì chưa?” Nguyên Lị đột nhiên ghé vào tai Giản Nhất nói nhỏ.

“Thấy cái gì?”

“Người kia chính là lưu học sinh Hàn Quốc, oppa Từ Triết Vĩnh, có phải gương mặt tuấn mỹ chết người không!” Nguyên Lị nói với dáng vẻ si mê.

Giản Nhất nương theo ánh mắt của Nguyên Lị nhìn qua, ừm, Từ Triết Vĩnh cũng là một tiểu ca ca đẹp trai, tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan góc cạnh, nước da khỏe mạnh, nhưng gương mặt hơi lạnh lùng nghiêm túc, có lẽ là người chơi cờ vây không tệ cho nên mới nghiêm túc như vậy.

“Đẹp trai không, đẹp trai không?” Nguyên Lị cười hỏi.

“Đẹp trai.” Giản Nhất cũng cười.

“So với bạn trai cậu thì sao?” Nguyên Lị lại hỏi.

Giản Nhất cười ngọt ngào: “Đương nhiên bạn trai mình đẹp hơn, anh ấy là người đẹp trai nhất.”

“Nhìn cậu cười ngọt ngào kìa.” Nguyên Lị chua lòm trêu ghẹo.

Giản Nhất bật cười, chỉ cần nghĩ đến Lạc Nham tâm tình cô liền tốt.

“Vậy khi nào người ấy mới đến thăm cậu, bọn mình cùng ăn bữa cơm nha, mình muốn nhìn xem, người đẹp trai đến mức nào lại có thể khiến Giản đại mỹ nhân của chúng ta xuân tâm nhộn nhạo?” Nguyên Lị chờ mong.

“Sắp rồi, anh ấy tới nhất định mời cậu một bữa tiệc lớn.”

“Được nha, mình chờ đấy.” Nguyên Lị lại ôm má nhìn chằm chằm vào sườn mặt Từ Triết Vĩnh, không khỏi cảm khái: “Từ Triết Vĩnh quá đẹp trai.”

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Nguyên Lị, Từ Triết Vĩnh cau mày quay mặt về phía trước, để lại cái ót cho cô ấy.

Nguyên Lị: “…”

Giản Nhất: “…”

“Hoan nghênh hai vị mỹ nữ gia nhập CLB cờ vây.” Nhóm trưởng đột nhiên lên tiếng, trong phòng học vang lên một tràng vỗ tay náo nhiệt, khiến Giản Nhất và Nguyên Lị giật mình sửng sốt.

“Nào nào, tự giới thiệu một chút.” Nhóm trưởng nhiệt tình.

Giản Nhất và Nguyên Lị bình tĩnh lại, sau đó hào phóng đứng lên giới thiệu bản thân, mọi người đều yên lặng ghi nhớ tên hai người trong lòng.

Nhóm trưởng mời bọn họ ngồi xuống, bắt đầu thông báo các hoạt động, cuối tháng sau sẽ có trận thi đấu, không đơn giản chỉ trong phạm vi đại học đế đô, mà là giải đấu giao hữu giữa các trường đại. Nếu đạt được thành tích còn có cơ hội đại diện cho trường đi thi đấu giải quốc tế sinh viên. Rốt cuộc cũng khởi điểm từ đại học đế đô, nói không chừng có thể cạnh tranh với các kỳ thủ cờ vây chuyên nghiệp, hết thảy mọi khả năng đều xảy ra được. Nhóm trưởng tận lực cổ vũ hội viên, vì sự phát triển của CLB cờ vây mà cống hiến.

Giản Nhất và Nguyên Lị cũng nghiêm túc lắng nghe, sau khi kết thúc cuộc họp, mọi người tự tìm đối thủ để luyện cờ.

Nhóm trưởng đi đến chỗ hai người, nhắc nhở bọn họ thực hiện những thủ tục đăng ký đơn giản, sau đó hỏi: Các bạn có biết chơi cờ không?”

“Một chút.” Giản Nhất và Nguyên Lị đồng thanh.

“Vậy được, tối nay chúng ta thử một ván xem trình độ, sau này mỗi tuần đều tới học, luyện càng nhiều sẽ càng tiến bộ.” Nhóm trưởng tươi cười nói.

Giản Nhất và Nguyên Lị nhất tề gật đầu.

“Cứ vậy đi, hai em ai chơi ván đầu tiên với anh?” Nhóm trưởng hỏi.

“Em, em chơi trước.” Nguyên Lị dơ tay nói.

“Được.”

“Chúng ta ngồi chỗ kia đi.” Nguyên Lị chỉ chỗ ngồi bên cạnh Từ Triết Vĩnh, nhưng chỗ ngồi vừa rồi còn trống bây giờ đã bị chiếm đầy, Nguyên Lị tức khắc thất vọng.

“Lại đây, chúng ta ngồi bên này.” Nhóm trưởng nói.

Nguyên Lị ủ rũ cụp đuôi đi theo nhóm trưởng rời xa vị trí gần Từ Triết Vĩnh, Giản Nhất cũng ngồi xuống bên cạnh quan sát.

Có thể nói, Nguyên Lị xem như đã vượt qua giai đoạn nhập môn, nền tảng khá khá tốt. Tuy nhiên trong suốt quá trình chỉ biết tiến công mà không phòng thủ, mới đầu còn nhìn không ra sự chênh lệch của hai người, càng về cuối cô ấy càng đuối sức, mơ hồ không thể khống chế ván cờ.

Ánh mắt Giản Nhất đặt trên bàn cờ, thần sắc tự nhiên. Trong khi ánh mắt của Nguyên Lị và nhóm trưởng dần tan rã, thì kiến thức và các nước đi trên bàn cờ bắt đầu lướt qua như một cuốn phim trong đại não cô, chờ cô định thần lại nhìn kỹ bàn cờ một lần nữa, Nguyên Lị đã quân lính tan rã.

“Mất ‘khí’, thua.” Giản Nhất nhỏ giọng nói.

Nguyên Lị nghe vậy, kinh hô một iếng rồi hỏi: “Mình thua chỗ nào?”

Khí một quân cờ được đặt xuống bàn, nó có 4 khí khi nằm khoảng giữa bàn cờ, nằm trên biên thì có 3 khí, nằm ở góc có 2 khí. Khí là giao điểm nằm sát quân cờ theo đường ngang dọc. Tăng khí và giảm khí: Người chơi đặt các quân cờ thành 1 đám quân thì sẽ làm tăng khí; bị giảm khí khi đối phương đặt quân vào cạnh đám quân. Các quân cờ bị đối phương làm cho hết “khí” thì gọi là “tù binh” và bị nhấc ra khỏi bàn cờ.

Nhóm trưởng kinh ngạc, bị cô ấy nhìn ra? Không ngờ một cô gái nhỏ xinh đẹp cũng có hiểu biết này, khiến hắn không khỏi tò mò trình độ của cô đến cấp nào.

Sau đó nhóm trưởng và Nguyên Lị lại tiếp tục chơi vài ván nữa, các quân cờ chủ chốt của Nguyên Lị liên tục bị nhóm trưởng ăn mất, bàn cờ dần trống rỗng, liếc mắt một cái đã nhìn ra, Nguyên Lị thua.

Nhóm trưởng mỉm cười.

Nguyên Lị nhụt chí đứng lên, nhường chỗ cho Giản Nhất: “Cậu vào chơi đi.”

Đánh cờ vây tốn nhiều năng lượng cùng thời gian, Giản Nhất nhìn thấy chỉ còn một tiếng nữa là tan học, vì thế khách khí hỏi: “Nhóm trưởng, chỉ còn một tiếng là tan học, anh thấy đấu luôn hôm nay hay để ngày mai.”

“Vẫn còn một tiếng mà, cứ chơi đi, lúc kết thúc anh sẽ dạy cho mấy đứa cách đánh cờ chuẩn nhất.” Nhóm trưởng rất tự tin.

“Có đủ thời gian không ạ?”

“Đủ rồi, không phải đánh với Nguyên Lị chỉ có ba mươi phút thôi à?” Nhóm trưởng cười nói, nghĩ rằng Giản Nhất cũng không khác bao nhiêu.

Nguyên Lị thầm bĩu môi, yên lặng cỗ vũ trong lòng: “Giản Nhất, cố lên, hạ chết anh ta!” Nhưng nghĩ lại thì ClB cờ vây từ trước đến nay vẫn dư nam thiếu nữ, chỉ tính trong đại học đế đô, nữ sinh đều không thích môn này, Giản Nhất làm sao có thể hạ được nhóm trưởng? Nguyên Lị không khỏi nhụt chí.

“Em cầm quân đen đi.” Nhóm trưởng đề nghị.

(Trên bàn cờ có 181 quân đen, 180 quân trắng, quân đen được đi trước, trừ khi chấp quân thì quân trắng mới đi trước.)

Giản Nhất cũng không nhường nhịn, gật đầu nói cảm ơn.

“Không nói nhiều nữa, bắt đầu thôi, xuất hết thực lực của em ra.”

“Được ạ.” Giản Nhất mỉm cười, vươn tay đặt quân cờ đầu tiên vào góc bên phải bàn cờ, nhóm trưởng sửng sốt, sau đó mỉm cười. Quân cờ đầu tiên hạ xuống góc bên phải chứng tỏ kỳ thủ tôn trọng đấu thủ của họ. Chưa nói đến trình độ của Giản Nhất đến đâu, nhưng chỉ cần điều này cũng khiến cho nhóm trưởng đối với tu dưỡng của cô lau mắt mà nhìn, hắn cũng cầm cờ trắng lên kính Giản Nhất một quân.

Giản Nhất thấy vậy chỉ mỉm cười.

[Một số kiến thức cơ bản về cờ vây:

Bàn cờ chuẩn gồm có 19 đường kẻ dọc và 19 đường kẻ ngang, cắt nhau tạo thành 361 giao điểm. Các giao điểm chính là nơi để đặt quân cờ (hình dưới).

Điểm đen ở tâm bàn cờ gọi là sao trung tâm (thiên nguyên), còn lại là sao 1 đến sao 8.

Ngoài ra có thể chọn các bàn cờ 9×9, 11×11, 13×13, 15×15, 17×17.

Quân cờ: Bộ quân cờ chuẩn có 180 quân trắng và 181 quân đen, cộng 2 bên được 361.

Những điều luật cơ bản khi chơi cờ vây

Cờ vây có 9 điều luật cơ bản:

Điều 1: Cờ vây là trò chơi giữa hai đối thủ.

Điều 2: Một đấu thủ cầm quân trắng còn đấu thủ kia cầm quân đen. Bên đen đi trước (trừ trường hợp chấp quân thì bên trắng đi trước).

Luật chấp quân: Người tạo bàn có quyền chấp từ 2 đến 9 quân. Các quân chấp lần lượt được lần lượt đưa đặt vào các vị trí từ sao thiên nguyên, sao góc và sao biên. Quân các quân đặt vào các sao là các quân đen và quân trắng được quyền đi đầu tiên.

Điều 3: Quân cờ được đặt vào giao điểm của các đường kẻ.

Điều 4: Mỗi một quân cờ khi đã đặt vào vị trí thì không được phép di chuyển nữa (trừ trường hợp bị bắt làm tù binh, bị nhấc ra ngoài, sẽ nói ở điều 6).

Điều 5: Đấu thủ nào chiếm được nhiều đất hơn, thì thắng ván cờ.

Điều 6: Các quân cờ bị đối phương làm cho hết “khí” thì gọi là “tù binh” và bị nhấc ra khỏi bàn cờ.

Điều 7: Không được đặt quân vào vị trí không còn “khí” (trừ trường hợp ăn quân, sẽ nói sau).

Điều 8: Có những quy ước đặt biệt cho trường hợp “tranh chấp” lẫn nhau, được gọi là “ko” (sẽ giải thích sau).

Điều 9: Sẽ có những điều luật riêng cho việc đánh có chấp.

Lượt đánh: 2 người chơi thay phiên nhau 1 quân cờ trên bàn

Thời gian đánh: Khi đến lượt đánh mỗi bên có 1 thời gian quy định để đánh quân cờ, nếu hết thời gian mà người chơi không không bỏ lượt và đánh quân cờ thì sẽ xử thua do hết thời gian.

Bỏ lượt: Đến lượt đánh, 1 người bỏ lượt thì quyền đánh thuộc về đối phương. Nếu 2 người bỏ lượt liên tiếp thì sẽ kết thúc ván cờ.]

Nguyên Lị ngồi bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng sẽ quay đầu ngắm Từ Triết Vĩnh, hắn đang bình tĩnh đấu cờ với thành viên khác.

Bên này, Giản Nhất vẫn tiếp tục ván cờ với nhóm trưởng, tuy rằng trước đó cô nói có biết một chút, nhưng thật ra đã rất lâu rồi cô không đụng đến cờ vây, khó tránh khỏi bị ngượng tay. Thời điểm bắt đầu còn phải cố hết sức, thế cờ trắng của nhóm trưởng rất mạnh, mười lăm phút sau Giản Nhất dần tiến vào trạng thái. Những quân cờ đen như con hắc mã tràn ngập năng lượng, lấy lực độ tuyệt đối xông thằng vào trận thế của quân trắng. Tình huống đột ngột chuyển hướng khiến nhóm trưởng cả kinh, ngước mắt liếc Giản Nhất lại trông thấy cô vẫn bình tĩnh như nước, ánh mắt trầm tĩnh chìm đắm vào thế trận trên bàn cờ, tựa như mọi thứ xung quanh không liên quan đến cô.

Nhóm trưởng bắt đầu hốt hoảng.

Giản Nhất vẫn bình đạm như thường.

Thời gian một phút lại một phút trôi qua, vốn dĩ nhóm trưởng còn cho rằng chỉ cần ba bốn chục phút có thể đánh bại Giản Nhất, sau đó dùng kiến thức cờ vây phong phú của mình để chỉ dẫn cho hai cô gái, nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn không có khả năng đó.

Bởi vì đã sắp tan học, không ít thành viên đứng dậy thu dọn bàn cờ.

“Tan học, tan học.”

“Đi thôi đi thôi, về phòng ngủ, buồn ngủ muốn chết.”

“Có muốn ăn bữa khuya không, tôi đói quá.”

“Ăn gì?”

“Cổng trưởng có bán BBQ á.”

“Cậu mời khách thì đi.”

Các thành viên thu dọn bàn cờ thoải mái cười nói, lúc đi ra cửa chợt phát hiện nhóm trưởng vậy mà chưa đi, hơn nữa đang cùng một tân sinh viên đánh cờ. Bây giờ đang trong mùa thu trời không nóng lắm, đặc biệt buổi tối sẽ có chút lạnh, mọi người đều phải đem theo áo khoác. Thế nhưng nhóm trưởng lại đổ mồ hôi đầy đầu, thi thoảng dùng tay áo lau trán, nhìn qua tân sinh đối diện hắn, toàn thân cô đều toát ra biểu tình chuyên chú vào bàn cờ.

Chuyện gì vậy?

Các hội viên nhốn nháo đi đến chỗ hai người, chỉ một lúc đã vây thành một vòng quanh bọn họ. Mọi người ở đây tuy rằng trình độ không đồng đều nhưng đều biết cách nhìn thế cờ, quan sát nước cờ của nhóm trưởng và Giản Nhất một hồi thì khá sốc. Ai cũng cho rằng Giản Nhất và Nguyên Lị vì Từ Triết Vĩnh mới tham gia CLB cờ vây, hoặc là loại người có ngoại hình mà không có đầu óc. Không ngờ Giản Nhất đã vây khốn toàn bộ quân trắng trên bàn, chẳng trách nhóm trưởng ra mồ hôi liên tục, đổi lại là bọn họ bị một cô gái nhỏ bức đến đường cùng như vậy cũng sẽ gấp muốn chết, tiếp theo phải đánh thế nào đây? Mọi người sôi nổi đánh giá ván cờ và cô gái tên Giản Nhất trong đầu, cũng phải nhìn Giản Nhất bằng con mắt khác, thì ra không chỉ xinh đẹp mà còn có thực lực.

Hội viên tranh nhau đánh giá đến nghiện, thậm chí có người đã định chơi cờ xong sẽ về luôn như Từ Triết Vĩnh, trông thấy nhiều người vây lại một vòng cũng tò mò tới xem thử.

Nguyên Lị nhíu mày quan sát bàn cờ, thoạt nhìn quân đen và quân trắng ngang nhau, trên thực tế, có vài quân đen đã trực tiếp ép ‘khí’ của quân trắng lộ ra nhược điểm, chỉ cần liếc mắt là hiểu ngay. Nguyên Lị rất kích động, vô tình quay đầu lại thấy Từ Triết Vĩnh đang đứng ngay bên cạnh mình, chuyên chú nhìn vào bàn cờ. Gương mặt đẹp trai ngay sát, ánh mắt thâm thúy, làn da khỏe mạnh, lông mi vừa dài vừa cong, đây đúng là kiểu nam sinh mà cô thích, nửa còn lại trong mộng của cô. Nguyên Lị hưng phấn đến nỗi không biết bản thân đang ở chỗ nào, đưa tay đẩy Giản Nhất: “Giản Nhất, Giản Nhất, cậu…”

Giản Nhất đang chìm đắm trong thế cờ, đột nhiên bị đẩy một cái, tay trái chợt vung lên đụng vào bàn khiến ván cờ bị hất tung lộn xộn, thậm chí còn có quân cờ bị rơi xuống đất, trong phòng đột nhiên im lặng một mảnh.

Giản Nhất và nhóm trưởng ngơ ngẩn.

Nguyên Lị ngây người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui