"Thiếu gia, tôi sai rồi, tôi không nên đi tìm phu nhân, không nên tự chủ trương..." Triệu Tín cúi đầu, chờ đợi Hàn Triều xử trí. Hàn Triều yên lặng nhìn Triệu Tín một hồi, cuối cùng: "Triệu ca, anh trở về đi."
Triệu Tín kinh hoảng ngẩng đầu, đôi mắt không thể tin tưởng nhìn về phía Hàn Triều, trở về?! Thiếu gia đây là kêu anh trở về nơi đó? Anh nơi nào cũng không cần đi: "Thiếu gia......"
"Triệu ca, tôi nghĩ nơi này của tôi cũng không thích hợp anh..." Hàn Triều đứng dậy, thu lại ánh mắt nhìn Triệu Tín lần cuối cùng. Thích Thất đã tỉnh đang đi xuống lầu, làm lơ ánh mắt cầu xin của Triệu Tín, Hàn Triều đứng chờ ở cửa thang lầu.
Nhìn thấy thân ảnh Thích Thất hiện ra, Hàn Triều ôn nhu cười cười, vươn tay chờ Thích Thất tới gần, sau đó ôm cô vào trong lòng ngực: "Sao lại xuống đây, có phải đói bụng hay không? Nói với thím Nguyên một tiếng, để bà ấy đem đồ ăn vào phòng là được."
"Không phải, nằm đã lâu, eo muốn cứng lại, em xuống dưới đây hoạt động một chút." Kỳ thật là cô thấy đã trễ mà Hàn Triều còn chưa trở về, trong lòng lo lắng cho nên xuống lầu xem, bình thường mỗi ngày chỉ cần Hàn Triều ở trang viên, cô mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên sẽ nhìn thấy anh.
Đi theo Hàn Triều về hướng nhà ăn, Thích Thất nhìn thấy trong đại sảnh đứng rất nhiều người, còn có Triệu Tín đơn độc đứng một bên, cô tò mò Triệu Tín như thế nào lại ở đây, sau đó ký ức buổi chiều quay trở lại, Thích Thất nghĩ đến có thể là Hàn Triều vì chuyện buổi chiều mà tức giận với Triệu Tín. Thích Thất nghĩ đến thủ đoạn của Hàn Triều, cô dừng lại, kéo kéo góc áo Hàn Triều, nhỏ giọng nói: "Có phải anh phạt Triệu Tín hay không? Triệu Tín làm gì cũng là vì anh, anh đừng phạt anh ta."
Đối với người Triều gia, Thích Thất phá lệ luôn mềm lòng, họ ngẫu nhiên có sai lầm cô cũng sẽ bất công thiên vị bọn họ, cô xem họ như thân nhân, cho nên cũng có tâm lý "bao che cho con" với thân nhân của mình, hiện giờ đối với Triệu Tín cũng là như vậy. Hàn Triều không để ý, chỉ cầm tay Thích Thất hướng đến nhà ăn: "Anh không phạt anh ta, chỉ muốn anh ta trở về."
"À." Thích Thất yên tâm gật đầu, tiếp tục đi theo Hàn Triều đến nhà ăn, lại không nghĩ Triệu Tín đột nhiên chạy vội tới trước mặt hai người, hướng về phía cô cầu xin cô nói Hàn Triều phạt anh ta, đám người Triều Hổ cũng muốn cầu tình, nhưng một ánh mắt Hàn Triều quét qua, hết thảy đều câm miệng.
Thích Thất nghi hoặc nhìn về phía Hàn Triều, nhíu mày lại, không đợi cô hỏi, Triệu Tín lại nói: "Phu nhân, là tôi đã làm sai chuyện, thiếu gia nên phạt tôi, tôi nguyện ý bị phạt, cầu xin cô, đừng làm cho thiếu gia đuổi tôi đi." Phạt xong, thiếu gia tự nhiên sẽ lại dùng anh, không phạt chính là không muốn dùng nữa.
"Anh muốn đuổi Triệu Tín đi? Vì cái gì......" Nhớ tới buổi chiều Triệu Tín nói những lời đó, Thích Thất biết hẳn là Hải Đông Thanh đã nói gì với Hàn Triều, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Triệu Tín cũng đâu nói sai cái gì, anh ta muốn Triều gia càng phát triển là không sai, nói đàn ông đều là ăn trong chén nhớ thương trong nồi cũng không sai..."
Dở khóc dở cười nhìn người phụ nữ nói ra lời ghen tuông chua lòm, Hàn Triều bất đắc dĩ lắc đầu, Triệu Tín nói không sai, nhưng anh ta sai ở chỗ không màng đến ý nguyện của Hàn Triều mà tự tiện đi tìm Thích Thất. Không màng tới ý nguyện của chủ tử, tự tiện quyết định, đây là điều tối kỵ của gia nhân các gia tộc, chỉ trục xuất anh ta khỏi Triều gia đã là trừng phạt nhẹ, nhưng mà, thôi đi, ai bảo Thích Thất làm anh vui vẻ cam tâm tình nguyện chịu đựng đâu!
Hàn Triều vẫy vẫy tay để Triệu Tín đi xuống lãnh phạt, cùng với Thích Thất đi đến nhà ăn, trước khi bước vào, Hàn Triều quay đầu lại, nói với đám người còn đứng ở đại sảnh: "Nếu cảm thấy tôi u mê với cảm tình thì có thể trực tiếp cút đi, không cần đợi ở chỗ này, tôi sẽ không sửa."
Tất cả mọi người biết Hàn Triều nói là có ý gì, là cảnh cáo đồng thời cũng là thông tri, thông tri bọn họ chỉ lần này một lần, lần sau sẽ không may mắn như vậy, cảnh cáo bọn họ đừng vì danh tiếng gì đó của anh mà đi tìm Thích Thất, mặc kệ bọn họ lý do gì.
"Thất Thất, buổi chiều Triệu Tín nói gì với em?" Trên bàn cơm chờ đợi đồ ăn, Hàn Triều hỏi Thích Thất, nhìn bộ dáng hiện tại của Thích Thất hẳn là cô ấy đã nghĩ thông suốt, nhưng lời nói buổi chiều của Triệu Tín đã tạo thành ảnh hưởng thật lớn với Thích Thất, nếu không Thích Thất sẽ không có khả năng làm bừng tỉnh hai đứa nhỏ.
Thích Thất quay đầu nhìn về phía Hàn Triều, vừa muốn mở miệng, bên ngoài nhà ăn truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn: "Triều thiếu, Triều thiếu, làm sao bây giờ, Thiến tỷ, Thiến tỷ sắp sinh..."
Nhị Tử kinh hoảng xoay quanh ở nhà ăn, sau đó vỗ đầu mình: "Tôi đang muốn làm gì? Hùng ca kêu tôi tới làm cái gì..."
Lúc này nghe được động tĩnh thím Nguyên từ phòng bếp ra tới, đánh lên đầu Nhị Tử một cái: "Cái thằng nhóc ngu ngốc này, Lương tiên sinh có phải kêu cậu đi mời Chu thiếu phu nhân hay không, cậu chạy tới bên này làm gì?"
"Đúng vậy, Tô Thủy Tô, Hùng ca kêu tôi đi tìm Triều thiếu, tìm Tô Thủy Tô, tôi... tôi đi tìm Chu thiếu phu nhân......" Giọng nói chưa dứt, người đã không thấy tăm hơi ở đâu.
Thích Thất thấy Nhị Tử hấp tấp tới, rồi lại hấp tấp đi, nghe nói Bối Thiến muốn sinh, cô cũng không yên được, thúc giục Hàn Triều cùng đi đến phòng sinh.
Phòng sinh là Hàn Triều và Lương Tử Hùng đã sớm chuẩn bị tốt, giống phòng sinh ở bệnh viện trước mạt thế, ngoại trừ Tô Thủy Tô, hai người còn tìm trong căn cứ mấy bác sĩ phụ sản và hộ lý, đến khi Thích Thất kéo Hàn Triều tới bên ngoài phòng sinh, Bối Thiến đã sớm được người đẩy vào trong phòng, bên ngoài ngoại trừ Nhị Tử và thủ hạ Lương Tử Hùng, còn có thím Chu thím Phùng, đoàn người đứng ngồi chờ đợi, thấy hai người Thích Thất lại đây thì đứng dậy chào.
Đủ loại thanh âm hỗn độn từ trong phòng sinh truyền ra, còn kèm theo tiếng la đau của Bối Thiến và tiếng rống giận của Lương Tử Hùng, Hàn Triều chỉ nhìn thoáng qua phòng sinh, sắc mặt đã đen thui, nhìn Thích Thất sốt ruột lại tò mò đi qua đi lại, nhìn xuống cái bụng hơi nhô nhô lên của cô, sắc mặt lại chuyển thành xanh mét. Thích Thất thấy sắc mặt Hàn Triều không được tốt, trong lòng càng thêm sốt ruột, cô kéo tay Hàn Triều vội vàng hỏi: "Làm sao vậy, có phải Thiến Thiến có nguy hiểm hay không..."
"Không có, Tô Thủy Tô nói thai vị Bối Thiến thật thẳng, hẳn là có thể bình an sinh sản." Sắc mặt anh biến đổi không phải vì Bối Thiến có nguy hiểm, mà là... có điểm bị cảnh tượng bên trong làm kinh hãi. Anh không phải không nghe nói phụ nữ sinh con rất đau, nhưng anh chưa từng nghĩ tới sẽ như thế nào, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi ướt nhẹp dán trên đầu, còn có một chùm lại một chùm bông y tế nhuộm đầy máu, cảnh tượng như vậy nếu đặt trên người Thích Thất, anh chỉ sợ so với Lương Tử Hùng lúc này cũng không tốt hơn được bao nhiêu, nhưng thật đáng chết anh đối với sự tình mà Thích Thất sẽ phải trải qua là vô năng vô lực, ôm Thích Thất vào trong lòng ngực, mày Hàn Triều nhăn lại.
Cùng bất an như Hàn Triều còn có hai đứa nhỏ trong bụng Thích Thất, "nghe" được thanh âm bên trong phòng sinh, bọn họ "nghe được" còn rõ ràng hơn mẹ mình rất nhiều, biết được để sinh bọn họ ra thì mẹ sẽ phải trải qua cái gì, hai đứa nhỏ trong bụng đều bất an giật giật, động tác của hai đứa không qua được Thích Thất vẫn luôn chú ý tới từng động tĩnh trong bụng, ban đầu cô không xác định, cúi đầu, sau đó lại một lần nữa cảm giác được thai nhi động đậy, Thích Thất ngẩng đầu, hưng phấn kéo tay Hàn Triều: "Hàn Triều, mau xem, con động đậy, con đang động đậy!" Phải biết rằng cô chờ đợi giờ khắc này biết bao lâu, Chu lão nói thai nhi khoảng bốn tháng là có thể cảm giác được thai động, mà con của cô thì lại rất lười, đã năm tháng mà không có một động tác nào, có khi cô nhịn không được còn nghĩ lung tung tới khả năng xấu có thể xảy ra, may mà, may mà hiện tại bọn nhỏ rốt cuộc đã chịu hoạt động...
Tùy ý để Thích Thất kéo tay mình để lên bụng cô, Hàn Triều cong cong khóe miệng, giấu chuyện con đã có thể giao lưu với anh, một người mẹ bình thường hỉ nộ ái ố, anh không đành lòng phá hư, thai nhi mỗi bước trưởng thành đối với người mẹ mà nói, là kinh cũng là hỉ, là đau cũng là ngọt ngào.
Vào rạng sáng, Bối Thiến bình an sinh hạ đứa bé, Lương Bình Minh, đứa nhỏ thật khỏe mạnh, rắn chắc, tự mang dị năng hệ lôi, chuyện này thật làm khổ thím Chu thím Phùng, mỗi khi chọc giận làm cậu nhóc không hài lòng, nó sẽ phóng ra một dòng điện, tuy rằng thật yếu ớt, nhưng cậu bé tính ra cũng còn hiểu chuyện, mặc dù phóng điện ra nhưng là cực kỳ mỏng manh, sẽ chỉ làm đầu ngón tay hai thím hơi tê tê mà không thật sự bị thương gì.
Lương Bình Minh lớn lên cũng biểu thị song thai trong bụng Thích Thất lớn lên, đến bảy tháng, bụng Thích Thất như trái khí cầu, mà Thích Thất cũng không tránh được như Hàn Triều lo lắng, cô lại một lần nữa gầy xuống, so với lúc trước còn muốn suy yếu hơn, lần này không chỉ có khuôn mặt hõm xuống, thậm chí chất vôi trong người cũng thiếu, cô hiện tại muốn bước đi đều làm không được. Chu lão không hề đề nghị Thích Thất hoạt động, bởi vì xương cốt cô đặc biệt yếu ớt, mỗi một động tác đều có nguy hiểm có thể bị gãy xương. Cố tình nhà dột còn gặp mưa, căn cứ thành phố B lại một lần nữa nghênh đón một đợt thây ma và thú tấn công, chuyện này đời trước của Hàn Triều là hoàn toàn không có phát sinh, Hàn Triều muốn đàm phán với thây ma cấp cao và thú biến dị cấp cao, nhưng mà anh thất bại, chúng nó căn bản không muốn giao lưu với anh.
Chuyện này khiến cho Hàn Triều cảnh giác lên hẳn, lúc trước vì nóng lòng lót đường cho con mình ở thành phố Y, quả nhiên đã để lại di chứng, mấy thứ này mười thì hết bảy tám phần là vì trong tay anh có ngọc tủy và hắc tùng lộ mà đến, nhìn dáng vẻ này, sự tình chỉ sợ là càng xấu đi.
Sự thật không quá khác với suy nghĩ của Hàn Triều, sinh vật cấp cao đã sớm có ăn ý, ai có thể tiêu diệt căn cứ thành phố B tìm được mấy thứ kia thì đồ vật chính là của người đó, bởi vậy chúng nó nhất định phải được căn cứ thành phố B, đây là không có đường lui nữa.
Căn cứ thành phố B trở nên hoảng loạn khi nghe được thành phố B bị vây khốn, các thế gia phát ra vô số tín hiệu cầu cứu như đá chìm đáy biển, căn cứ gần nhất ở thành phố H mấy tháng trước do tranh đấu giữa Canh Thịnh và gia tộc Vũ Văn vẫn còn bị thương tổn rất lớn, huống hồ khi thành phố B bị vây, ở thành phố H cũng không may mắn được thoát nạn, cũng có một bộ phận nhỏ thây ma và thú biến dị vây quanh thành phố H. Căn cứ trưởng Canh Thịnh đã bỏ thành mà chạy, hiện giờ là do thủ hạ Canh Thịnh, Canh Nhị quản lý, năng lực Canh Nhị là hữu hạn, giữ được thành phố H đã là miễn cưỡng, làm sao dành ra được người để cứu viện thành phố B.
Hàn Triều tìm kiếm đàm phán với sinh vật cấp cao không đạt được kết quả, anh quyết định trước tiên rời khỏi căn cứ thành phố B, đưa người Triều gia đến hướng thành phố Y. Khi Hàn Triều đang vội vàng đem từng nhóm người Triều gia đưa đến căn cứ thành phố Y, người chưa từng lộ diện Hà Nhu đột nhiên xuất hiện ở vùng phụ cận trang viên Triều gia.
Dạo gần đây cô ta cũng không được tốt, mấy tháng trước Vũ Văn Thành rốt cuộc phát hiện thân phận Thích Thất giả, truy ra mới biết được người khởi xướng là Hà Sử Phong và Hà Nhu, Canh Thịnh phản bội còn rêu rao sự tình Vũ Văn Thành mang theo bên người Thích Thất giả, làm gia tộc Vũ Văn bị chê cười ở thành phố B. Vũ Văn Thác như thế nào sẽ bỏ qua Hà gia, chèn ép Hà gia một loạt thiếu chút nữa không thể ở lại thành phố B, người Hà gia còn không rõ ràng vì sao gia tộc Vũ Văn đột nhiên làm khó dễ bọn họ, gia chủ Hà gia Hà Đông Tới còn tới xin Hàn Triều giúp đỡ, nhưng chỉ đến khi bị Hàn Triều từ chối, lúc còn chưa hiểu ra sao, Ngô Hoa vị hôn phu Hà Nhu mới kể ra chuyện Hà Nhu tìm người giả trang Triều gia phu nhân báo cho Hà Đông Tới, hơn nữa còn đem chuyện Hà Sử Phong ám hại người thừa kế Hà gia đổ lên đầu Hà Nhu. Ngay lập tức Hà Nhu trở thành mục tiêu bị người Hà gia đòi đánh đòi chém, cho đến lúc này Hà Nhu mới biết Ngô Hoa đã sớm trở thành người của Hà Sử Phong, chuyện người kế thừa Hà gia phải cần có một người chịu tội, nếu không Hà gia sao có thể thiện bãi cam hưu, vì để chọn Hà Sử Phong, người chịu tội này liền bị định lên đầu của Hà Nhu.
Đi đến bên ngoài Triều gia, nhìn trang viên đề phòng nghiêm ngặt, trong lòng Hà Nhu chưa bao giờ lại phức tạp như vậy, từ nhỏ đến lớn, người đối với cô không có chút lòng dạ nào chỉ sợ chỉ có người ở bên trong đây, đáng tiếc cô lại không thể không vì sinh tồn mà lừa mà gạt cô ấy. Thở sâu, Hà Nhu hướng tới cửa lớn trang viên Triều gia...
Hà gia đã giao Hà Nhu cho gia tộc Vũ Văn, hy vọng gia tộc Vũ Văn có thể tha cho Hà gia bọn họ một lần. Nguyên bản cho rằng không còn đường thoát, cô lại được người gia tộc Vũ Văn dưỡng lên, ban đầu cô còn không rõ ý của họ, nhưng tới hai ngày trước thành phố B bị vây khốn, gia tộc Vũ Văn tính toán bỏ thành phố B mà chạy, cô mới biết được, họ muốn nuôi con bò sữa "Mu Mu" trong tay Hàn Triều, "Mu Mu" là con bò có thể sản xuất sữa kháng nguyên, gia tộc Vũ Văn nếu muốn một lần trở thành đế vương quốc gia Z, có được "Mu Mu" sẽ làm họ tiết kiệm không ít tinh lực, thời gian và vật tư, cho nên họ nhất định phải được "Mu Mu". Nhưng qua mấy tháng tìm hiểu, đến cọng lông con bò họ còn không sờ đến được, ngay cả người bên trong Triều gia cũng không biết con bò này rốt cuộc được nuôi ở đâu. Vì thế mới có chuyện Hà Nhu xuất hiện ở trang viên Triều gia, Vũ Văn Thác muốn cô mang Thích Thất ra khỏi Triều gia, bọn họ phải dùng Thích Thất uy hiếp Hàn Triều, bắt Hàn Triều giao "Mu Mu" ra, họ không sợ Hàn Triều không làm theo, nghe đồn Hàn Triều không phải thật để ý đến người vợ này hay sao, ngay cả nếu Thích Thất trong mắt Hàn Triều không bằng giá trị của "Mu Mu", còn đứa con trong bụng Thích Thất thì thế nào, ở mạt thế dị năng giả có con thật khó, không ai không để bụng tới con của mình.
Bên trong trang viên Triều gia chỉ sợ ngoài Thích Thất không có ai không biết chuyện Hà Nhu làm trước đây, cho nên đối với việc Hà Nhu đã đến, họ không đuổi đi nhưng cũng không nhiệt tình, nếu không phải vừa vặn Hàn Triều đưa người đi thành phố Y, mà khi bay chỉ có anh che lại nguy hiểm trên bầu trời nên Hàn Triều không thể không đi theo, nếu được thì họ đã báo chuyện này cho Hàn Triều, để anh đuổi người đi. Đáng tiếc, ai làm người đến tìm trên danh nghĩa lại là bạn tốt của phu nhân nhà họ, bọn họ không thích cũng không thể đuổi cô ta đi được.
"Hà Nhu tới?" Biết Hà Nhu ngồi ở đại sảnh, mày Thích Thất hơi chau lại, cô được thím Nguyên trợ giúp ngồi dậy, hiện giờ để Thích Thất đi xuống gặp người là không có khả năng, giống như Tiểu Đậu Tử hoặc Tô Thủy Tô, Bối Thiến tới tìm cô đều là trực tiếp đưa người đến trong phòng.
"Cô ấy tới đây là có chuyện gì sao?" Chuyện của Hà Nhu, lúc cô ta bị đưa đi đến chỗ gia tộc Vũ Văn đã bị Hàn Triều nói cho Thích Thất biết, bao gồm cả chuyện Tiểu Đậu Tử giấu giếm không nói với cô, cũng bị Hàn Triều kể ra hết, còn có một ít tính toán của gia tộc Vũ Văn, cho nên với chuyện Hà Nhu đến vào lúc này, Thích Thất không đón chào chút nào.
Thím Nguyên thấy Thích Thất không có ý muốn gặp Hà Nhu, bà cười thật tươi, để một cái gối dựa phía sau lưng Thích Thất, giúp cô dựa thật vững vào, nói: "Hà Nhu tiểu thư không nói ra, có lẽ không có chuyện gì quan trọng, phu nhân nếu mệt thì không bằng kêu cô ấy mấy ngày sau lại đến."
Thích Thất gật gật đầu, để thím Nguyên báo cho Cổ bá tiễn khách, sau đó Thích Thất chỉ ngồi một mình trong phòng phát ngốc. Nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, là 10 giờ sáng, ngày thường lúc này là thím Tân đến đưa điểm tâm, nhưng hôm nay đã trễ hơn một chút, cô vẫn không thấy thím Tân đâu cả, bên ngoài trang viên Triều gia truyền đến âm thanh ầm ĩ, mà trong phòng cô lại như cũ không tiếng động nào...
"Phu nhân......" Cùng xuất hiện với giọng nói là thân ảnh Hải Đông Thanh, Hải Đông Thanh hiện ra thân mình, sau đó bước nhanh đến bên người Thích Thất.
Thích Thất quay đầu nhìn về phía anh, nhẹ nhàng nhăn mày lại, hỏi: "Hải Đông Thanh? Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Thực nghiêm trọng sao?" Hải Đông Thanh vẫn luôn thủ bên ngoài phòng cô, đây có nghĩa là bên ngoài không có chuyện đáng lo lắng, nhưng hiện tại Hải Đông Thanh lại xuất hiện ở đây, như vậy có phải bên ngoài xảy ra chuyện gì làm Triều gia vô pháp giải quyết...
"Phu nhân, nửa giờ trước, đám thây ma và thú biến dị bắt đầu công thành, đồng thời trong thành xuất hiện rất nhiều bọ kiến côn trùng công kích con người." Hải Đông Thanh vừa đẩy xe lăn ra, đỡ Thích Thất ngồi lên, vừa giải thích tình huống: "Các đại thế gia muốn bỏ thành, trước khi bỏ thành phái rất nhiều người tới trang viên tìm Mu Mu, tìm không thấy thì định đến đây bắt cóc phu nhân, Kim Điêu đã thông tri chủ tử, chủ tử đang từ thành phố Y gấp gáp trở về, tôi bây giờ sẽ đưa phu nhân đến chỗ đậu phi cơ, Ưng Đầu Bạc và Diều Hâu đã ở đó bố trí thật tốt."
Chim Ưng bắt được vài người lẻn vào trang viên Triều gia, từ miệng bọn họ biết được tính toán của các gia tộc, hiện tại trang viên Triều gia có không ít người lẫn vào, mỗi người đều là tinh anh của các gia tộc, năng lực siêu quần, dị năng không rõ, bọn họ chỉ có thể làm là tận lực chu toàn, bảo hộ phu nhân bình an.
Hải Đông Thanh đỡ Thích Thất lên xe đẩy, che cho cô một tầng chăn mỏng, đẩy cô đi ra ngoài, vừa mới quẹo qua hành lang, một bóng người ngoài ý muốn xuất hiện trước mắt bọn họ... Hà Nhu và người gia tộc Vũ Văn nghênh diện gặp mặt với hai người bọn họ. Hà Nhu thấy Hải Đông Thanh đẩy Thích Thất, ra vẻ kinh ngạc, sau đó tiến lên: "Thất Thất, sao cô lại biến thành như vậy? Triều thiếu đối đãi với cô tệ như vậy sao?"
Từ tỉnh X trở về Hà Nhu không gặp lại Thích Thất cho nên trạng huống Thích Thất như thế nào, cô ta không biết được, nhìn thấy Thích Thất ánh mắt đầu tiên cô ta chỉ cảm thấy lời đồn đãi là sai lầm, Hàn Triều cũng chưa chắc như lời đồn bên ngoài đối đãi với Thích Thất tốt như vậy, gia tộc Vũ Văn ngay cả bắt được Thích Thất cũng chưa chắc có thể áp bức được Hàn Triều, nhưng đây không phải là chuyện cô muốn suy xét, cô chỉ cần làm tốt chuyện Vũ Văn Thác giao cho mình là được.
"Thất Thất, cô chịu khổ nhiều rồi, đi, tôi mang cô rời khỏi nơi này, hiện tại bên ngoài không được an toàn, chúng tôi nhiều người như vậy sẽ bảo vệ tốt cho cô." Hà Nhu nói xong liền tiến lại đẩy xe cho Thích Thất, lại bị Hải Đông Thanh tránh thoát, Hà Nhu lúc này mới nhìn tới Hải Đông Thanh: "Anh là ai? Người Triều gia sao? Các người đem Thất Thất của chúng tôi tra tấn thành như vậy, chúng tôi còn chưa tìm các người tính sổ, hiện tại chỉ muốn mang Thích Thất về để không bị các người tra tấn nữa, các người cũng muốn cản sao?"
Hà Nhu lòng đầy căm phẫn cũng không làm trên mặt Hải Đông Thanh hiện lên một chút gợn sóng nào, anh cúi đầu nhìn về phía Thích Thất, chờ đợi cô phân phó, nếu người này không phải bạn của phu nhân, lúc vừa phát hiện đoàn người này, anh đã động thủ giết chết cả đám.
"Hà Nhu tỷ, tôi không có việc gì, Hải Đông Thanh sẽ bảo hộ tôi, không cần phiền toái tới các người. Nơi này dù sao cũng là trang viên Triều gia, các người tự tiện xông vào chỉ sợ là không tốt." Lời Thích Thất đã rõ ràng xé rách mặt với Hà Nhu, là bạn cô sẽ quý trọng, nhưng nếu người nọ không để cô ở trong lòng, vậy cô sẽ không có chút đáng tiếc nào khi bị mất đi bạn bè như vậy.
Hà Nhu thấy thái độ Thích Thất như vậy thì đã biết tâm tư của cô, không cần phải duy trì bình thản, sắc mặt Hà Nhu biến đổi, cười lạnh: "Thất Thất, tôi khách khí với cô là vì mặt mũi Triều thiếu, nhưng cô cũng đừng tưởng mình cao giá, Triều thiếu đối với cô như thế nào, xem bộ dáng hiện tại của cô đi, nếu cô muốn dứt tình, vậy tôi cũng chiều, hiện tại đi theo chúng tôi đi, chỉ bằng hai người các người, không phải là đối thủ của chúng tôi..."
Lời còn chưa dứt, Hà Nhu đã cảm thấy bên tai xẹt qua vài tiếng gió xé, sau đó là thanh âm ngã xuống bùm bùm, Hà Nhu quay đầu nhìn lại, mười mấy người đi phía sau cô đã tử thương hơn phân nửa, còn lại mấy người đang cảnh giới người gầy yếu đứng trước mặt mà họ đã từng cho rằng không có chút uy hiếp nào.
Hải Đông Thanh che trước Thích Thất, ánh mắt lạnh băng nhìn mấy người còn lại, gia tộc Vũ Văn bị tử thương hơn phân nữa, nhìn thoáng qua nhau rồi cùng lúc xông lên chiến đấu với Hải Đông Thanh. Những người này đều là tinh anh của gia tộc Vũ Văn, cấp bậc dị năng cũng nổi bật, còn Hải Đông Thanh tuy rằng cấp bậc cao hơn họ một ít, nhưng anh vừa đối phó mấy người này còn phải vướng bận Thích Thất suy yếu phía sau, đám người nhìn ra Hải Đông Thanh băn khoăn, cả đám dồn dị năng tới chỗ Thích Thất, Hải Đông Thanh che trước mặt Thích Thất, chắn không ít công kích cho cô, người trở nên vô cùng chật vật. Người còn lại của Triều gia vừa phải vướng tay vướng chân với đám người lẻn vào trang viên, vừa phải đối phó với đám côn trùng loạn khắp, nếu không sẽ không chỉ có một mình Hải Đông Thanh tới đón Thích Thất.
Đúng lúc này, người bị xem nhẹ Hà Nhu lặng lẽ tiến đến chỗ Thích Thất, vươn tay kéo Thích Thất rồi chạy đi, Thích Thất bị Hà Nhu kéo một cái lảo đảo té xuống khỏi xe lăn, ai nấy đều nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn, lúc Thích Thất ngã xuống theo bản năng cô bảo vệ thai nhi trong bụng, bởi vậy ngoại trừ hai đầu gối, một tay ôm bụng, một cánh tay còn lại cũng chống lên mặt đất...
Khi Hàn Triều bay vào phạm vi dò xét của tinh thần lực liền thấy được đám người sống sót đang chiến đấu ở thành phố B, cùng với cảnh tượng náo loạn trong trang viên Triều gia, anh cau mày tìm kiếm Thích Thất, Hải Đông Thanh giết chết đám người gia tộc Vũ Văn xong cũng không mang Thích Thất đến bên chỗ đáp phi cơ, vừa rồi khi Thích Thất ngã xuống, Hà Nhu nhìn thấy bộ dạng Thích Thất thống khổ nằm trên mặt đất đã không thể nào mang Thích Thất theo, lại nhìn thấy người gia tộc Vũ Văn không cản được công kích của Hải Đông Thanh, vì thế đã lợi dụng thời điểm Hải Đông Thanh mệt mỏi mà đào tẩu, tuy nhiên cô ta cũng phải chịu vài lưỡi đao gió của Hải Đông Thanh, nếu không chạy đi không ai cứu cô ta, bị chết ở trong miệng côn trùng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Thích Thất được Hải Đông Thanh mang đến chỗ tránh nạn bên trong Triều gia, khuôn mặt Hải Đông Thanh vô biểu tình lúc này đầy mồ hôi, anh nghĩ từ lúc đi theo Hàn Triều tới nay chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến như vậy, Thích Thất từ lúc bị ngã không biết là động thai khí hay là thai nhi trong bụng cô muốn lựa chọn đúng lúc này để chào đời, Hải Đông Thanh gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, anh muốn đi tìm người đến hỗ trợ, nhưng để lại Thích Thất một mình anh không yên tâm. Huống chi đi ra ngoài chưa chắc tìm được người, sau khi Kim Điêu liên lạc điện thoại vệ tinh thông báo căn cứ đã xảy ra chuyện cho Hàn Triều biết, người các gia tộc đã chắn lại thông tin khu vực này, người Triều gia đã tận lực đi phá giải nhưng hiện tại vẫn chưa làm được.
Lúc Hàn Triều tìm được Thích Thất nhìn thấy được Hải Đông Thanh đang sốt ruột đi tới đi lui, Thích Thất thì luôn tay vỗ về bụng, tay kia thì buông thõng xuống một bên như đang thống khổ ẩn nhẫn cái gì đó, nhìn thấy một màn này hô hấp Hàn Triều như cứng lại, không lưu chút tình cảm nào giải quyết tàn nhẫn người của các thế gia trào tới tấn công khi phi cơ anh vừa đáp xuống, sau đó mang theo đám người Ưng Đầu Bạc ở gần bãi đáp một đường hướng tới nơi Thích Thất ở.
Hàn Triều trở về như tiếp thêm sức mạnh cho người Triều gia, sĩ khí mọi người như tăng cao thật mau đã đem đám người các gia tộc hoặc giết hoặc đuổi đánh ra ngoài, ở chỗ tránh nạn, Hàn Triều ôm chặt lấy Thích Thất, Tô Thủy Tô được người Triều gia mang đến đang chuẩn bị mọi thứ cần thiết, Chu lão tới nhìn qua hai chân bị gãy của Thích Thất thì nói một câu: "Phu nhân hiện tại không thể di động, động một chút đều sẽ làm cô ấy rất đau đớn..." Sau đó Thích Thất được người đưa đến phòng bên cạnh.
Lúc này ở trong phòng ngoại trừ Tô Thủy Tô đỡ đẻ cùng Ưng Đầu Bạc tiến vào hỗ trợ cũng chỉ có hai người Hàn Triều và Thích Thất, bác sĩ sản khoa lúc trước giúp Bối Thiến cùng hộ lý và Lam Tiểu Điệp, thím Nguyên, thím Tân đều bị người lẻn vào trang viên Triều gia đánh thuốc mê, mê dược loại này ở mạt thế được chế từ thực vật biến dị, công hiệu quá cường mãnh, hiện tại cả đám vẫn chưa tỉnh lại. Lương Tử Hùng và Bối Thiến lúc Hàn Triều quyết định rời khỏi thành phố B đã trở về thành phố Y trấn giữ, cho nên không thể giúp gì ngay lập tức, hiện giờ Hàn Triều tín nhiệm đỡ đẻ cho Thích Thất cũng chỉ có hai người trước mặt đây.
Thích Thất nhẫn nhịn chịu từng cơn đau, quay đầu nhìn thoáng qua Tô Thủy Tô và Ưng Đầu Bạc đang bận rộn, sau đó dùng cánh tay không bị thương nắm lấy vạt áo Hàn Triều: "Hàn tổng, ở trong phòng giữ quần áo của chúng ta có một cái va ly da, anh tìm đi... Thu, thu hồi tới đây, đây là em chuẩn bị cho con chúng ta."
Hàn Triều nghe được thả ra tinh thần lực, tìm được va ly da theo lời Thích Thất, thấy rõ đồ vật bên trong là cái gì, mày anh nhăn lại càng chặt: "Em..." Anh thật muốn trách cứ cô không nghe lời, nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dáng này, trong lòng quặn đau, lời trách cứ như thế nào cũng không nói được, vì có được hai đứa nhỏ này, cô đã chịu biết bao đau đớn, lại chuẩn bị đầy đủ linh tuyền ngọc dịch.
"Hàn Triều, kỳ lân ngọc bội phục hồi như cũ sao?" Thích Thất nhìn Hàn Triều tức giận mà cười khẽ, sau đó chuyển sang đề tài khác.
Hàn Triều lắc đầu, lực độ trong tay càng chặt, thấp giọng an ủi: "Đừng sợ, nếu em thật sự chịu đựng không nổi, còn có anh ở với em, mặc kệ em đi đâu anh cũng sẽ đi cùng em." Giọng nói sáp sáp, mang theo tia cầu xin.
Hàn Triều nói làm lời Thích Thất muốn nói ra lại nghẹn xuống, cô cố sức ngẩng đầu nhìn Hàn Triều, nhìn vào đôi mắt đen nhánh, cuối cùng Thích Thất bại trận, cúi đầu thở ra, giọng nói nhỏ xíu: "Kỳ thật anh có thể không cần đi theo em, Triều gia cần anh, con của chúng ta cũng cần anh... Nguyên bản em nghĩ..."
"Anh biết, nguyên bản em nghĩ lưu lại anh một người..." Chuyện Triệu Tín đi tìm Thích Thất đã qua, cô không có chút phản ứng nào, nhưng hai đứa nhỏ nói cho anh biết cảm xúc Thích Thất phập phồng quá lớn, ngay khi đó anh liền suy nghĩ tới chuyện lúc trước Thích Thất đáp ứng anh, có lẽ cô đã đổi ý, bởi vậy mới có bộ dáng việc gì cũng chưa phát sinh.
Thích Thất mở to mắt nhìn Hàn Triều, khẽ thở dài: "Nhưng mà em luyến tiếc, luyến tiếc để lại anh một mình, luyến tiếc chia tay với anh... Cũng không biết con sẽ trách chúng ta hay không..."
"Sẽ không, anh đã nói với em là anh có thể giao lưu với con, con chúng ta sẽ lý giải được..." Anh đã sớm nói chuyện với con, nói rằng bọn họ sẽ không thể làm bạn với con cho tới lúc trưởng thành, có lẽ hiện tại con còn không hiểu được, nhưng anh nghĩ có một ngày con mình sẽ hiểu, bọn nhỏ sẽ biết ba và mẹ thật yêu thương mình, thật sự muốn đồng hành làm bạn với mình.
Từng cơn đau liên tục kéo đến, Thích Thất bị kéo vào cơn đau dồn dập, lúc Tô Thủy Tô nói đã nhìn thấy đầu đứa trẻ kêu Thích Thất dùng sức đẩy ra, ngoài cửa truyền đến giọng Kim Điêu báo cáo thành phố B sắp bị thây ma và đàn thú tấn công sắp thất thủ, Thích Thất đang đau đến chết lặng, trong đầu hiện lên ý niệm nếu thành phố B bị công hãm, cô và Hàn Triều đều đã đi, con của họ phải làm sao. Ngón tay bắt lấy vạt áo Hàn Triều, Thích Thất cố sức gằn từng chữ một: "Giết... Giết chúng nó, con, con còn ở đây... thành phố B không thể bị công phá..."
Hàn Triều xoa xoa sợi tóc mướt mồ hôi trên trán Thích Thất, nhẹ giọng an ủi nói: "Đừng lo lắng, không có việc gì..."
Cùng với giọng nói có thể Hàn Triều, cùng với tiếng khóc đầu tiên của đứa trẻ, trên không thành phố B nguyên bản trời trong vạn dặm bỗng rơi xuống ngàn vạn tia sấm sét...
......
Một tháng sau, đại sảnh trang viên Triều gia.
Mọi người Triều gia đang vây quanh, vui cười trêu đùa hai vị Triều gia tiểu chủ tử đang được thím Nguyên thím Tân ôm trong lòng ngực. Một tháng trước khi thành phố B bị vây, dị tộc trong ngoài thành phố đều không tránh được sấm sét Hàn Triều thả ra, bị đánh gục ngã rạp xuống, mà hai tiểu chủ tử Triều gia chính là làm bạn với tiếng sấm mà sinh ra, còn cha và mẹ của bọn nhỏ...
"Thông tin lưu lại của tổ tiên Triều gia các người cũng thật không đáng tin cậy chút nào, không phải nói ngọc bội kỳ lân sẽ không truyền tiếp, mà Triều gia cũng sẽ không xuất hiện đời sau hay sao? Như thế nào mà em sinh con xong thì ngọc bội kỳ lân lại trở thành hoàn chỉnh trở lại? Hại em tốn không biết bao nhiêu nước mắt."
Thích Thất một bên đứng thử y phục chút nữa sẽ mặc, một bên oán giận tổ tiên Hàn Triều không đáng tin cậy. Bảo bối của bọn họ hôm nay là đầy tháng, vì chúc mừng đầy tháng cùng với thân thể của cô hoàn toàn khôi phục, Hàn Triều mời không ít người tới chúc mừng, cả nhà Lương Tử Hùng Bối Thiến, cả nhà Chu Bất Thanh, cả nhà Tiểu Đậu Tử... Hiện tại tất cả dưới lầu chờ họ xuất hiện.
Hàn Triều nhẹ nhàng gật đầu, tán đồng với lời Thích Thất nói, lúc ấy anh thật sự cho rằng Thích Thất sẽ phải chết, nhưng cho đến giây phút đứa trẻ được sinh ra, ngọc bội kỳ lân lại một lần nữa trở thành hoàn chỉnh, anh mới ý thức được, có lẽ mình đã hiểu lầm ý của tổ tiên, trên đó nói rằng ngọc bội kỳ lân khi trở nên hoàn chỉnh sẽ không truyền tiếp xuống, nhưng chưa bao giờ nói qua Triều gia sẽ tuyệt hậu, liên tưởng tới dung nhan trẻ mãi của anh và Thích Thất, có lẽ tương truyền của tổ tiên có ý khác, tỷ như... vĩnh sinh.
Nhìn người phụ nữ trước mặt nhảy nhó tràn đầy sức sống, Hàn Triều cong cong khóe miệng, nhẹ nhàng cười khẽ, chỉ cần có cô ấy, đời này mặc kệ là hữu hạn hay bất tử, anh nghĩ nhân sinh của mình đều đã được viên mãn...