Thiếu Nữ Ngây Thơ

Edit: girl_sms

Beta: tunjoker09

Trì Thanh tính cảnh giác rất cao, giấc ngủ cũng không tốt, đủ loại
nguyên nhân, tạo thành thói quen ngủ không sâu. Kỳ thật, từ lúc Bạch Lâm buông tay nàng ra, nàng cũng đã tỉnh lại. Chỉ là vì muốn biết Bạch lâm
làm cái gì, mới giả bộ ngủ, không có đứng dậy.

Trì thanh nghĩ đến Bạch Lâm thừa dịp này đánh lén mình, hoặc là tìm
kiếm biện pháp chạy trốn. Nhưng mà, chuyện nàng không nghĩ tới chính là, đối phương cư nhiên cái gì cũng không làm, cũng không địch ý, mà lấy
bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt mình, như vậy khiến Trì Thanh bất ngờ.

Bất đồng với thân thể cực nóng của mình, cơ thể Bạch Lâm một năm bốn mùa đều rất lạnh, nắng hè chói chang cũng ít ra mồ hôi. Tứ chi lạnh lẽo cùng làn da đều giống như con người nàng làm cho người ta cảm giác giá lạnh thấu xương, không thể tiếp cận. Dù vậy, tay nàng cũng nhẵn nhụi
bóng loáng, sờ ở mặt mình giống như lông chim phất quá thật mềm nhẹ.

Nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Bạch lâm cùng mình thân mật như
vậy. Đúng vậy, các nàng hai người mặc dù là mẹ con, ở chung cũng giống
như người xa lạ lại còn hay bất hòa, thậm chí ngay cả dắt tay cũng chưa
thử qua. Trì Thanh cảm thấy được, Bạch Lâm phải là hận mình không làm
tròn trách nhiệm của một người mẹ, thời khắc nào cũng muốn rời khỏi
mình, lại không nghĩ rằng, đối phương sẽ ở lúc mình ngủ, lại lén lút
cùng chính mình thân mật.

Hương thơm trên người Bạch Lâm quanh quẩn ở trong không khí, lực
vuốt ve không nhẹ không nặng, không nhanh không chậm, thật giống như sợ làm mình tỉnh giấc. Xuất phát từ tư tâm, Trì Thanh cũng không nghĩ
muốn chấm dứt quá nhanh sự thân mật này, bởi vì nàng đã muốn lâu lắm
không cảm nhận được sự quan tâm từ người thân. Tựa hồ, từ cha mẹ cùng
muội muội qua đời, liền không còn ai đối đãi với nàng như vậy.

Sợ chính mình quá mức tham luyến sự thân mật này, càng sợ chính mình
vốn không thể độc ác sẽ càng làm tâm trở nên mềm. Trì Thanh cố ý nói
bằng ngữ điệu lạnh nhạt. Nàng từ trên người Bạch Lâm đứng lên, cùng
người đang nằm ở trên giường đối diện. Giờ khắc này, Trì Thanh thấy
trong mắt Bạch Lâm một tia kinh ngạc.

Vừa mới tỉnh ngủ Trì Thanh so với trong ngày thường nhu hòa hơn rất
nhiều, trên người khí chất không hề lạnh lùng, mà đặc biệt có vẻ ôn nhu
của nữ nhân. Mái tóc màu đen dài hơi có vẻ hỗn độn thả xoã trên vai, sợi tóc cũng rơi xuống tán loạn, đem khuôn mặt trái xoan của nàng che đi
hơn phân nửa.

Hẳn là mới từ giấc ngủ thức tỉnh, con ngươi màu đen còn ẩn một tầng
mông lung. Hai má trắng nõn cũng có màu hồng nhạt đỏ ửng, kiều diễm
ướt át. Bạch Lâm cứ như vậy si ngốc nhìn Trì Thanh nửa ngồi nửa nằm ở
trên người mình, tầm mắt lại không tự chủ được nhìn xuống phía dưới,
trông thấy chỗ không nên nhìn.

Đêm qua, Trì Thanh cũng không có ý định ở cùng với Bạch Lâm qua đêm,
cho nên cũng chỉ mặc váy ngủ bình thường. Váy mỏng màu đen vốn là che
không được cái gì, mà hiện tại tư thế xoay người của Trì Thanh lại lại
khiến cổ áo trễ xuống thấp hơn.

Trì Thanh không có thói quen mặc nội y khi ngủ, lúc này nàng cũng
hoàn toàn không mặc gì. Nhìn trước ngực Trì Thanh hai khỏa mượt mà trắng nõn. Bạch Lâm cứ như vậy si ngốc nhìn, hoàn toàn không nghĩ phải rời
tầm mắt.

Trì Thanh thực gầy nhưng xương quai xanh của nàng so với người thường nhô ra rất nhiều, cho dù là đứng, cũng có thể nhìn thực rõ ràng,
huống chi đang nằm úp sấp. Mắt thấy kia xương quai xanh theo hô hấp của
nàng phập phồng qua lại luật động.

Ngay sau đó, đem tầm mắt nhìn xuống phía dưới, đó là nơi càng thêm mê người. Nơi đó là nơi đặc thì của nữ nhân, cũng là nơi cực kỳ tư. Cho
dù có váy ngủ che, Bạch Lâm cũng có thể nhìn qua tấm váy ngủ là một khe
rãnh thật sâu.

Bạch Lâm chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ cùng Trì Thanh thân mật
tiếp xúc như vậy, càng không nghĩ tới chính mình sẽ nhìn thấy nơi tư mật của đối phương. Trong lúc nhất thời, nàng giống như là bị hồ ly tinh mê hoặc hồn phách, đánh mất tâm trí, hoàn toàn không biết làm gì. Cho nên, nàng cũng không có phát hiện,, tất cả hành động của mình đều bị Trì
Thanh nhìn thấy rất rõ ràng.

Cũng giống như Bạch Lâm, Trì Thanh cũng không nghĩ tới này đứa nhỏ ít lời này sẽ nhìn chằm chằm bộ ngực của mình rồi ngẩn người. Mắt thấy
Bạch Lâm như vậy, Trì Thanh hé miệng, có chút không biết làm sao khởi
động thân thể, tiện đà đứng lên, đẩy cửa rời khỏi. Động tác này bất quá
phát sinh trong vòng vài giây, thậm chí không đợi Bạch Lâm hoàn hồn, Trì Thanh đã biến mất ở sau cánh cửa.

Trên đường trở về gian phòng của mình, Trì Thanh cau mày, suy nghĩ
về hai ngày này cảm thấy càng ngày càng kì quái. Từ khi tìm được Bạch
Lâm, nàng phát hiện thái độ của mình đối với người này cùng năm năm
trước đã là hoàn toàn bất đồng.

Khi đó, mình đối với nàng cũng có chút không đành lòng, lại không
giống như bây giờ lo lắng, đau lòng.Khi đó, mình cũng ở nàng bị thương
vô lực giúp nàng tắm rửa, lại sẽ không giống như bây giờ cảm thấy được
xấu hổ.Khi đó, hài tử kia nhìn mình có vẻ e ngại, có khát vọng, hiện
giờ, lại chỉ có lạnh lùng cùng vô cảm.

Trì Thanh không biết mình tại sao như vậy, vì cái gì nàng lặp đi lặp
lại nhiều lần sự mềm lòng với Bạch Lâm, còn ở lúc nửa đêm chạy tới xem
tình huống của nàng, nằm úp sấp trong lòng của nàng đi vào giấc ngủ.
Nhìn đồng hồ báo thức, đã là mười giờ sáng.

Từ lúc bị Bạch Quân bắt đi, Trì Thanh chưa bao giờ rời giường sau tám giờ sáng. Mỗi ngày mỗi đêm mất ngủ làm cho nàng khổ không thể tả, đã
uống qua thuốc ngủ, cũng sẽ mỏi mệt tỉnh lại. Đến tột cùng có bao nhiêu lâu không ngủ sâu như vậy, Trì thanh có thể chuẩn xác đưa ra một đáp
án, là suốt 25 năm.

25 năm qua, nàng sống trong lo lắng hãi hùng, sống trong thống khổ,
sống trong cừu hận. Trong tay không có súng, không thể yên giấc, ánh
mắt cũng không thể khép lại. Nhưng mà, đêm qua, nàng ở trong lòng ngực
Bạch lâm ngủ một giấc ngủ ngon nhất trong suốt 25 năm qua.

Việc lạ này làm cho Trì Thanh khó có thể tìm ra một đáp án, càng làm
cho nàng không nghĩ ra chính là vì cái gì lúc Bạch Lâm nhìn mình, nàng
lại cảm thấy được nan giải, thậm chí là muốn chạy trối chết. Cứ như vậy
nghĩ suốt một đường đi, thế cho nên Trì Thanh ngay cả phía trước có
người cũng không phát hiện.

“Đại tỷ? Ngươi làm sao vậy?”

Thân thể bị đụng vào, nhìn người bỗng nhiên hiện ra trước mặt mình –
Trì Thanh, Lục Úy Lai ổn định thân thể hỏi. Trì Thanh vóc dáng cao, hàng năm luyện võ cũng làm cho tư thế của nàng thực ổn định. Lục Úy Lai chỉ
có một mét sáu mươi lăm, so với Trì thanh thua mười cm, mới vừa rồi bị
Trì thanh va chạm, nàng thiếu chút nữa làm đổ chai rượu thuốc trên tay.

“Ngượng ngùng, ta vừa rồi đang suy nghĩ. Như thế nào? Thân thể ngươi không thoải mái?”

Trải qua va chạm vừa rồi, Trì Thanh cũng đã định thần. Nàng xem chai rượu thuốc thấp giọng hỏi, con ngươi đen ở trên người đối phương qua
lại đánh giá.

“Không phải là ta.”

Lục Úy Lai nói, ánh mắt nhìn xuống. Kỳ thật, nàng chuẩn bị rượu
thuốc không thể nghi ngờ cho Tằng Khả Hận dùng. Đêm qua, vừa lúc mình
tắm xong, chuẩn bị đi ngủ, Tằng Khả Hận bỗng nhiên đến, đang ra không
cùng nàng hoan ái.

Chẳng sợ Lục Úy Lai lớn tiếng cự tuyệt, ngón tay vẫn bị đối phương
mạnh mẽ lôi kéo tiến vào mảnh rừng ẩm ướt kia. Lục Úy Lai không biết
Tằng Khả Hận rốt cuộc là làm sao vậy, thân thể của nàng ta rõ ràng đã
mệt đến không chịu nổi, vì cái gì hãy lại bắt chính mình muốn nàng?
Chính là, nhìn nàng ở dưới thân mình yêu kiều, một lần lại một lần bị
chính mình đưa lên đỉnh núi.

Chẳng sợ Tằng Khả Hận trong lòng, trong mắt, thậm chí ngay cả ngoài
miệng kêu đều không phải mình, Lục Úy Lai vẫn cảm thấy được nàng ta vô
cùng mê người. Lục Uý Lai thật sự quá yêu Tằng Khả Hận, cũng bởi vậy mà
đau lòng vì nàng. Nếu có thể, Lục Úy Lai thật sự thực hy vọng Trì Thanh
có thể chú ý tới người này, đừng cho nàng khổ sở nữa. Coi như mình vĩnh
viễn đều không có biện pháp giống như bây giờ có được nàng, Lục Úy Lai
cũng cam tâm tình nguyện.

“Ừ, ta đã biết.”

Trì Thanh nói xong, xoay người hướng xuống dưới lầu đi đến. Đối với
việc Tằng Khả Hận cùng Lục Úy Lai phát sinh quan hệ kiểu này, kỳ thật
Trì thanh sớm đã biết, bất quá nàng cũng không vạch trần hoặc có ý ngăn
trở. Dù sao, các nàng đều là người trưởng thành, cũng không có gì đáng trách. Chính là, lấy tính cách cùng mối quan hệ hiện tại của hai người
này, bên trong tất nhiên sẽ có một người chịu khổ.

Trì Thanh minh bạch, loại dày vò này, thật sự không tốt đẹp gì.

“Đại tỷ, ta cùng Tằng Khả Hận không có gì cả, ngươi không cần hiểu lầm.”

Ngay lúc Trì Thanh đi xuống lầu, nàng nghe được từ trên lầu Lục Úy
Lai nói vọng xuống. Trì Thanh nhíu mày, cũng không tính đáp lại nàng,
tiếp tục hướng phòng bếp đi đến. Tằng Khả Hận cùng Lục Úy Lai tới cùng
là quan hệ gì, nàng xem đều rành mạch. Chính là, mặc kệ Tằng Khả Hận
trong lòng yêu ai, đều cùng nàng không có nửa điểm quan hệ.

Nàng chỉ biết Tằng Khả Hận không rời giường được, Lục Úy Lai lại vội
vàng chiếu cố nàng ta, hôm nay điểm tâm sáng còn chưa làm. Tình trạng
lúc này của Bạch Lâm, không ăn một chút gì là không được. Xem ra, mình phải tự tay làm bữa sáng. Nghĩ như vậy, Trì Thanh đi vào phòng bếp,
bắt đầu vo gạo nấu cháo, lại pha một ly sữa, làm một bữa ăn sáng nhẹ.

Nhìn này bữa sáng chuẩn bị đầy đủ, nàng lần này không mất tự nhiên
nữa mà thản nhiên bưng chén cháo lên phòng Bạch Lâm. Lúc đi ngang qua phòng Lục Úy Lai, nàng nghe được bên trong giọng nói của Tằng Khả Hận,
mặt cũng không chút thay đổi đi qua. Cái gọi là trong nhà chưa tỏ,
ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.

Bởi vì vừa rồi đi vội vàng, cho nên Trì Thanh cũng không khóa cửa
phòng Bạch Lâm. Nàng nhẹ nhàng muốn mở cửa, đứng ở cửa phòng ngủ, muốn tiến vào. Nhưng mà, tại đây Trì Thanh nhìn qua khe cửa thấy được Bạch
lâm trong phòng đang trình diễn một màn cảnh tượng diễm lệ.

Giờ này khắc này, Bạch Lâm quay lưng về phía cửa, đang tự bôi thuốc
trị thương cho bản thân. Trải qua một đêm, vết thương không có tốt hơn,
ngược lại trở nên rất nghiêm trọng. Có nhiều chỗ nổi lên màu trắng, có
nhiều chỗ sưng lên càng thêm lợi hại, da thịt cũng có dấu hiệu bị nhiễm
trùng.

Thấy Bạch Lâm cực kỳ cố sức đem thuốc mỡ bôi ở mấy vết thương sau
lưng, thân thể suy nhược đau đớn đến mức run rẩy, lại thủy chung không
phát ra thanh âm. Nhìn như vậy, tâm của Trì Thanh bỗng đau nhói, nàng
rất muốn đi lên giúp một tay. Cuối cùng, vẫn không có dũng khí.

Xử lý xong miệng vết thương trên lưng, Bạch Lâm lại thoa một ít
thuốc bôi vào cánh tay, tiện đà chậm rãi chụp lên hai khỏa no đủ trước
ngực. Nàng hơi hơi ngẩng đầu, mồ hôi trong suốt theo người của nàng chảy xuống. Ngay sau đó rơi ở trên giường, Trì Thanh chỉ cảm thấy, giờ này
khắc này Bạch Lâm tựa như một con thiên nga, đẹp không bút nào tả nổi.

Vòng eo mảnh khảnh động đậy, hai tay ở trước ngực một chút lại một
chút xoa nhẹ. Mặc dù biết nàng đang xoa để tan máu bầm, nhưng hình ảnh
như vậy vẫn làm cho Trì Thanh có chút ý nghĩ kỳ quái. Nghe đối phương
càng phát ra tiếng thở dốc trầm trọng, nhìn cái chăn bông bên hông Bạch
lâm trợt xuống, lộ ra phần che dấu phía dưới. Trì Thanh như ngừng hô
hấp, hai mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Bạch Lâm.

Thật vất vả xử lý xong vết thương trên người, Bạch Lâm vô lực nằm ở
trên giường, nửa người loã thể lộ ra bên ngoài. Theo hô hấp mà phập
phồng, hai khỏa rất tròn trước ngực cũng phập phồng theo. Đỉnh phấn hoa
bởi vì lạnh mà cứng rắn đứng thẳng lên, từ đằng xa nhìn lại, thật
giống như trên đỉnh núi tuyết trắng nở rộ một đóa hoa mai, quả thực
kiều diễm động lòng người.

Bạch Lâm nghỉ ngơi hồi lâu, lại từ ngăn kéo lấy ra một bình thuốc
trị Tthương khác. Gặp Bạch Lâm cắn môi dưới, mặt nổi lên một tia phấn
hồng. Trì Thanh lấy tay che ngực, không rõ vì cái gì lòng mình lại trở
nên kịch liệt như vậy. Giống như chỉ cần ở trên người nàng đâm ra một
cái lỗ hổng, trái tim này sẽ phá xác mà bay ra ngoài.

Dù nghi hoặc về hành động này của Bạch Lâm, Trì Thanh cũng không có
lãng phí thời gian, mà là rất nhanh đem tầm mắt lại đến trên người Bạch
Lâm. Nàng trơ mắt nhìn đối phương tựa đầu vào cạnh giường, dùng hàm
răng trắng noãn chỉnh tề cắn cắn môi dưới, bàn tay tiện đà đem thoa
thuốc mỡ tiến vội vào chăn bông.

Chẳng sợ cách tầng chăn bông rất dày, Trì Thanh vẫn có thể thấy rõ
ràng hai chân của Bạch Lâm ở trong chăn bông thong thả tách ra, rồi
lại đưa tay đặt tại vị trí giữa hai chân. Mặc dù nhìn không tới động tác của Bạch Lâm, Trì Thanh cũng có thể ở trong lòng tưởng tượng ra cái tay kia đang hoạt động trong không gian nhỏ, cùng hình ảnh bộ vị tư mật yếu ớt kia bị thuốc mỡ làm ướt đẫm mà sáng bóng.

Nhìn như vậy Trì Thanh chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày nặng, thân thể
cũng giống như đang bị lửa thiêu cháy. Loại cảm giác quen thuộc này làm
cho đại não nàng vang lên cảnh báo, nghĩ đến chính mình cư nhiên bởi vì
nhìn Bạch Lâm thoa thuốc mà sinh ra dục niệm, Trì Thanh run tay, khiến
cho sữa cùng với chén cháo bàn ăn chạm vào nhau, phát ra một tiếng giòn
vang. Hẳn là này tiếng vang này kinh động đến Bạch Lâm, nàng kích động
rút tay ra, nhìn về phía ngoài cửa.

Bạch Lâm căn bản không nghĩ tới Trì Thanh đi rồi nhưng lại quay lại,
nàng có chút xấu hổ dùng khăn tay lau khô ngón tay. Ngay sau đó, Trì
Thanh liền đi vào. Hai người trầm mặc đối diện hồi lâu, thẳng đến Trì
Thanh mở miệng, mới đánh vỡ thế cục yên lặng. Chính là, những lời này,
lại làm cho không khí vốn đang kỳ quái lại trở nên càng thêm quỷ dị.

“Ta vội tới là muốn đút cho ngươi ăn.”

PS: Chồi ơi, chương nào cũng gần 3000 chữ như vậy chắc mình chết sớm
quá =)) Được cái Edit chương này thấy Trì thanh cũng thực xấu xa, nhìn
lén lâu như vậy mà vẫn nói chuyện tỉnh bơ:”> Người nhìn lén không
mắc cỡ mà người chịu thiệt là Bạch lâm chắc muốn tìm hố chui xuống luôn
=))

Mấy bạn ráng theo dõi truyện, mình đang tính đẩy nhanh thêm tiến độ,
chờ mình Edit hết bộ Ách tỷ tỷ trong tay mình sẽ ráng tăng lên 3
chương/1 tuần:”> Tuy là truyện có vẻ SM và ngược khiến nhiều bạn
không thích nhưng theo mình Càng khó càng yêu, vì vậy đâu phải nhẹ nhàng ấm áp mới hay, mỗi thể loại đều có sự điểm hay và sáng tạo của nó
:”> Và Bạo tỷ đã khai thông con đường SM đầy tội lỗi của mình =))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui