Không sai, liền là Hư Linh. Erm… Tạm gọi là “nàng” đi. Bởi vì Hạ Liên đã bị đánh gục, hôn mê bất tỉnh, cho nên nàng mới có cơ hội đi ra.
Mà hình thái hiện tại của nàng, được chính nàng đặt tên là: Nguyên Bản.
(Model: Original)
Không giống như Hạ Liên, mỗi hình thái chỉ sử dụng một loại nguyên tố. Hư Linh chỉ có duy nhất một hình thái này, nhưng mà nha…
Nàng có thể đồng thời sử dụng hết thảy nguyên tố mà Hạ Liên có thể dùng. Mỗi loại nguyên tố được phong ấn vào một chiếc vòng trong Thập Luân Nguyên Tố - vũ khí của Hư Linh.
Mặc dù điểm ấy cũng không giúp được nàng bao nhiêu trong tình huống hiện tại. Dù sao nàng dùng chung bể ma lực với Hạ Liên a. Nói cách khác, nàng hiện tại cũng không đủ ma lực để dùng bất kỳ chiêu thức nào.
Nhưng đây không phải vấn đề.
Hư Linh một mặt vô cảm, nửa khép hờ hai mắt nhìn về phía con rắn kia, đôi bàn tay nhẹ nhàng nắm lại. Lập tức, mười chiếc vòng tay nhanh chóng thoát khỏi cánh tay nàng, xếp thành một vòng tròn phiêu phù sau lưng.
Dù là không dùng kỹ năng, tên kia cũng chả thắng được nàng.
Con rắn khổng lồ kia nhìn thấy bộ dạng này của Hư Linh liền phẫn nộ. Mặc dù không rõ vì sao bộ dạng của đối phương lại đổi, nhưng mà thái độ này rõ ràng là không để hắn vào mắt a!!!
Mịa! Rõ ràng vừa bị hắn làm thành donut, vậy mà còn dám xem thường hắn!?
Cái này có thể nhịn sao?
Người thường đều nhịn không được, đừng nói một kẻ đã bị quá trình Yểm Hoá ăn mòn linh hồn như hắn.
Cho nên kết quả là, tên kia hoàn toàn quên mất nhiệm vụ tổ chức giao phó, trực tiếp nhào lên, muốn nuốt Hư Linh vào bụng. Tuy thân hình hắn hiện tại rất lớn, nhưng lại không hề chậm chạp. Chỉ tốn một giây, hắn liền đã tới trước mặt Hư Linh, táp xuống.
Nhưng mà sau đó, hắn lại khiếp sợ phát hiện mình có cố gắng thế nào cũng không thể khép miệng lại được. Hắn cảm giác dường như có thứ gì đó đang chặn miệng của hắn lại.
Cảm giác của hắn không có sai. Hư Linh xác thật sử dụng bốn trong số Thập Luân liền dễ dàng chặn lại miệng của hắn. Hắn sợ hãi, nhanh chóng chuyển động phần thân sau, cố gắng quất đuôi vào người của Hư Linh.
Một tiếng xé gió vang lên chứng minh đòn đánh này nhanh và mạnh cỡ nào. Nhưng tiếng vang trầm đục ngay sau đó lại chứng minh đòn đánh đó chả là cái thá gì cả.
Lại là ba chiếc vòng bay ra từ phía sau Hư Linh, xếp thành hình tam giác, đồng thời phóng ra ma lực đỡ lại đòn đánh này.
Hư Linh không còn nhiều ma lực, không có nghĩa là nàng hoàn toàn không còn. Chiêu tạo khiên này cũng không tốn bao nhiêu ma lực, cho nên vẫn là vô tư.
Đến lúc này, Thập Luân Nguyên Tố còn có ba cái không có khởi động, lần lượt là màu lục, màu vàng nhạt cùng màu xanh lam. Hư Linh bình tĩnh điều khiển ba cái vòng còn lại đi đến trước người, xếp thành một hàng trước mặt nàng.
Nhìn thấy cảnh này, trực giác của tên kia liền điên cuồng báo động. Hắn vô cùng sợ hãi, bắt đầu không ngừng lay động thân thể, vừa muốn tấn công Hư Linh để bắt nàng dừng lại, vừa muốn tránh khỏi thứ đang giữ miệng bản thân lại.
Bất quá, cả hai đều không phải chuyện mà hắn có thể làm được.
- Chết đi.
Hư Linh mở miệng, nói khẽ. Lập tức, cả ba cái vòng lập tức bùng nổ ra tốc độ kinh hoàng, thoáng chốc liền bắn xuyên qua cổ họng của tên kia, đâm vào trong thân thể, cuối cùng là…
Đâm xuyên qua trái tim.
Thân hình hắn vẫn giãy dụa vô cùng kịch liệt, nhưng giờ đây hắn đã không muốn tránh thoát hay tấn công Hư Linh.
Hắn đã không thể muốn bất kỳ điều gì khác. Đó chỉ đơn giản là phản xạ của thân thể mà thôi, còn bản thân hắn đã chết rồi.
Từ đầu đến cuối, Hư Linh không cần bước ra dù chỉ một bước, thậm chí không cần làm ra bao nhiêu động tác.
Triệt để nghiền ép.
Xử lý xong kẻ địch, Hư Linh liền thu hồi Thập Luân, sau đó điều khiển chiếc vòng màu xanh lục bay đến bên cạnh Mộc Hoa Tiên. Sau đó, từng đợt ánh sáng lục sắc không ngừng phát ra từ chiếc vòng, bao phủ lấy thân thể nàng.
Được tắm mình trong ánh sáng kia, thương thế của Mộc Hoa Tiên rất nhanh liền hồi phục lại một phần. Nhưng đúng vào lúc này, ma lực của Hư Linh lần nữa thấy đáy.
- Hết giờ rồi à…
Hư Linh nhỏ giọng thì thào, sau đó liền ngã xuống mặt đất. Bởi vì nàng đã hoàn toàn cạn kiệt ma lực, cho nên ngay cả bộ giáp của nàng đều dần dần hoá thành vô số điểm sáng nhỏ, tan biến.
Mái tóc cùng đôi mắt của nàng nhanh chóng trở lại thành màu đen. Chẳng mấy chốc, “Hư Linh” đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại “Hạ Liên” đang nằm trên mặt đất.
Sau đó hai người liền được Lưu Hải Đường cùng Băng Linh mang về biệt thự.
Vừa nãy, nàng bỗng dưng cảm thấy vô cùng bất an. Nàng suy nghĩ một hồi liền quyết định dùng bảo thạch liên hệ với Hạ Liên hỏi thăm tình huống.
Trực giác của nàng vẫn luôn rất chuẩn. Nàng suy nghĩ một hồi bất quá là đang nghĩ vì sao trực giác của nàng lại báo động thôi.
Không gọi không biết, nàng vừa gọi liền nghe thấy tiếng Hạ Liên cùng Mộc Hoa Tiên kêu cứu. Lập tức, nàng liền đi tìm một chỗ vắng vẻ biến thân, sau đó bay đến chỗ của hai người.
Nàng xác thực rất nhanh liền bay tới, nhưng mà cuối cùng vẫn bị chặn lại bởi kết giới mà Sứ Đồ giăng ra.
Bởi vì Hạ Liên cùng Mộc Hoa Tiên đều ở khu vực trung tâm của kết giới, cho nên Lưu Hải Đường không thể nhìn rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Nàng bất chấp tất cả, tiêu hao lượng lớn ma lực điên cuồng công kích kết giới.
Sau đó Băng Linh cũng tới. Hai người hợp lực công kích rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn là vô pháp đột phá kết giới. Đang lúc hai người cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, kết giới đột nhiên biến mất.
Hai người tuy không biết vì sao kết giới biến mất, nhưng là điều này không thể ngăn cản hai người đi cứu đồng đội mình được.
Mà đợi đến khi đến chỗ của Hạ Liên cùng Mộc Hoa Tiên, hai người chỉ nhìn thấy bọn hắn nằm trên mặt đất.
Về phần kẻ địch, lại hoàn toàn không thấy tăm hơi…